Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 129



Lâm Thần trông giống như đã tức giận, bằng chứng là hành động của cậu rất mạnh bạo đối với Linh Nhi.

Có vẻ như hiệu lực thuốc cùng với hành động “khiêu khích” của Linh Nhi đã làm cho Lâm Thần khó có thể giữ được bình tĩnh, nếu không thì cho cậu trăm lá gan thì Lâm Thần cũng không dám làm chuyện này...
Đương nhiên người tỉnh táo chính là Linh Nhi.

Cảm giác khó thở cùng với sự nặng nề đè lên cơ thể cô cũng không thể ngăn lại niềm hạnh phúc trong lòng.

Cô cũng rất phối hợp với anh ấy, đôi môi xinh đẹp đến mê người hòa quyện cùng với Lâm Thần.

Hai bàn tay của Lâm Thần có vẻ không yên thân cho lắm, hình như là muốn khám phá nhiều hơn cơ thể của cô.
Đối với hành động này, Tiểu Linh cũng không ngăn cản, càng làm điều sai trái với cô, anh ấy sẽ càng bị cô bó chặt hơn.

Cô biết anh ấy là một con người cực kỳ có trách nhiệm, nhất là khi trong lòng anh ấy có lỗi lớn.

Cho dù lỗi này là do cô bày ra, tuy nhiên cô tin là anh ấy chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm với cô mà thôi.
Tuy nhiên, thực sự anh ấy quá hấp dẫn, cảm giác bị cư/ỡng bức này nó làm cho cô cảm thấy hạnh phúc hơn là phản cảm.


Cả bàn tay của anh ấy sờ mó làn da trắng trẻo ở đằng sau lưng khiến cho cô giống như có dòng điện chạy qua, trong khi đó môi cô vẫn bị Lâm Thần ngậm chặt khiến cho cô không thể nói ra điều gì cả.

Tất cả những suy nghĩ của cô đang hướng về anh ấy, cô hiện tại chỉ muốn hòa tan cùng anh ấy mà thôi...
Lâm Thần hiện tại càng làm càng thấy nóng nực, trong đầu cậu hiện tại chỉ muốn cởi phăng bộ váy của cô nàng trước mặt.

Tuy nhiên dường như ở sâu thẳm trong suy nghĩ cậu đang kịch liệt chống lại cảm giác này.
Làn da của Linh Nhi mềm mại cùng với thân hình nhỏ nhắn khiến cho bàn tay cậu không dám rời đi.

Có sợi dây gì đó ở giữa lưng làm cho cậu khá vướng víu, tất nhiên là ác ma trong lòng cậu cực kỳ ghét cái đó rồi.

Một giật thật mạnh khiến cho sợi dây đó đứt, một chiếc áo nhỏ từ từ bị cậu lôi ra rồi ném đi chỗ khác...
Linh Nhi dường như đang nhăn mặt vì hành động vừa nãy của Lâm Thần.

Có thể là động tác đó khá là đau, nó khiến cho Linh Nhi nhăn mày một chút.

Cảm giác phòng vệ trước ngực của cô đã biến mất.

Nó làm cho mặt cô đỏ lên hơn bao giờ hết...
Cho dù cô lạnh lùng đến đâu, khiến cho ai cũng phải khiếp sợ, tuy nhiên cô vẫn chỉ là một thiếu nữ đôi mươi mà thôi.

Đây cũng là chuyện đầu tiên cô gặp, vậy nên cô thực sự chỉ biết đỏ mặt rồi cố gắng nhìn sang chỗ khác...
Linh Nhi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể.

Cuối cùng, cuối cùng, sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng người cô yêu cũng sắp trở thành người sẽ chung chăn cả đời.

Cô hạnh phúc đến mức muốn hòa tan.

Cô lúc này lại nghĩ đến lúc cô cùng anh ấy trao nhau nụ hôn ở tiệc cưới.

Rồi cả hai hạnh phúc trong căn nhà biệt thự mà cô để dành ở nước ngoài.

Sau đó cô sẽ “nuôi” anh ấy, anh ấy chỉ cần muốn gì là cô sẽ đáp ứng, kể cả chuyện lôi mặt trăng xuống thì cô chắc chắn sẽ làm được...
Tuy nhiên, Lâm Thần vừa cầm lấy chiếc áo nhỏ đó, tay cậu run rẩy giống như không thể tin được.

Đầu cậu đau tới nỗi mà cậu phải dùng tay ôm đầu, miệng gào thét:

-Aaa...đừng đến gần tôi...tránh hết ra...
Dường như hình ảnh vừa nãy có sức ảnh hưởng quá lớn đối với cậu.

Linh Nhi nằm trên ghế lúc này nhìn thấy Lâm Thần chạy thẳng vào phòng tắm.

Cô trong lòng đang chìm đắm trong sự hạnh phúc đùng cái chìm thẳng xuống đáy.

Cô hiện tại chỉ còn một bước cuối nữa thôi là kế hoạch của cô sẽ thành hiện thực.

Cô không thể ngờ là thuốc đặc chế của mình mà anh ấy có thể còn lý trí như vậy được.
Tuy cô rất muốn chạy đến ôm chặt lấy Lâm Thần, nhưng cơ thể cô hiện tại không còn chút sức lực nào.

