Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1814 - Chương 2081: Hồng Nhan - Chương 2086: Phiên Ngoại 9 ( Hoàn )

Chương 2081: Hồng Nhan

Đây là những lời thật lòng của Chu Văn.

- Ta không sao, điều đó ta không quan tâm, ta là người của ngươi, sống là người của ngươi, chết cũng là quỷ của ngươi, nếu một ngày ngươi không trở về, thì ta sẽ chờ ngươi thêm một ngày, cả đời ngươi cũng không trở lại, thù ta sẽ chờ ngươi cả một đời. Đời này đợi không được, vậy thì ta sẽ chờ đến kiếp sau, tóm lại ta vẫn luôn chờ ngươi quay trở về, chờ đến khi ngươi trở về cưới ta.

Nguyệt Độc khẽ cười nói.

Chu Văn im lặng lắc đầu, hắn chưa từng nói sẽ cưới Nguyệt Độc, suy nghĩ một hồi, rồi Chu Văn đưa cho Nguyệt Độc một món đồ:

- Đây là Dị Thứ Nguyên Nguyệt Thần tộc, chắc sẽ có ích đối với ngươi.

Nguyệt Đức cầm lấy món đồ mà Chu Văn đưa nàng, nàng dường như đang chìm đắm trong tình yêu.

- Thân ái, đây là vật đính ước của chúng ta sao? Ta nhất định sẽ cất giữ thật cẩn thận, người yên tâm, ta sẽ luôn mang nó theo bên người, sẽ chờ ngươi trở về, ta mãi mãi yêu ngươi.

Chu Văn không biết phải nói gì, hắn quyết định muốn ra đi, không thể tiếp nhận tình cảm này của nàng, càng không thể để Nguyệt Độc đi theo hắn chịu đựng khổ sở, nguy hiểm, hơn nữa, Nguyệt Độc không đủ sức mạnh để đi cùng hắn, cho nên Chu Văn đành quay lưng rời đi. Chờ cho đến khi Chu Văn rời khỏi, Nguyệt Độc lập tức trở mặt, lẩm bẩm:

- Ngươi muốn trốn khỏi ta sao, không dễ như vậy, lão nương tất nhiên cũng có thể ra ngoài, đợi đến khi lão nương đuổi kịp ngươi, xem người còn có thể chạy trốn đến nơi nào.

An Sinh đang ăn cơm, đột nhiên thấy Chu Văn đang ngồi bên cạnh hắn, không biết Chu Văn đã đến đây từ lúc nào, An Sinh sửng sốt nói:

- Văn thiếu gia, ngươi có biết, ngươi xém dọa chết ta đấy?

- Dọa chết cũng không sao, ta sẽ kéo ngươi từ chỗ tử thần trở về.

Chu Văn cười ngồi xuống bên cạnh An Sinh.

- Văn thiếu gia, ngươi đã đắc tội với những tên Dị Thứ Nguyên kia, vì sao còn muốn chừa lại cho bọn họ một conđường?

An Sinh không hiểu vì sao sau khi Chu Văn phân chia vạn tộc của Dị Thứ Nguyên, vì sao còn muốn cho bọn họ cơ hội chiến đấu trăm năm.

- Ta không phải chừa đường cho bọn họ, mà là để lại cho nhân loại một vài thử thách, ngồi ăn rồi chờ chết sẽ rất nhàm chán không phải sao?

Chu Văn cười cười nói:

- Mặc dù ta cũng là người, nhưng lại không thể không thừa nhận, bản tính của sinh vật này của nhân loại có gien hiếu chiến, nếu như không có kẻ địch bên ngoài, chỉ sợ sẽ không ngừng chiến đấu bên trong.

- Nói cũng đúng, nhưng ngài cũng không sợ chơi đùa, đến cuối cùng nhân loại bị tiêu diệt sao?

An Sinh cười nói.

- Nếu như trong điều kiện như vậy mà vẫn bị diệt, vậy chỉ có thể chứng tỏ nhân tộc nên bị diệt, diệt cũng là diệt đi.

Chu Văn hồn nhiên nói.

- Nói cũng đúng.

An Sinh nhìn về phía Chu Văn hỏi:

- Khi nào ngài đi?

- Có một số việc cần giao phó, dặn dò xong sẽ đi.

Chu Văn nói xong, trên người nổi lên ánh sáng kỳ dị, từng hình xăm phối sủng hiện ra.

Chu Văn đưa tay chộp lấy, thế nhưng cố gắng lấy hình xăm từ trên người mình xuống, bao bọc nó trong một chùm sáng.

Một đám hình xăm bị Chu Văn lấy xuống, hóa thành một đám chùm sáng, tổng cộng có bảy tám cái, trong đó có bao bọc cả Đế Quân Bỉ Mông và Huyền Đế vừa mới thăng Tận Thế cấp.

- Những phối sủng này ta không cần dùng nữa, ngươi xem ai có thể dùng được thì cho người đó đi.

Chu Văn nói xong lại lấy ra hai món tộc khí giao cho An Sinh:

- Hai tộc khí này ngươi cũng giữ lại đi, xem có thể dùng được không.

