- A Sinh té xuống ở đâu?
Chu Văn hỏi Lục Ngưng.
-Ở vết nứt gãy hậu Thạch điện.
Lục Ngưng nói.
Chu Văn vội vàng để Lữ Vân Tiên khống chế Phối sủng của hắn, ba người cùng nhau tiến vào hậu Thạch điện.
Nếu như nói tiền Thạch điện có tính kiến trúc, thì hậu Thạch điện căn bản chỉ là một hang núi to lớn, trên cơ bản vẫn còn duy trì nguyên trạng khoảng tám mươi phần trăm, chỉ có một số chỗ, có dấu vết nhân công đào bới.
Bên trái hang núi, trưng bày một cái Thạch cổ, đang phát ra thanh âm thùng thùng, những Hồi âm kinh khủng, đều truyền ra tử Thạch cổ.
Có điều khoảng cách của bọn Chu Văn tới Thạch cổ quá gần, ngược lại không cảm giác được uy lực của Hồi âm, lực lượng công kích của Hồi âm hiện tại chỉ tương đương với công kích âm ba Truyền kỳ mà thôi.
Tại một hang núi khác, có một vết rách dài mấy trăm mét, còn hang núi phía sau cùng, có một gốc thụ kỳ quái đang sinh trưởng.
Cây kia cao hơn hai ba mươi mét, tán cây như ô lớn, lá cây rậm rạp, toàn thân đen như mực, chỉ có trên phiến lá mặt có chút một chút kinh mạch nhỏ xíu màu trắng.
Ở giữa phiến lá cây đen, có rất nhiều trái cây, chẳng qua nhìn kỹ trái cây, khiến người ta không khỏi không kinh hãi.
Bởi những trái cây kia, thoạt nhìn như những đứa bé đang xếp bằng, nhắm mắt lại, hết sức quái dị.
Mà Chu Văn thấy bộ dáng quái thụ này, nhìn đi nhìn lại, hơi hơi có điểm giống Tử Nhân Thụ trong điện thoại thần bí, nhưng nó có một chút khác biệt.
Tửu gia đã chạy tới gốc cây, thấy hắn phi thân lên, đưa tay hai những đưa hái những trái Nguyên Anh Quả.
Không biết có phải ảo giác hay không, Chu Văn thấy trái Nguyên Anh Quả tựa hồ tự mình nhúc nhích, chủ động đón bàn tay Tửu gia.
-Vốn còn để bọn hắn thử trước một lần, bây giờ không có biện pháp khác.
Tầm mắt Tửu gia xích hồng, nhìn chằm chằm Nguyên Anh Quả, trực tiếp một ngụm nuốt xuống.
-Những trái cây kia là cái gì?
Chu Văn hỏi Lục Ngưng.
Vẻ mặt Lục Ngưng vô cùng nghi hoặc chi sắc:
-Lần thứ nhất chúng ta tiến vào hậu điện chỉ có một bộ phận đằng trước này, không có những Thạch cổ và Nguyên Anh Quả kia.
Chu Văn không do dự, trực tiếp rút Trúc đao, thi triển Ma Tinh luân chém về phía Nguyên Anh Quả, Tửu gia đang nuốt, nếu đã trở thành đại địch sinh tử, thì phải toàn lực chém giết kẻ địch, tuyệt đối không thể cho kẻ địch bất kỳ cơ hội nào.
Chu Văn không biết sau khi Tửu gia nuốt Nguyên Anh Quả sẽ có biến hóa như thế nào, mặc dù rất hiếu kỳ, như không nguyện ý chờ kết quả.
Lục Ngưng và Lữ Vân Tiên đều suy nghĩ giống nhau, một băng một hỏa hai cỗ lực lượng cũng Ma Tinh luân của Chu Văn cùng nhau đánh về phía Tửu gia.
Sau khi Tửu gia nuốt Nguyên Anh Quả, như bị choáng váng, đứng ở đó không nhúc nhích, cúi đầu, thân người cong lại, thoạt nhìn hết sức quái dị.
Mắt thấy, ba cỗ lực lượng chuẩn bị oanh kích vào người hắn, đă thấy Tửu gia ngẩng đầu lên, hai tay kéo ra, thân thể nghiêng về phía sau, phát ra một tiếng gào thét đầy thống khổ.
Một cỗ lực lượng kinh khủng bộc phát trên người hắn, sóng xung kích mạnh mẽ đen lực lượng ba người chấn vỡ, mà lực lượng kinh khủng này, còn chưa nhắm vào ba người.
Vẻ mặt ba người Chu Văn lập tức khó coi, Chu Văn trực tiếp triệu hoán Ba Tiêu Tiên, Ba Tiêu Tiên há miệng thổi một ngụm Thái Âm Phong tới Tửu gia đang gào thét.
Thái Âm Phong thổi bay thân thể Tửu gia, trực tiếp đâm vào vách núi trên thạch bích, đem vách đá đụng thành một hố to.
