“Linh mạch?” Trần Lãm lần đầu nghe tới khái niệm này nhưng đoán được nó rất trân quý mới khiến người điều động Vô Ngân thương hội làm chuyện như vậy.
“Linh mạch, không thể nào!” An Tinh Mỹ thất kinh che miệng, nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Trần Lãm mà cố gắng kiềm chế hô hấp, hít một hơi nói:
“Linh khí tích tụ sâu trong đại địa trải qua thời gian rất lâu, ít nhất là vạn năm mới hình thành nên một đoạn linh mạch, là nơi hội tụ tinh hoa linh khí trong thiên địa, rất hiếm có và thuần khiết. Linh thạch cho dù là cực phẩm nhưng bên trong vẫn có tạp chất mà lượng tạp chất bên trong linh mạch chưa đến một phần vạn, có thể nói là linh khí ngưng tụ thành tinh thể nên linh khí vô cùng dồi dào. Nếu hấp thụ vào cơ thể có hiệu quả vượt trội rất nhiều so với linh thạch cực phẩm, là bảo vật mà các tu sĩ mong ước có được. Ngay cả cá tông môn tứ tinh hay như Nhật Nguyệt Thiên Sơn cũng thèm muốn.”
Trần Lãm sau khi nghe giải thích liền thở dài:
“Chẳng trách Quỳnh Hoa Cung bị nhắm vào, tham lam không chừa một ai.”
Hắn dù có trang viên nhưng giá trị về mặt linh khí của linh mạch so với trang viên còn cao hơn gấp bội. Hắn đương nhiên tham, nhưng đối với một nơi đã có chủ nhân sinh hoạt dù họ không biết thì cũng không đê tiện đến mức cường hãn chiếm đoạt, không khác đám cướp bóc bẩn thỉu. Dù gì thì ít nhất cũng phải thương lượng trao đổi đưa ra một cái giá.
Đặt tay lên đầu Ngô quản gia nói lớn:
“Nói! Là ai sai khiến? Còn nữa, Ẩn Lâu truy sát Tinh Mỹ là do các ngươi phải không?”
Hóa ra cho dù Ứng Tâm đã đánh lạc hướng nhưng trước sau vì thứ gọi là linh mạch này thì sớm muộn gì Quỳnh Hoa Cung cũng sẽ bị đánh sập.
Ngô quản gia sợ hãi co rúm thở gấp:
“Lão nô chỉ biết gia chủ từng bí mật gặp Ẩn Lâu một lần, còn lại tất cả đều không biết, ngay cả người phía sau là ai chỉ có mỗi gia chủ biết được.”
Trần Lãm nhíu mày nhìn thoáng qua An Tinh Mỹ, dường như cả hai có chung một ý nghĩ.
Lời của Ngô quản gia là thật. Vậy còn một phe khác, không ngoại trừ là người đứng phía sau màn bởi Ẩn Lâu có thể chấp nhận ám sát một người tối đa hai lần.
Lãnh Nguyệt Bảo Đao vô tình hạ xuống, đầu Ngô quản gia rớt cái bịch xuống sàn như trái bưởi lăn lóc, đôi mắt sợ hãi như cũ còn chưa phát hiện chuyện gì đã xảy ra.
“Hấp Hồn Đại Pháp.”
Trần Lãm nhanh chóng hấp thụ linh hồn Ngô quản gia vừa chết, linh hồn tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ tràn vào thức hải có mức hơi quá so với khả năng của hắn nhưng lập tức bị hồng liên trong đan điền hút lấy một phần giảm tải gánh nặng. Không chỉ vậy, nhờ hồng liên mà phần linh hồn Ngô quản gia được hắn luyện hóa trong thức hải hoàn toàn tinh khiết.
“Đã!” Hắn sảng khoải phun ra một hơi, tinh thần thanh tỉnh khoan khoái dễ chịu.
“Trưởng lão cắn nuốt linh hồn như vậy sẽ ảnh hưởng đến linh hồn bản nguyên của người.” Hạ Tư Ngọc lo lắng, nàng cũng là hồn tu đương nhiên hiểu hậu quả của việc này là gì.