An Sinh nhìn hai món tộc khí kia, trong đó một món là tộc khí của Linh tộc, vì thế liền nheo mắt cười nói:

- Văn thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ đưa bọn nó đến tay những người thật sự cần nó.

- Ngươi muốn tặng cho ai, đó là chuyện của ngươi, không cần nói cho ta biết, ta phải đi đây.

Chu Văn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

- Văn thiếu gia, nhất định phải trở về.

An Sinh gọi Chu Văn lại nói.

- Hy vọng có thể trở về thôi.

Chu Văn không quay đầu lại, bước đi một bước, bóng dáng lập tức biến mất không thấy.

Chu Văn lần lượt chào tạm biệt những bạn bè thân thiết của mình, để lại một vài phối sủng cho bọn họ, sau này hắn đã không dùng được những phối sủng này nữa.

Để lại cho bọn họ cũng là bảo đảm bọn họ sau này có thể đứng vững trên Địa Cầu.

1177 chữ

Chương 2082: Vương Lộc

Bước vào sân của Vương Lộc, nhìn thấy Vương Lộc ngồi ở trong đình, trên bàn đá bày hai ly rượu, bên trong ly đã rót rượu, một ly ở trước mặt Vương Lộc, một ly khác ở đối diện, nhưng đối diện Vương Lộc lại không có người.

- Ngồi đi, chúng ta uống một ly.

Vương Lộc nhìn thấy Chu Văn, khẽ vuốt tóc, giơ ly rượu trong tay lên.

Chu Văn ngồi xuống, cầm lấy ly rượu cùng Vương Lộc cạn ly.

- Chúc ngươi mọi việc thuận lợi.

Vương Lộc nói xong, uống cạn ly rượu.

- Cám ơn.

Chu Văn cũng uống cạn sạch một hơi.

Chu Văn biết Vương Lộc cũng không thiếu phối sủng, nhưng vẫn lấy một phối sủng ra đặt ở trước mặt nàng:

- Ba Tiêu Tiên đã đi theo ta nhiều năm, sau này ta không dùng được nữa, ngươi mang theo bên người đi.

- Được. 

Vương Lộc nhận lấy chùm sáng, lập tức ký kết khế ước, Ba Tiêu Tiên giống như bóng dáng của Tiên Linh lập tức xuất hiện bên cạnh Vương Lộc, ngồi trên một mảnh lá chuối giống như đang đu dây, bay tới đi lui bên cạnh Vương Lộc.

- Ta cũng tặng ngươi một lễ vật, đừng ghét bỏ.

Vương Lộc nói xong, nàng lấy từ trong túi ra một thứ, nắm đầu ngón tay đưa đến trước mặt Chu Văn.

Đó là một đồng xu rất bình thường, đồng xu một đô la phổ biến nhất trong Liên Bang, một mặt là số 1 và một mặt là một bông hoa.

- Cám ơn.

Chu Văn nhận lấy đồng xu, mỉm cười nói.

- Còn nhớ lúc trước đi học, ngươi còn nợ ta rất nhiều bữa sáng chưa trả không?

Vương Lộc cười tủm tỉm nói.

- Nhớ chứ, sau này e là không có cơ hội trả.

Chu Văn nhớ lại những ngày đi học trước kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đó có lẽ là một đoạn thời gian thoải mái nhất trong cuộc đời hắn.

- Làm người phải giữ lời hứa, nợ phải trả, ngươi là Nhân Hoàng, cũng là Thứ Nguyên chi vương, đại anh hùng đại hào kiệt như vậy lại tính không giữ lời hứa ư?

Vương Lộc nói đùa.

- Được, chờ ta trở về sẽ trả.

Chu Văn nghiêm túc gật đầu nói.

- Đây là ngươi nói, vậy ta chờ ngươi trở về mua cho ta bữa sáng.

Vương Lộc cười nói.

Sau khi rời khỏi chỗ Vương Lộc, Chu Văn lập tức trở lại phủ thành chủ, Lý Huyền đang vắt chân tựa vào sofa xem tin tức.

Phong Thu Nhã, Minh Tú và Tần Trăn đều ở đây, thấy Chu Văn trở về, ba người bọn họ đều đứng lên.

- Về rồi à?

Lý Huyền vẫn ngồi trên ghế sa lon, thuận miệng nói.

- Đúng vậy, ta về rồi, tất cả ngồi xuống đi.

Chu Văn ngồi xuống bên cạnh Lý Huyền, tiện tay ném ba tộc khí cho Phong Thu Nhã, Minh Tú và Tần Trăn:

- Giữ lại làm kỷ niệm đi.

-Đây là tộc khí vô tướng tộc vô tướng hoàn...

Phong Thu Nhã nhìn rõ tộc khí trong tay, có chút kinh ngạc nói.

- Gian tộc gian chi nhãn.

Minh Tú cũng kinh ngạc nói.

Lúc trước bọn họ đến Dị Thứ Nguyên, phân công nhau chính là hai chủng tộc này.

Tần Trăn cầm tộc khí nhưng không nói gì, chỉ yên lặng thu lại.

- Tốt xấu gì ta cũng là huấn luyện viên của các ngươi, trước khi đi, dù sao cũng phải để lại chút gì đó cho các ngươi.

Chu Văn nói xong, lại lấy từ trên người ra một vài phối sủng ném cho bọn họ.

