Những điều trên chưa phải là tất cả, quan trọng nhất, cậu ấy xứng đáng là người được cô tôn trọng. Từ dung mạo, tính cách cho đến từng hành động... mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Cô chủ cũng rất thích cậu ấy, tại sao hai người lại không thể đến với nhau. Vì tình yêu, người ta sẵn sàng làm mọi thứ... và chính cô cũng từng nghe từ miệng của cậu chủ là cậu ấy cũng rất yêu quý cô chủ.
Chẳng lẽ, chỉ vì một lý do ngớ ngẩn này, cậu chủ lại phải rời xa cô chủ ư? Điều này thật là vô lý !
Nếu mà Lâm Thần nghe được những lời này, chắc chắn cậu sẽ tức đến mức muốn ngất. Nếu vấn đề trong miệng cô ấy nói đơn giản như vậy, cậu đã làm từ lâu rồi. Ở cùng với Linh Nhi, chỉ cần làm cho cô ấy không vui thì đó đã là chuyện lớn rồi chứ chưa nói đến việc thay đổi cả tính cách đó.
Hiện tại, Lâm Thần đang từ từ lết đi, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, tay chân run rẩy có thể ngã bất cứ lúc nào. Cái thứ thuốc chết tiệt, nó đang càng ngày càng ăn mòn tâm trí cậu
Thậ buồn cười, cậu có cảm giác giống như mình rất có duyên với thuốc ngủ. Chẳng lẽ, chỉ vì muốn bắt cậu, đến cả thứ thuốc đáng sợ này cũng dùng hay sao?
Trong mắt cậu, khung cảnh trước mặt giống như bị chia hai, mờ mờ ảo ảo. Đến lúc này, cơ thể cậu mới hoàn toàn suy sụp. Hai chân khuỵu xuống, đôi bàn tay cũng không thể cầm được thứ gì, mí mắt nặng trĩu...
Cố gắng dùng chút sức lực còn lại, cậu chỉ có thể dựa mình vào bức tường gần đó. Hiện tại, cậu chỉ có thể ngồi đó, đợi chờ mình từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn còn suy nghĩ về nhiều thứ: Lời hứa của cậu đối với Tiểu Ngọc, Ngọc Băng rồi cả Thanh Tuyết... thậm chí cả lời hẹn đấu đối với cô gái đanh đá Nguyệt Sương đó...
“ Rất xin lỗi... anh không thể giữ lời hứa.”
Lời nói đắng chát, uất ức và tuyệt vọng. Cậu thừa hiểu rằng, khi cậu nhắm mắt, thứ chờ đợi tiếp theo cho cậu đó chính là sự “trả thù” điên cuồng của Linh Nhi. Mà sự trả thù này rất có khả năng là cậu sẽ phải trả bằng cả đời của mình.
Không cam lòng! Cậu không hề muốn như vậy! Tuy nhiên, lúc này cậu phải làm sao? Không một ai có thể cứu được cậu cả. Thân thế của Linh Nhi vô cùng lớn, sẽ chẳng có một ai dám chọc vào một cái tổ ong lửa đó để cứu một người như cậu cả.
Thật là buồn cười khi cho rằng cậu có thể xây dựng một công ty sánh ngang với Linh Nhi. Thế mà chưa kịp thành lập, cậu đã thua rồi. Thậm chí còn thua một cách thảm hại.
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Một giấc ngủ mà cậu chẳng hề muốn.
Ở bên ngoài, Tống Hào đang dùng cái vẻ mặt gượng cười. Hiện tại, hắn cũng đã bình tĩnh hơn. Thậm chí, hắn còn cảm thấy may mắn vì vừa nãy không hề động chân động tay.
Lý do thì rất đơn giản, thế lực này hắn không dám chọc nổi. Thảo nào, khi hắn mời, cô ta lại làm nhục hắn như vậy... Người ta chức cao vọng trọng, không một ai dám tỏ vẻ, thế mà hắn- một tên ất ơ không có chỗ dựa lại bày trò tính kế với cô ấy. Đây chẳng khác nào đang tự dìm chết mình cả.
Trong khi hắn đang suy nghĩ, một chiếc xe màu hồng sang trọng từ xa xa đi đến hướng này. Nếu những người khác, khi nhìn chiếc xe thì sẽ cho là đó chỉ là một chiếc xe sang trọng. Nhưng đối với một tên hay tiếp xúc với giới thượng lưu như hắn, khi nhìn thấy chiếc xe này, trong mắt hắn giống như nhìn thấy tiên vậy.
Chiếc xe này nếu không phải người trong nghề thì sẽ không thể biết được độ hiếm của nó. Hơn nữa, đây là phiên bản độc quyền, không thể định giá, nó thường dùng để tặng cho mấy con em siêu giàu và quyền lực trọng thành phố này.
Tống Hào nở một nụ cười, vẻ mặt chờ mong tự nói với mình:
“ Chỉ cần quen biết được người này, sự nghiệp của mình cũng sẽ thăng tiến vượt bậc mà thôi”
Tuy người này không thể so địa vị, tiếng nói với đại tiểu thư khủng bố như Linh Nhi nhưng người đi trên chiếc xe này cũng là một thế lực rất mạnh rồi. Chỉ cần người này nói tốt một câu, hắn chắc chắn sẽ có thể nắm gọn công ty này trong tay.