Người nọ mặt giáp trụ do bạch cốt điêu khắc thành, đỉnh đầu đeo mặc nạ Khô Cốt diện, trong mắt lập lòe hồng quang quỷ dị, tùy ý ngồi trên Hoàng Kim bảo tọa, tầm mắt đang quan sát đám người đang đứng trên đường phố.
Ánh mắt hắn nhìn người, chẳng khác nhìn súc sinh heo chó.
Hắn một tay chống đỡ gương mặt, nghiêng đầu, cứ như vậy nhìn bọn hắn, mà hiện tại đám người đứng trên đường phố, ai nấy đều ảm đạm, thân thể không tự chủ được sợ run, giống như sắp có chuyện cực kỳ kinh khủng nào đó sắp phát sinh.
-Tên kia là ai, tại sao ngồi lầm lì nơi đó.
Lưu Vân thấp giọng nói một câu.
Khô cốt đứng trên thềm đá tựa hồ nghe được lời của Lưu Vân, xa xa nhìn hắn một cái, lập tức khiến Lưu Vân tê cả da đầu, trên sống lưng đổ mồ hôi lạnh.
May mắn, người kia chẳng qua nhìn hắn một cái, căn bản không thèm chú ý hắn.
Chu Văn để ý, trước mặt người kia, còn bày biện ra một cái bát được làm từ đầu lâu, đáng tiếc không biết trong bát có cái gì?
Đế Thính năng lực bị hạn chế một bộ phận, nên không thể nghe ngóng được dưới khoảng cách xa như vậy.
Thời điểm Chu Văn đang suy tư, người kia duỗi tay, lấy một đồ vật trong bát ra, kẹp giữa ngón tay.
Lúc này Chu Văn mới nhìn đến, cái kia lại là xúc xắc, hết thảy có sáu viên, mỗi một viên đều trong suốt như ngọc, mỗi một mặt khắc từ số từ 1 đến 6, mỗi một chấm đều có màu huyết sắc.
Thời điểm người kia cầm xúc sắc lên, trong lòng Chu Văn và Lưu Vân giật cả mình, bởi khối đá phiến dưới chân bọn hắn phát sáng lên.
Chẳng qua lần này có chút đặc thù, phía trên khối đá phiến xuất hiện huyết sắc con số.
Con số dưới chân Chu Văn là 19, con số dưới chân Lưu Vân là 18, bọn hắn vẫn chưa rõ, rốt cuộc con số này đại biểu cho cái gì.
Nhưng rất nhanh, Chu Văn biết những con số kia có ý nghĩa gì, bởi dưới chân những người đằng trước, đều có huyết sắc con số, nhưng mỗi người có một con số khác nhau, từ 1 đến 33, cái này cũng có nghĩa, trên con đường này có hết thảy ba mươi ba người.
Chu Văn muốn biết, tiếp theo sẽ xảy ra tình huống gì?
Gia hỏa ngồi cao cao tại thượng kia, hắn khẳng định phát xúc xắc, nếu con số hắn lắc ra trúng vào con số dưới chân người nào đó, khẳng định người kia sẽ xui xẻo.
Chỉ cần nhìn phản ứng của những người kia, đã biết bọn hắn đã trải qua sự tình tương tự, cho nên mới lộ ra vẻ sợ hãi như vậy.
-Nếu số của chúng ta trùng với con số trên xúc xắc hắn tung ra, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Lưu Vân cũng nhìn ra mánh khóe, nuốt một ngụm nước bọt nói.
-Không biết, khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì.
Thời điểm Chu Văn nói chuyện, người kia vung tay lên, đem xúc xắc vứt ra ngoài.
Chu Văn vốn tưởng hắn sẽ vứt xúc xắc vào trong bát, nhưng kết quả lại khiến bọn hắn ngoài ý muốn, người kia lại đem xúc xắc trực tiếp ném xuống đất.
Sáu mặt xúc xắc rơi xuống thềm đá, theo bậc thang hướng xuống nhấp nhô.
Thần kỳ là, thời điểm sáu viên xúc xắc rơi xuống đất, lại trở nên lớn dần, chờ thời điềm chúng rơi xuống đường phố, chiều dài của cạnh đã hơn một mét.
Sau viên xúc xắc to lớn nhấp nhô, dùng tốc độ cực nhanh tiến vào đường phố, những nơi nó đi qua, những người kia chỉ biết né tránh, không dám tiếp xúc với nó, thoạt nhìn hết sức sợ hãi.
-Chúng ta làm sao bây giờ?
