Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 235: Bày Bán

Chương 235: Bày Bán Chương 235: Bày Bán

Chu Văn đoạt trứng Phối sủng, đều là trứng Truyền kỳ Phối sủng do các đại thương gia chuẩn bị, phần lớn đều là đặc sản các khu, hơn nữa đều là mặt hàng quý hiếm.

Ngay cả đi tới những cửa hàng ở Thánh thành, sợ cũng khó có thể tìm được một cửa hàng có đầy đủ các chủng loại ở nhiều khu vực bất đồng.

- Có phải hay không, ngươi mua một cái sẽ biết.

Chu Văn nói.

- Thử xem cũng không thành vấn đề, nhưng giá cả cũng hơi cao đi.

Lý Ngọc nhìn thoáng qua giá niêm yết của Chu Văn, Chiết cánh thiên sứ tận mười tám vạn tám, cùng trứng Truyền kỳ Phối sủng bình thường giá cũng chỉ có một hai vạn là cùng, cực phẩm mới vượt qua mười vạn.

- Ta tham khảo giá trên mạng, chắc giá.

Chu Văn nói.

Hắn tra giá cả trên mạng, bởi Dị thứ nguyên lĩnh vực thường xuyên xuất hiện ở các nơi, hơn nữa giao thông cũng bị trở ngại lớn, hậu cần theo hệ thống biển cũng không an toàn nữa, hàng hóa khó lưu thông nghiêm trọng, cho nên phạm vi giao dịch trên Internet đang dần dần thu nhỏ lại.

Nếu trong học viện Chu Văn bán không được, Chu Văn chỉ có thể đi đến thị trường Lạc Dương thử thời vận, nếu không được nữa, hắn chỉ có thể bán cho thương gia, như vậy giá cả sẽ bị ép thấp.

Lý Ngọc chép miệng:

- Chu Văn, ta không có tiền mua thứ này, có điều, ngươi bán ở chỗ này, còn lâu mới bán được. Không bằng như vậy đi, ngươi đem trứng Phối sủng giao cho ta bán, lúc đó nếu ta bán được trả ta mười phần trăm hoa hồng được không nào?

- Ta ở đây bán không xong, ngươi nghĩ ngươi có thể bán được sao?

Chu Văn hứng thú nói.

Lý Huyền cầm một tờ danh thiếp cho Chu Văn:

- Thật không dám dấu diếm, kỳ thật ta được cửa hàng Phối sủng hoàng gia tuyển trúng, tuy hiện tại vẫn chưa tốt nghiệp, có điều ta đã nhân viên chính thức của cửa hàng. Ngươi cũng thấy, đây không có người mua, chỗ này ta bán thật ra do công ty yêu cầu, đây chỉ là một điểm bán mà thôi.

- Nếu như trứng Phối sủng này như lời ngươi nói, ta có thể mượn con đường công ty bán hộ ngươi, giá cả chỉ cao chứ không thấp.

Đáng tiếc người bình thường không biết Thánh địa chi chiến, càng không biết hành động của Chu Văn, nếu không Lý Ngọc sẽ không hoài nghi Phối sủng của hắn.

- Không cần, ta chỉ muốn bán chơi, dù sao ta cũng không thiếu tiền.

Chu Văn biết Lý Ngọc, muốn mua bán vô bổ, rủi do đều do hắn chịu, hơn nữa doanh thu đều phải phân cho Lý Ngọc, ngoài ra Lý Ngọc muốn lấy giá cả bao nhiều đều do hắn quyết định.

Có điều chỉ bằng mấy chữ cửa hàng Hoàng gia, Chu Văn liền biết gia hỏa này không đáng tin cậy, cửa hàng Hoàng gia cùng Tam đại cửa hàng Phối sủng khác được xưng là Liên bang tứ đại hố, có tiếng thu mua thấp, bán ra giá cao, hơn nữa hay giở trò.

- Như vậy đi, dù sao trứng Phối sủng này không dễ bán. Ngươi đóng gói để cho ta bá, chỉ cần ngươi đảm bảo đó là thật. mỗi cái ta đưa ngươi tám vạn, bốn tám ba mươi hai vạn, làm tròn, tổng cộng ba mươi vạn thế nào?

Lý Ngọc nói thêm.

- Chắc giá.

Chu Văn một bên chơi game một bên nói.

- Băng sương chi hùng của ngươi giá quá cao, bình thường trứng Phối sủng Băng sương chi hùng chỉ có giá khoảng bảy tám vạn thôi, ngươi tính thế nào lên tận hai mươi vạn?

Lý Ngọc chỉ vào trứng Băng sương chi hùng nói.

- Tiền nào của nấy.

Chu Văn thấy giá của viên trứng Phối sủng Băng sương chi hùng hơi cao, có điều Chu Văn đã kiểm tra thuộc tính của nó, nên mới đưa ra giá như vậy.

- Ngươi làm như vậy, đừng nói ở chỗ này, ngay cả ở thị trường Lạc Dương cũng bán không nổi?

