Chu Văn không tự chủ được ngồi xuống, trở thành một trong số những người kia, cùng bọn hắn không tự chủ đọc bài.
Chu Văn đọc thuộc lòng trầm bồng du dương, có loại cảm giác quen tai, nhưng hắn căn bản không biết mình đang đọc cái gì?
Cũng may lực lượng thần bí bên trong Phu Tử bình địa lại không có điểm nguy hại, chẳng qua khiến hắn ngồi chỗ đó đọc sách, cũng không biết tình huống tiếp theo phát sinh thế nào, Chu Văn cũng không vội thoát khỏi sự khống chế của lực lượng thần bí này, hắn muốn biết rõ, rốt cuộc cỗ lực lượng thần bí này muốn làm gì.
Phía trên Phu Tử bình địa đã có hơn một trăm người ngồi, thoạt nhìn đều là người tu hành, Chu Văn cảm giác bọn họ đến đây không phải trùng hợp.
-Tại sao trong tư liệu Khổng sơn, lại không viết trên Phu Tử bình địa lại có loại lực lượng kỳ dị như vậy?
Chu Văn một bên đọc thuộc lòng, một bên tự mình nghiên cứu nội dung đang nói.
Nội vừa không lưu loát vừa khó hiểu, ngữ pháp và cách dùng từ ngữ có sự bất đồng rất lớn đối với người hiện đại, rõ ràng thuần túy cổ đại.
Kiến thức văn học của Chu Văn rất bình thường, một chút cổ văn đơn giản hắn còn nghe hiểu được, loại cổ văn khó hiểu như vậy, hắn thật sự nghe không hiểu.
Trước đó Chu Văn cũng nghiên cứu qua cổ văn Phật gia và Đạo gia, nhưng loại cổ văn này rõ ràng không cũng hệ thống với hai loại cổ văn kia, rất nhiều từ ngữ đều chưa từng nghe qua, nghe một hồi lâu cũng không hiểu nó có ý gì?
Nguyên bản Chu Văn muốn tự mình nhớ kỹ nội dung, về sau sẽ chậm chậm nghiên cứu, nhưng rất nhanh hắn phát hiện, vô luận hắn cố nhớ thế nào, kết quả không lưu lại nửa chữ trong đầu.
Sau khi học thuộc lòng một câu, nó dường như biến mất trong trí nhớ Chu Văn như chưa hề tồn tại.
-Xem ra chỉ có thể sử dụng máy ghi âm.
Chu Văn muốn lấy điện thoại ra, dùng di động ghi lại thanh âm của mình.
Tuy nhiên lại phát hiện thân thể của mình căn bản không nghe lệnh, chỉ có thể ngồi đó đọc, không làm được chuyện gì khác.
Chu Văn tâm niệm vừa động, đem Nguyên Khí quyết chuyền thành Đạo quyết, muốn sử dụng lực lượng Chư Thần Hồi Tỵ, đánh vỡ lực lượng quy tắc Phu Tử bình địa, lấy điện thoại ra ghi âm.
Bành!
Chu Văn vừa mới vừa hoán đổi thành Đạo Quyết, lại đột nhiên cảm giác một cỗ lực lượng kinh khủng như lôi điện oanh kích trên người hắn, Ngọc Anh kém chút chấn nát.
Thân thể Chu Văn như khí cầu lăn khỏi Phu Tử bình địa, còn may sau khi rời khỏi Phu Tử bình địa về sau, Chu Văn đã khôi phục quyền khống chế thân thể, rất nhanh ổn định thân hình.
Chu Văn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, nội tạng bị thương không nhẹ, xương cốt đều xuất hiện một chút rạn nứt, trong lòng Chu Văn vẫn hơi run sợ:
-Sức mạnh cấm kỵ Phu Tử bình địa thật bá đạo!
Nhưng hắn tỉ mỉ nghĩ lại, lại cảm thấy không thích hợp.
Sức mạnh cấm kỵ Hoàng Tuyền thành đã hết sức khủng bố, cũng không có mạnh tới mức này, sức mạnh cấm kỵ Phu Tử bình địa không phải chữ Mạnh có thể giải thích, Chu Văn cảm giác như vừa rồi sức mạnh cấm kỵ trên Phu Tử bình địa nhắm vào hắn.
-Chờ một chút, hình như…
Chu Văn lập tức nghĩ ra.
Truyền thuyết Khổng sơn là chỗ giánh thắng lợi của hai nhà Nho đạo, hơn nữa Phu Tử bình địa là địa bàn Nho gia, hắn sử dụng Đạo quyết ngay trên địa bàn Phu Tử bình địa, tám chín phần bị nhắm vào là đúng.
-Nói như vậy, ta hẳn nên đi Lão Quân đỉnh nhìn một chút, nơi đó mới là địa bàn Đạo gia.
Chu Văn muốn đứng lên, nhưng thân thể thụ thương quá nặng, vừa mới động, đã đau đến há miệng.
-Trước tiên nên chữa trị vết thương.
Chu Văn hoán đổi Mệnh hồn Nghịch Sinh Cổ Hoàng, lợi dụng sinh mệnh lực mạnh mẽ của Mệnh hồn này, chữa trị vết thương nội tạng và xương cốt.