Thân thể Tửu gia vặn vẹo trong hầm đá vụn trong vách đá, thân thể kín hàn sương, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Nhưng Chu Văn cảm giác có điểm xấu xuất hiện, cầm Trúc đao, thi triển Quỷ bộ đến trước Tửu gia, sử dụng Thiên Ngoại Phi Tiên, trực tiếp đâm vào lồng ngực Tửu gia.
Tại thời khắc cực kỳ nguy cấp, một tay Tửu gia đột nhiên chấn động, trên tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn, như con rắn nhỏ quấn trên cánh tay của hắn, mà trên cánh tay còn tản ra huyết sắc quang trạch quỷ dị.
Khoảng cách gần như thế, Tửu gia lại đưa tay như tia chớp, đâm tới Trúc đao, Trúc đao vô cùng sắc bén, lại không thể chặt đứt bàn tay của hắn.
Tửu gia nắm Trúc đao, bàn tay bị lưỡi đao cắt vỡ, huyết dịch chảy ra, nhưng tựa hồ hắn không có cảm giác, nắm lưỡi đao, sau đó mở mắt, chậm rãi đứng lên trong đống đá vụn.
Thân thể của hắn đứng lên, thân thể của hắn cũng phát sinh biến hóa cực lớn, nguyên bản xương cốt đứt gãy tự động khép lại, tóc hoa râm lại dần dần hóa thành màu đen, thân hình còng xuống, gầy gò cũng dần dần biến thành thẳng tắp hùng tráng, cả người, đường nét, thần thái, tựa hồ đang phát sinh biến hóa kỳ diệu.
Ban đầu Tửu gia như một lão nhân gia, sau khi hắn đứng dậy, đã biến thành một người trung niên, hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của sự già yếu, không thể tưởng tượng được, người này cùng Tửu gia trước kia đều là một người.
Hắc Ám y sư lặng lẽ vô tức đi tới sau lưng Tửu gia, dao giải phẫu vừa nhanh vừa độc đâm vào eo Tửu gia.
Bành!
Tửu gia không quay đầu lại, trở tay tung ra một chưởng, lập tức đánh bay cả hắn và Mệnh hồn của hắn bay ra ngoài, thân thể Hắc Ám y sư đâm vào vách núi, xương cốt toàn thân đều bị chặt đứt, vặn vẹo ngã xuống, không biết còn sống không.
-Tỉnh Đạo Tiên không gạt ta, trái cây Trường Sinh Thụ quả nhiên cho ta phản lão hoàn đồng, cảm giác trẻ khỏe thật là sảng khoái…
Khắp khuôn mặt Tửu gia hưng phấn, nói đến hưng phấn, bàn tay dùng sức, trực tiếp đem cả người và đao của Chu Văn, cùng nhau quăng ra ngoài.
Thân thể Chu Văn trên không trung, hoán đổi Mệnh cách Đại Ma Thần, lợi dụng năng lực của Mệnh cách Đại Ma Thần, khống chế thân thể trên không trung, giải thoát lực lượng kinh khủng Tửu gia quăng hắn đi, an toàn trở về mặt đất, không thể thảm giống Hắc Ám y sư.
-Trái cây kia rốt cuộc là thứ gì? Làm sao có thể khiến Tửu gia khủng bố đến thể?
Lữ Vân Tiên kinh hãi nhìn Tửu gia càng ngày càng trẻ, nói.
-Không biết.
Sắc mặt Chu Văn không thể nào khó coi hơn, khí thế trên người Tửu gia quá kinh khủng, Chu Văn thậm chí mơ hồ cảm nhận được, trên người hắn, đang có một cỗ hình khí vô hình bay lên, như một đầu ác ma chập chờn trên người hắn.
Điều khiến Chu Văn lo lắng nhất là, hiện tại Tửu gia, đã cường đại đến mức khó mà tin nổi, ngay cả Ba Tiêu Tiên không thể giết chết hắn được, sợ rằng cả ba người không thể tiếp tục chống lại Tửu gia được.
Tửu gia biến thành nam nhân trẻ khoảng hai mươi tuổi, máu tóc màu đen dài rủ xuống, cơ bắp trên người tràn đầy co giãn và lực lượng, bây giờ không ai có thể nhìn ra hắn mấy phút trước đó vẫn là một lão nhân tóc trắng.
-Nhanh lên.
Chu Văn kêu Lữ Vân Tiên và Lục Ngưng, quay người chạy về lướng tiền điện.
Nếu không phải đối thủ, lưu lại chỉ còn đường chết.
Tửu gia lạnh lùng liếc mắt bọn hắn, xòe bàn tay, túm lấy bọn hắn, ba người Chu Văn nhất thời chỉ cảm thấy có một cỗ hấp lực vô phương kháng cự, kéo bọn hắn về phía Tửu gia.
--------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long