Cái gì là đáng sợ, cái gì là ác quỷ, hiện tại ba người bọn họ mới hiểu ra.
Hồi trước, bọn họ tỏ vẻ ngang ngược, bá đạo như thế nào? Ở khu này, bọn họ không hề sợ ai, gặp người nào ngứa mắt là đánh, bởi vì họ biết, không một ai dám ngăn cản bọn họ.
Bọn họ đều đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng đẫm mãu, không phải là đánh nhau thì cũng là hành hạ người khác. Lúc đó, bọn họ vui sướng đến nhường nào!
Cảm giác hành hạ người khác, thứ mà bọn họ lấy ra làm niềm vui mỗi ngày. Bọn họ nghĩ rằng: Không một cái gì có thể khiến bọn họ sợ hãi cả.
Ấy thế mà, ngay tại lúc này, cả ba người bọn họ đều vô cùng sợ hãi trước một nam nhân. Cái cảm giác cái chết đang đến gần chính là cái cảm giác sợ hãi nhất trong cuộc đời bọn họ.
Chất lỏng màu vàng chảy ra từ quần cả ba người bọn họ, có vẻ như sự sợ hãi đã lên đến cao trào. Bọn họ lúc này hối hận, hối hận đến mức chỉ muốn vả vào mặt mình một cái. Nếu như bọn họ không đến đây, nếu như không phải ham mê gái đẹp thì đâu đến nỗi thành ra như thế này!
Thế nhưng, đã quá muộn, bọn họ vừa định cầu xin thì “xoẹt”, một ánh dao lướt nhanh qua cổ ba người bọn họ.
“Ặc...”
Từng người giống như không thể tin được, ôm cổ mình rồi ngã xuống. Không một ai kịp nói lời van xin nào.
Mà cho dù có kịp nói, bọn họ cũng không thể thoát khỏi cái chết. Bởi đơn giản, Lâm Thần hiện tại chẳng hề có chút nhân tính nào. Ánh mắt của cậu trống rỗng, giống như một con rối vô tri vậy.
Đoạt mạng của năm người xong, cả thân thể cậu lúc này chẳng khác gì đang tắm trong máu cả.
Trời nổi cơn gió mạnh, từng hàng cây lắc lư theo cơn gió, Lâm Thần đứng ở chỗ đó, hít một hơi thật sâu, sau đó, mắt cậu tối sầm lại, ngã xuống đất.
Sau khoảng vài phút, khi mà từng giọt mưa trút xuống, nền đất khô cằn đó được từng giọt nước mưa gột rửa. Tiếng sét nổi lên đùng đoàng báo hiệu cơn mưa càng ngày sẽ càng to hơn, lúc này, Nguyệt Sương mới mơ hồ tỉnh dậy.
Cô mơ hồ chỉ một khoảnh khắc, sau đó, cô hốt hoảng nhìn xung quanh, ánh mắt vô cùng lo lắng gào lên:
“ Thầy...thầy ở đâu...”
Cơn mưa to làm ướt hết toàn bộ quần áo của cô. Tuy nhiên, Nguyệt Sương vẫn chẳng hề quan tâm. Thậm chí, những cái xác đang nằm xung quanh có lẽ sẽ là một thứ vô cùng khủng khiếp đối với một cô gái, nhưng cô cũng chẳng hề quan tâm. Trong đầu cô, lúc này chỉ còn lại cái ý nghĩ: “Thầy ấy ở đâu? Mình phải đi kiếm thầy!”
Một thân ảnh nằm trên mặt đất xuất hiện trước mắt, dáng vẻ quen thuộc đó, bàn tay xoa đầu cô đó. Không thể nhầm được, đó chính là người mà cô cần tìm.
Dáng vẻ tiểu thư chẳng còn, cô chạy giống như muốn dùng tất cả sức lực của mình. Một tay ôm lấy thân thể , một tay ôm lấy đầu Lâm Thần, khóc rống lên:
“ Huhu...tại sao thầy lại cứu em! Không có thầy, em sống sao nổi?”
Đến lúc này, trái tim thiếu nữ của cô đã triệt để bị Lâm Thần cảm hóa. Cô bây giờ mới hiểu, cảm giác mất đi một người nó đau đớn như nào. Nó đau không thể diễn tả bằng lời nói, đau tới nỗi giống như từng cây kim đâm xuyên qua tim, gan phổi của cô.
Tiếng sấm nổ vang trời, cơn mưa càng ngày càng lớn. Khung cảnh cô đơn, tĩnh mịch, chỉ có Nguyệt Sương ôm Lâm Thần giữa cơn mưa lớn đó.
Bàn tay vẫn còn dính máu cố gắng vuốt ve khuôn mặt Lâm Thần, nước mắt rơi lã chã cùng với những giọt mưa, mái tóc đen ướt rũ xuống như muốn làm một chiếc ô nhỏ che đi giọt mưa. Cô không kìm lòng được, nghẹn ngào nói:
“ Thầy...độc ác...độc ác lắm...Huhu...Sao...sao thầy...bỏ em”
“ Em...đau...em đau lắm...sao anh...không hiểu???”
“ Không một ai thương em...không một ai ngoài anh...thế mà...ông trời vô tình...em...em đã làm gì sai?”
Nói xong, cô không nhịn được, hướng mặt lên trời, dùng hết sức lực gào ầm lên:
“ TẠI SAO... TẠI SAO???”