Một câu nói tưởng chừng khá đơn giản nhưng lại khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy chấn kinh.
Nếu là một người bình thường, cái câu nói đó chẳng khác nào là đang tự tìm đường chết cho mình cả. Gia đình họ Trạch có thế lực rất kinh khủng ở đây, có thể nói là không một ai dám trêu trọc gia tộc này.
Luôn có một ngoại lệ, người mà Trạch gia không dám trêu chọc, mà không chỉ họ, tất cả những gia tộc khác đếu vô cùng kiêng kị và sợ hãi, đó không ai khác chính là Linh Nhi. Vậy mà giờ đây, người mà họ đắc tội lại chính là cô nàng đáng sợ này.
Trạch Phong và Trạch Xung khi nghe thấy câu nói của Linh Nhi, cả thân thể họ run lẩy bẩy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi và bàng hoàng giống như đang nhận một bản án tử vậy.
Nói là bản án tử thì cũng không sai, bởi vì người nào mà thành kẻ thù của vị tiểu thư này thì chắc chắn kết cục sẽ vô cùng bi thảm, thậm chí còn thảm hơn cái chết gấp trăm lần.
Trạch Phong đương nhiên biết điều này. Hiện tại, ông ta chỉ muốn đập chết cái đứa nghịch tử này. Đi chọc ai thì không chọc, lại đi chọc cái cô nàng này. Nếu hắn biết như vậy thì thà đẻ quả trứng luộc lên ăn còn ngon hơn.
Trạch Phong dùng tư thái thảm hại nhất, vẻ mặt vô cùng hối hận cùng hành động quỳ lạy để chứng minh với Linh Nhi về tấm lòng của mình.
“ Thưa tiểu thư... Cô có thể gi*t thằng đó cũng được. Tôi chắc chắn sẽ không hề để tâm. Tuy nhiên xin cô hãy nhẹ tay, tha cho gia đình tôi một con đường sống”
Hành động của Trương Phong lúc này cũng không thể khiến mọi người kinh ngạc thêm được nữa. Bởi vì bọn họ đã gặp hết chuyện động trời này đến truyện động trời khác. Tuy nhiên, có một điều họ chắc chắn là gia đình họ Trạch này xong đời rồi.
Có rất nhiều những tin đã được chứng thực về câu nói của Linh Nhi. Đương nhiên chẳng có trường hợp nào là cô ấy sẽ tha khi mà đã nhắm vào người đó cả.
Còn đối với Trạch Xung, hắn hiện tại cảm thấy vô cùng hối hận. Hắn chỉ cần nhìn xung quanh, mọi người đều cười cười nhìn hắn là hắn biết là mình chọc phải trời rồi.
Hối hận cũng không thể cứu vãn được. Linh Nhi phất phất tay về sau. Ngay khi phất, hàng trăm bảo vệ đứng sau đều đi ra và dẫn dắt hai cha con họ Trạch này đi ra ngoài.
Lúc này, dù cho bọn họ có gào khóc một cách thảm thiết thì Linh Nhi cũng chẳng quan tâm. Điều này khiến cho mọi người đều nín thở, thật sự quá bá đạo, quá hung tàn.
Thế chưa phải hết, Linh Nhi còn làm một hành động khiến cho mọi người lại phải trợn mắt. Cô ấy lấy một chiếc kéo, cắt đi một mảnh vải trên tay áo. Điều này làm cho cô lộ ra một làn da trắng nõn, tuy vậy chẳng ai dám nhìn chằm chằm cả.
Linh Nhi khi cắt xong mảnh áo, cô mới lạnh lùng dùng cồn và một mồi lửa để thiêu mảnh vải đó. Vẻ mặt lạnh lùng tựa như băng, cô tự nhủ:
“ Em đã tiêu hủy cái thứ dơ bẩn đó. Em thật sự xin lỗi, rất xin lỗi anh yêu. Tuy nhiên em hứa với anh, nếu em có tâm tư khác ngoài yêu anh thì chắc chắn em sẽ ch*t một cách thảm hại.”
Tư Hạ thấy cô chủ làm hành động như vậy, cô lấy từ trong xe một chiếc khăn choàng rồi nhanh chóng choàng qua người Linh Nhi.
Đối với Tư Hạ, hành động này chẳng khác nào đang tôn trọng cậu chủ cả. Thật là một tình yêu chân thành nhưng lại cực kỳ điên rồ. Mà chính điều này lại càng khiến cho cô càng mong ước, môt mong ước nhỏ nhoi đó là cô chủ và cậu chủ sẽ sớm trở thành vợ chồng.
Cậu chủ thì đẹp trai đa tài, cô chủ thì xinh đẹp “dịu dàng” chung thủy. Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô thấy vô cùng sung sướng rồi, thật đúng là một cặp đôi trời ban.
Có thể nói, ước mơ của Tư Hạ khá cao cả. Tuy nhiên, nếu cô ấy mà biết Lâm Thần đang ở đâu thì chắc chắn sẽ không thể chưng được bộ mặt hạnh phúc. Vì đơn giản, cậu ấy hiện tại đang nằm trên đùi của Nguyệt Sương.
Thân thể Nguyệt Sương chằng chịt vết băng gâu để làm dịu vết thương. Cả cái thân thể của cô đều được bao phủ bởi những vết bầm cùng máu tụ trông rất thảm thương.
Một cô gái xinh đẹp mà có những vết thương như vậy thì chẳng khác nào đang git cht tâm hồn cô ấy cả. Ấy thế mà Nguyệt Sương cũng chẳng hề đoái hoài, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh Lâm Thần.