Trong một phủ đệ sang trọng, Trần Lãm nhìn thoáng qua năm người đang ngồi bên cạnh. An Tinh Mỹ, Điệp Tử Nghiên, Lê Nhã Nhu, Tịch Nhan có mặt đầy đủ. Ngay cả Điền Nguyên cũng tham gia.
“Tinh Mỹ nàng có phải muốn nói tới linh mạch?” Trần Lãm dò hỏi.
An Tinh Mỹ gật đầu đáp:
“Nhu Nhi đã tìm được một phong thư trong phòng bếp Quỳnh Hoa Cung. Năm đó cung chủ sáng lập vô tình phát hiện ra đoạn địa mạch ẩn bên dưới núi đã lấy nơi này thành lập Quỳnh Hoa Cung. Cố cung chủ đã tạo ra một trận pháp để ngăn cách dư lượng linh khí tràn ra ngoài nhằm trách người ngoài dòm ngó. Đáng nói là bí mật này không chỉ có nàng biết mà còn có một người thứ hai.”
Nghe tới đây Trần Lãm sáng rực hai mắt nói:
“Có phải Bạch Kiếm Tông không?”
Tất cả mọi người lấy làm khó hiểu hỏi:
“Làm sao ngươi biết?”
Trần Lãm thản nhiên đáp:
“Bạch Thanh Huy nói Vô Ngân thương hội là của nhà hắn, liên kết với mục đích của đám Ứng gia dễ dàng có thể xác định được. Và ta đoán không lầm cũng chính Bạch Kiếm Tông thuê Ẩn Lâu ám sát nàng.”
An Tinh Mỹ hừ một tiếng:
“Kẻ đó là bằng hữu của cố cung chủ, khi đó là cao tầng trong Bạch Kiếm Tông, Âu Dương Chính Nam. Cố cung chủ đã ước định phân ra một phần dành cho đời sau cho Âu Dương Chính Nam, không ngờ hắn muốn nuốt trọn linh mạch này.”
Trần Lãm âm thầm lắc đầu, dù là thế giới nào thì lợi ích cá nhân vẫn luôn đặt lên trước khiến người ta mờ mắt. Vì thứ gọi là lợi ích mà ném hết thảy tình thân hữu nghị vào mắt. Ngươi tin người, không cẩn thận có ngày hắn đâm sau lưng. Quỳnh Hoa Cung chính là như vậy.
An Tinh Mỹ nhìn qua Tịch Nhan nói:
“Hiện tại ta có thể hiểu được vì sao Bạch Kiếm Tông không thẳng tay tiêu diệt mà âm thầm ra tay trong bóng tối. Chúng ta điệu thấp thu mình không hề gây sự với ai mà lại bị nhắm đến. Nhật Nguyệt Thiên Sơn có quy tắc không tùy tiện công phá một thế lực mà không có lí do. Hóa ra là khắp nơi đều có người giám sát.”
Trần Lãm đột nhiên liếc mắt về Tịch Nhan vuốt cằm hỏi:
“Linh mạch quý giá như vậy Nhất Nguyệt Thiên Sơn không có ý gì sao?”
Nghe phải câu này, trán Tịch Nhan bỗng nổi gân đen, nàng hậm hực:
“Nhật Nguyệt Thiên Sơn ta có mấy đoạn linh mạch, người nghĩ ta cướp giật giống đám Vô Ngân à?”
Mồ hôi tứa ra ướt trán, Trần Lãm ái ngại biết mình buộc miệng nói sai rồi, vội vàng nói:
“Ta chỉ hỏi thôi mà sao ngươi quát tháo dữ tợn giống sư tử cái bờm vàng kia thế?”
Xẹt!
Hơn mười đạo lôi quang lập lòe từ Điệp Tử Nghiên phóng ra trên đôi bàn tay.
“Ngươi nói ai là sư tử cái? Ngươi mới là sư tử cái!”
Nàng sôi máu la to muốn chụp về Trần Lãm thì bị An Tinh Mỹ giữ chặt tay.
“Thôi, đủ rồi!” An Tinh Mỹ trầm giọng cau mày, bàn tay phủ lên thủy linh lực bóp nát toàn bộ lôi quang.
“Ta chỉ so sánh thôi tự dưng đệ tử này nhận vơ.” Trần Lãm chưa chịu thua bồi thêm một câu.
Kết quả An Tinh Mỹ trừng mắt nhéo một cái vào eo đau nhói. Hắn hận nữ nhân sao có thể giống nhau đến như vậy, ngay cả nhéo hông cũng đau thấu xương.
“Lúc nào mà còn như vậy? Ta điên mất!” An Tinh Mỹ vỗ vỗ trán thở dài một hơi:
“Mọi người đi theo ta.”