Miệng cô thở hổn hển, quần áo xộc xệch, đôi môi run rẩy giống như vừa chịu sự chèn ép mạnh.

Cả người Linh Nhi hiện tại vô lực, tuy nhiên ai nhìn cũng sẽ phải chảy máu mũi vì sự quyến rũ đến tột cùng...
Linh Nhi nhìn lên trần nhà, khuôn mặt từ từ chuyển sang cáu giận, cô gằn giọng tự nói:
-Thật là tức chết đi mà....!Thế mà lại để anh ấy chạy thoát....
Sau đó, cô chỉ nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Lúc này, cô mới cố gắng ngồi dậy, nhìn chiếc áo lót của mình ở cạnh ghế.

Cô cười nhẹ, đúng là xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên cô bị “phi lễ” đến mức như vậy, tuy nhiên sự chú ý của cô rất nhanh lại để dồn đến chiếc áo khoác mà Lâm Thần để ở cạnh.
Ánh mắt nhìn chằm chằm, Linh Nhi nhặt chiếc áo đó lên, sau đó cô nuốt một ngụm nước bọt, từ từ cô đưa chiếc áo lên mũi mình rồi từ từ ngửi (edit: sao t thấy ai cũng biến thái vậy ta???) mùi hương tuy không đậm vị như lúc nãy, tuy nhiên nó vẫn khiến cho cô cảm giác ấm áp vô cùng.

Càng ngửi, cô càng thích thú, cô tự hỏi là nếu anh ấy làm chuyện đồi bại hơn thì không biết sẽ như thế nào...
Đúng lúc này, Lâm Thần mở chiếc cửa nhà tắm, Linh Nhi nghe thấy tiếng như nghe tiếng sét đánh, cô nhanh chóng nằm lại chỗ cũ rồi giả vờ mệt mỏi nhìn lên trời...
Lâm Thần hiện tại cả người ướt sũng, có vẻ như nước lạnh khiến cho đầu cậu tỉnh táo lại.

Tuy nhiên có vẻ như đầu cậu vẫn khá đau nên bước đi có chút mệt mỏi.
Linh Nhi lúc này nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của Lâm Thần.

Trái tim cô loạn nhảy từng nhịp, từng đường nét trên cơ thể anh ấy đều khiến làm cho đôi mắt bị thu hút vào...Nhất là khuôn mặt đó, như một tác phẩm điêu khắc vậy, hoàn hảo từng chi tiết...!Tuy nhiên hiện tại cô rất mệt, cô không thể ngồi dậy ôm chặt lấy anh ấy được...
Lâm Thần đi loạng choạng đến cách vài mét trước Linh Nhi, cậu cúi xuống rồi hối lỗi nói:

-Tôi...thật sự...rất xin lỗi...tôi...không biết chuyện gì vừa xảy ra cả...
Lời nói hối lỗi làm cho Linh Nhi đau nhói.

Cô không muốn anh ấy phải chịu cảm giác đau khổ nào cả.

Cô muốn anh ấy lúc nào cũng hạnh phúc.

Tuy nhiên, cô lại nảy ra một ý hay, vậy nên cô giả vờ mệt mỏi thở hồng hộc:
-Anh...!mạnh bạo với em...em chưa kịp chuẩn bị...
Lâm Thần nghe được câu đó như nghe tiếng sét đánh, cậu nhanh chóng dùng khăn lau tạm người cậu rồi nhanh trí đến đỡ Linh Nhi ngồi dậy...Sau đó cậu dùng khăn mới che tấm lưng của Linh Nhi.

Lúc này cậu ngồi cạnh chỉ biết run rẩy nói:
-Xin...xin lỗi...
Lâm Thần run rẩy không dám nhìn cô khiến cho Linh Nhi suýt chút nữa cười.

Tuy nhiên rất nhanh cô lấy lại cảm xúc mệt mỏi, cô không ngần ngại dựa người vào vai đang khá ướt của Lâm Thần, nhẹ nhàng nói:
-Em...hiện tại rất mệt...
Lâm Thần tuy đầu rất đau nhưng cậu vẫn cố gắng mỉm cười nói với Linh Nhi:
-Tôi sẽ chịu trách nhiệm...lần nữa xin...
Linh Nhi lúc này lại lấy tay che lấy miệng Lâm Thần, khuôn mặt như ngọc nhìn Lâm Thần rồi nói:
-Anh không cần nói gì cả...em là của anh...vậy nên đừng hở tý là xin lỗi.

Em sẽ giận đó...
Lâm Thần chỉ biết gật đầu.

Linh Nhi lúc này lại tỏ vẻ mệt mỏi, Lâm Thần không dám để thân mình ướt sũng, vậy nên cậu xin Linh Nhi vài phút đi thay áo quần.
Khi Lâm Thần rời đi, hai mắt nhắm mệt mỏi đột nhiên mở chừng ra, cô cười lạnh nhìn Lâm Thần rồi ngọt ngào nói:
-Cho dù anh có thông minh đến nhường nào thì cuối cùng cũng không thoát khỏi tay em được đâu...


Bình Luận (0)
Comment