- Huấn luyện viên, sau khi ngài đi tới, luôn cần mấy thứ này, chúng ta...

Phong Thu Nhã còn chưa dứt lời, đã bị Chu Văn xua tay cắt ngang:

- Nếu như ta cần dựa vào những phối sủng này cứu mạng, vậy thật sự không còn đường sống.

- Cái này cho ngươi.

Chu Văn lại lấy một món tộc khí ra và giao cho Lý Huyền.

- Ta cũng có ư?

Lý Huyền có chút kinh ngạc.

- Không phải cho ngươi, đây là tộc khí của Tà Quỷ Nhất tộc, ta nhớ rõ anh hai Lý Mặc Bạch của ngươi lúc trước từng đi Tà Quỷ Nhất tộc đúng không?

Chu Văn nói.

- Đồ ngươi tính cho hắn, tại sao lại đưa ta?

Lý Huyền khó chịu nói.

– Ta lại không quen hắn, không có lý lại đi tặng đồ cho hắn, đồ thì ta cho ngươi, ngươi muốn tặng người khác hay là muốn tự mình giữ lại thì tuỳ, đó đều là việc của ngươi, không liên quan đến ta.

Chu Văn nói xong lại lấy mấy cái phối sủng ra và giao cho Lý Huyền:

- Mấy tên này mặc dù không tính là rất mạnh, nhưng đều có đặc điểm riêng của nó, sau này ngươi phải canh giữ thành cổ, phải ứng phó với đủ loại tình huống, những thứ này đều cần dùng đến"

Trong những phối sủng này bao gồm Thái Cổ bào tử, Tà Linh Vương, Thái Tuế, Cuồng Nhân Bạo Phá, bác sĩ Hắc Ám,... và một vài phối sủng kỳ quái khác, cuối cùng Chu Văn đưa Tù Đồ cho Lý Huyền.

1164 chữ

Chương 2083: Tạm Biệt

Sau khi Chu Văn đi rồi, Quy Đức cổ thành sẽ dựa vào Lý Huyền chống đỡ, không có mấy phối sủng đàng hoàng, chỉ sợ Quy Đức cổ thành có nhiều hào môn như vậy, rất nhanh sẽ tan rã.

Mặc dù Tù Đồ Tận Thế cấp xem như rất yếu, nhưng dù sao nó cũng từng là phối sủng của Địa Cầu, hiện giờ Địa Cầu được khí của vạn tộc nuôi dưỡng, hắn ở trong hoàn cảnh này tất nhiên có thể tiếp tục trưởng thành, hẳn là có thể trở thành trợ lực quan trọng của Lý Huyền.

— Yên tâm, có ta ở đây, nhà chúng ta sẽ không xảy ra chuyện.

Lý Huyền không chút khách sáo, trực tiếp cầm lấy phối sủng rồi ký kết khế ước.

- Có thể thủ thì thủ, nếu có một ngày lòng người thật sự tan, vậy cứ để hắn giải tán đi.

Chu Văn nói.

- Có ta ở đây, không giải tán được đâu.

Lý Huyền thản nhiên nói, ánh mắt lại vô cùng kiên định.

- Có kích hoạt Vũ Trụ tệ không?

Nơi sâu trong tinh không, một tay Chu Văn cầm điện thoại di động, một tay nắm Vũ Trụ tệ, trên điện thoại di động xuất hiện hiển thị kích hoạt.

Chu Văn không hề do dự lựa chọn có, hắn muốn xem xem bên ngoài thế giới này rốt cuộc là cái gì, còn cả phòng thí nghiệm và nữ nhân trong hình chiếu kia rốt cuộc ở nơi nào.

Tại sao điện thoại di động có thể download phó bản Thứ Nguyên lĩnh vực, tất cả những điều này rốt cuộc là ai đang khống chế.

Rốt cuộc chủ vũ trụ là thế giới cấp cao hơn mặt vũ trụ này, hay là đó chỉ là một danh xưng, bọn họ đưa An Tĩnh và mẹ nàng vào trong, rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Đáp án của tất cả những điều này đều chỉ có bước ra ngoài mới có thể biết được, cho nên hắn không hề do dự mà lựa chọn đi ra ngoài, cũng đánh cược tất cả vì điều này.

Oong!

Vũ Trụ tệ rời khỏi ngón tay của Chu Văn, bắt đầu xoay chuyển kịch liệt trong không trung, màu tím như điện quang đang phóng ra bên ngoài Vũ Trụ tệ giống như năng lượng gió bão đang nổi lên.

Không gian xung quanh đều bị bóp méo, ánh sáng màu tím kia càng ngày càng sáng chói, cũng càng ngày càng lớn.

Uỳnh!

Một cánh cửa lớn cổ xưa màu tím từ từ hạ xuống trong không gian ánh sáng tím vặn vẹo kia.

Chu Văn là chúa tể của mặt vũ trụ này vậy mà lại cảm nhận được quy tắc của vũ trụ bị cánh cửa lớn màu tím kia nghiền ép tan vỡ, giống như thủy tinh không chịu nổi một đòn.

