Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 110 - Ước Định

“Nhắc các ngươi lần nữa, tuyệt đối chuyện ngày hôm nay không được nói cho ai biết. Trước tiên ta cần thời gian nắm rõ tình hình, đến một lúc sẽ sắp xếp sự vụ cho các ngươi.” Hoàn Nhan Tuyết Y liếc mắt nhìn đám người.

Thân phận cao chót vót của nàng nếu xuất hiện tại thời điểm này sẽ gây nên náo động không nhỏ trên hai đại lục. Những người ở đây đều hiểu, tất cả đồng thanh đáp ứng.

Tịch Nhan khẽ chớp đôi mắt, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng.

Sư tôn là sơn chủ, thánh nữ nói như vậy ta biết làm thế nào? Nói đến sư tôn, người bế quan còn chưa biết khi nào xuất thế.

Chuyện ly kỳ làm nàng không khỏi thắc mắc rất nhiều. Trước thì nói nàng hỏi sơn chủ, sau thì không cho nói bất cứ điều gì xảy ra hiện tại.

A… vậy là ta chỉ cần không nhắc đến chuyện này, hỏi phong phanh các vấn đề khác là được. Thuận tiện tìm hiểu lai lịch Thiên Nhẫn Giáo.

Nghĩ như vậy, tâm tình Tịch Nhan mới được thả lỏng không ít.

Bỗng dưng Điệp Tử Nghiên lên tiếng:

“Nhưng mà sao lúc Tư Ngọc bị bắt đi, tỷ không ra tay?”

Hoàn Nhan Tuyết Y lắc đầu:

“Ta có thể ra tay nhưng vì ta chỉ có một tia linh hồn, dù hiện tại khôi phục tới Đại Thừa kỳ nhưng tiêu hao vô cùng lớn, phải tốn thêm rất nhiều tài nguyên và thời gian để khôi phục. Chưa kể Đoạn Mộc Cung còn ẩn giấu con bài nào đó, nếu thất bại có thể rút dây động rừng, kết cục không tốt.”

Nàng nhìn sang An Tinh Mỹ nói:

“Trước tiên phải gia tăng sức mạnh, tổng thể lực lượng so với Hạ gia kia còn quá kém. Cho dù mượn lực Nhật Nguyệt Thiên Sơn cũng không phải ý hay. Nếu đám Hạ gia kia có ý đồ xấu, trong tình huống chó cùng rứt giậu có khả năng sẽ bức Hạ Tư Ngọc vào cửa tử.”

Mọi người lâm vào trầm mặc, đúng là không thể loại trừ khả năng này. Như vậy chỉ có thể theo lời Hoàn Nhan Tuyết Y mà mình mạnh mẽ hơn, khi đó mới có cơ sở bàn luận.

“Các ngươi hiểu được thì tốt.” Hoàn Nhan Tuyết Y hài lòng nhìn xung quanh, chỉ tay vào linh mạch nói:

“Linh mạch này tại thời điểm ta tại vị còn chưa hình thành, có thể nói đây là linh mạch non nên không thể tùy tiện khai thác. Chỉ có một cách là di dời toàn bộ đoạn linh mạch này vào pháp bảo không gian Huyền cấp trở lên. Thứ này các ngươi chắc chắn không có rồi, may mắn là tại đây xuất hiện những khối linh thạch lớn riêng lẻ, phẩm chất tương đương so với linh mạch, có thể mang về sử dụng. Hoặc các ngươi bế quan tại đây. Lời ta đã nói hết, ta vẫn cần hồi phục.

Hoàn Nhan Tuyết Y nói rồi trở ngược vào Dưỡng Hồn Ngọc.

Trần Lãm liền nói:

“Như vậy đi, Tịch Nhan có thể cho người Nhật Nguyệt Thiên Sơn ở đây để trấn thủ linh mạch cho an toàn. Bố trí sắp xếp thế nào đó cứ theo Tinh Mỹ là được.”

