Nhưng mấy ngày kế tiếp, Chu Văn một mực không tiếp tục nhìn thấy Bạch y nhân kia, toàn bộ sơn cốc không có một ai, khiến Chu Văn rất hoài nghi, Dị thứ nguyên lĩnh vực này có phải một tòa ngục giam, chuyên cầm tù người tiến vào.
Cũng may bên người Chu Văn còn có Nha Nhi, cứ việc nàng rất ít nói chuyện, nhưng có người ở bên người, cảm giác nói chung vẫn tốt hơn nhiều.
Chu Văn một bên tại trong sơn cốc bố trí, một bên cày Phó bản, chờ đợi Bạch y nhân kia xuất hiện lần nữa.
Thời gian bảy ngày bảy đêm vừa qua, cuối cùng Chu Văn lại nghe thấy tiếng sáo quen thuộc, vội vàng chạy đến cây hoa đào, quả nhiên thấy Bạch y nhân đang ngồi thổi sáo.
Chu Văn tâm chí kiên định, cũng không nhận được tiếng sáo ảnh hưởng, hắn chỉ muốn làm sao chế phục Bạch y nhân này, hỏi phương pháp rời khỏi đây.
-Chúng ta lại gặp lại.
Thổi một khúc về sau, Bạch y nhân lại nói với Chu Văn:
-Lần này ngươi muốn uống một chén không?
-Ta chỉ muốn biết làm sao rời khỏi nơi này.
Chu Văn nhìn chằm chằm Bạch y nhân kia, dù thế nào cũng không thể để hắn như lần trước biến mất.
-Xem ra ngươi đã hạ quyết tâm.
Bạch y nhân bưng chén rượu nói ra.
-Đúng thế.
Chu Văn khẽ gật đầu, đã nắm chặt Trúc đao trong tay.
-Tốt, như vậy đi, ta có thể nói cho ngươi phương pháp rời khỏi nơi này, thế nhưng ta có một điều kiện.
Bạch y nhân vượt quá dự kiến của Chu Văn nói.
-Điều kiện gì?
Chu Văn có chút ngoài ý muốn nhìn Bạch y nhân nói.
-Ngươi biết dùng kiếm sao?
Bạch y nhân vuốt vuốt chén rượu nói.
-Bình thường, chẳng qua biết được mấy chiêu kiếm pháp.
Chu Văn trả lời.
-Cũng không có gì, ta chỗ này có một môn kiếm pháp, chỉ cần ngươi có thể học được môn này kiếm pháp, ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp rời khỏi nơi này.
Bạch y nhân nói.
-Vì cái gì?
Chu Văn có chút kinh ngạc, hắn còn chưa bao giờ thấy qua loại Dị thứ nguyên sinh vật này.
-Không tại sao, ngươi học hay không?
Bạch y nhân kia cũng không nói lý do.
-Ta học.
Chu Văn suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.
-Bộ kiếm pháp này hết thảy có mười ba thức, không tính quá khó, coi như người ngu thế nào, dăm ba ngày cũng học xong.
Bạch y nhân nói xong, đứng dậy, tiện tay nhặt một cành cây khô dưới mặt đất, sau đó thi triển.
Hắn dùng nhánh cây làm kiếm, thi triển ra một bộ kiếm pháp, kiếm pháp thanh linh phiêu dật, tựa hồ không mang theo nửa điểm sát cơ.
Phần lớn kiếm pháp trên thế gian đều truy cầu đả thương địch thủ, nhưng kiếm pháp này của hắn, lại không có một chút tính áp bách, thay bằng giết địch, không bằng nói đây là một kiểu múa kiếm.
Rất nhanh, Bạch y nhân kia đem mười ba thức kiếm pháp múa một lần, sau đó giống như cười mà không phải cười nhìn Chu Văn hỏi:
-Ngươi nhớ kỹ chưa?
-Nhớ kỹ.
Chu Văn trí nhớ trác tuyệt, mười ba thức kiếm pháp cũng không tính quá phức tạp, mỗi một động tác hắn đều nhớ tinh tường.
Bạch y nhân mỉm cười:
-Chờ ngươi luyện thành công về sau, lại tới đây tìm ta.
-Không cần phiền toái như vậy, ta hiện tại luyện cho ngươi xem, kiếm pháp này không khó học lắm, chỉ cần biểu diễn hoàn chỉnh coi như học xong đúng không?
Chu Văn nhìn Bạch y nhân nói.
-Không sai, chỉ cần ngươi có thể đem kiếm pháp đó hoàn chỉnh sử dụng một lần, coi như ngươi học xong.
Sáo trúc trong tay Bạch y nhân, lại theo ngón tay hắn chuyển động.
-Tốt, hiện tại ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem.
Chu Văn nói xong, triệu hoán ra một thanh Truyền kỳ kiếm khí nhỏ dài, đó là một đầu Phối sủng lấy từ Cổ Kiếm mộ, bình thường cũng không có gì lớn dùng, nhìn kiếm hình của nó, tương đối thích hợp bộ kiếm pháp này, cho nên Chu Văn tiện tay kêu gọi ra.