Đáp lại lời nàng là cái lắc đầu cùng nụ cười tự tin, nàng không biết cơ thể hắn có hồng liên kỳ dị kia.
Thi thể Ngô quản gia ngay sau đó bị Trần Lãm dùng Phá Linh Huyết Diễm thiêu trụi triệt để không còn vết tích. Ngay cả những vệt máu loang lỗ cũng bị xóa sạch, hắn không muốn Thanh Vũ Phường chứa đựng những thứ ô uế.
Tiếp theo, hắn thu Lãnh Nguyệt Bảo Đao vào, chống U Minh Thương xuống sàn nhìn ba nữ nhấp nháy ánh mắt cười cười nói:
“Nhìn gì nữa? Đi!”
“Đi đâu?” Ba nàng đồng thanh hỏi lại, trong lòng nghĩ đến một chuyện động trời.
“Bắn pháo hoa!” Trần Lãm buông nhẹ ba chữ, sát khí ẩn ẩn hiện hiện.
…
Bên ngoài Vô Ngân thương hội, Trần Lãm mang An Tinh Mỹ, Điệp Tử Nghiên và Hạ Tư Ngọc trở ra từ trang viên. Hai nàng đệ tử đối với trang viên có không ít tâm tư nhưng luôn biết rõ chuyện gì quan trọng, chỉ vào trong chốc lát liền bị Trần Lãm mang ra.
“Một mình ngươi ở trong đó có ổn không?” An Tinh Mỹ nhìn ngang nhìn dọc nói.
Nhìn Trần Lãm có thể chiến vượt cảnh giới, bên trong khuôn viên Vô Ngân thương hội có khoảng sáu mươi tu sĩ Nguyên Anh kỳ, với thủ đoạn hắn có lẽ không tính vào đâu nhưng ai biết liệu có bẫy rập nào không. Chủ ý của hắn một mình tiến vào trong cơ bản là phòng ngừa Vô Ngân thương hội có bày bố trận pháp phòng ngự, lấy sức toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể đem tới khả năng trấn thủ được căn cứ.
Như vậy sẽ rất mất thời gian, ngộ nhỡ Ứng Thành Nhân phát giác bị lừa quay trở lại kịp thì không tốt. Nội ứng ngoại hợp là cách tốt nhất để loại bỏ mối nguy này.
Ẩn Tức Bào và Dạ Hành Ngoa được Trần Lãm kích hoạt đầy đủ, trong chớp mắt hắn như tiêu thất khỏi thế gian trà trộn vào nội khu Vô Ngân thương hội.
Không nghĩ tới Ứng Thành Nhân nóng vội khai chiến vào ban đêm, điều kiện hoàn mỹ để Trần Lãm phát huy tất cả thủ đoạn. Nếu là ban ngày thì không đơn giản như vậy, ngay từ khi đối mặt Ứng Thành Nhân đã là rất khó.
Trần Lãm lặng lẽ đảo qua toàn bộ khu vực trong Vô Ngân thương hội, nhanh chóng nắm rõ toàn bộ hướng đi nơi này.
“Nguyên Anh viên mãn sáu, Nguyên Anh hậu kỳ mười, Nguyên Anh trung kỳ mười tám, Nguyên Anh sơ kỳ hai mươi tám, Kim đan kỳ hơn hai trăm. Thật nhiều nha!” Hắn lẩm bẩm lấy ra Truyền Âm Ngọc nói:
“Nương tử, đánh!”
An Tinh Mỹ cười khổ tên này lúc nào còn đùa giỡn được, gò má căng nhẹ phiềm hồng nhạt nhàn nhạt, may mà trong bóng tối nên không bị hai đệ tử phát hiện.
Nàng ho khan một tiếng ra hiệu cho hai đệ tử.
…
Trong một tiểu viện tại Vô Ngân thương hội, một thanh niên mặt thẹo co giật mí mắt liên tục, trong lòng hoảng hốt không ngớt. Trước mặt hắn là năm nam tu sĩ gương mặt ai nấy đều tỏ vẻ sợ hãi khó coi.