Cánh cửa lớn màu tím hạ xuống với tư thế vô cùng khủng bố kia mỗi một tấc đều giống như ngưng tụ sức mạnh quy tắc thần bí cổ xưa, khiến người ta khó có thể hiểu nổi.

Trấn áp tất cả, nghiền nát tất cả, khiến Chu Văn có loại cảm giác cho dù là dốc hết sức mạnh của cả vũ trụ sợ là cũng khó có thể rung chuyển được cánh cửa kia.

- Ban đầu mẹ An Tĩnh điều khiển thuyền lớn chính là đã xuyên qua cánh cửa này tới sao?

Chu Văn nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đã hoàn toàn hạ xuống, bước tới trước cửa lớn, đang chuẩn bị muốn giơ tay ra đẩy cửa thì đột nhiên thấy không gian xung quanh xảy ra thay đổi kỳ quái, bốn bóng dáng phá không đến.

Đó là bốn Viên Hầu pháp thiên tướng địa, bọn nó chia ra bốn phía, giống như bốn ma thần cúi thấp đầu nhìn Chu Văn, rõ ràng là Hỗn Thế Tứ Hầu kia.

- Ngươi có thể ra ngoài, để Đế Thính lại.

Tiếng nói của Thông Túy Viên Hầu như trụ lớn đụng vào chuông, âm thanh nặng nề chấn động lòng người, tiếng vang vọng, giống như tâm linh cũng chịu sự tẩy lễ của cổ vận.

- Tại sao?

Chu Văn nhìn Thông Túy Viên Hầu, hỏi.

- Nó không thể đến nơi đó, nếu không chắc chắn sẽ điềm xấu lớn, không có chút lợi ích nào cho ngươi, ngược lại còn là họa lớn.

Lục Nhĩ Di Hầu cười hì hì nói.

- Tại sao Đế Thính ra ngoài sẽ có điềm xấu lớn?

Chu Văn cau mày.

- Vì Đế Thính vốn không nên ra ngoài.

Tiếng nói thương sinh của Xích Khao Mã Hầu vang lên.

- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, cho ta một lý do có thể thuyết phục ta.

Chu Văn nhìn cửa lớn màu tím, điềm tĩnh nói.

Hỗn Thế Tứ Hầu đưa mắt nhìn nhau, Linh Minh Thạch Hầu nói:

- Số mệnh của Đế Thính và ngươi có vướng mắc, nếu ngươi đưa hắn ra ngoài, thì tương lai chắc chắn bị thương, vẫn là để nó lại đi.

Sau khi Chu Văn nghe xong, hắn không nói chuyện nữa, trực tiếp giơ tay đẩy cửa lớn ra.

- Ngươi không thể đưa Đế Thính đi!

Hỗn Thế Tứ Hầu đồng thanh rống lên, muốn xông lên ngăn cản Chu Văn, nhưng sau khi cửa lớn màu tím kia đẩy ra, trong cửa đã bắn ra ánh sáng tím, chiếu lên trên người Hỗn Thế Tứ Hầu, lập tức khiến Hỗn Thế Tứ Hầu kia đồng thanh kêu thảm, chỗ cơ thể bị ánh sáng tím chiếu vào đã biến mất giống như tuyết tan chảy.

1061 chữ

Chương 2084: Đế Thính Có Ẩn?

Bọn họ bay lùi lại, không dám tới gần cửa lớn, càng không dám bị ánh sáng tím trong cửa chiếu vào, từng con chỉ có thể kêu gào từ xa, muốn Chu Văn để Đế Thính lại.

Chu Văn căn bản không để ý bọn nó, trực tiếp xông vào trong ánh sáng tím kia ra khỏi cửa lớn, biến mất trong ánh sáng tím huy hoàng.

Hắn dẫn cả Đại Ma Vương và Đế đại nhân ra ngoài, Đại Ma Vương là Thứ Nguyên Chi Tử, có thể nói là Thiên Mệnh sở quy, ngay cả nàng cũng có thể rời khỏi thế giới này, dựa vào cái gì mà Đế Thính không thể ra ngoài.

Chu Văn không hề để những lời kia của Hỗn Thế Tứ Hầu vào trong lòng, trên thực tế lúc trước bọn nó đã nói lời như vậy rồi.

Chu Văn căn bản không tin những điều đó, hắn đã tương hợp với vũ trụ này, cho dù Hỗn Thế Tứ Hầu có thể suy đoán thiên cơ, nhưng cũng làm sao biết được nhiều hơn hắn.

Ầm ầm!

Cửa lớn màu tím đóng lại, sau đó dần dần biến mất trong ánh sáng tím, ánh sáng tím giống như gió bão kia cuối cùng cũng ngưng tụ thành một điểm, đột nhiên tan vỡ thành không.

- Tiêu rồi... Đế Thính ra ngoài rồi...

Sắc mặt của từng Hỗn Thế Tứ Hầu đều như đất.

- Ha ha, bốn các ngươi đang gây cười sao? Đúng là cười chết ta rồi, vậy mà lại muốn dùng những lời thừa thãi này để lừa người, cũng không xem người kia là ai.

Một công tử phú quý đẹp đẽ mặc áo lông trắng không biết đã đứng trên đỉnh đầu Hỗn Thế Tứ Hầu từ khi nào, cười dài nói.