An Tinh Mỹ nghe lời này hiểu ngay ý hắn là gì nên không ý kiến mà để hắn tiếp tục nói:

“Ta sẽ rời khỏi đây sớm để theo dấu Bạch Kiếm Tông, trong lần đụng độ Bạch Thanh Huy, hắn vô tình nói ra Vô Ngân thương hội là sản nghiệp của Bạch Kiếm Tông, nên ta sẽ bắt đầu điều tra từ đây.”

Tịch Nhan nhíu mày nói:

“Thật sự như vậy? Chúng giấu thật kỹ, lâu như vậy mà ta không phát hiện ra.”

Trần Lãm gật đầu:

“Có thể chúng sử dụng phương thức liên hệ bí mật nào đó, hoặc chỉ có người chưởng quản như Lữ Chí Hòa mới có tư cách tiếp xúc nên tra không ra cũng phải.”

Hắn ngừng một lúc hỏi:

“Ngoài Bạch Kiếm Tông và Bạch Nhạc Tông còn có thế lực nào khác cùng cấp có quan hệ nữa không?”

Điền Nguyên vội lên tiếng:

“Còn một bên nữa là Bạch Liên Tông. Nếu Bạch Kiếm Tông nằm tại vị trí tây bắc Trung Thiên Sâm Lâm thì tính từ đó lùi về phía Tây tiếp cận Vô Vọng Hải là Bạch Nhạc Tông và Bạch Liên Tông. Mỗi tông môn cách nhau hai vạn dặm.”

Đột nhiên Hoàn Nhan Tuyết Y thoát ra khỏi Dưỡng Hồn Ngọc cất giọng:

“Vô Vọng Hải từ đâu mà ra? Ta nhớ vào thời của ta không có vùng biển này.”

Điền Nguyên nhanh chóng chấp tay đáp:

“Bẩm thánh nữ, Vô Vọng Hải là vùng biển rộng chừng mấy chục vạn dặm phía bắc Nguyệt Thiên đại lục. Nghe nói cách đây khoảng ba vạn năm đột nhiên chấn động lớn tại nơi này, nhiều tu sĩ tìm đến dò xét chuyện gì đã phát sinh. Kết quả toàn bộ đều mất tích không để lại một dấu vết, ngay cả những cường giả Hợp Thể kỳ cũng một đi không trở lại. Thần thức không thể nào tra xét bên trong, dường như có một tấm màn vô hình ngăn cách. Vì vậy từng tông môn trên cả hai đại lục dùng vô số biện pháp để khoanh vùng nơi này, cuối cùng xác định phạm vi của nó rất lớn, lớn hơn bất kỳ một thế lực nào. Tu sĩ muốn đi qua chỉ có đi vòng, ngay cả mở thông đạo không gian cũng vô dụng trước lực lượng tà dị kia. Kể cả người đứng đầu của các thế lực lớn mạnh lúc bấy giờ cũng vô phương đi qua, vì vậy ngầm lấy cái tên Vô Vọng Hải đặt ra.”

Thông tin này mang đến sự cảnh giác cao cho các nàng, ngay cả Tịch Nhan cũng chưa từng nghe qua nơi này. Điền Nguyên đương nhiên hiểu được nét mặt lạ lẫm của các nàng, bởi vì Vô Vọng Hải cách nơi này xa xôi, với tu vi của các nàng không có khả năng tìm đến nơi đó. Chưa kể dọc đường còn có hung hiểm không tính được.

Trần Lãm vẫn chú ý đến diễn giải của Điền Nguyên, chẳng qua hắn đang tập trung vào một thứ khác.

Trước mặt hắn là một cái bảng ghi đầy chữ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt không ai thấy được.

Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Trở thành đệ tử nội môn Bạch Liên Tông. Phần thưởng: Một pháp bảo ngẫu nhiên. Thời hạn: 1 năm. Thất bại: Giảm cấp một tính năng bất kỳ. Độ khó: Tiểu.