Nhóm người đồng loạt bay theo An Tinh Mỹ, vị trí cuối cùng nàng đáp xuống chính là tiểu viện của Trần Lãm đã được bố trí lúc trước.
“Không ngờ là ở đây.” Trần Lãm bất đắc dĩ lật cái giường lên theo chỉ dẫn của An Tinh Mỹ.
Trước mặt hắn chỉ là một bệ đá trơn nhẵn không có đặc điểm gì kỳ lạ. Hắn đoán đây có lẽ là trận pháp gì đó tương tự như động phủ của Huyền Tình Đế Tôn.
An Tinh Mỹ lấy ra trường kiếm, bàn tay thoăn thoắt kết ấn.
“Tam Nga Tế Tuyết.”
Nàng chém ra năm đường kiếm phân biệt ở bốn góc giường mà trung tâm. Không có bất kỳ âm ba chấn động phát sinh, mặt đá gợn lên từng đợt từng trung tâm tỏa ra bốn phía như có một hòn đá ném vào hồ nước.
Giữa mặt đá xuất hiện một vòng tròn sáng rộng chừng một người nằm, ánh sáng lóe lên lên một lúc tản đi để lại một vòng xoáy chuyển động chậm dần. Nó ngừng xoay và tiêu biến hẳn để lộ ra lang đá đen hun hút dốc xuống dưới.
“Đi thôi không có gì nguy hiểm hết.” An Tinh Mỹ mỉm cười nhảy vào trong lỗ sâu.
Trần Lãm nghe vậy không hề do dự nhảy bước xuống các bậc thang tối, những người còn lại cũng nối tiếp theo sau.
Bỗng dưng Trần Lãm cảm giác vừa bước qua một thứ gì đó, không gian lập tức biến đổi. Vô số quầng sáng luợn là quanh quẩn trước mắt, linh khí nồng đậm dâng trào, dưới ánh sáng lung linh tỏa ra từ những khối tinh thể to lớn hóa thành những vệt lăn tăn bàng bạc đẹp đến lạ lùng.
“Chẳng trách gọi là linh mạch.” Trần Lãm rạng rỡ nhìn một dãy tinh thể khổng lồ trong như pha lê phía trước, hình dạng bố trí uốn lượn chằng chịt bốn phương giống như kinh mạch trong cơ thể.
“Linh khí nơi này đã biến thành thực chất, mỗi một khối đều chứa đựng tinh hoa vô cùng tinh thuần.” Tịch Nhan run rẩy tiếp lời, thần sắc muốn điên tới nơi.
“Mau… mau luyện đi!” Điệp Tử Nghiên thở hổn hển, hai mắt long lanh sáng rực, tư thế chuẩn bị nhảy lên trên.
“Luyện cái đầu ngươi!" An Tinh Mỹ cốc một cái “cốp”, mặc cho Điệp Tử Nghiên ôm đầu bù lu bù loa, nàng khoanh tay nghiêm giọng:
“Ngươi vội cái gì? Để ta nói hết.”
Điền Nguyên đứng sau cùng siết chặt lòng bàn tay không nói gì nhưng hơi thở khô khốc hẳn đi. Ở đây hắn là người cao tuổi nhất, tuy đã hơn một ngàn, đứng trước linh mạch này khó giấu nỗi tâm tư kích động bên trong. Hắn không phải chưa từng xem qua linh mạch, Nhật Nguyệt Thiên Sơn không thiếu chính là linh mạch nên trường tồn mãi cùng thời gian ở đỉnh cao đại lục, nhưng gặp phải linh mạch vô chủ không biết diễn tả tâm tình thế nào cho phải.
Chỉ có Lê Nhã Nhu là ngươi không biểu lộ cảm xúc mãnh liệt. Tính tình nàng như tên, nhã nhặn và nhu thuận, đối với thứ quý báu này nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng Quỳnh Hoa Cung sẽ phất lên rất nhanh mà thôi.
“Ồ! Thật sự là linh mạch.” Thanh âm có chút bất ngờ của Hoàn Nhan Tuyết Y đột nhiên vang lên.
Ngay lập tức mọi người đều quay lại trừ Trần Lãm. Từ bao giờ đã có một hư ảnh thực thực ảo ảo lơ lửng trên không, đáng ngờ rằng không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Không ai có thể nhìn ra được độ mạnh yếu của linh hồn người này, cảm giác như gặp phải ngọn núi cao vô tận mà không dám xuất ra thần thức dò xét. Không đem lại áp bức nhưng sâu không thấy đáy.
“Đừng lo lắng đây là thánh nữ của ta.” Trần Lãm vội vã giải thích tránh cho bị kinh sợ.
“Thánh nữ?” Tất cả đồng thanh.
