- Đốc quân, người ngài mời đã đến, có mời họ lập tức lên đường chạy tới huyện Trác Lộc hay không?
A Sinh đi vào trong văn phòng An Thiên Tá nói.
-Để bọn hắn ở biệt quán nghỉ ngơi, chờ ta xử lý sự vụ xong, cùng nhau đi tới Trác Lộc.
An Thiên Tá nói.
-Đốc quân, ngài muốn đích thân đi Trác Lộc sao?
A Sinh nghiêm nghị nói.
-Mẹ ta ở đó, nếu ta không đi, làm sao có thể yên tâm.
An Thiên Tá nói.
-Đốc quân, xin ngài nghĩ lại, coi như ngài đi, phu nhân cũng sẽ không bởi vì ngài thỉnh cầu mà hồi tâm chuyển ý, lúc trước đã không thể mời Phu nhân trở về được, hơn nữa nếu ngài không ở lại, bên Kỳ Tử sơn xảy ra vấn đề gì, cũng không có cách nào giải quyết, đến lúc đó cơ nghiệp An gia nhiều năm tích lũy, sẽ hủy trong chốc lát, Lạc tiểu thư nếu biết, cũng sẽ không cao hứng.
A Sinh nói.
Nghe được ba chữ Lạc tiểu thư, ánh mắt An Thiên Tá lộ ra mấy phần dị dạng, có điều hắn lạnh giọng nói:
-Ít nói chuyện Tiểu Lạc thôi. Trăm thiện hiếu làm đầu, mẹ ta tại chỗ nguy hiểm như vậy, tùy thời đều có thể sẽ có nguy hiểm tính mạng, ta làm sao có thể ngồi trong nhà?
-Ta hỏi ngài, ngài đi, Phu nhân chịu trở về sao?
A Sinh hỏi.
-Không thể, nhưng ta có thể đi cùng nàng đên viễn cổ chiến trường.
An Thiên Tá nói.
-Nếu ngài làm như vậy, Lạc Dương bên này phải làm sao bây giờ? Lạc Dương không thể một ngày vô chủ, nơi này không thể thiếu ngài. Hơn nữa ngài đi cùng Phu nhân đi vào viễn cổ chiến trường, nàng vẫn nhận nguy hiểm như bình thường? Ngài không thể cam đoan Phu nhân nhất định bình yên vô sự?
A Sinh nói.
-Ta không đi, nàng càng nguy hiểm hơn.
An Thiên Tá lại rất cố chấp.
-Phương pháp an toàn nhất, vẫn là khuyên Phu nhân trở về.
A Sinh nheo mắt lại nói.
-Khuyên như thế nào? Ngươi đi khuyên sao?
An Thiên Tá nhếch miệng, tính cách Âu Dương Lam hắn rõ rành rành, nếu nàng quyết định muốn đi, không ai có thể khuyên nàng trở về.
-Đương nhiên ta không được, tuy nhiên có một người có khả năng.
A Sinh nói.
-Người nào? Phong thúc sao? Hắn sợ là cũng không được, nếu như hắn đi, mẹ ta chưa chắc trở về.
An Thiên Tá khẽ lắc đầu, Âu Dương Lam không thể vì Chu Văn, mà bỏ tư tưởng và nguyên tắc của mình.
Sở dĩ nàng chọn Chu Lăng Phong, bởi một trong những nguyên nhân, Chu Lăng Phong là một nam nhân tôn trọng nàng.
-Phong thúc đương nhiên không được, tuy nhiên có một người có thể?
A Sinh nói.
-Còn có ai?
An Thiên Tá khẽ nhíu mày, không nghĩ ra A Sinh nói tới ai.
-Đốc quân, ngài quên rồi sao, còn có Chu Văn, Phu nhân để Chu Văn đi thay An Tĩnh mạo hiểm đi Thánh địa, mặc dù Chu Văn bình yên trở về, nhưng hắn bởi vậy mà đắc tội lục đại gia tộc. Với tính cách của Phu nhân, tất nhiên sẽ cảm thấy có lỗi với Chu Văn, lại thêm quan hệ của Chu Văn với lão hiệu trưởng, nếu như Chu Văn chịu đi khuyên nhủ, Phu nhân có khả năng hồi tâm chuyển ý. Có thể ta nói câu này ngài không thích nghe, nhưng Chu Văn đi so với ngài và An Tĩnh đi, có tác dụng hơn.
A Sinh nói.
-Không được, chuyện An gia, không cần một ngoại nhân nhúng tay. Huống hồ hắn chỉ là một Truyền kỳ học sinh, đi Trác Lộc, chỉ thêm phiền toái.
An Thiên Tá trực tiếp phủ định.
-Chỉ sợ đối với Âu Dương lão tiên sinh, Đốc quân ngài mới là người ngoài, hắn đối với Chu Văn tốt hơn ngài, hơn nữa Chu Văn lần này chủ động yêu cầu đi Trác Lộc, thuận tiện cho hắn gặp Phu nhân một thoáng, ta cảm thấy thích hợp hơn.
A Sinh nói.