- Tên đáng chết nhà ngươi còn dám xuất hiện? Tại sao ngươi không ngăn cản hắn đưa Đế Thính đi?

Hỗn Thế Tứ Hầu tức giận rống lên với quý công tử áo lông trắng kia.

- Tại sao ta phải ngăn cản hắn?

Quý công tử áo lông trắng bĩu môi, khinh bỉ nói.

- Ngươi nên biết nếu Đế Thính bị bọn họ phát hiện thì sẽ có hậu quả thế nào.

Thông Túy Viên Hầu đè giọng nói.

— Sao ta biết được có hậu quả gì, ta cũng không phải cha hắn.

Quý công tử áo lông trắng thô tục nói:

- Ông đây chỉ là một yên tĩnh mỹ nam tử, lấy gì mà ngăn cản hắn? Bốn tên to con nhát gan các ngươi còn không dám ngăn cản, dựa vào cái gì ta phải ngăn? Lỡ như khuôn mặt đẹp đẽ này của ta không cẩn thận bị làm tổn thương, các ngươi chịu nổi trách nhiệm không?

- Sao ngươi không đi chết đi?

Linh Minh Thạch Hầu tức giận, nhưng nó lại không có cái miệng như quý công tử áo lông trắng, hồi lâu cũng chỉ nói được một câu như vậy.

- Đế Thính đã bị hắn đưa ra ngoài rồi, bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Xích Khào Mã Hầu thở dài nói.

- Điều này phải trách bản thân các ngươi, lúc trước tại sao không ra tay, bây giờ người ta đã là chúa tể của một vũ trụ, các ngươi mới muốn đi ngăn cản thì có tác dụng gì?

Quý công tử áo lông trắng bĩu môi nói.

- Ai có thể tính được cuối cùng lại là hắn thành công, rõ ràng Đại Ma Vương mới là Thiên Mệnh sở quy.

Nghe vậy Xích Khao Mã Hầu càng cảm thấy bất đắc dĩ.

- Cho nên ngươi có tính thế nào cũng không tính lại ông trời. So với việc nghĩ những điều vô dụng đó, còn chẳng bằng uống thêm hai hớp rượu.

Quý công tử áo lông trắng nhìn chỗ cửa lớn màu tím biến mất, rồi quay người từ từ rời đi.

- Đế Thính vốn không thuộc về nơi này, rời đi cùng hắn cũng tốt hơn bốn tên nhát gan các ngươi che che giấu giấu gấp trăm ngàn lần.

Hỗn Thế Tứ Hầu cực kỳ tức giận, muốn ra tay với quý công tử áo lông trắng, nhưng đã không thấy bóng dáng của hắn đâu rồi.

- Đây là nơi nào?

Chu Văn sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, nơi này hình như hơi khác trong tưởng tượng của hắn.

Chỗ hắn đang đứng rõ ràng là một ngôi mộ khổng lồ như ngọn núi, xung quanh chính là hư không bao la, ngôi mộ khổng lồ này vậy mà lại lơ lửng trong hư không.

Trên ngôi mộ như núi kia cắm đầy các loại đồ vật kỳ quái, có các vật thường thấy như đao kiếm, kiếm rìu v.v, còn có một vố vật kỳ lạ như thước, cờ, đỉnh, lò, thậm chí còn có cả một cái chổi cắm ngược bên trên. Cho dù là đồ vật nào cũng giống như có sức mạnh thần bí chảy bên trong, mỗi một vật đều không thể tưởng tượng nổi.

Bên trong này bất cứ một đồ vật nào nếu như có thể lấy về, e đều là thần vật kinh thiên động địa.

992 chữ

Chương 2085: Thần (Đại Kết Cục)

Nhưng thần vật như vậy rất nhiều cái đã bị đứt gãy, chỉ còn lại phần sót lại cắm ở trên mộ lớn, thêm phần bi thương cho ngôi mộ lớn này.

Ở phía trên cùng của ngôi mộ lại cắm một lá cờ vải, cờ vải kia trông rất bình thường, không cảm nhận được chút huyền diệu nào.

Nhưng trên lá cờ kia lại viết bốn chữ nói khoác không biết ngượng.

- Tính hết thiên mệnh!

Chu Văn đọc thầm bốn chữ, mặc dù cờ kia không hề có gì đặc biệt, nhưng bốn chữ này lại khiến lòng người sinh ra cảm giác huyền diệu.

- Chào mừng đến với thế giới không có Thần, đây sẽ là nơi bắt đầu của ngươi, cũng sẽ là nơi kết thúc của ngươi.

Mời để lại một vật có thể đại diện thân phận của ngươi ở trên Thiên Mộ, nếu ngươi chết ở đây, vậy thì thứ này sẽ là bia mộ cuối cùng của ngươi. Người còn vật còn, người mất vật gãy. Cho dù lúc trước ngươi là thần hay ma, là tiên hay thánh, từ nay về sau ngươi đều chỉ sẽ là một người giãy giụa tìm cách sinh sống trong thế giới khủng bố kia. Thế giới kia không có thần ma tiên thánh, vì trong thế giới kia, cho dù là một người bình thường nhất thì cũng đều từng là chúa tể của một thế giới. Mà trong thế giới kia, chẳng qua cũng chỉ là người bình thường có thể chết bất cứ lúc nào thôi. Điều ngươi phải làm chính là sống sót, sống đi đến cuối cùng. Trước mộ không khắc bất cứ chữ gì, bia mộ giống như thiên bia vô tự đột nhiên sáng chói, âm thanh vang lên trong đầu của Chu Văn.

