Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 584: Ngẫu Nhiên Gặp Tại Tiểu Phật Tự

Chương 584: Ngẫu Nhiên Gặp Tại Tiểu Phật Tự Chương 584: Ngẫu Nhiên Gặp Tại Tiểu Phật Tự

Ban đầu Vương Lộc chỉ đùa giỡn một câu, coi như Tiểu điểu và linh dương thực sự muốn đi với nàng, nàng cũng không thể mang sủng vật của Chu Văn đi.

Nuôi tiểu điều và linh dương lâu như vậy, nàng há lại không biết, hai tên gia hỏa này lai lịch bất phàm.

Nhưng ai biết Vương Lộc vừa mới vừa hỏi xong, nguyên bản Tiểu điểu hết sức thân mật với nàng, lại vỗ cánh, bay trở về vai Chu Văn, đem mặt hướng sang một bên, nhìn Vương Lộc như không quen biết.

Mặc dù linh dương không tuyệt tình như vậy, có điều cũng không muốn đi cùng nàng, chậm rãi đi trở về bên người Chu Văn.

-Tức chết ta rồi, hạng người gì nuôi dạng sủng vật này, đều vô tình vô nghĩa lừa đảo, chỉ biết ăn trực thôi.

Vương Lộc thở phì phò chỉ Tiểu điểu nói:

-Bình thường ta hiểu ngươi nhất, món gì ăn ngon đều cho ngươi, ngươi thằng nhóc lừa đảo này. . .

Chu Văn cũng có chút ngoài ý muốn, linh dương đi theo hắn, có thể có mục đích khác, còn Tiểu điểu tựa hồ rất kiên quyết, khiến Chu Văn không nghĩ đến trường hợp này.

Cái tên này bình thường nịnh nọt Vương Lộc, đủ loại ghét bỏ Chu Văn, không nghĩ tới thời điểm then chốt lại đứng về phía Chu Văn.

-Khi nào ngươi đi?

Chu Văn hỏi Vương Lộc.

-Ban đêm sẽ có người đón ta.

Vương Lộc nói.

-Ta thông tri trong hội đồng học đến tiễn ngươi.

Chu Văn nói.

-Không cần, ta không thích cảnh ly biệt.

Vương Lộc khẽ lắc đầu, sau đó nhìn Chu Văn nói:

-Ngươi còn thiếu ta nhiều bữa, ta vẫn còn ghi lại đầy đủ trong sổ sách, ngươi muốn trả nợ như thế nào?

-Tiền mặt được không?

Chu Văn hỏi.

-Dĩ nhiên không được rồi.

Vương Lộc trừng mắt liếc hắn một cái.

-Vậy ngươi muốn sao?

Chu Văn mở tay nói.

-Ngươi nhớ kỹ món nợ này là được.

Vương Lộc thu hồi sổ sách, quay người đi ra ngoài Thượng Quan Linh Tú, đi được vài bước, đưa lưng về phía Chu Văn nói:

-Về sau nếu ngươi không muốn ở An gia nữa, có thể đi Kinh đô tìm ta, ta có thể giúp ngươi.

Nói xong, Vương Lộc xuôi theo đường nhỏ rời đi Tứ Quý viên.

Chu Văn nhìn Vương Lộc rời đi, trong lòng có chút mờ mịt, vốn tưởng bốn năm đại học của hắn an ổn, nhưng nhìn từng ngươi mình thân thiết lại rời đi, nghĩ lại vận mệnh thật khó để người ta nắm bắt.

-Hi vọng còn cơ hội gặp mặt.

Chu Văn không xác định, chính mình còn có thể tái kiến Vương Lộc không, nếu cấm chế Dị thứ nguyên lĩnh vực mất hiệu lực, đến lúc đó đường đến các đại thành thị khẳng đị gián đoạn, muốn từ Lạc Dương đến Kinh đô, đến lúc đó, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ.

Nói cho cùng, về sau không có thực lực, chỉ sợ cái gì cũng không làm được, thậm chí đến cơ hội sống không có, cho nên hiện tại Chu Văn phải tập chung tăng thực lực bản thân lên.

Hắn không muốn trở thành tồn tại như Vương Minh Uyên, cũng không muốn khế ước với Thủ Hộ giả, hắn muốn tìm cách, tìm một đường dành cho riêng mình.

-Nhân loại nhất định không thể dùng thân thể thân thể mình tấn thăng sao?

Chu Văn không tin đây là một cái kết luận, nếu nhân loại có thể tấn thăng Truyền kỳ và Sử thi, tại sao không thể tấn thăng Thần thoại?

Một đường đi tới Tiểu Phật Tự, nơi này là cấm khu, không cho phép người ngoài tùy tiện tiếp cận, có điều trên tay Chu Văn có giấy thông hành của A Sinh, tự nhiên là trường hợp ngoại lệ.

Theo Chu Văn biết, bên trong Tiểu Phật Tự còn hai khỏa trứng Thần thoại Phối sủng, nhưng bởi không ai luyện thành Tiểu Bàn Nhược kinh, cho nên hiện tại mới có Chu Văn thu được trứng Thần thoại Phối sủng.