Lý Ngọc lớn tiếng như vậy, quyết định chờ một chút xem, để Chu Văn thấy hiện thực tàn khốc, lúc sau mới ép giá mua trứng Phối sủng của hắn.

Người bên trong thị trường giao dịch rất ít, thỉnh thoảng mới có học sinh tới đây, phần lớn đều tìm Lý Ngọc, thoạt nhìn thân phận nhân viên cửa hàng Hoàng gia không giả, ngẫu nhiên có vài học sinh ở Hội học sinh đến đây bán trứng Phối sủng do bọn họ thu được trong Dị thứ nguyên lĩnh vực cho hắn.

Tuy hắn cấp giá không cao, nhưng có thể trực tiếp lấy tiền. không cần phải mất công ngồi bán.

Có điều trứng Phối sủng bán cho Lý Ngọc, đều thuộc loại Phối sủng phổ thông thường gặp, cơ bản không phải loại tốt.

- Thế nào, thấy không, học sinh đều tới chỗ ta, giá công đạo, không lừa già dối trẻ, ta trả giá cho ngươi không thấp chứ.

Lý Ngọc thu lại một viên trứng Phối sủng, sau đó đứng bên cạnh Chu Văn nói.

Chu Văn không thèm để ý hắn, vẫn chơi game như cũ, Hoàng Cực ngồi một bên cũng nghịch ngợm cái gì trên laptop, căn bản không có thời gian cùng Chu Văn nói chuyện phiếm.

Lý Ngọc thấy Chu Văn không để ý tới hắn, không khỏi lại lẩm bẩm một câu:

- Ngươi làm như vậy, không bán được.

Đang nói, có người lại đi đến, Lý Ngọc nhìn người nọ, mắt sáng lên.

- Cổ Điển, tới mua trứng Phối sủng?

Lý Ngọc vội vàng nhiệt tình đón tiếp.

Chu Văn nghe được tên Cổ Điển, ngẩng đầu xem một cái, quả nhiên thấy gương mặt như ác quỷ đi đến.

- Trứng Phối sủng đó có thể đổi được bao nhiêu tiền?

Cổ Điển trực tiếp ném một túi trước mặt Lý Ngọc.

Lý Ngọc vội vàng đem túi mở ra, thấy bên trong có hơn mười viên trứng Phối sủng, tức khắc vui mừng quá đỗi, một bên giám định một bên nói:

- Cái này hẳn là trứng Phối sủng Kim cương lực sĩ, người khác thu mua giá năm ngàn, chúng ta là lão bằng hữu tình phân thượng, ta cho ngươi năm ngàn năm……

Chu Văn dùng điện thoại thần bí nhìn thuộc tính những viên trứng Phối sủng. không khỏi kinh ngạc, Lý Ngọc có chút bản lĩnh, trứng Phối sủng chủng loại này không chút nào kém.

Hắn khai giá này, thật sự hố cha, so với thị trường giá này không đến một phần ba.

Chủng loại Kim cương lực sĩ, tuy chỉ là Truyền kỳ Phối sủng bình thường, nhưng nó thuộc loại Phối sủng trời sinh ăn đòn, cực phẩm lá chắn thịt. đem gia thị trường giá tương đối cao, nhưng Lý Ngọc cấp giá, so với trứng Phối sủng Truyền kỳ bình thường thấp hơn nhiều, thật là đen không không lại đen hơn nữa.

- Cổ Điển, ngươi muốn bán trứng Phối sủng đó sao?

Chu Văn mở miệng hỏi Cổ Điển.

Tuy rằng Cổ Điển chỉ góp cho đủ ngưởi, có điều nói như thế nào hắn cũng là thành viên của Huyền Văn Hội, Chu Văn không muốn thành viên dưới mắt mình bị lừa.

Loại người như Cổ Điển, cả ngày ở trong Dị thứ nguyên lĩnh vực. không có bằng hữu. hắn khẳng định không biết thị trường là cái gì, phỏng chừng trước kia không ít lần bị Lý Ngọc hố.

- ừm.

Cổ Điển đáp một câu.

- Dù sao ta cũng bán trứng Phối sủng, nếu ngươi tin ta, ta giúp ngươi bán hộ.

Chu Văn nói.

- Hảo.

Cổ Điển ôm túi mình, đặt trước mặt Chu Văn, sau đó không nói hai lời xoay người đi.

Lý Ngọc thầm tức giận, lạnh mặt nói Chu Văn:

- Chu Văn, ngươi không biết quy củ của buôn bán sao?

- Sinh ý, ta không hiểu, có điều Cổ Điển là thành viên của Huyền Văn hội, ta giúp người một nhà bán, không tính là phạm quy củ?

Chu Văn nói.

- Hừ, ta xem ngươi bán hàng như thế nào?

Lý Ngọc không vội, hắn thu trứng Phối sủng đều theo con đường cứa hàng Hoàng gia đi bán, căn bản không phải bán chủ yếu ở đây.

----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Bình Luận (0)
Comment