Loại địa phương này xuất hiện một nhân loại cũng không kỳ quái, kỳ quái là, Dị thứ nguyên sinh vật đối diện hắn lại không có chút địch ý nào đối với hắn, mà Chu Văn lại mơ hồ cảm giác, đám Dị thứ nguyên sinh vật kia tựa hồ nhận lão nhân kia làm chủ.
-Lão nhân gia, một mình ngươi chạy tới địa phương này làm gì?
Lý Huyền hô.
Lão nhân kia lại không để ý đến Lý Huyền, nhìn Phong Thu Nhạn nói:
-Ngươi đã hiểu cờ tướng, vậy kế tiếp làm ván với ta, nếu thắng có thể rời đi.
-Lão đại gia, ngươi cũng là nhân loại, hà tất khó xử người một nhà?
Lý Huyền lại hô.
Lão nhân cười lạnh nói:
-Người hay không phải ngươi không liên quan đến ta, nếu đã tới đây, các ngươi chỉ có hai con đường để đi, thắng cờ hoặc chết.
-Lão gia hỏa này tại sao không có chút nhân tính nào vậy?
Lý Huyền lẩm bẩm một câu.
Lão nhân tiếp tục nói:
-Chuột tức là tướng, cáo là sĩ. ..
Hắn đem đủ loại Dị thứ nguyên sinh vật đại biểu con cờ nào nói cho Phong Thu Nhạn nghe, sau đó còn nói thêm:
-Ta chính là chủ, quy tắc hơi khác quy tắc cờ tướng bình thường một chút, không hạn chế bước đếm, chỉ cần ngươi có năng lực, đồng thời khống chế di chuyển bao nhiêu quân cờ đều có thể.
Nói xong, theo lệnh lão nhân, những Dị thứ nguyên sinh vật kia chuyển động.
Cái này khác cờ tướng chân chính, thời điểm lão nhân ra mệnh lệnh, rất nhiều Dị thứ nguyên sinh vật đồng loại chuyển động.
Bởi những Phối sủng kia không phải của Phong Thu Nhạn, cho nên Phong Thu Nhạn chỉ có thể chuyển cáo Chu Văn, sau đó lại do Chu Văn khống chế những Phối sủng kia di chuyển, hành động tự nhiên chậm hơn chút.
Có điều coi như thế, Phong Thu Nhạn lại không hề rơi vòa thế hạ phong, quân cờ dưới sự điều khiển của hai người không ngừng giảm bớt, thoạt nhìn thế và lực ngang nhau.
Chẳng qua Phong Thu Nhạn bên này có một tai họa ngầm, quân cờ lão nhân, ngoại trừ bản thân hắn bên ngoài, tất cả quân cờ đều có thể hi sinh, nhưng Phong Thu Nhạn bên này, bốn quân cờ tuyệt đối không thể hi sinh, càng đi về phía sau, hắn càng yếu thế.
Phong Thu Nhạn tuyệt đối không vội vàng xao động, mắt thấy quân cờ càng ngày càng ít, y nguyên vẫn trầm tĩnh như nước, không ngừng cùng Chu Văn câu thông, chỉ huy Phối sủng còn lại chiến đấu.
Thời điểm Chu Văn tiếp nhận mệnh lệnh Phối sủng di chuyển, đối với quy tắc cờ tướng càng hiểu rõ thêm một bước, cũng biết Phong Thu Nhạn đã rơi vào thế yếu.
Rất nhanh, số lượng Phối sủng hi sinh của hai bên không sai biệt lắm, Phong Thu Nhạn bên này trừ bọn họ bốn người bên ngoài, chỉ còn sót lại Phối sủng Si đại biểu quân Mã.
Mà lão nhân bên kia, ngoài trừ bản thân hắn bên ngoài, còn một Mã một Pháo và hai Xe.
Luận đội hình, hiển nhiên Phong Thu Nhạn bên này ăn thiệt thòi, mà bọn hắn bên này ngoại trừ Si kia, không thể hi sinh bất kỳ quân cờ nào.
Lão nhân âm trầm nói:
-Xem ra ngươi cần phải quyết định, phải hi sinh quân cờ nào.
Ngoại trừ lão nhân bên ngoài, một Mã một Pháo và hai Xe đều hướng về đám người Chu Văn công kích tới.
Hai Xe lợi hại nhất, chỉ cần chúng nó đứng cùng mình trên một đường thẳng, sẽ bị chúng nó trực tiếp miểu sát, mà một quân Mã một Pháo, cũng đồng dạng kinh người.
Tiên Mã hậu Pháo về sau, kẻ nào đứng trước trên đường thẳng với Pháo, sẽ bị Pháo đánh, hoặc đi đường nghiêng sẽ bị quân Mã giết chết.
Chu Văn bên này lại có chút thảm, Lý Huyền đại biểu Sĩ, mặc dù cũng đi nghiêng đường, nhưng mỗi lần chỉ đi được một ô, tốc độ của Lý Huyền có nhanh đến đâu, bởi Dị thứ nguyên lĩnh vực hạn chế, so với tốc độ di chuyển của quân Mã, khoảng cách ngắn hơn nhiều.
Chu Văn là quân Tốt, mỗi lần chỉ có thể đi một ô, mà chỉ tiến không lùi, tốt đa không di chuyển, đối với lão nhân cơ hồ không tạo thành uy hiếp gì.
