Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 214: Ngã Tư Đường

Chương 214: Ngã Tư Đường Chương 214: Ngã Tư Đường

Chu Văn cùng Lý Huyền vội vàng đi qua, cầm tay Phong tử, muốn đem hắn từ trong cửa lôi ra.

Thời điểm hai người đi qua, hai người cũng hết sức chú ý , không có vượt qua cánh cửa, chỉ cần không vượt qua cánh cửa, không coi là đi vào bên trong thánh điện thí luyện.

Nhưng Chu Văn vừa mới giữ chặt tay Phong tử, cũng không vượt qua cánh cửa, bên trong Quỹ Tích thánh điện truyền đến một lực lượng kỳ dị, kéo hắn đi vào.

Chu Văn lập tức cảm giác được sự tình không thích hợp, rõ ràng hắn cùng Lý Huyền đồng thời kéo tay Phong tử, một dạng đều không có vượt qua cánh cửa, vì cái gì Lý Huyền không có việc gì, hắn lại bị một cỗ lực lượng kéo nhập môn?

Lý Huyền đưa tay kéo Chu Văn, tuy nhiên không còn kịp, Chu Văn bị hút vào sau đại môn, chỉ nghe bịch một tiếng, cửa chính Quỹ Tích thánh điện tự động đóng, để Lý Huyền tại bên ngoài.

Chu Văn thấy mình cùng Phong tử bị nhốt lại sau đại môn, hắn kéo Phong tử quay người muốn đi hướng sau, bình thường mà nói, coi như là thí luyện đã mở ra, cũng có thể lựa chọn rời khỏi.

Nhưng Chu Văn quay người lại, lại ngây ngốc tạ nơi đó, sau lưng không còn cửa đá,, cũng không có cái gì, cuối cùng ngoảnh đi ngoảnh lại cũng chỉ có một con đường thẳng tắp thông hướng phương xa, cuối đường là trời xanh cùng mây trắng.

Thân thể Chu Văn xoay 360 độ, lập tức hắn phát hiện, hắn cùng Phong tử đứng tại một cái ngã tư đường, bốn phương tám hướng toàn bộ đều là đường thẳng thông hướng chân trời, ngoại trừ đường cái, còn lại là một cái thảo nguyên vô tận, trừ cái đó ra cái gì cũng không có.

Tường đá Thánh điện cũng không tồn tại.

-Chuyện gì xảy ra vậy? Nội dung khảo nghiệm là để chúng ta chọn một con đường đi sao? Bốn phương tám hướng đều có đường như thế, muốn chọn làm sao bây giờ? Ít nhất cũng phải nhắc nhở, gợi ý tí chứ?

Chu Văn nhìn bầu trời hô to.

Bên trong Thánh điện khẳng định có lực lượng khống chế hết thảy, bằng không hắn không có khả năng bị kéo vào, nhưng Chu Văn đợi một hồi lâu, cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì đáp lại hắn.

Phong tử hôn mê tỉnh lại, hắn đầu ngồi dậy, sau đó đánh giá bốn phía, khuôn mặt nghi hoặc.

-Đây là đâu?

Phong tử thoạt nhìn chẳng phải điên rồi, còn hỏi một câu.

-Quỹ Tích thánh điện, ngươi không phải đã đi vào hai lần sao?

Vẻ mặt Chu Văn cổ quái nhìn hắn, bởi ánh mắt của hắn trước đó rõ ràng bị chính mình chọc mù, bây giờ lại hoàn hảo.

-Đây là Quỹ Tích thánh điện? Bên trong Quỹ Tích thánh điện không phải là một chiếc thuyền sao?

Gương mặt của Phong tử kinh ngạc, nghi ngờ nhìn chằm chằm Chu Văn, tựa hồ đang phán đoán lời Chu Văn là thật hay giả.

-Ngươi đi vào Quỹ Tích thánh điện thấy chính là một chiếc thuyền?

Chu Văn cảm giác có chút không ổn, nếu như chiếc thuyền kia chỉ là huyễn tượng Phong tử thấy, vậy hắn đoán chừng chính mình rất khó trong miệng Phong tử hỏi ra cái gì.

-Đúng vậy, đó là một chiếc thuyền.

Thời điểm thuyền nâng lên, vẻ mặt Phong tử lại biến hóa, có điều cũng may mắn cũng không tái phát điên loạn giống lúc trước.

Chu Văn vội vàng nói sang chuyện khác, chỉ hình xăm mỏ neo thuyền trên cánh tay của hắn hỏi:

-Hình xăm này của ngươi thật thú vị, nó có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?

Phong tử tựa hồ hết sức mê mang, theo bản năng trả lời:

-Kia ta còn bé, lão cha viết cho ta, hắn là một thủy thủ, hắn nói đây là con dấu trên thuyền của hắn, chờ ta lớn lên, có thể giống hắn, trở thành thủy thủ, đến thuyền của hắn làm việc.

-Bây giờ còn loại nghề nghiệp này sao?

