Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 893 - Chương 892: Thái Cổ Nhân Hoàng

Chương 892: Thái Cổ Nhân Hoàng Chương 892: Thái Cổ Nhân Hoàng

- Có thể dẫn đốt Sinh Mệnh tinh khí, cũng chỉ có Sinh Mệnh chính mình.

Chu Văn đã hiểu chân nghĩa Cổ Hoàng kinh, cưỡng ép dùng Sinh Mệnh lực của mình làm dẫn, đem vô tận tinh khí bên trong Nghịch Sinh Cổ Hoàng dẫn nổ.

Lúc Sinh Mệnh tinh khí bùng nổ, Nghịch Sinh Cổ Hoàng tốc độ cao thuế biến, trong nháy mắt bị đẩy lên Hoàn Mỹ thể.

Hoàn Mỹ thể Nghịch Sinh Cổ Hoàng, cùng thân thể Chu Văn kết hợp càng thêm mạnh mẽ, ảnh hưởng với cơ thể càng thêm mãnh liệt.

-Thái Cổ Nhân Hoàng sao?

Chu Văn đã cảm ứng được mới mệnh hồn truyền đến tin tức, biết mới tên Mệnh hồn là gì?

Thùng thùng! Thùng thùng!

Tim đập kết hợp lực lượng Thái Cổ Nhân Hoàng, trái tim kia như một vầng Thái Dương, tản ra ánh sáng và nhiệt độ vô cùng vô tận, hào quang và nhiệt lượng khiến toàn bộ thân thể Chu Văn phảng phất bốc cháy, mỗi một tấc tế bào đều tràn ngập Sinh Mệnh tinh khí mãnh liệt, như Thái Dương hình người.

Cho dù đám người Phong Thu Nhạn bên ngoài, cũng có thể cảm nhận trên thân Chu Văn bùng cháy Sinh Mệnh tinh khí về sau, tán phát mãnh liệt sinh cơ, Sinh Mệnh chi quang chiếu xạ trên người bọn hắn, chẳng những không có để bọn hắn cảm giác khó chịu, ngược lại có loại cảm giác thoải mái không nói ra lời, giống như thân thể thức tỉnh, tất cả mệt mỏi cùng khó chịu đều quét sạch sành sanh.

Ngay cả vết thương chưa kịp khôi phục, dưới Sinh Mệnh chi quang trên người Chu Văn chiếu rọi xuống, bắt đầu tốc độ cao khôi phục.

Mà Chu Văn lại không được khôi phục.

Nhân Hoàng nghịch thiên sát phạt, vì nhân loại đoạt một đầu sinh lộ, thiêu đốt Sinh Mệnh bản thân.

Toại Nhân Thị xem lôi lấy lửa, Thần Nông Thị nếm bách thảo, Phục Hy thôi diễn Thiên Địa biến hóa, đều dùng lực lượng bản thân tranh phong với Thiên Mệnh, cầu hi vọng sống cho nhân loại.

Mà một chút hi vọng sống này lại không lưu lại cho mình.

Nhìn Chu Văn như Thái Dương tỏa ra hào quang và nhiệt lượng, Lý Huyền nhìn Chu Văn nói:

-Hiện tại công bằng, hai ta đều có Mệnh hồn Hoàn Mỹ Thể, người nào cũng không mất mát gì, buông tay buông chân toàn lực một trận chiến, để ta thấy ngươi rốt cuộc mạnh thế nào.

-Như ngươi muốn.

Trên thân Chu Văn quanh minh đại phóng, cả người phảng phất biến thành năng lượng thể thiêu đốt, nắm đấm đột phá vận tốc âm thanh, hướng về Lý Huyền đánh tới.

-Tốt.

Lý Huyền cũng không cam chịu yếu thế, tà khí bên trên trùng giáp tăng vọt, như một tôn Tà Thần đồng dạng huy quyền nghênh hướng Chu Văn.

Bành!

Hai quả đấm giao kích trong tích tắc, thân thể Lý Huyền bị lực lượng kinh khủng của Chu Văn chấn bay ra ngoài, ngay cả trùng giáp trên tay cũng bị phá toái.

Thời điểm thân thể Lý Huyền còn trên không trung, Chu Văn như hư ảnh theo sau, hai quả đấm điên cuồng oanh kích, một quyền tiếp một quyền nện trên thân Lý Huyền.

Răng rắc! Răng rắc!

Trùng giáp trên người Lý Huyền giáp bị nện từng khối vỡ vụn ra, căn bản không chờ trùng giáp trên người hắn tự lành, nắm đấm của Chu Văn đã đánh tới thân thể huyết nhục của hắn.

Thái Cổ Nhân Hoàng toàn lực bộc phát ra lực lượng, mỗi một kích đều như dẫn nổ Sinh Mệnh, siêu việt nguyên bản cực hạn bản thân, trùng giáp cường đại của Lý Huyền, khó chống lại.

-Lực lượng thật sự cường đại, nhưng lực lượng của ngươi còn chưa đủ dùng giết chết ta, vết thương như vậy chỉ khiến ta càng mạnh lên mà thôi.

Lý Huyền thấy Chu Văn liên tục oanh kích, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

-Thật không?

Chu Văn lại bất động thanh sắc, lực lượng Thái Cổ Nhân Hoàng lại không ngừng bùng nổ, chặt đứt xương cốt của Lý Huyền.