“Lưu đại ca! Cao tầng thất bại toàn bộ, gia chủ vẫn chưa trở lại, có khi nào mấy nữ nhân kia đánh tới cửa?” Một tên trong nhóm năm người bức rức hỏi, tính luôn cả Lưu đại ca đang ngồi trên ghế thì tất cả sáu người đều là Nguyên Anh viên mãn ở lại trấn thủ.
Cuộc chiến đảo chiều một cách chóng mặt. Chuyện lần này xảy ra khiến toàn bộ Vô Ngân thương hội kinh sợ và tổn thất.
“Hiện tại còn có Phòng Hộ Trận, chúng ta toàn diện phong bế tại đây, cho dù bốn người bọn chúng đánh tới vẫn có thể chống đỡ được. Chúng ta áp đảo số lượng như thủ, chờ gia chủ trở về tự nhiên sẽ lật ngược tình thế.”
Lưu Vân Tụ hầm hầm nói, ánh mắt quét ngang nhìn đám huynh đệ xung quanh một vòng. Vô Ngân thương hội thành lập nhiều năm, chưa bao giờ gặp phải uy hiếp thế này.
Đột nhiên không gian xung quanh bọn hắn dường như có chút biến động, một làn hơi mát lạnh ùa vào tiểu viện, đột nhiên nghe tiếng rào rào như mưa đổ trong khi ngoài trời hoàn toàn khô ráo.
Tiếp theo từng tiếng nổ ầm ầm truyền đến, chỉ thấy trên cao là ba nữ nhân xinh đẹp hoành không.
Thủy linh lực điên cuồng hội tụ, màn đêm giống như bị một lực lượng vô hình phá vỡ. Một hư ảnh đại thủ khổng lồ xanh thẳm ngưng tụ tỏa ra khí áp chế bọc lấy toàn bộ khuôn viên Vô Ngân thương hội, độ lớn ước tính chừng một trăm trượng, uy thế tựa như thái sơn áp đỉnh, ai nấy nhao nhao phun ra từng ngụm trọc khí.
“Nhanh! Tất cả mở ra đại trận phòng ngự!”
Lưu Vân Tụ quát lớn, toàn bộ tiến vào vị trí hợp lực giải phóng linh lực. Một màn sáng mờ nhạt nhanh chóng bao phủ toàn bộ Vô Ngân thương hội như một nửa hình cầu úp ngược.
“Phiêu Tuyết Xuyên Vân.”
Theo tiếng quát thanh lãnh du dương như một giai điệu êm ái, bàn tay An Tinh Mỹ ấn xuống. Vào khoảnh khắc này, hư ảnh đại thủ đồng thời chụp mạnh về phía quang cầu bán nguyệt.
Ầm!
Trong một thoáng va chạm, mặt đất bên dưới điên cuồng run rẩy, quang cầu bao phủ chấn động kịch liệt. Đám người bên trong cảm giác như có một luồng gió lốc lạnh lẽo thổi quét tới.
Dư ba va chạm lan tràn đến mặt đất, nhất thời một đợt sóng dữ dội bùng nổ phá tan toàn bộ phạm vị mấy chục trượng xung quanh. Một vòng tròn đất đá thổi quét ra bốn phương tám hướng, Đường xá vào thời khắc này đều trở thành một đống hỗn độn, bụi bay khắp nơi.
Rắc!
Chỉ một lần va chạm, đại trận quang cầu gợn lên từng đợt dữ dội, ngay vị trí trung tâm va chạm của quang cầu đã xuất hiện một vết nứt mỏng. Một số ít tu sĩ Kim đan kỳ bị bức ngược về sau mấy chục bước.
Nhìn thấy cánh tay của An Tinh Mỹ khẽ nâng lên một lần nữa, hai mắt Lưu Vân Tụ muốn rớt ra ngoài, hắn nhìn xung quanh gào thét:
“Ném tất cả linh thạch ra ngoài, ai có Cường Lực Đan nuốt hết cho ta.”
Theo lệnh của hắn, tất cả thuộc hạ răm rắp làm theo. Hàng đống linh thạch mọi phẩm chất đều bị ném ra, một số người nuốt vào miệng một viên đan dược màu đen.
“Phiêu Tuyết Xuyên Vân.”
An Tinh Mỹ không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng trầm giọng. Đại thủ xanh lam lần nữa đập xuống.