Nhiệm vụ đã đưa ra, mức độ trừng phạt này ép buộc hắn phải thực hiện, chỉ có thể gia nhập Bạch Liên Tông.

“Ừm, ta hiểu đại khái rồi. Ta cần suy nghĩ một chút, mọi người trước tiên cứ tận dụng linh mạch đi.” Trần Lãm đề nghị.

Một thanh âm truyền đến trong đầu hắn ngay sau đó:

“Mau đưa ta vào trong kia, có chuyện gấp.”

Bên bờ Tuyệt Mỹ Hồ trong trang viên, An Tinh Mỹ rên rĩ yêu kiều ngậm chặt cuống lưỡi của Trần Lãm vào miệng. Nàng nhiệt tình vượt qua dự đoán của hắn, chuyện gấp của nàng là thế này đây. Mỗi hành động của nàng đều quyết liệt tựa như không muốn quên đi hương vị nam nhân này.

“Ưm…” Nàng thở ra một hơi cuồng nhiệt, tách rời miệng nam nhân để lại một tia nước vươn lại kéo dài dính chặt vào giữa khe ngực trắng mút.

“Ngươi chưa từng nói cho ta biết về Hoàn Nhan Tuyết Y, ngươi còn giấu ta những chuyện gì?” Giọng điệu ai oán từ miệng giai nhân lười biếng không thèm nhìn tới Trần Lãm.

“Do nàng không hỏi.” Hắn dửng dưng trả lời tựa như đó là lỗi của nàng.

“Hừ, ngươi không xem ta với ngươi đã tới mức nào rồi mà ngươi còn nói.” An Tinh Mỹ khẽ gắt lên muốn hất hắn ra để mặc y phục thì bị cánh tay vững chắc kéo lại ôm chặt.

“Ta nói nhưng nàng không được nhéo ta nữa, rất đau đó.” Trần Lãm bất đắc dĩ chịu thua, không nghĩ tới hai trăm tuổi rồi còn giận lẫy như trẻ con.

Không thể không nói con gái đang yêu sẽ như vậy. Tuổi tuy cao hơn nhiều so với người Địa Cầu nhưng chỉ cần chìm đắm trong tu luyện thời gian liền trôi qua rất nhanh, nên so với người bình thường nàng cũng cỡ mấy cô gái hai mấy mà thôi.

Bàn tay An Tinh Mỹ định ngắt hắn một cái cho bỏ tức chợt run lên, nàng ngẩng đầu nhìn thật sâu vào hai mắt của Trần Lãm đến một lúc sau mới nhỏ giọng nói:

“Ta muốn biết các cung điện đó là thế nào?”

Nghĩ tới Trần Lãm có nhiều nữ nhân lại còn tòm tem với nàng, mặc dù thuận theo hệ thống nhưng hành động của hắn quá mức chân thật, lúc thật lúc giả khiến nàng luân hãm không lối thoát. Ngay cả trái tim cũng dần chấp nhận hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại cảm thấy nhức nhói, hàm răng cắn chắt, một dòng máu tươi khẽ rỉ ra ở bên khóe môi.

Trên khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn chợt xuất hiện một dòng máu tươi khiến cho Trần Lãm phải giật mình.

“Ngươi nói đồng vợ đồng lòng tát biển đông cũng cạn, chỉ sợ ngươi chưa ra tới Đông Hải đã bị người ta đập chết. Thời gian qua ở cạnh ngươi, ta không biết một chút gì về ngươi, thần thần bí bí đưa ra hết thứ này tới thứ kia. Có lẽ đãi ngộ có được cung điện trong này đối với ngươi mà nói chỉ là cho đông vui chứ ta không có ý nghĩa gì quan trọng. Ngươi cảm thấy sắp có được thân thể ta rồi nên những chuyện khác mặc nhiên ta đều nghe theo ngươi không ý kiến. Nam nhân thối tha!”

