Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 10 - Xuất Thủ

Trong một khu rừng nơi nào đó, một thiếu niên cao ráo lao vút men theo đường mòn. Mỗi bước đạp của hắn để lại để lại lượng tàn ảnh khác nhau. Thiếu niên này chính là Trần Lãm, hắn đang luyện tập thân pháp Mê Ảnh Tung Bộ.

“Quá đã, đúng là Thiên cấp có khác.” Hắn cười lớn.

Mê Ảnh Tung Bộ khiến cho tốc độ của hắn gia tăng đột biến gấp bốn lần hiện tại đồng thời tại vị trí hắn vừa đứng sẽ để lại ít nhất một tàn ảnh y như đúc. Theo thời gian tăng tiến tu vi tối đa sẽ để lại bảy tàn ảnh. Tàn ảnh như khiến đối phương lâm vào mê trận không biết đâu là thật, xứng với tên gọi.

Hắn cảm kích Thẩm Mộng Dao rất nhiều, chiến kỹ tấn công và phòng ngự đã chỉ thiếu thân pháp tăng tốc di chuyển. Hiện tại chỉ còn tu vi luyện thể của hắn là lẹt đẹt do không nhận được tài nguyên nào hỗ trợ. Hắn hi vọng mở ra nhiệm vụ cung cấp cho hắn tài nguyên luyện thể. Tam tu quả thật tiêu hao gấp ba lần bình thường.

Đối với hồn kỹ Hấp Hồn Đại Pháp, sư tỷ hắn để lại lời nhắn không được phép lạm dụng. Bởi lẽ linh hồn người chết đi sẽ mang theo rất nhiều oán niệm ảnh hưởng đến tâm cảnh người sử dụng, nặng có thể lầm đường lạc lối biến thành ma đầu khát máu.

Sư tỷ hắn đến cuối vẫn chu đáo như vậy. Trần Lãm quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn. Sau khi phát sinh quan hệ với Thẩm Mộng Dao, mặc dù nàng tỏ ra như không có gì nhưng hắn cho rằng sư tỷ da mặt mỏng mà thôi, thực tế đã tiếp nhận hắn. Nàng muốn hắn tự thân phát triển không dựa dẫm vào nàng, như vậy mới có thành tựu. Hơn nữa hắn cảm thấy chuyện xa xưa bí ẩn không nhỏ đồng thời dính líu tới nhiệm vụ chủ tuyến, vì vậy hắn quyết định chuyện của nàng cũng là chuyện của hắn.

Chợt trước mặt hắn xuất hiện một con gấu đen tu vi Kim Đan hậu kỳ. Hành Vân Lưu Thủy kích hoạt, Bạo Thủy Xung Ba xuất liền xuyên thủng tim gấu đen.

“Hiện tại yêu thu Kim Đan hậu kỳ không phải đối thủ của ta nữa, kiếm mấy con viên mãn chơi mới được.” Hắn sảng khoái.

Trần Lãm tiếp tục thẳng một đường phía trước, bất quá không có yêu thú Kim Đan viên mãn nào.

Trong lúc hắn bất mãn, âm thanh hệ thống vang lên:

“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn Vượt cấp giết địch 20 lần. Ký chủ nhận được một vật phẩm ngẫu nhiên hệ chỉ định tối đa đạt đến Huyền cấp.”

Hắn liền khởi sắc, vội vàng hỏi Bạch Đình:

“Cái này có phải là ta sẽ chọn một hệ và hệ thống sẽ cho ra vật phẩm hệ đó phải không?”

Bạch Đình gật đầu:

“Đúng vậy. Ví dụ công tử chọn hệ thủy, hệ thống chọn ngẫu nhiên một vật phẩm ngẫu nhiên từ Nhân cấp đến Huyền cấp bao gồm đan dược, linh thảo, nguyên liệu, các loại kỳ trân bảo vật, linh căn cũng có.”

Trần Lãm nghe đến đây liếm môi thèm thuồng, là Huyền cấp chứ không phải chơi, hắn hỏi tiếp:

“Hả có linh căn nữa sao, quá ngon.”

Bạch Đình khoanh tay liếc hắn trề môi:

“Hừ, công tử nghĩ dễ ăn như vậy, có ra Nhân cấp thì công tử cũng phải ráng mà lấy nha.”

Trần Lãm đột nhiên mất hứng. Hắn sức nhớ ra ngẫu nhiêu tận bốn cấp lỡ đâu xui xẻo thì tức chết. Hắn cảm thấy mình trước đó đã ăn may đủ rồi, lần này có lẽ phải đổi cách một chút.

Hắn đưa hồ ly nhỏ từ trong không gian hệ thống ra ngoài liền hỏi:

“Người thích đan dược, linh thảo gì đó hệ kim không?

Nàng lắc đầu.

“Hệ mộc thì sao?” Hắn hỏi tiếp.

Nàng lại lắc đầu.

“Còn hệ thủy?” Hắn bắt đầu co giật khóe miệng.

Nàng vẫn không đổi ý.

“Hỏa được không? Ngươi kén chọn thế?” Hắn mím môi muốn nổi khùng.