-Vô dụng. . . Vô dụng. . . Vô dụng. . . Lực lượng như vậy tuy mạnh. . . Thế nhưng cuối cùng vẫn tạo thành vết thương trí mạng đối với ta… Chỉ khiến ta càng mạnh hơn… Khiến công kích mãnh liệt một chút đi…

Lý Huyền vừa đau nhức vừa vui sướng.

Chu Văn cũng không nói chuyện, hai quả đấm như cuồng phong bạo vũ rơi trên thân Lý Huyền, cơ hồ đem trùng giáp toàn thân hắn đánh vỡ, thời điểm trùng giáp của Lý Huyền tốc độ cao tự lành, đồng thời lại cắt ngang xương cốt của trên ngưởi Lý Huyền.

Cuối cùng Chu Văn một quyền đánh về phía phần bụng Lý Huyền, trực tiếp đánh bay Lý Huyền ra ngoài.

Nhưng thân thể Lý Huyền lúc phi hành, xương cốt cùng trùng giáp đã hoàn toàn tự lành, chờ thời điểm hắn tự lành, trên thân đã không có vết thương, trùng giáp đều đã hoàn toàn khôi phục.

-Ha ha, ta cứ nói rồi, công kích của ngươi đối với ta vô dụng, ta cảm giác mình trở nên mạnh mẽ hơn, tốc độ tự lành biến nhanh hơn, nhanh ngay cả chính ta có chút ngoài ý muốn, thật sự phải cảm tạ ngươi. . . Kỳ quái. . . Làm sao cảm giác có chút quáng mắt. .

Lý Huyền lấy tay đi sờ mắt mình, nhưng thời điểm đưa tay trái ra, lại phát hiện tay trái lại không sờ đến mặt mình, không khỏi cảm giác có chút kỳ quái:

-Chuyện gì?

-Hội trưởng. . . Ngươi. . . Thân thể của ngươi. . .

Cách Liệt một mặt kinh hãi chỉ thân thể Lý Huyền.

Những người khác bên cạnh, vẻ mặt gần giống như hắn, đều một mặt kinh hoàng nhìn Lý Huyền, giống như thấy quỷ.

-Thân thể của ta làm sao?

Chu Văn cúi đầu nhìn thân thể mình, xem xét phía dưới, ngay cả Lý Huyền kém chút bị hù kêu lên.

Trên thân thể của hắn xác thực không có một chút thương tổn nào, nhưng xương cốt toàn thân hắn lại sai chỗ, xương đùi đảo, cánh tay vặn vẹo giống bánh quai chèo, hốc mắt lúc lên lúc xuống, cổ hơi nghiêng, một con mắt của Lý Huyền sắp nhìn thấy phần lưng của mình.

Hiện tại Lý Huyền như một quái vật dị dạng, mặc dù trên thân không bị thương tổn chút nào, trùng giáp toàn thân hoàn hảo, nhưng thân thể trở nên vô cùng cổ quái.

-Ta đi, lão Chu, ngươi rốt cuộc làm gì ta?

Bản thân Lý Huyền bị hù dọa, run giọng hỏi.

-Cũng không có gì, ta chỉ cắt ngang xương cốt của ngươi, sau đó để tốc độ khép lại của chúng nhanh hơn một chút.

Chu Văn vừa cười vừa nói.

-Ta đi, ngươi lừa ta, mau biến ta trở về…

Lý Huyền nói.

Năng lực tự lành của Lý Huyền có đặc tính tự nhớ, sẽ tự lành về trạng thái bình thường, nhưng lực lượng Thái Cổ Nhân Hoàng của Chu Văn, đồng dạng có năng lực khiến người ta tự lành.

Thế là Lý Huyền bị đánh gãy xương cốt, còn chưa kịp khôi phục lại trạng thái bình thường, đã khép lại, thế biến thành dị dạng như vậy.

-Vậy phải đánh xương cốt ngươi vỡ ra một lần nữa.

Chu Văn cười nói.

-Đánh… Mau đánh….

Lý Huyền cắn răng nghiến lợi nói, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng khôi phục bề ngoài anh tuấn của mình.

-Ngươi phải để ta đánh, không được hoàn thủ.

Chu Văn đến trước mặt Lý Huyền nói.

-Tuyệt đối không hoàn thủ.

Lý Huyền cắn răng nói.

Chu Văn lần nữa bộc phát lực lượng Thái Cổ Nhân Hoàng, nhưng lần này hắn đánh vỡ xương cốt Lý Huyền so với lần trước khó hơn nhiều, hiện tại trùng giáp và xương cốt của hắn càng thêm cứng rắn, năng lực tự lành càng mạnh hơn.

Thật vất vả đem toàn bộ phần xương dị dạng cắt ngang, để chúng nó khôi phục được trạng thái bình thường, chính mình khép lại, không bao lâu Lý Huyền cuối cùng khôi phục như người bình thường.

Lý Huyền khôi phục bình thường, âm thầm muốn đánh lén Chu Văn, lại Chu Văn nhạy bén phát hiện.

-Ngươi còn tới nữa, lần sau ta không giúp ngươi khôi phục đâu.

Chu Văn lui về phía sau mấy bước, cười híp mắt nhìn Lý Huyền nói.

Lý Huyền nghĩ đến bộ dáng bản thân vừa rồi, không khỏi rùng mình một cái, mặc dù hắn không bị thương, tuy nhiên lại không cách nào chịu được biến dạng như vừa rồi.

-Con em ngươi, rốt cuộc đây là loại Mệnh hồn gì âm hiểm như vậy.

Lý Huyền không dám động thủ lần nữa, tức giận căm phẫn mắng một câu.

----

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Bình Luận (0)
Comment