Giọng nói nghẹn ngào, ủy khuất từ tận đáy lòng. Bốn chữ cuối đánh mạnh vào tâm trí Trần Lãm. Hắn nhận ra mình nông cạn thế nào, lòng dạ nữ nhân là một cái bể sâu không thấy đáy.

Nàng không hỏi, hắn không nói không có nghĩa là nàng không muốn biết. Nàng không muốn hắn nghĩ nàng thế này thế kia.

Hình như ta đã quên một quy tắc bất di bất dịch, con gái thích người chủ động.

Trần Lãm hận bản thân tại sao không chú ý đến điều này, phải chữa cháy gấp.

Hắn vội nâng chiếc cằm nhỏ lên đặt lên môi giai nhân một nụ hôn, cẩn thận xóa sạch vết máu, tỉ mỉ nhìn gương mặt thê lương khẽ nói:

“Năm đó khi ta mười tuổi…”

Những chuyện trải qua tại thế giới này từ khi Trần Lãm xuyên đến được kể ra, hắn cẩn thận lược bỏ đi một số chi tiết vì thể hiện của hắn lúc này quá đỗi vượt mức bình thường. An Tinh Mỹ dỏng tai nghe không bỏ sót một chữ, không nghĩ tới kinh lịch của hắn phong phú hơn những gì nàng tưởng tượng.

“Vương Thi, Liên Nguyệt ta đã biết. Còn có Thẩm Mộng Dao, Thiên Ngọc Ly, Hoàn Nhan Yên Vũ, Đoạn Lăng Nguyệt. Mong là tương lại có thể gặp được các nàng.” An Tinh Mỹ nhẹ nhàng ôm bàn tay của hắn vào ngực nói:

“Thì ra ngươi thích cặp sư đồ, hèn gì ta và Ngọc Nhi cũng nhúng chàm.”

Nàng vừa dứt lời, trong đầu Trần Lãm đã vang lên âm thanh:

“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Hồng nhan sum vầy (Làm cho An Tinh Mỹ tiếp xúc với các nữ nhân đã đề cập – tiến độ: 1/6). Phần thưởng: Bí mật. Thời gian: 30 năm. Độ khó: Đại.”

Trần Lãm méo mặt mà An Tinh Mỹ tưởng rằng hắn không đồng ý liền đanh giọng:

“Hừ! Biết ngay ngươi sợ các nàng biết ngươi lén lút sau lưng.”

Trần Lãm khổ sở đau điếng, nàng thật sự hiểu nhầm rồi. Nàng không biết hệ thống Công lược nên không hiểu biểu cảm của hắn là thế nào. Quan trọng hơn hắn không e ngại thái độ của nàng mà là nhiệm vụ vừa được công bố.

Đây là tu la trường chứ hồng nhân sum vầy cái gì. Có trời mới biết các nàng gặp nhau có đánh một trận tơi bời hay không, chưa kể hắn khả năng cao là không thoát khỏi tình huống ăn đòn thảm khốc. Đây là một chọi bảy đó nha.

“Ta nói không hồi nào? Trước mắt ta phải tìm ra biện pháp quay trở về Tử Huyền Tinh đã.” Trần Lãm cười khổ nói, đây thực sự là vấn đề nan giải nhất hiện giờ.

“Ừ, tin ngươi.” An Tinh Mỹ mỉm cười, áp gương mặt nóng bỏng dựa vào vai hắn hỏi:

“Sao thứ này vẫn còn cứng?”

Cảm nhận bên dưới có bàn tay mát lạnh chạm vào nắn nhẹ, Trần Lãm thoải mái trả lời:

“Do nàng đẹp!”

“Đẹp nhất không?” An Tinh Mỹ xoay người hôn lên ngực hắn, tay vẫn chuyển động lên xuống khối thịt dư ra như tuốt lươn.

“Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, đối với ta các nàng đều là đẹp nhất.” Trần Lãm luồn tay vào mái tóc dày uốn lượn như sóng biển nhấp nhô ôn nhu nói.