Nàng ngóc đầu gật gật liên tục. Trần Lãm thở phào, hắn hi vọng là một thứ gì đó hắn thể sử dụng ngay lập tức.

“Hệ thống cho ta vật phẩm ngẫu nhiên hệ hỏa.” Hắn thầm ra lệnh cho hệ thống.

“Tinh! Mở vật phẩm ngẫu nhiên hệ hỏa. Ký chủ nhận được linh thảo Thiên cấp thượng phẩm Song Diệp Hỏa Linh Thảo”

Trong đầu Trần Lãm dung nạp một đoạn tin tức. Song Diệp Hỏa Linh Thảo là một loại linh thảo chỉ hình thành tại nơi có nhiều linh khí hệ hỏa, trưởng thành hơn hai trăm năm sẽ cho ra hai lá, phục dụng mỗi lá nhận được lượng lớn linh khí hệ hỏa đồng thời tăng mạnh tốc độ hấp thụ linh khí hệ hỏa trong hai canh giờ.

Trần Lãm tương đối hài lòng:

“Cũng được, hai lá vừa đủ cho ta và ngươi.”

Hắn bứt một lá nhét vào hai tay nhỏ xíu của hồ ly nhỏ xong liền nuốt lá ngồi xuống đả tọa. Hắn thông qua Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết suy đoán đan điền có thể hấp thụ không chỉ một hệ linh khí. Về hồ ly, hắn là người rộng rãi và công bằng, hắn đã cưu mang nàng nên không tiếc rẻ gì bồi dưỡng để cùng tăng trưởng sức mạnh.

Ngay khi Trần Lãm nuốt vào lá Song Diệp Hỏa Linh Thảo, một sức nóng rực tỏa khắp toàn thân. Hắn nóng hừng hực nhưng vô cùng sảng khoái, lực lượng mạnh mẽ hoàn toàn không xung khắc.

Hắn nội thị đan điền quan sát, từ trong kim đan bắn ra một đường sáng màu đỏ nồng đậm khí tức hệ hỏa vòng quanh kim đan Nó từ từ ngưng tụ thành một điểm sáng hình cầu nhỏ khoảng một nữa thủy tinh. Hắn gọi đây là hỏa tinh, hỏa tinh cách kim đan xa hơn thủy tinh một đoạn. Lúc này tu vi hắn đã chạm ngưỡng giới hạn Kim Đan trung kỳ.

Trần Lãm chậm rãi mở mắt, cảm nhận được mình có thể hấp thụ linh khí hệ hỏa như hệ thủy. Hắn vô cùng vui sướng, hắn có một ý tưởng táo bạo là tạo ra thật nhiều vệ tinh xung quanh kim đan từ đủ mọi hệ linh khí, như vậy hắn có thể chưởng khống mọi thứ, mãnh mẽ biết bao nhiêu.

“Công tử nghĩ rằng hấp thụ mọi hệ dễ dàng vậy sao? Đây chẳng qua chỉ là khởi đầu, có nhiều hệ cực kỳ quý hiếm nha.” Bạch Đình hiện ra nhắc nhở.

“Không phải ta có hệ thống sao haha.” Hắn tự tin.

“À hồ ly cũng tới Kim Đan trung kỳ rồi, không uổng phí.” Hắn tấm tắc khen ngợi.

Không biết sao hồ ly nhìn hắn với ánh mắt quái dị.

“Ủa sao hồ ly nhỏ nhìn ta kỳ vậy?”

Bạch Đình cười vang như chuông bạc:

“Hì hì, công tử xem tu vi của hồ ly là Kim Đan trong khi yêu thú làm gì giống như con người. Chẳng qua khí tức tương đương nên công tử nhầm lẫn, tương đương với Kim Đan như công tử là yêu thú tam tinh vẫn chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn. Tương tự luyện thể của công tử chính là tam trọng.”

“À ra là vậy.” Trần Lãm tặc lưỡi gãi đầu, bất giác trở thành người nhà quê, nói sai còn nói to.

Hắn ho khan chữa cháy, định đem hồ ly vào không gian hệ thống thì nàng bấu víu vào người hắn lắc đầu.

“Ngươi không muốn ở ngoài sao? Bất quá có biến ta sẽ thu ngươi vào.” Hắn chấp nhận cho nàng ra ngoài hoạt động.

Tuy nhiên, hắn cảnh giác bởi vì lai lịch của nàng hiện vẫn là bí ẩn. Hồ ly vui sướng lắc lư ba cái đuôi trắng. Thật ra nàng nằm trong không gian hệ thống không có gì chơi đã chán muốn chết.

“Đùng.”

Trần Lãm tiếp tục đi về phía trước bỗng ở đâu phát ra chấn động, âm thanh va chạm truyền tới. Hắn liền dùng Mê Ảnh Tung Bộ lướt về hướng phát ra tiếng nổ, cố gắng hạn chế âm thanh bản thân hết mức có thể.

Đứng trên gốc cây quan sát từ xa, hắn phát hiện bốn người. Trong đó có ba nam thanh niên dáng vẻ bặm trợn đeo vòng kiềng đầu lâu xăm mình khắp nơi đang chắn ngang một nữ nhân.