Chu Văn nghi ngờ hỏi, theo hắn biết, gần mấy chục năm căn bản không có thuyền dám hạ biển, cho dù có người đi biển, cũng chỉ là Sử thi cường giả điều khiển Sử thi Phối sủng mà đi, căn bản không cần thuyền, càng không cần thủy thủ.

-Có, vì cái gì không có, chỗ ta có rất nhiều thuyền đánh cá, mỗi ngày đều ra biển đánh cá, có điều thuyền cha ta có chút khác biệt, đó là thuyền chở hàng xa, sẽ đi qua rất nhiều quốc gia, buôn bán nhiều hàng hóa ở nhiều quốc gia khác biệt.

Phong tử thoạt nhìn thanh tỉnh rất nhiều.

-Chờ một chút, ngươi nói quốc gia.

Vẻ mặt Chu Văn cổ quái nhìn chằm chằm Phong tử, muốn xác định hắn có phải đang đùa chính mình hay không.

Quốc gia là khái niệm, trước Dị thứ nguyên phong bạo, sau Dị thứ nguyên phong bạo, không còn quốc gia, chỉ có Liên bang, nhân loại đoàn kết lại, mới vượt qua tràng hạo kiếp kia.

-Đúng vậy, có cái gì không đúng sao?

Phong tử kinh ngạc nhìn Chu Văn, tựa như mọi chuyện hắn nói, là chuyện bình thường.

-Huynh đệ, ngươi bao nhiêu tuổi?

Chu Văn hỏi.

-17, ngươi hỏi cái này làm gì?

Phong tử nghi ngờ nói.

-Vậy ngươi đang đùa ta sao? Dị Thứ Nguyên Phong Bạo về sau, làm gì có quốc gia nào, trên biển khắp nơi đều là Dị thứ nguyên lĩnh vực, căn bản không có người dám ra biển, chớ đừng nói c đi đánh cá, không bị cá ăn cũng là may rồi.

-Ngươi đang nói cái gì? Cái gì liên bang cái gì dị Thứ Nguyên Phong Bạo?

Ánh mắt Phong tử nhìn Chu Văn bây giờ, giống như đang nhìn một người điên.

-Được, ngươi đừng nói với ta, ngươi là người sinh ra trước Dị thứ nguyên phong bạo.

Chu Văn nhíu mày nhìn xem Phong tử, cảm thấy người này đang đùa hắn, có lẽ hắn bắt đầu không có điên.

Phong tử lại rất chân thành mà nhìn Chu Văn nói:

-Ta không biết lời của ngươi nói là có ý gì, ta gọi A Lai, sinh ra ở cách cách bờ biển không xa Lang Gia trấn, ta đến nơi đây là vì. . .

Nói đến đây A Lai lại ngẩn người, tựa hồ đã nghĩ không ra, vì cái gì mà mình vào đây.

Chu Văn cũng không biết người này điên thật hay điên giả, hỏi:

-Ngươi làm sao biết Thánh địa, hay làm sao ngươi tới đây?

-Thánh địa là cái gì, đây không phải là Lục đạo điện sao?

A Lai kỳ quái hỏi lại.

-Lục đạo điện?

Chu Văn đang mộng tưởng, hắn cảm giác mình đang cùng một người ngoài hành tinh trao đổi, căn bản không hiều nổi đối phương đang nói gì.

-Đúng vậy, Lục đạo điện, nơi này là…

A Lai phát hiện hắn tựa hồ lại nghĩ không ra, xoa đầu của mình, tuy nhiên lại y nguyên vẫn không nghĩ ra được.

-Ngươi biết nơi này là Quỹ Tích thánh điện?

Chu Văn lại hỏi.

-Không sai, đây chính là Quỹ Tích thánh điện bên trong Lục đạo điện.

A Lai khẳng định trả lời.

-Vậy ngươi còn nhớ rõ, ngươi vì cái gì tới nơi này?

Chu Văn tiếp tục hỏi.

A Lai suy nghĩ một chút, vẻ mặt dần dần biến khó coi.

-Ta giống như nhớ kỹ, ta đi theo ba ba lên thuyền của hắn, sau đó. . . Sau đó. . . Chúng ta gặp gió lốc. . . Lại sau đó. . . Lại sau đó.

Thời điểm nói đến đây, A Lai đột nhiên ôm đầu kêu thảm, rất nhanh ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy, không đầy một lát lại ngất đi.

Chu Văn kiểm tra thân thể của hắn, phát hiện hắn không ngụy trang, mà hôn mê thật, vẻ mặt càng ngày càng cổ quái.

-Gia hỏa này đến cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn thật. . . Không có khả năng. . . Hắn chỉ có 17 tuổi mà thôi. . . Không có khả năng. . .

Chu Văn nhìn A Lai, trong lúc nhất thời, đầu óc lóe lên vô vàn suy nghĩ.

A Lai bất tỉnh, Chu Văn đành phải nghĩ biện pháp ra ngoài trước, nhìn xung quanh, cũng chỉ có đường cái ở bốn phương tám hướng mà thôi.

Chu Văn triệu hồi Biến liên hoa nghĩ, để nó cõng A Lai, hướng về một cái phương hướng đi tới.

--------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Bình Luận (0)
Comment