- Ngươi là ai?

Chu Văn nhìn bia mộ, hỏi.

Không có âm thanh trả lời hắn, cho dù Chu Văn nói cái gì, đều không có được bất cứ câu trả lời nào, hơn nữa hắn cũng không tìm được đường rời khỏi nơi này.

Hư không bao la giống như không có tận cùng, không cảm nhận được bất cứ sinh mệnh nào, cho dù là sự tồn tại vật chất, giống như cả thế giới chỉ còn lại một ngôi mộ lớn như vậy. Chu Văn suy nghĩ chốc lát, tháo Nhân Hoàn thạch đao ở hông xuống, tiện tay cắm lên ngôi mộ kia.

Mặc dù tiếng nói kia không nói cần để lại thứ gì, chắc là cái gì cũng được, có điều Chu Văn vẫn quyết định để lại Nhân Hoàng Thạch đao. Nếu sau này còn có sinh vật của Địa Cầu hoặc Dị Thứ Nguyên đến đây, chắc sẽ có thể nhận ra Nhân Hoàng thạch đao, cũng có thể đoán ra sự sống chết của hắn qua việc Nhân Hoàng thạch đao có gãy hay không.

Đương nhiên, đến mức độ như Chu Văn, Nhân Hoàng thạch đao cũng đã không còn tác dụng gì đối với Chu Văn nữa, chẳng khác gì đao kiếm bình thường, mang theo bên mình cũng không có tác dụng lớn. Nhân Hoàng thạch đao cắm lên Thiên Mộ, ánh sáng trên bia mộ lập tức biến thành một lối đi xoáy nước, một đầu khác của lối đi chắc chính là “thế giới không có Thần” mà âm thanh kia nói.

- Sống đi đến cuối cùng... Sống đi đến cuối cùng...

Khi Chu Văn bị xoáy nước kia nuốt chửng, chỉ nghe thấy âm thanh kia lại vang lên, quanh quẩn không ngừng bên tai.

- Mở khóa hệ thống... Đang đánh giá năng lượng sinh mệnh... Cấp bậc tân thủ 1... Thủ Hộ 1... Phát hiện sinh mệnh thể có thể chuyển hóa thành Thủ Hộ Thiên Mệnh... Đang chuyển hóa... Phát hiện sinh mệnh thể có thể chuyển hóa thành Thủ Hộ... Đang chuyển hóa... Phát hiện năng lượng không đủ để chuyển hóa sinh mệnh thể thành Thủ Hộ... Đang tái cơ cấu năng lượng... Phát hiện năng lượng không đủ để chuyển hóa sinh mệnh thể thành Thủ Hộ... Đang tái cơ cấu năng lượng... Đang tái cơ cấu năng lượng... Lỗi... Lỗi... Sinh mệnh thể này không thể tái cơ cấu năng lượng... Quét lại... Nguồn gốc sinh mệnh thể... Thời không Z14... Danh xưng Ma Giáp Hổ Phách Tướng... Không thể phân tích tái cơ cấu... Đợi lượng chuyển hóa thành Thủ Hộ... Phát hiện năng lượng không đủ để chuyển hóa sinh mệnh thể thành Thủ Hộ... Tái cơ cấu năng lượng... Tái cơ cấu thất bại... Quét lại...

Chu Văn nghe thấy có âm thanh không ngừng vang lên trong đầu, đó chắc là tiếng của hệ thống điện thoại di động, sau đó cảm thấy trước mặt chợt đen đi, ý thức hoàn toàn biến mất.

- Cuối cùng cũng tới rồi... Đồ chơi... đáng yêu của ta.

Trong nhà tù tinh không to lớn, nhà tù trùng điệp vậy mà lại chỉ nhốt một tù phạm nữ. Tù phạm nữ đeo kính mắt kia giống như cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn tinh không bên ngoài nhà tù, khóe miệng khẽ cong lên, biểu cảm trên mặt là nụ cười ý tứ sâu xa, giống như thợ săn đã phát hiện con mồi vậy.

2154 chữ

Chương 2086: Phiên Ngoại

Hai bé gái đang chơi đùa trên bãi cỏ, đột nhiên thấy một một con linh dương trắng tuyết ở bên cạnh đi qua, måt lập tức sáng lên.

Linh dương kia thần tuấn lạ thường, cả người lông trắng mềm mại giống như đồ chơi bằng nhung, trông không trụi lủi giống như linh dương bình thường.

Hai bé bé gái chạy qua, cầm cỏ muốn cho linh dương kia ăn.

Linh dương cũng ngoan ngoãn biết điều, cúi đầu chậm rãi ăn cỏ xanh bé gái đưa tới, khiến hai bé gái càng thích hơn, giơ cái tay nhỏ vuốt lông của linh dương, khiến nó có dáng vẻ hưởng thụ.

- Vậy mà ngươi lại đang ăn cỏ, có thể có chút tiết tháo không?