Đúng lúc này, một thân ảnh đen kịch xuất hiện giữa sân. Hắc thương trong tay hắn quét một vòng tròn.
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Trần Lãm quát lớn, trong ánh mắt không hề có một chút nhân từ. Hai mươi hỏa cầu bắn về mọi phía, tay còn lại ném ra hàng chục lá phù chú.
Phốc phốc phốc!
“A!”
“Nóng quá, tim của ta!”
“Tay ta! Đây là lửa gì? A!”
Hàng loạt tiếng la đau thấu trời rúng động toàn bộ Vô Ngân thương hội. Những tu sĩ không trúng phải hỏa cầu muốn ướt quần, nội tâm cực kỳ kinh sợ, kiêng kỵ liếc nhìn Trần Lãm bất ngờ đột kích vào thời khắc quan trọng.
Lưu Vân Tụ thầm than kiếp số đã tận. Kim Đan kỳ chết không nói, gần một phần ba thuộc hạ Nguyên Anh kỳ ngã xuống, đây lại là lực lường nòng cốt trấn thủ đại trận, xung động vừa rồi đã làm tất cả bọn hắn bọn hắn phân tâm, liên kết với đại trận trong thoáng chốc suy giảm cũng là lúc chưởng ấn đại thủ trên không trung đã đánh tới.
Ầm!
Tất cả nhân sĩ có thể nhìn thấy, không gian phía trước bỗng chốc méo mó, một vết nứt nhỏ xuất hiện, tuy mỏng manh có vẻ yếu ớt nhưng trong nó là một màu đen vô tận, quang cầu bỗng phát ra tiếng răng rắc, vô số vết rạn nứt lan tỏa.
Bùm!
Chưa tới một cái chớp mắt, toàn bộ quang cầu vỡ tan tành.
Phụt phụt phụt!
Toàn bộ người Vô Ngân thương hội lập tức phun ra máu tươi, thất khiếu chảy máu, ánh mắt hắn lóe hàn quang, không ít người không cam tâm thất thểu ngã phịch xuống đất.
Ba cô gái xinh đẹp chia ra ba hướng phóng xuống dưới như một tia chớp. Đám người bên dưới còn khả năng trụ lại dốc toàn lực đào tẩu, bọn hắn biết bản thân đã trọng thương, nhiều người như vậy biết đâu mấy ả trừ mình ra.
Tuy nhiên, bọn hắn không chạy được bao xa đã nghe một tiếng lạnh lùng:
“Tam Nga Tế Tuyết.”
Một đoàn ánh sáng màu xanh lóe lên, ba cái đầu “bụp” một tiếng hóa thành một bãi máu văng tứ tung, thi thể té ngã vặn vẹo trên mặt đất.
“Khán Chu Thành Bích.”
“Truy Hồn Liên Sát.”
Điệp Tử Nghiên và Hạ Tư Ngọc không chịu thua, sa vào đám người bỏ chạy như sói giữa bầy cừu.
Một đám tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ không thể nào là đối thủ, một bên sát khí hừng hực, một bên thương tích chưa dứt lại còn sụt giảm ý chí, dù là hai đánh hai mươi vẫn là không đủ với các nàng.
Một tên Nguyên Anh sơ kỳ gần nhất chỉ vừa ngoái đầu nhìn lại chợt cảm thấy hậu tâm đau nhói kinh khủng, như búa tạ ngàn cân nện thẳng vào đại não. Thứ hắn nhìn thấy cuối cùng là một tia lôi quang rít gào xuyên thẳng trái tim. Nguyên anh chưa kịp thoát ly đã bị một tia lôi quang kháng đâm nổ tan tành, đến chết hắn vẫn không rõ vì sao tất cả đột nhiên nghịch chuyển khủng khiếp như vậy.
Các nàng là những con sói chính hiệu, nơi các nàng lướt qua, máu tươi rơi đến đó. Có thi thể thất khiếu đổ máu, có thi thể không đầu, có thi thể chỉ còn một nửa người.
Trần Lãm nhờ vào tu vi luyện thể Tứ Trọng và Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp mà uy lực của Phiêu Tuyết Xuyên Vân không ảnh hưởng đến tấc da tấc thịt nào. U Minh Thương tay phải, Lãnh Nguyệt Bảo Đao tay trái, thương đao hợp bích một đường càn quét diệt sát toàn bộ sinh mạng trên đường đi.