Chỉ có Phong Thu Nhạn đại biểu quân Xe, uy hiếp đối với bọn hắn còn lớn hơn, nhưng hắn không thể chủ động cùng đối phương đứng trên một đường thẳng, cho nên một mực không tìm được cơ hội.
Rất nhanh, Phối sủng Si đại biểu quân Mã bị giết chết, bốn người không thể có bất kỳ hi sinh nào nữa.
-Thoạt nhìn năng lực của ngươi chỉ đến thế, thật khiến người ta thất vọng mà.
Lão nhân chiếm cứ uy thế tuyệt đối, không vội vã tiếp tục tiến công.
Vẻ mặt Phong Thu Nhạn bất động, nhìn lão nhân nói:
-Cờ của ta không bằng ngươi, nếu như đây thực sự là ván cờ, ta nhất định sẽ thua. Nhưng cái này không phải ván cờ thật sự, cho nên ta nhất định sẽ thắng.
-Thiên địa vạn vật đều là cờ, cái này chính là ván cờ chân chính.
Lão nhân nói.
-Vạn vật đều là cờ, nhưng quân cờ lại có sự khác biệt.
Phong Thu Nhạn nói.
-Không có gì khác biệt, sinh vật mạnh mẽ thế nào, trong ván cờ này chỉ là một quân cờ, tiện tay có thể giết.
Lão nhân nói.
-Vậy cũng chưa chắc, có đôi khi quân cờ cũng có thể chi phối ván cờ.
Phong Thu Nhạn quay người đối Chu Văn cùng Lý Huyền nói:
-Huấn luyện viên, hội trưởng, năng lực của ta đến vậy, chỉ đem đối thủ ép suy yếu đến trình độ này, quy tắc các ngươi đã rõ, tiếp theo là chiến đấu, mà không phải ván cờ, các ngươi đều là chuyên gia chiến đấu, không cần ta chỉ huy.
Phong Thu Nhạn nói xong, rút đao đi lên, Chu Văn và Lý Huyền không nói hai lời, đi theo Phong Thu Nhạn cùng nhau vọt tới.
Chu Văn lúc trước chẳng qua không hiểu quy tắc, hiện tại đối với quy tắc cũng đã rõ như lòng bàn tay, mà lại Phong Thu Nhạn trừ bỏ đại bộ phận quân cờ, khiến ván cờ phức tạp trở nên đơn giản hóa, khả năng bị ngộ sát giảm xuống mức thấp nhất.
Ngoại trừ thân thể nhận hạn chế di chuyển nhất định, còn cần phải chú ý không bị đối phương miểu sát bên ngoài, so với chiến đấu bình thường không có gì khác biệt.
Ba người cũng nhau di chuyển, Phong Thu Nhạn rất nhanh, Chu Văn và Lý Huyền thong thả vô cùng, một lần chỉ có thể đi một ô.
Một Mã một Pháo và hai Xe tới vây công hai người bọn họ, kết quả lại bị hai người bọn họ lợi dụng di chuyển cùng đủ loại phán đoán lách qua, từ đầu đến cuối không bị đánh giết.
Ngược lại Phong Thu Nhạn lợi dụng cơ hội, rất nhanh đem một Mã xử lý.
Còn hai Xe và một Pháo, chỉ có thể di chuyển trên đường thẳng, lực uy hiếp giảm xuống nhiều.
Thế là ba người mặc kệ mấy quân cờ kia, trực tiếp hướng về phía lão nhân kia vọt tới.
Tựa như Phong Thu Nhạn nói, nếu như đây là ván cờ chân chính, hắn đã thua, nhưng đây không phải ván cờ thật sự.
Ván cờ chân chính, quân cờ Lý Huyền và Nha Nhi đại biểu không thể qua sông, thậm chí phạm vi di chuyển có hạn chế, trong hiện thực không giống.
Mắt thấy ba người Chu Văn phối hợp với nhau tác chiến, lão nhân còn lại ba con cờ thủy chung vô phương diệt sát được ai, khiến sắc mặt lão nhân trở nên khó coi.
-Không thể tha thứ. . . Không thể tha thứ. . . Cờ tướng không phải chơi như thế…
Trên mặt lão nhân hiển lộ vẻ giận dữ.
-Ngươi đã không còn cơ hội chiến thắng, nhận thua để chúng ta qua đi.
Phong Thu Nhạn nói, đối phương là nhân loại, hắn cũng không nguyện ý giết chết lão nhân này.
-Thua? Ta không thể thua, không ai có thể đánh bại ta trên bàn cờ, không có người. . .
Lão nhân nói, đứng dậy khởi thét dài một tiếng.
Chỉ thấy rất nhiều Dị thứ nguyên sinh vật vọt ra, lần nữa đem tất cả quân cờ đã chết bù lại, mà bốn người Chu Văn lập tức lâm vào tuyệt cảnh, đã rơi vào tâm công kích của rât nhiều quân cờ.
-Ta đi, ngươi gian lận đi!
Lý Huyền hét lớn.
-Vậy thì thế nào, ta chỉ cần thắng, các ngươi đều chết đi, ta là đệ nhất kỳ đạo, không ai có thể đánh bại ta.
Thần sắc lão nhân dữ tợn kêu lên.
------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long