Có điều bản thân Nghịch Sinh Cổ Hoàng chỉ có sinh mệnh lực mạnh mẽ, tốc độ khôi phục kém xa Mệnh hồn Lý Huyền.
Linh dương một bên cười trên nỗi đau của người khác nhìn Chu Văn, tựa hồ gia hỏa này đã sớm biết huyền diệu trên Phu Tử bình địa.
Tiểu điểu nhảy nhót trên núi đá, nó tràn ngập tò mò đối với nơi này.
-Ngươi không sao chứ?
Một nữ nhân chừng ba mươi tuổi đi tới, ngồi xổm xuống nhìn Chu Văn hỏi.
-Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ.
Chu Văn lắc đầu nói.
Nữ nhân kia cười nói:
-Ngươi là người bên ngoài, lần đầu tiên tới Phu Tử bình địa tại Khổng sơn đúng không?
-Làm sao ngươi biết?
Chu Văn hỏi.
-Dân bản xứ đều biết, tại Phu Tử bình địa không thể dùng Đạo gia Nguyên Khí quyết, khẳng định vừa rồi ngươi sử dụng Nguyên Khí quyết Đạo gia, nên mới bị đánh bay ra ngoài.
Tiếng đọc sách chậm tiếng đã kết thúc, những người đọc sách trên Phu Tử bình địa đều khôi phục như người bình thường, đang tốp năm tốp ba đi xuống rời khỏi Phu Tử bình địa.
Tầm mắt bọn hắn đều nhìn về phía Chu Văn, mỉm cười, rõ ràng bọn hắn đều suy nghĩ giống nữ nhân ka, đều biết lý do tại sao Chu Văn bị đánh bay ra ngoài.
-Phu Tử bình địa là Thánh địa tu luyện hạo thiên chính khí của Nguyên Khí quyết Nho gia, bản thân ngươi tu luyện Nguyên Khí quyết Đạo gia, ngươi nên đi Lão Quân đỉnh mới đúng.
Nữ nhân suy nghĩ một chút, lại nhắc nhở:
-Thời gian này mỗi ngày trên Phu Tử bình địa, đều có thời gian một tiếng đọc sách, nếu ngươi muốn du lãm, chỉ cần tránh một tiếng này ra, thì không sao.
-Đa tạ chỉ bảo, không biết trên Lão Quân đỉnh có lực lượng gì cấm kỵ không?
Chu Văn vội vàng hỏi.
-Không có, trên Lão Quân đỉnh có Đạo thư, có điều phải tự mình lĩnh ngộ, không có bất kỳ lực lượng gì ép buộc ngươi.
Nữ nhân đánh giá Chu Văn nói:
-Vết thương trên người ngươi không nhẹ, có muốn ta mang đến bệnh viện không?
-Không cần không cần, ta nghỉ ngơi một hồi sẽ tốt.
Chu Văn vội vàng cảm tạ hảo ý của nữ nhân kia.
Sau khi nữ nhân kia đi, Chu Văn ngồi một chỗ tĩnh dưỡng, chẳng qua thương tích quá nặng, một mực chờ đến ngày thứ hai, nữ nhân kia cùng rất nhiều người luyện Nguyên Khí quyết Nho gia lại đến Phu Tử bình địa, vết thương trên người Chu Văn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
-Tại sao ngươi còn tới nơi này? Thật sự không có chuyện gì sao?
Nữ nhân kia hơi kinh ngạc nhìn Chu Văn hỏi.
-Không có việc gì không có việc gì, ta muốn ngắm phong cảnh nơi này, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thêm một chút.
Chu Văn vừa cười vừa nói.
Người bình thường xác thực không bị thương nặng như vậy, nhưng Chu Văn không chỉ dụng Đạo quyết, còn sử dụng Mệnh hồn Chư Thần Hồi Tỵ muốn phá sợ sức mạnh cấm kỵ trên Phu Tử bình địa, nên mới bị thương nặng như vậy.
Nữ nhân thấy sắc mặc Chu Văn so với hôm qua khá hơn nhiều, cũng không nói gì nữa, cùng những người khác lên Phu Tử bình địa ngồi, không bao lâu Chu Văn lại nghe thấy âm thanh đọc sách quen thuộc kia.
Những người kia trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ đến Phu Tử bình địa đọc sách, Chu Văn cùng nữ nhân hàn huyên mấy lần, biết người khác đều gọi nàng là Quý Tỷ.
Theo Quý Tỷ nói, ngồi trên Phu Tử bình địa đọc sách, đối với người tu luyện Nguyên Khí quyết Nho gia làm ít công to, có điều ngươi tu luyện Nguyên Khí quyết Nho gia rất ít, cho nên người mỗi ngày lên Phu Tử bình địa đọc sách, trên cơ bản đều là người quen, đã sớm có sự quen biết từ trước.
Dùng thời gian hai ngày chữa trị vết thương, cuối cùng Chu Văn đã chữa trị thương thể trên người xong, có điều vết thương trên người chỉ là thứ yếu, chủ yếu vết thương trên người Ngọc Anh, cho tới bây giờ mới khôi phục.
Sau khi Ngọc Anh khôi phục, Chu Văn lại có một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ thấy nó có dấu hiệu đột phá.
-Chẳng lẽ, thụ thương giúp Ngọc Anh đột phá?
Trong lòng Chu Văn nảy sinh ra ý niệm này.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long