Bốn người tung hoành, hỏa linh lực, thủy linh lực, lôi linh lực lóe sáng nổi bật trong màn đêm. Nhất là Trần Lãm với tốc độ cực hạn kết hợp Trấn Hồn Thuật, máu tươi nhuộm đỏ Vô Ngân thương hội.
Lưu Vân Tụ cắm đầu chạy đầu tiên, thân là người nắm giữ mắt trận, phản phệ gánh chịu nhiều nhất, lúc này cảm nhận một cỗ lực lượng hùng hậu ập đến từ phía sau, hắn nhìn ra đó là Trần Lãm truy đuổi.
“Khốn kiếp! Đừng trách ta cá chết rách lưới!”
Nói rồi hắn phun ra một viên cầu bắn thẳng lên trời cao đồng thời rút ra một lá phù, trong này ẩn chứa một kích toàn lực của Ứng Thành Nhân để lại. Đáng tiếc mọi hành động của hắn đều bị Trần Lãm thu vào trong mắt, cánh tay của hắn đột nhiên cứng đờ, không chỉ thế cả người hắn đình chỉ mọi hoạt động thoáng chốc rơi bịch xuống đất.
“Không! Xin ngươi đừng giết ta, ta là con chó, ta sai rồi, đáng lẽ chúng ta không nên động thủ với Quỳnh Hoa Cung.”
Lòng hắn run như cầy sấy, đáy lòng lại không dám nổi lên chút tâm tư nào nữa, trong mắt lộ ra sự kinh hãi tột độ.
“Bạo Thủy Xung Ba.”
Đổi lại là vẻ mặt lạnh băng của Trần Lãm, miệng vừa thốt ra bốn chữ, một tia nước mỏng manh bắn về lồng ngực Lưu Vân Tụ, xuyên thẳng trái tim để lại một cái lỗ nhỏ xíu trên người.
Nguyên anh vừa thoát ra ngoài lập tức bị Bạo Thủy Xung Ba xuyên thủng, linh hồn hắn lập tức bị Trần Lãm hấp thụ.
Cùng lúc đó, trên trời nổ mạnh sáng choang, âm thanh như sấm rền vang động khắp Vũ Lăng Thành. Trần Lãm nhận ra đây là tín hiệu cầu cứu, Ứng Thành Nhân rất nhanh sẽ trở về. Vì vậy giải quyết xong Lưu Vân Tụ, Trần Lãm quay trở lại nhập cuộc tàn sát cùng các nàng Quỳnh Hoa Cung.
Đắc tội với thế lực đứng sau thì đã sao? Không thể chui rút mãi trong trang viên lấy thời gian thăng tiến sức mạnh vì trong thời gian này kẻ địch cũng không phải ở không. Quỳnh Hoa Cung mạnh thì chúng cũng mạnh hơn, lần này phải xử lý triệt để, giảm bớt nguy cơ trước mắt.
Lấy lực bốn nguời vượt trội càn quét, hàng trăm vòi máu đỏ tươi tùy ý nở rộ bên trong đám người hỗn loạn, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu bọn trực tiếp bạo nổ, hỗn hợp máu thịt bắn tán loạn đi ra ngoài. Huyết vụ ngập trời, từ xa nhìn lại như một trận pháo hoa đỏ thẳm nồng mùi tanh tưởi.
Vô Ngân thương hội tồn tại nhiều năm, uy danh lan đến nhiều nơi không chỉ mỗi Vũ Lăng Thành, giờ phút này một phân hội hoàn toàn bị hủy diệt, vô số phủ đệ hóa thành đống tro tàn toang hoang, tất cả nhân sĩ trở thành một đám thi thể lạnh ngắt.
Trần Lãm vừa tụ lại với An Tinh Mỹ thì Ứng Thành Nhân từ xa như sấm sét điên cuồng hướng tới, đối mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí, khuôn miệng méo mó đáng sợ rít gào:
“Một đám súc sinh! Lão phu phải rút gân lột da các ngươi! Các ngươi không chết thì ta vong!”