Lưu Vân nhìn xúc xắc kia đang tiến về phía này, trong đó có hai khỏa xúc xắc to lớn, hẳn sẽ đi qua đúng vị trí bọn hắn.
Nếu như bọn hắn muốn tránh thoát, nhất định phải di chuyển hết ba khối đá phiến mới được.
-Trước né tránh rồi nói sau.
Rõ ràng Chu Văn không biết nó là thứ gì, vẫn quyết định tránh thoát rồi tính tiếp.
Thời điểm xúc xắc quay lại đây, hai người đều lựa chọn né tránh, trong tiếng ầm ầm của sáu viên xúc xắc, bọn họ lăn tới bên cạnh, mà con số của bọn hắn đều giảm xuống 4 đơn vị.
Leng keng!
Xúc xắc một mực lăn đến trước cổng chính, đụng vào cửa chính, sau đó bắn ngược trở lại, rơi vào bãi đất trống trước mặt đại môn, xoay một lát về sau, mới ngừng lại.
Một cái hai, ba cái ba, lại thêm một cái sáu cùng một cái năm, tổng điểm số là 22.
Tầm mắt Chu Văn và Lưu Vân, lập tức nhìn về phía người có số 22 dưới chân trên đường phố, vị trí người kia đại khái nằm ở vị trí trung ương đường phố, hắn thoạt nhìn là một trung niên hết sức cường tráng, cao lớn uy mãnh, uy vũ có lực, cơ bắp toàn thân nhìn như sắt thép đúc thành.
Tất cả mọi người trên đường phố đều nhìn về phía hắn, mà sắc mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệch, trở nên hoảng sợ cực điểm, giống như nổi điên hét to, đáng tiếc thanh âm lại không truyền quá xa, chỉ thấy hắn há miệng gọi, nhưng lại không biết hắn muốn nói cái gì.
Hắn một bên gọi, còn một bên giống như nổi điên chạy, nhưng vô luận hắn chạy đến đâu, phiến đá dưới chân hắn đều nổi lên số 22.
Bành!
Không có dấu hiệu nào phát sinh, thân thể nam nhân kia nổ tung như dưa hấu, máu chảy đầy đất.
Có điều rất nhanh, huyết dịch kia đã tiến vào khe hở bên trong khối đá phiến, không còn lại một chút gì, phảng phất khối đá phiến kia như quỷ hấp huyết.
Nam nhân trên Hoàng Kim bảo tỏa khẽ nhếch năm ngón tay, sáu viên xúc xắc lăng không bay trở về, trên không trung chậm rãi thu nhỏ, thời điểm trở lại bàn tay hắn, đã khôi phục nguyên bản.
Xúc xắc nằm trong tay hắn, tầm mắt người kia lạnh như băng nhìn về những người trên đường phố, bảo tọa chậm rãi hạ xuống, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
-Tên hỗn đản kia, hắn coi chúng ta là cái gì? Đồ chơi của hắn sao?
Lưu Vân cắn răng nghiến lợi nói.
-Đúng vậy.
Chu Văn nhìn chằm chằm kiến trúc trên thềm đá, nơi đó đã không còn nam nhân kia.
Xem trong chốc lát, Chu Văn mới lên tiếng:
-Thoạt nhìn tên kia, hẳn là Dị thứ nguyên sinh vật đáng sợ nhất Hoàng Tuyền thành, nếu có thể giết hắn, chắc còn hi vọng thoát ra khỏi nơi này.
-Giết thế nào? Quy tắc Hoàng Tuyền thành đều do người ta định, chúng ta bên trong Hoàng Tuyền thành chẳng khác nào quân cờ trên bàn cờ, làm thế nào đánh lại người chơi cờ?
Vẻ mặt Lưu Vân đau khổ nói.
-Vậy phải xem hắn có tuân thủ quy tắc không, nếu như hắn thủ quy tắc, coi như hắn là người đánh cờ, chúng ta vẫn có cơ hội thắng hắn.
Chu Văn nói.
-Nếu hắn không phải tuân thủ quy tắc?
Lưu Vân hỏi lại.
-Vậy tìm biện pháp khác.
Chu Văn nhìn người đáng đứng gần bọn hắn nhất, trên mặt người kia còn lưu lại vẻ mặt sợ hãi, xem ra bị một màn vừa rồi dọa sợ.
-Đi thôi, trước tiên chúng ta đi qua hỏi bọn họ một chút, rốt cuộc nơi này thế nào?
Chu Văn nói xong, tiếp tục đi tới phía trước.
Khoảng cách của bọn hắn tới người kia không còn bao xa, lại giết thêm mấy con Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật, cuối cùng đi tới phạm vi mười khối đá phiến so với người kia.
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long