Nữ nhân đeo khăn che mặt đen chỉ lộ hai mắt, thân khoác bộ y phục đơn giản rộng thùng thình mà tím nhưng vẫn thấy rõ dáng người thon gọn ẩn hiện những chỗ lồi lõm. Nàng cầm một thanh kiếm dài chuôi đen thủ phía trước.

Một tên đầu tróc bên phải hướng về tên cao to đứng giữa cung kính:

“Bẩm đường chủ, chúng ta giết ả rồi hiếp không phải nhanh sao, xem bộ dáng của ả vừa đủ cho chúng ta chơi chục hiệp, vừa nóng vừa khít.”

Hắn nói mà miệng chảy nước dãi, trong đầu toàn ý nghĩ dâm dục.

Tên đường chủ hừ lạnh:

“Bắt ả phế tu vi, không phải tất cả chúng ta đều thích chơi kiểu gì chơi hả? Giết thì tiếc quá.”

Tên mắt chột còn lại vội vàng gật gật:

“Vậy chúng ta mau lên bắt ả lại đi đường chủ.”

“Khặc khặc, tốt, hai ngươi lên cho ta, phế đan diền, cắt đứt gân tứ chi.” Tên đường chủ cười gằn, nét mặt độc ác.

Chỉ chờ có vậy, hai tên đầy tớ lao về nữ nhân vung đao chém mạnh đầy uy lực.

“Đầu trọc Kim Đan viên mãn, mắt chột Nguyên Anh sơ kỳ, tên đường chủ kia còn mạnh hơn.”

Trần Lãm ngưng trọng, hắn định ra tay nhưng dò xét thấy tu vi chênh lệch liền tiếp tục nhịn quan sát tiếp. Nữ nhân này là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng khí tức có phần vượt hẳn tên mắt chột.

“Tam Thanh Kiếm Pháp Tam Điệp.” Nàng thi triển một kiếm, một tia kiếm khí đơn giản cắt ngang không gian đột tiến chém về hai tên bọn hắn.

“Khà khà, kiếm khí mỏng manh vậy đòi chặn bỏ ta, mau chịu chết.” Tên đầu trọc khinh thường.

Trong mắt Trần Lãm không đơn giản, dưới tác dụng của tả nhãn, hắn nhìn rõ kiếm khí kia là ba tia kiếm khí chồng lên nhau dính chặt.

Ngoài dự đoán của bọn người này, tia kiếm khí mỏng kia dễ dàng cắt đứt hai luồng đao khí bắn thẳng về bọn hắn.

“Hự!.” Tên đầu trọc bay về sau, tên mắt chột lùi lại gần chục bước.

“Toàn lực cho ta.” Tên đường chủ lộ sát khí gằn giọng.

“Rõ. Cuồng Bạo Đao Kình.” Bọn hắn tách ra làm hai ăn ý chém đao khí cuồn cuộn về nữ nhân.

Nàng trong tích tắc triển khai Tam Thanh Kiếm Pháp Tam Điệp nhắm về đầu trọc, hắn yếu nhất xử lý trước.

“A. Con ả khốn khiếp.” Nào ngờ đầu trọc vừa ra chiêu liền quay đầu bỏ chạy, kiếm khí cắt vào phần thân một đoạn sâu máu chảy đầm đìa, xui xẻo không phải vị trí yếu hại.

Mắt thấy một kiếm không kết liễu kẻ địch, nàng liền trở mình chém tiếp một thức Tam Thanh Kiếm Pháp Tam Điệp chống đỡ đao khí còn lại. Bất quá nàng chỉ vừa luyện thành Tam Điệp không lâu, nhất thời phát động chưa thật sự hoàn chỉnh, kiếm khí cùng đao khí va chạm bạo liệt tại chỗ chấn lui nàng. Sắc mặt nữ nhân trở nên trắng nhợt.

Trần Lãm thầm khen nữ nhân trong tình huống vây công vẫn bảo toàn, bất quá bắt đầu quá sức.

Trong lúc nàng điều tiết hơi thở chuẩn bị tiếp một chiêu thì trong miệng đầu trọc lòi ra một cái ống nhỏ như cây tăm.

Vụt!

Một cây châm nhọn hoắc xuyên gió bắn thẳng về nàng. Trong thoáng chốc cảm giác nguy hiểm tràn trề, nàng vội lách người né tránh như không kịp.

“A…”

Lưng áo rách toạc một mảng lộ ra da thịt trắng như sữa, trên da bị cắm vào một cây châm xuyên gần một phần ba. Máu tươi chạy từng tia thấm ướt một vùng lưng.

Không lãng phí cơ hội, mắt chột đã tiếp cận một đao chém tới.

“Không!” Nữ nhân căm phẫn. Nàng cảm thấy toàn thân tê dại, cả người chậm đi thấy rõ.

Phụt!

Keng!

Cột máu phun như suối.

Không phải máu của nữ nhân mà là đầu trọc. Hắn trợn trắng mắt tắt thở đầu đập xuống đất, một lỗ máu giữa cổ.

Bình Luận (0)
Comment