Chu Văn cầm kiếm, ôn lại kiếm pháp của Bạch y nhân trong đầu một lần, xác định không quên bất kỳ chi tiết gì, Chu Văn bắt đầu xuất kiếm.
Dùng kinh nghiệm chiến đấu và thiên phú của hắn, muốn bắt chước chiêu thức của một bộ kiếm pháp thật sự quá dễ, đừng nói mười ba thức, coi như hơn trăm thức, Chu Văn chỉ nhìn một lần cũng có thể bắt chước không sai chút nào.
Nhưng Chu Văn một kiếm đâm ra, người lại đứng ngây ra đó, vẻn vẹn chẳng qua đâm một kiếm, hắn lại không làm được.
Không phải động tác của chiêu thức này quá khó, dùng tố chất thân thể hiện tại của Chu Văn, động tác khó thế nào, hắn cũng làm được.
Nhưng một kiếm này, Chu Văn làm thế nào cũng không nổi nữa, bởi hắn phát hiện, trong trí nhớ mình kiếm pháp hắn thi triển tựa hồ không giống Bạch y nhân biểu diễn.
-Kỳ quái! Làm sao lại khác?
Chu Văn khẽ nhíu mày, thu hồi kiếm đâm ra, lại cẩn thận hồi ức kiếm pháp của Bạch y nhân.
Liên quan đến kiếm pháp trong trí nhớ, nó rõ ràng xuất hiện trong đầu Chu Văn, thế nhưng sắc mặt Chu Văn lại trở nên dần dần khó coi.
Bởi hắn phát hiện kiếm pháp trong đầu hắn cùng kiếm pháp vừa rồi, tựa hồ hoàn toàn khác nhau.
Loại cảm giác này hết sức cổ quái, tựa như một người nhớ rõ ràng chính mình thấy trang phục màu đỏ, nhưng thời điểm hồi ức lại, trong trí nhớ quần áo của người kia lại màu trắng.
Trí nhớ cùng trí nhớ sinh ra xung đột, loại tình huống này Chu Văn cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp.
Quay đầu nhìn về phía Bạch y nhân, muốn hỏi hắn chuyện này rốt cuộc như thế nào, nhưng dưới cây đào kia lại không có một ai, Bạch y nhân đã sớm không thấy bóng dáng.
Chu Văn khẽ nhíu mày, lần nữa hồi ức lại mười ba thức kiếm pháp kia, kết quả kiếm pháp lần này hoàn toàn khác kiếm pháp trong trí nhớ lần trước.
Thật giống như Chu Văn nhớ kỹ ba bộ kiếm pháp khác nhau, mặc dù kiếm pháp đều có mười ba thức, nhưng phong cách lại hoàn toàn khác biệt.
Bạch y nhân biểu diễn kiếm pháp phiêu dật, Chu Văn lần thứ hai nhớ lại kiếm pháp lại vô cùng mãnh liệt, lần thứ ba nhờ lại kiếm pháp thật sự âm nhu quỷ bí, khiến Chu Văn sinh ra hoài nghi đối với trí nhớ của mình.
Thời điểm sau đó Chu Văn còn muốn cẩn thận hồi ức lại lần nữa, phát kiếm kiếm pháp đó lại thay đổi, mỗi một lần hắn hồi ức lại kiếm pháp, tựa hồ không giống nhau.
-Chuyện này rốt cuộc thế nào?
Chu Văn thần sắc biến ảo bất định, hắn có khả năng khẳng định, trí nhớ của mình tuyệt đối không có vấn đề, nhưng vì cái gì trí nhớ của mình lại không ngừng biến hóa? Chu Văn nghĩ không thông.
-Là ảo giác sao?
Rất nhanh Chu Văn phủ định loại ý nghĩ này, độ chuyên chú của hắn vô cùng cao, coi như ảo giác, cũng khó dao động ý chí của hắn, nếu đây chỉ thuần túy ảo giác, không có khả năng ảnh hưởng đến đầu óc của hắn như vậy.
-Nếu không phái ảo giác, vậy bản thân kiếm pháp kia có vấn đề.
Chu Văn lại hồi ức lại mười ba thức kiếm pháp kia, một lần lại một lần không ngừng hồi ức, hắn muốn thử một chút xem, hắn rốt cuộc có bao nhiêu hồi ức khác biệt.
Đêm tối đi qua, mặt trời mọc lại hạ xuống, màn đêm buông xuống lần nữa, ít nhất Chu Văn đã nhớ lại hơn trăm lượt.
Nhưng mỗi một lần hồi ức kiếm pháp lại không giống nhau, không có lần nào tái diễn.
-Ngươi nhớ kỹ chưa?
Ánh trăng treo đầu ngọn cây, Bạch y nhân lại xuất hiện ở dưới cây đào, ngồi bên trên rễ cây, một tay nhấc lấy bầu rượu, một tay bưng chén rượu, chạy đến hỏi.
------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long