Tịch Nhan dường như nhớ ra gì đó, sắc mặt đại biến, ánh mắt ngưng trọng hướng về Hoàn Nhan Tuyết Y. Trong trí nhớ của nàng, nàng đã từng thấy qua hình ảnh một nữ nhân tóc trắng được chiếu bằng Lưu Ảnh Kính tồn tại trong thư phòng sư tôn. Nàng chỉ biết khối Lưu Ảnh Kính này không bao giờ tắt đi nhờ được duy trì linh lực định kỳ bằng linh thạch. Hư ảnh nữ nhân trước mặt chắc chắn là linh hồn, so với dung nhan của người trong khối Lưu Ảnh Kính kia giống nhau như đúc.
Hai chữ “thánh nữ” tác động mạnh mẽ vào trí óc nàng, bởi nàng được biết người này được lưu truyền lại trong một sự tích thành lập Nhật Nguyệt Thiên Sơn, cũng được gọi là thánh nữ.
“Tiền bối… người có phải là có hiệu Tuyết Y Thánh Nữ?” Tịch Nhan đắn đo hỏi.
“Muội muội này biết ta?” Hoàn Nhan Tuyết Y nhướng mày tỏ ý cười.
“Tiểu nữ Tịch Nhan từng thấy qua hình ảnh của người, người rất giống với người đó, còn đều được gọi là thánh nữ.” Tịch Nhan cung kính trả lời.
“Ta là Hoàn Nhan Tuyết Y, chính là Tuyết Y Thánh Nữ ngươi nói. Sư tôn ngươi là người môn phái nào?” Hoàn Nhan Tuyết Y thong dong thừa nhận.
“Dạ, là Nhật Nguyệt Thiên Sơn.” Tịch Nhan liền đáp.
“Nhật Nguyệt Thiên Sơn sao? Nghe có chút quen thuộc.” Giọng điệu Hoàn Nhan Tuyết Y nhẹ tênh, dường như nhớ về một chuyện xưa cũ.
“Hoàn Nhan Tuyết Y, không thể nào!” Điền Nguyên hốt hoảng, hắn nghĩ thế nào cũng thể tin được nữ nhân thần bí mang cái tên này.
Tuổi của hắn nhiều nhất nên kiến thức hơn hẳn các nàng ở đây. Hắn từng đọc qua thư tịch lịch sử phát triển của Xích Nguyệt Tinh, cách đây tám vạn năm từng có một thế lực đỉnh cấp thống nhất toàn bộ Xích Nguyệt Tinh.
Thế lực này là Thiên Nhẫn Giáo, điều làm hắn nhớ nhất không phải giáo chủ Hoàn Nhan Hồng Liệt mà là vị thánh nữ Hoàn Nhan Tuyết Y. Sở hữu chiến lực vô song, kinh tài tuyệt diễm nổi danh thiên hạ nhưng đột nhiên nàng mất tích một cách đột ngột như bốc hơi khỏi thế gian. Trong thư tịch có câu ghi rằng nàng đã phi thăng, cũng có câu cho rằng thời điểm đó không có thiên kiếp xuất hiện không có độ kiếp thì làm sao có phi thăng nên cho rằng nàng đã chết.
Thế mà lúc này nàng lại xuất hiện dưới dạng linh hồn, không làm Điền Nguyên kinh hãi không được.
“Ngươi cho rằng ta đã chết?” Hoàn Nhan Tuyết Y như đọc được suy nghĩ trong đầu Điền Nguyên, nhẹ nhàng nói:
“Ta thực sự đã chết hay không ngay cả ta cũng không rõ, đây chỉ là một tia linh hồn của ta.”
Câu nói không khẳng định cũng không phủ định càng làm cho mấy người ở đây càng thêm mơ hồ. Ngoại trừ An Tinh Mỹ, những người còn lại đánh mắt nhìn chằm chằm về Trần Lãm. Hắn không thể không liên quan tới Hoàn Nhan Tuyết Y, nhất định hắn nắm giữ điều gì đó mà nàng mới xuất hiện bên cạnh hắn.
“Điền lão, rốt cuộc là thánh nữ có quan hệ thế nào?” Tịch Nhan nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc khó hiểu.
“Vị này là thánh nữ tại vị của Thiên Nhẫn Giáo trong giai đoạn thành lập ban đầu.” Điền Nguyên hít một hơi sâu giải thích.
“Hả? Thật sự như vậy?” Tịch Nhan há hốc quá đỗi kinh ngạc, không tin nổi lời vừa nghe.
“Chính là vậy, tiểu thư nếu không tin có thể hỏi sơn chủ, sơn chủ chắc chắn rõ nhất.” Điền Nguyên gật đầu.
“Hiện nay đứng đầu Xích Nguyệt Tinh là tông phái nào? Ta cũng không còn thuộc về thời đại này, cứ gọi tỷ muội cho thoải mái.” Hoàn Nhan Tuyết Y cắt lời muốn nhận biết tình hình hiện tại.