Một người đàn ông bước tới, nhìn linh dương kia, hơi cạn lời nói.

Hai bé gái bị dọa giật mình, tưởng linh dương kia là người đàn ông nuôi, vội vàng xin lỗi người đàn ông, không nên tùy tiện đụng vào linh dương của hắn.

Người đàn ông cười, chia chút kẹo cho hai bé gái kia, để bọn họ qua một bên chơi đùa.

- Cái gì là tiết tháo? Thứ đó có thể ăn không?

Linh dương đột nhiên biến thành một quý công tử mặc áo lông trắng, nhổ cỏ xanh trong miệng đi, không cho là đúng nói:

- Hơn nữa so với Chu Lăng Phong ngươi, ta cảm thấy tiết tháo của bản thân chắc có thể tính nổ tung rồi.

- Không phải ngươi tiêu dao vui vẻ ở Lão Quân Sơn à? Chạy tới đây làm cái gì?

Chu Lăng Phong đánh giá lính dương, hơi kinh ngạc hỏi:

- Vết thương trên người ngươi khỏi rồi sao?

- Vũ khí vạn tộc quy về Địa Cầu, nguyên khí của Địa Cầu và các lực quy tắc gần như vô cùng vô tận, đây nếu như còn không khỏi, vậy ta còn có thể ra ngoài lăn lộn không?

Linh dương cười nói:

- Ngươi còn phải thấy may có đứa con trai tốt kia của ngươi, nếu không vết thương kia của ta thật sự đòi mạng rồi.

- Ai bảo tự ngươi tìm cái chết, rõ ràng chính là một tên chiến ngũ tra, còn cứ đòi mở cánh cửa kia.

Chu Lăng Phong bĩu môi nói.

- Ngươi mới là chiến ngũ tra, cả nhà ngươi đều là chiến ngũ tra. Nếu không phải ngươi xúi giục, ông đây không ở yên Lão Quân Sơn mà chạy ra bên ngoài làm gì?

Linh dương tức giận.

- Sao có thể là ta xúi giục chứ, ta đã đẩy ngươi, hay là kéo ngươi? Rõ ràng là ngươi tự muốn ra ngoài.

Chu Lăng Phong nhún vai nói.

- Hừ, nếu không phải ngươi nói với ta thế giới bên ngoài thế nào thế nào, ta sẽ đi cái cửa rách kia à? Linh dương hừ lạnh nói.

Ta nói đều là sự thật, một câu cũng không giả.

Chu Lăng Phong cười nói.

- Quỷ mới biết ngươi nói là thật hay giả, tóm lại ta cũng chưa từng ra ngoài.

Linh dương nhìn chằm chằm Chu Lăng Phong, nói:

- Mặc dù ngươi không về được nữa, nhưng con trai ngươi đã về rồi, cũng coi như toại nguyện của ngươi rồi.

- Ai biết là phúc hay là họa. Ta vốn chỉ muốn để hắn bình yên sống cả đời ở đây, thế nào cũng không ngờ hắn có thể đi tới bước này, đây không phải ý muốn của ta.

Chu Lăng Phong thở dài nói.

- Có gì đáng lo đâu, hắn là con trai ngươi, vốn nên là người của thế giới đó.

Linh dương nói.

- Không đơn giản như ngươi nghĩ, ta chỉ là một tù phạm bị tước đoạt tất cả, đã không thể tính là người của thế giới kia. Hơn nữa hắn còn có một nửa thuần huyết thống ở đây, về cơ bản không có liên quan quá lớn tới thế giới kia.

Chu Lăng Phong nói xong cau mày hỏi:

- Rốt cuộc ngươi tới đây làm cái gì?

- Ông đây muốn ra ngoài, tới hỏi xem ngươi còn có cách gì khác không?

Linh dương híp mắt nói.

- Có đấy, tự ngươi tạo một Vũ Trụ tệ, sau đó mở cửa không phải ra ngoài rồi à.

Chu Lăng Phong cười nói.

- Nếu ta biết tạo ra thứ kia, thì còn cần tới tìm ngươi à.

Linh dương lườm hắn.

- Ngươi là người của thế giới kia, lẽ nào không biết cách khác sao? Có cửa sau gì không?

- Nếu là trước khi ta trở thành tù phạm, đưa ngươi ra ngoài cũng không phải chuyện khó gì. Bây giờ à, thật sự lực bất tòng tâm. Có điều ngươi có thể thử đi tìm tù phạm khác bị đày qua đây, có lẽ bọn họ sẽ có cách. Chu Lăng Phong nói.

- Ta tìm cái rắm, có thể tìm được còn tới đây tìm ngươi làm gì? Ta ở Lão Quân Sơn đợi mấy nghìn năm, cũng không đợi được lão tử gì kia, cũng không biết chết rồi, hay là về rồi. Mấy nghìn năm này, chỉ có một tù phạm mới bị đưa qua đây như ngươi, ta có thể đi tìm ai?

Dáng vẻ hùng hổ của linh dương cực kỳ không phù hợp với khuôn mặt quý công tử kia của hắn.