A Sinh nhíu mày suy tư trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng:
-Để ý hắn, đừng để hắn gây phiền toái gì, nếu hắn tự nguyện đi, không quan hệ gì tới An gia chúng ta, nếu hắn chết ở đó cũng không trách ai được.
-Đốc quân yên tâm, ta sẽ để ý hắn, không cho hắn gây chuyện.
A Sinh vội vàng nói.
Chu Văn được A Sinh thông báo, ngày mai phải lên đường đi Trác Lộc, cho nên hôm nay Chu Văn phải đi đến chỗ Vương Minh Uyên cáo biệt.
-Ngươi muốn đi Trác Lộc?
Vương Minh Uyên nghe Chu Văn nói xong, khẽ nhíu mày nói.
-Đúng vậy, lão hiệu trưởng đối đãi ta như thân nhân, nếu ta không đi, trong lòng khó an bình.
Chu Văn nói.
-Trác Lộc là nơi chẳng lành, nếu ngươi không vào thì thôi, nếu như đi vào, sợ rất khó toàn thân trở ra.
Vương Minh Uyên suy nghĩ một chút còn nói thêm.
-Ta biết thực lực mình có hạn, cho nên chỉ chờ bên ngoài, không tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực.
Chu Văn nói.
Vương Minh Uyên nghe lời này, cười cười, đưa tay lên trên đầu Chu Văn vỗ một cái:
-Mặc dù ngươi theo ta không lâu, nhưng tính cách ngươi ta hơi hiểu một chút, nếu như ngươi không muốn làm chút gì đó, há đi một nơi ngàn dặm xa xôi như vậy.
Chu Văn há to miệng, muốn giải thích cái gì, nhưng Vương Minh Uyên lại khoát tay áo, ra hiệu hắn không cần phải nói.
-Ngươi chờ một chút.
Vương Minh Uyên nói xong, đi tới trước bàn sách của hắn, cầm giấy bút, viết mấy chữ, sau đó đem giấy xếp thành khối vuông nhỏ, bỏ vào một cái hộp kim loại lớn bằng hộp diêm.
-Ngươi cầm lấy cái này, nếu như ngươi gặp chuyện chẳng lành, mở hộp nhìn chữ bên trong, sẽ có trợ giúp đối với tình cảnh của ngươi.
Vương Minh Uyên nói xong, đem hộp kim loại nhét vào trong tay Chu Văn.
-Tạ ơn lão sư.
Mặc dù Chu Văn cảm thấy cái này không có tác dụng gì, có điều hắn vẫn cung kính nhận lấy, hành lễ tạ ơn.
-Ta nói với ngươi bao nhiêu lần, đi theo ta không nhiều quy củ như vậy, ngươi nhìn Chung Tử Nhã cầm đồ vật của ta, lúc nào nói qua chữ Tạ.
Vương Minh Uyên cười nói.
-Tính cách ta khác biệt hắn, có điều đều tôn kính lão sư ngài.
Chu Văn lắc đầu nói.
Có điều đối với Vương Minh Uyên, Chu Văn có một loại cảm giác thân thiết khó tả, thật giống duyên phận của hắn với lão hiệu trưởng, tính cách lãnh đạm như Chu Văn, cũng không nhịn được thân cận với Vương Minh Uyên.
Vương Minh Uyên không thèm để ý, trên bàn sách cầm một quyển sách đưa cho Chu Văn:
-Lần này ngươi đi, trên đường đi ngươi hẳn có nhiều thời gian dỗi, ngươi cầm quyển sách này xem một chút, sau đó khi trở về nói cho ta lý giải cùng cách nhìn.
Chu Văn tiếp nhận sách, Vương Minh Uyên không lưu lại hắn, hắn trở lại thu dọn đồ đạc, Chu Văn cùng Khương Nghiên nói nói chuyện vài câu, không thấy Chung Tử Nhã cùng Huệ Hải Phong, hơn nữa đã trễ như vậy, hắn không thể không thể không trở về, trực tiếp cáo từ rời đi.
Hắn nói một tiếng đám người Lý Huyền, đem linh dương nhờ Vương Lộc chiếu cố, Chu Văn đi siêu thị một chuyến, mua hàng loạt thức ăn nước uống tồn chữ bỏ vào không gian hỗn độn.
Vương Minh Uyên đưa hắn hộp kim loại nhỏ, cũng bị Chu Văn bỏ vào không gian hỗn độn, hắn không có ý định đi vào Dị thứ nguyên lĩnh vực, nên không cần dùng đến.
Hắn lật sách Vương Minh Uyên đưa hắn, phát hiện đây không phải là chưởng pháp kỹ xảo gì, tên sách là Tịnh tâm bất thổ, bên trong viết đều là kinh nghiệm tâm đắc của Vương Minh Uyên, có điều không phải kinh nghiệm tâm đắc thí nghiệm, mà là đủ loại kinh nghiệm mỗi cảnh giới.
Mặc dù quyển sách này không có bất luận phương pháp tu hành nào, cũng không coa bất kỳ kỹ xảo gì, nhưng Chu Văn lại xem say xưa ngon lành, cơ hồ nhặt được chí bảo.
----------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long