An Thiên Tá đem nơi này thành cấm địa, không cho phép người ngoài tiếp cận, một phần không muốn người thế lực đối địch luyện thành Tiểu Bàn Nhược kinh, thu hoạch được chỗ tôt.

Chu Văn đến trước của thềm đá Tiểu Phật Tự, Mệnh hồn Bách Vô Cấm Kỵ lập tức sánh lên.

Chu Văn một đường vào bên trong Tiểu Phật Tự, nguyên bản định tìm một chỗ chơi game trong này, có điều hắn vừa mới tiến vào Tiểu Phật Tự, lại thấy trong sân có một người.

Vóc người cao gầy, mặc dù chỉ thấy bóng lưng, có điều Chu Văn vẫn nhận ra người này.

-An Tĩnh tại sao lại ở chỗ này?

Chu Văn nhìn thân ảnh kia khẽ nhíu mày.

An Tĩnh đang đứng trước tấm bia đá Tiểu Phật Tự, đang nhìn về phía kinh văn, cảm giác có người đến, quay đầu nhìn lại, thấy được Chu Văn, đồng dạng khẽ nhíu mày.

Từ khi An Tĩnh được Chu Văn giúp làm tan Hàn âm khí trong cơ thể về sau, bệnh tật của An Tĩnh không còn tái phát nữa, tu vi của nàng một đường tăng nhanh như gió.

Xét thiên phú, thân làm huynh muội, thiên phú An Tĩnh không hề thua kém An Thiên Tá, chẳng qua nàng có Tiên Thiên bệnh tật, thời điểm nàng tu luyện Xạ Nhật quyết tiến triển thong thả, bằng không thành tựu của nàng không dừng lại ở mức này.

Bây giờ ẩn tật không tái phát nữa, An Tĩnh bắt đầu tìm kiếm cách đột phá Truyền kỳ.

Xạ Nhật quyết chí cương chí dương, là một loại chủ chiến Nguyên Khí quyết, muốn lĩnh ngộ áo nghĩa, ngưng tụ Mệnh hồn, nhất định phải không ngừng khiêu chiến, lần lượt đột phá bản thân.

Loại khiêu chiến này, không chỉ tu hành thân thể, đồng thời cần tu hành cả ý chí và tinh thần, nàng đã tu luyện tại Tiểu Phật Tự nhiều ngày, bởi nàng quan sát bia đá Tiểu Bàn Nhược kinh, không phải muốn tu luyện Tiểu Bàn Nhược kinh, mà muốn lợi dụng nó rèn luyện tinh thần và ý chí của mình.

Phương pháp rèn luyện này rất nguy hiểm, nếu không không chế tốt, rất có thể tạo thành tổn thương không thể vãn hồi, có điều An Tĩnh tự tin, mình có thể khống chế được.

Thấy Chu Văn, tâm tình An Tĩnh phức tạp, nguyên bản nàng chỉ giận danh ngạch bản thân bị Chu Văn lấy đi, nàng cứ tưởng Chu Văn kém xa nàng, thậm chí trong nội tâm cho rằng Âu Dương Lam bất công, cho nên mới tìm Chu Văn gây phiền phức.

Nhưng chuyện phát sinh sau này, vượt xa khỏi dự đoán của An Tĩnh, Chu Văn lần lượt thành tựu, đều khiến người lau mắt mà nhìn, thậm chí không đến một năm ngắn ngủi, từ Phàm thai tấn thăng Sử thi, xét đẳng cấp thôi đã vượt qua nàng, còn ngoài ý muốn trừ bỏ bệnh tật trên người nàng.

Mặc dù An Tĩnh không quá quan tâm Lạc Nhật quân, nhưng nàng là người An gia, ít nhiều vẫn nghe ngóng một chút thông tin liên quan đến Chu Văn, để cho nàng không tự chủ được âm thầm quan tâm.

Nhưng rất nhiều lời đồn liên quan đến Chu Văn, khiến An Tĩnh không thể tin được, không thể tin được những chiến tích kia do Chu Văn làm, nàng cảm thấy mình đang bị Chu Văn bỏ xa.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ hối hận, cho rằng tất cả thứ kia vốn thuộc về mình, kết quả đều bị Chu Văn nẫng tay trên.

Thế nhưng An Tĩnh rõ ràng không phải loại người này, cho nên nàng càng nỗ lực, coi như không có danh ngạch kia, nàng càng ưu tú hơn Chu Văn.

Chu Văn cùng An Tĩnh không có lời nào dễ nói, nếu An Tĩnh tại đây, vậy hắn đành đi vào Phật điện, lần này ai đi đường nầy, không ai ảnh hưởng ai.

Bởi trên người Chu Văn có Đế Thính, nên lần này hắn tiến vào Phật điện, Tam Diện Phật cũng không có phản ứng gì.

Tìm một chỗ ngồi xuống bên trong Phật điện, Chu Văn móc điện thoại di động chơi game.

Mặc dù hắn có thể cho Nhân vật tí hon tiến nhập Tiểu Phật Tự, có thể tăng gấp đôi hiệu quả, có điều Chu Văn cảm thấy không cần thiết, vẫn nên cày Dị thứ nguyên sinh vật hiếm hoi một thoáng.

----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Bình Luận (0)
Comment