- Vậy thì hết cách rồi, ta mới đến mấy chục năm, ngươi cũng không tìm được, vậy ta càng không tìm được. Hơn nữa lần trước chúng ta lừa đưa Đế Thính từ chỗ Hỗn Thế Tứ Hầu ra mở cửa, kết quả suýt nữa gây ra họa lớn, làm những Thứ Nguyên lĩnh vực kia phá cấm trước. Đế Thính cũng bị đánh về trạng thái nguyên thủy nhất vì căn nguyên tiêu hao quá độ. Nếu không phải ngươi treo đầu dê bán thịt chó, trao đổi nó với trứng Phối sủng của Tiểu Phật Tự, mượn nó hấp thụ khôi phục năng lượng, sợ là cả mạng cũng không giữ được.

Chu Lăng Phong nghĩ rồi lại nói:

- Bây giờ Đế Thính đã được đưa đi, Vũ Trụ tệ duy nhất tù phạm nữ kia mang tới cũng không còn, muốn ra ra ngoài ngoại trừ tự tạo ra một Vũ Trụ tệ, thì thật sự không nghĩ ra được cách nào khác.

- Đều là tù phạm, tại sao đãi ngộ của nữ nhân kia lại tốt như vậy? Con mẹ ngươi bị quang xuống giống như chó, người ta không những có thể ngồi thuyền, còn mang theo Vũ Trụ tệ tới, chênh lệch này cũng lớn quá rồi, có phải nữ nhân kia có kẻ đứng sau rất cứng ở thế giới kia của các ngươi không? Còn ngươi chỉ là một tên nghèo chẳng có gì cả.

Linh dương cười he he nói.

- Nàng ta có kẻ đứng sau hay không ta không biết, nhưng chiếc thuyền kia và Vũ Trụ tệ căn bản không phải cho nàng ta, mà là cho con của nàng ta. Nàng ta là tù phạm, con của nàng ta không phải, cho nên mới có thuyền và Vũ Trụ tệ, đó là để sau khi con nàng ta trưởng thành dùng để trở về. Có điều ta cảm thấy chuyện này vẫn rất có vấn đề, một nữ nhân có thai, về lý thì chắc sẽ không bị lưu đày đến nơi này mới đúng. Nàng ta không những bị lưu đày qua đây, còn bị xuyên tạc ký ức, hơn nữa còn mang theo nhiều đồ không thuộc về thế giới này như vậy, điều này rất có vấn đề.

Chu Lăng Phong nói.

- Không phải ngươi nói bản thân ở thế giới kia cũng đã từng nở mày nở mặt à, lẽ nào chưa từng nghe nói tới “Mê Tiên Kinh” này?

Linh dương hỏi.

- Không có, ta có thể chắc chắn trong số công pháp nổi tiếng của thế giới kia, không hề có Mê Tiên Kinh.

Chu Lăng Phong nói.

- Có khả năng là ký ức của ngươi cũng bị xuyên tạc không?

Linh dương tà ác nói.

Sắc mặt Chu Lăng Phong hơi thay đổi.

- Ngươi nói cũng không phải không có khả năng, có điều theo các loại dấu vết thì khả năng này không lớn.

- Chỉ cần có khả năng vậy cũng là có khả năng mà, không phải sao?

Linh dương bĩu môi nói.

- Bỏ đi, bây giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì, vẫn là nghĩ xem làm sao để tạo ra Vũ Trụ tệ đi, cái thứ kia rốt cuộc phải làm thế nào?

- Đầu tiên tìm một sinh mệnh thể Vũ Trụ cấp, sau đó biến nó thành Vũ Trụ tệ.

Chu Lăng Phong nghiêm túc đáp.

- Biến thế nào?

Linh dương cau mày.

- Cái này sao ta biết được, ta cũng không biết biến.

Chu Lăng Phong nhún vai nói:

- Ở thế giới kia cần mượn một nơi đặc biệt mới có thể biến sinh mệnh thể Vũ Trụ cấp thành Vũ Trụ tệ, ở đây cũng không phải thế giới kia, cũng không có nơi đó, sao ta biết phải biến thế nào? Lúc trước từng nghe nói, có một loại người có thể biến sinh mệnh thể Vũ Trụ cấp thành Vũ Trụ tệ, có điều đó chỉ là truyền thuyết, ai cũng chưa từng gặp.

- Bớt nói những điều vô dụng với ta, ông đây vẫn là trở về đợi lão tử.

Linh dương không vui, quay người rời đi.

- Sống cho tốt đi, bên ngoài không tốt như ngươi tưởng đâu.

Chu Lăng Phong nói với bóng lưng của linh dương.

- Mẹ nó, mấy chục năm trước lúc ngươi cám dỗ ta, ngươi không có nói như vậy.

Linh dương cũng không quay đầu, dựng một ngón giữa với hắn.

Chu Lăng Phong cười nói:

- Lúc đó không phải ta còn muốn trốn về à, bây giờ nghĩ ở lại đây cũng không tệ.

- Cút.

Linh dương không quay đầu, đã biến mất không thấy đâu.

Chu Lăng Phong nhìn phía linh dương biến mất một lúc, rồi mới thu ánh mắt lại, lẩm bẩm tự nói:

- Hy vọng “Mê Tiên Kinh” sẽ không phải của nữ nhân kia thật, nếu không phiền phức của Tiểu Văn lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment