Sau khi Chu Văn rời khỏi, vẫn luôn suy tư những lời Vương nãi nãi nói.
Tuy không có chứng cứ chứng minh Hạ gia có liên quan gì đến việc những thiếu niên thiên tài kia mất tích hay ngoài ý muốn, nhưng Chu Văn cảm thấy, trong chuyện này xác thực có vấn đề.
Nếu Hạ gia muốn củng cố địa vị bản thân, mới cố tình chèn ép gia tộc khác, tựa hồ có chút không chấp nhận nổi.
Căn cứ vào điều tra của Vương nãi nãi, những thiếu niên thiên tài xảy ra chuyện, có một bộ phận không thuộc Đông khu, càng không phải thuộc phạm vi thế lực Hạ gia.
Nhìn cục diện mấy khu vực khác hỗn loạn, đối với Hạ gia mà nói, hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng hiển nhiên bọn hắn không làm vậy.
-Vô luận thế nào, trước hết phải nghĩ biện pháp đem khúc gỗ mang đến Tử Cấm Thành lại nói, nếu không muốn làm chuyện gì cũng khó.
Thời điểm Chu Văn đến Vương gia, cũng hỏi một chút chuyện liên quan đến Tử Cấm Thành.
Vương Lộc cùng Vương nãi nãi đối với Tử Cấm Thành cũng không biết nhiều thông tin lắm, bởi thời điểm Dị thứ nguyên phong bạo vừa mới kết thúc, Hạ gia đã chiếm cứ nơi đó, chưa từng để người lạ lại gần, cho nên căn bản không có ngoài ngoài biết bộ dáng bên trong Tử Cấm Thành như thế nào.
Có điều Vương nãi nãi nói cho Chu Văn biết một chuyện rất thú vị, nàng là người sống trước thời kỳ Dị thứ nguyên phong bạo diễn ra, cho nên trước khi Dị thứ nguyên phong bạo diễn ra, không ít lần Vương nãi nãi đã tiến vào Tử Cấm Thành chơi.
Nàng nói có một lần khi còn nhỏ tiến vào Tử Cấm Thành du lãm, thời tiết đột nhiên chuyển xấu, trên bầu trời không ngừng xuất hiện sấm sét.
Nàng vốn định mau mau trở về nhà, nhưng đến một chỗ bên trong Tử Cấm Thành, đột nhiên thấy được một ít thân ảnh kỳ quái.
Những thân ảnh đó mặc quần áo ngày xưa, đi bên trong ngõ nhỏ Tử Cấm Thành, thoạt nhìn giống bộ dáng phi tử, cung nữ linh tinh thời cổ đại.
Càng thêm cổ quái chính là, những thân ảnh kia đều trong suốt, như linh thể.
Hiện tại linh thể không hiếm lạ gì, nhưng trước thời kí Dị thứ nguyên phong bạo xảy ra, nó quả thực dọa người.
Khi đó Vương nãi nãi còn nhỏ, bị dọa sợ chạy té khói. Nhưng tính cách người trẻ tuổi hiếu kỳ, sau đó nàng qua đây nhìn vài lần, lại không thấy những thân ảnh kỳ dị đó nữa.
Vương nãi nãi lên trên mạng xem xét tư liệu, nghe nói đây là một loại hiện tượng thần kỳ, thình thoảng xuất hiện trong ngày mưa gió có sấm chớp, nó phản xạ đủ loại ánh sáng nhấp nháy kết hợp với điều kiện thời tiết thích hợp, sinh ra hiện tượng kỳ dị này.
Đương nhiêu đây chỉ làm một giả thiết suy đoán, thật giả không ai có thể chứng thực.
Tuy nói như vậy, kỳ thật cũng không kỳ quái, Dị thứ nguyên phong bạo về sau, thời điểm mỗi khi xuất hiện dông tố, bên trong Tử Cấm Thành thường xuyên truyền ra bên ngoài một ít thanh âm kỳ quái.
Tuy người ngoài không được vào Tử Cấm Thành, có điều nếu khoảng cách gần vẫn nghe được một ít thanh âm truyền đến.
Vương nãi nãi nghe người ta nói chuyện này lúc sau, còn cất công đợi thời điểm xuất hiện giông tố đi nghe, quả nhiên nghe được một chút thanh âm kỳ quái.
Trong đó có một ít thanh âm, làm nàng nhớ tới hình ảnh cung nữ và phi tử, năm đó nàng nhìn thấy.
Điều này Vương nãi nãi tự mình trải qua, tự nhiên không giả.
Trước đây Chu Văn cũng lên mạng lục soát tư liệu liên quan đến Tử Cấm Thành, kỳ thật so sánh với các Cổ thành khác, lịch sử Tử Cấm Thành cũng không lâu lắm, tính từ thời điểm thành lập, đã trải qua hai vương triều phong kiến.
Có điều xét về quy mô, những Cổ thành khác không thể so sánh được.
Tử Cấm Thành còn có danh xưng là Bát Thủ Hàng Yêu thành, nếu nói kiến trúc cao nhất bên trong Tử Cấm Thành, vậy hẳn là Điện Thái Hòa, độ cao gần 40 thước.
Chu Văn xem những tư liệu trên mạng, chủ yếu muốn xác định, vị trị đỉnh của Tử Cấm Thành rốt cuộc ở đâu, để tránh trường hợp đi vào lại phải mất công tìm kiếm.
Nhưng Chu Văn đứng trên đỉnh cao nhất của khách sạn nhìn xa xa, lại phát hiện một địa phương kỳ quái, hắn đứng trên khách sạn nhìn kiến trúc cao nhất, lại không phải Điện Thái Hòa, mà là một tòa Vọng lâu.
Chu Văn không biết có phải bởi khoảng cách của mình quá xa hay không, hay bởi vị trí góc nhìn, chỉ thấy mỗi Vọng lâu, mà không thấy điện Thái Hòa đâu?
Có điều Chu Văn vẫn tìm tòi tư liệu cái Vọng lâu kia, mất một chút thời gian tìm tòi, khiến hắn chấn động, tuy vị trí Vọng lâu bình thường, nhưng ý nghĩa bản thân nó đại biểu, lại không tầm thường.
Tòa Vọng lâu này, không phải dành cho phàm nhân đến, cái này tương tự Lộc đài, tác dụng của nó là tiếp dẫn Thần Tiên hạ phàm, bảo hộ Hoàng thành an toàn. Sở dĩ tên là Vọng lâu, bởi Thần Tiên nơi này muốn tiếp dẫn, chính là Giác túc một trong Nhị thập bát tinh.
Giác túc Chu Văn không xa lạ gì, hắn còn có kỹ năng này, cho nên thời điểm nhìn tư liệu kia, Chu Văn cảm thấy địa phương này không đơn giản, có lẽ nói không chừng đây chính là đỉnh Tử Cấm Thành.
Hơn nữa quy cách kiến trúc Vọng lâu phi thường cao, có ba mái lớn, chín lưng, mười tám trụ, 72 eo sống chống đỡ, nhìn kiểu dáng tòa kiến trúc này, bên trong Tử Cấm Thành cũng tính là tồn tại phi thường độc đáo.
Chu Văn vốn cho rằng điện Thái Hòa tiếng tăm lừng lẫy, mới là đỉnh Tử Cấm Thành, nhưng hiện tại hắn càng xem càng thấy, cái Vọng lâu này mới chân chính là đỉnh Tử Cấm Thành.
-Từ bên ngoài Tử Cấm Thành nhìn vào bên trong, thoạt nhìn kiến trúc Vọng lâu xác thật còn muốn cao hơn điện Thái Hòa, có điều có tận bốn cái Vọng lâu, không biết nên đặt khúc gỗ kia lên tòa Vọng lâu nào đây?
Chu Văn âm thầm suy tư.
Không tìm thấy tư liệu chuẩn xác, Chu Văn chỉ có thể chờ mình tiến vào Tử Cấm Thành, lại đem điện Thái Hòa so sánh với mấy tòa Vọng lâu kia.
Chu Văn cũng hỏi linh dương, nhưng linh dương chỉ nói đem khúc gỗ dựng trên đỉnh Tử Cấm Thành, địa phương cụ thế thế nào, nó cũng không chịu nói rõ ràng.
-Có thể lập một địa phương cao nhất, sau đó đạt vào là được?
Chu Văn thầm nghĩ.
Hiện tại điểm phát sầu nhất của Chu Văn là làm cách nào tiến vào Tử Cấm Thành.
Muốn mạnh mẽ tiến vào, chẳng khác nào cho Hạ gia cái cớ bắt hắn. Có điều dù thế nào, chỉ cần hắn hắn vọt vào Tử Cấm Thành, cắm khúc gỗ kia xuống, hắn có thể tự do.
Đến lúc đó có Ẩn Hình Y bên người, ai có thể ngăn cản hắn trốn?
Cái kế hoạch này thoạt nhìn hoàn mỹ, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn thật sự phải thoát khỏi khúc gỗ này, vạn nhất lúc đó không thoát, hắn phải xui xẻo rồi.
Thời điểm Chu Văn đang do dự, lại nghe thấy có người bên ngoài tiến về phía căn phòng của hắn.
Tuy cách xa, nhưng Chu Văn vẫn cảm giác người kia khí độ bất phàm, tuổi tác từ hai mươi đến ba mươi tuổi, phỏng chừa ngang ngửa An Thiên Tá.
Có điều Chu Văn nhìn người này, lại cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra đă gặp hắn ở đâu?
-Có Chu Văn ở đây không?
Hạ Lưu Xuyên gõ cửa hỏi.
Chu Văn vừa nghe xong thanh âm này, tức khắc nhớ lại chỗ nào đã gặp hắn, người này chính là người hữu tâm đêm dông bão hôm đó.
-Người hữu tâm, ngươi lại muốn mật báo sao?
Chu Văn mở nhìn Hạ Lưu Xuyên hỏi.
Thần sắc Hạ Lưu Xuyên bình tĩnh nói:
-Không biết ngươi đang nói gì, ta gọi là Hạ Lưu Xuyên, lần này ta muốn khiêu chiến ngươi, đây là chiến thư của ta, hi vọng hiện tại ngươi cho ta một đáp án.
-Tại sao ngươi muốn khiêu chiến ta?
Chu Văn nhìn chiến thư Hạ Lưu Xuyên hỏi.
-Chẳng lẽ ngươi đã quên, lần trước bên trong Thánh địa đã phế Nguyên Khí hải của đệ tử Hạ gia sao?
Hạ Lưu Xuyên nói.
-Hóa ra vậy, ta đáp ứng lời khiêu chiến của ngươi.
Chu Văn lại ngoài ý muốn sảng khoái đáp ứng, khiến Hạ Lưu Xuyên ngược lại cảm giác có chút nao nao.
------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long