“Dạ thánh nữ à không tỷ tỷ, ngoài Nhật Nguyệt Thiên Sơn thì còn có Phong Linh Tông cùng ở Nguyệt Thiên đại lục, phía Nguyệt Linh đại lục có Thái Hỏa Tông và U Ma Điện. Quan hệ giữa bốn thế lực không thực sự tốt, có thể nói là tệ, Nhật Nguyệt Thiên Sơn chúng muội đối chọi gay gắt nhất với Thái Hỏa Tông, Phong Linh Tông không đối địch nhưng cũng là dạng bằng mặt không bằng lòng, riêng U Ma Điện thì thấy một người diệt một người.” Tịch Nhan liền kể ra chi tiết.
“Thời thế thay đổi, chuyện xấu nhất đã xảy ra.” Hoàn Nhan Tuyết Y khẽ lắc đầu thở dài phiền muộn, Xích Nguyệt Tinh hiện tại quả thật giống như nàng đã nghĩ tới, chẳng qua nàng muốn xác nhận rõ ràng.
Trải qua vô số tuế nguyệt, cảnh còn người mất, tình cảnh năm xưa đã không còn. Dù nói rằng nàng đã rời khỏi Xích Nguyệt Tinh phi thăng thượng giới nhưng đối với những gì đã xây dựng theo thời gian sụp đổ thì không tránh khỏi mất mát.
“Thiên Nhẫn Giáo năm đó có ba nhánh chính là Nhật Nguyệt đường, Hỏa đường và Hộ Pháp hội.” Hoàn Nhan Tuyết Y nhẹ giọng nói:
“Có vẻ như Nhật Nguyệt Thiên Sơn kế thừa từ Nhật Nguyệt đường, Thái Hỏa Tông từ Hỏa đường, còn Hộ Pháp hội hiện tại có lẽ là một trong hai U Ma Điện và Phong Linh Tông, hoặc tất cả hoặc không phải. Ô Hợp Tát, Ngột Ngạo, Gia Luật Tị Li, Đoạn Mộc Duệ năm đó bá khí uy dũng công tư liêm chính. Đáng tiếc hậu duệ không thể duy trì.”
Trần Lãm không nói bất kỳ điều gì nãy giờ vì được Hoàn Nhan Tuyết Y truyền âm:
“Để ta sắp xếp.”
Dù nàng tồn tại ở trạng thái linh hồn nhưng nhìn vào đôi mắt đó, Trần Lãm có thể cảm nhận được sự tiếc nuối vô hạn. Hắn cũng tương tự như vậy, công ty ở Địa Cầu chỉ còn lại Chung Uyển Đình, không rõ nàng sẽ quản lý thế nào, chắc hẳn rất khó khăn.
Đều là người đứng đầu một tổ chức, nhìn tổ chức không còn giữ được thật là một cảm giác bức rức khó tả.
“Thánh nữ đại nhân vừa nói Đoạn Mộc Duệ? Lão già ta được biết tông chủ hiện tại của Phong Linh Tông là Đoạn Mộc Sầu, cùng họ Đoạn có lẽ Phong Linh Tông là đời sau của Hộ Pháp hội.” Điền Nguyên cẩn thận đưa ra suy đoán.
Hoàn Nhan Tuyết Y gật đầu tiếp nhận thông tin nói:
“Dù sao hiện nay đã không phải như trước, sự tồn tại của ta tất cả các ngươi không được phép để lộ ra bên ngoài. Ngay cả sơn chủ của các ngươi cũng được biết đến ta. Tạm thời là vậy, khi nào đến thời điểm thì tiểu tử này sẽ có cách. Có lẽ các ngươi tự hỏi tại sao ta lại cho các ngươi biết, đơn giản là ta đã quan sát tất thảy những gì các ngươi đã làm. Mắt nhìn người của ta không bao giờ sai!”
Lời khẳng định hùng hồn khiến tất cả mọi người ái ngại nhìn sang Trần Lãm nghi hoặc làm hắn chỉ có thể cười khổ ta không biết gì hết a. Duy chỉ có An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên đã biết thân phận của hắn nhưng các nàng là người thông minh đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Hoàn Nhan Tuyết Y là gì nên không có biểu lộ trạng thái bất thường.
Đặc biệt Điệp Tử Nghiên đã xác định được thân phận của Trần Lãm là thật, trước đây dù tin An Tinh Mỹ và biết được thông qua giấc mộng nhưng vẫn có chút gì đó chưa thật sự nắm chắc. Giờ đây xem như hoàn toàn là sự thật, một nỗi bất an vô thức ập đến tâm trí nàng.
Nàng lo sợ chuyện trong giấc mộng sẽ xảy ra trong tương lai, nàng sẽ lại chết dưới tay hắn.