“Hừ, chỉ biết nói xạo lừa gạt người khác.” An Tinh Mỹ sẵn giọng tỏ vẻ không vui nhưng đôi môi cong lên thích thú.

“Không phải nàng cũng tin ta sao?” Trần Lãm nhẹ nhàng kéo người nàng lên trên, cọ hai cánh mũi vào nhau, cảm nhận rõ được hơi thở loạn nhịp từ đối phương.

“Tại ta mắt mờ vô tri mới thích ngươi.” An Tinh Mỹ phụng phịu liếc mắt chỗ khác, không quên liếm môi hắn một cách tinh nghịch.

“Cái miệng này ta nhớ không có ăn nói xéo xắc như vậy.”

“Ngươi không thích? Vậy ta trở lại làm nữ tử đoan chính cho ngươi… ưm…”

An Tinh Mỹ nói chưa hết đã bị khóa môi. Chiếc lưỡi thơm tho ngoan ngoãn đưa ra cho nam nhân hút lấy. Nàng cũng không nghĩ nàng đột nhiên dễ dãi như vậy, từ miệng hắn nói ra nàng mới biết bản thân đã có thay đổi so với trước đây. Nhưng nàng tựa hồ không kháng cự điều đó, có lẽ đây mới những gì sâu thẳm bên trong nàng dành cho hắn, nàng đã chấp nhận nên không có gì phải che đậy nữa.

Hai bờ môi áp chặt ngấu nghiến thành vô số hình dạng không chịu tách rời. Đột nhiên An Tinh Mỹ cắn nhẹ môi hắn đẩy ra. Nàng đảo đầu lưỡi quanh miệng nháy mắt quyến rũ nói:

“Thấy ta đẹp sao ngươi chỉ biết cứng lên như vậy? Ngươi có biết nam nhân cứng lên vì ta nhiều lắm không? Nhưng đều là đám thất bại vì chúng không làm gì ta được. Ngươi phải chăng là kẻ thất bại?”

Trần Lãm giật giật khóe miệng, cừu non này muốn nổi loạn. Hắn liền ép nàng quỳ xuống ấn mạnh đầu nàng thẳng vào côn thịt dữ tợn.

“Ai nha… nhẹ thôi… nâng niu một chút.” Bị tấn công bất ngờ, khuôn miệng bị đầy ắp trong sát na, An Tinh Mỹ la oai oái, nước mắt trực trào.

Đến khi nàng không chịu nổi nữa Trần Lãm mới buông nàng ra để mỹ nhân thở hổn hển, nước miếng chảy khắp suốt miệng ướt đẫm đôi ngọc thỏ căng mịn.

Đổi lại nàng không tỏ ra oán hận mà nhẹ giọng:

“Đợi ngươi đem Hạ Tư Ngọc trở về, hai người chúng ta sẽ hầu hạ ngươi thăng thiên.”

An Tinh Mỹ nói rồi khom lưng hút mạnh, Trần Lãm gầm một tiếng dài đầy sảng khoái.

Mãi đến khi Trần Lãm bóp mạnh kiều đồn trắng nõn đầy đặn, miết hai ngón tay vào giữa khe suối nhoe nhoét nước ấm trinh nguyên thì An Tinh Mỹ rùng mình buông côn thịt. Nàng mấp mấy đôi môi:

“Trước khi ngươi đi, ta có quà cho ngươi.”

Trong ánh mắt mê mẫn của Trần Lãm, An Tinh Mỹ nằm ngửa ra bãi cỏ, đôi tay nắm lấy hai chân thon thả từ từ banh ra để lột đôi môi hồng hào, múp máp hé mở.

“Lời hứa vẫn có hiệu lực như cũ, ừm… ta muốn thử cảm giác một chút, ta thấy Ngọc Nhi rất thích.” Lời vừa nói ra, nét mặt nàng liền trở nên đỏ bừng.

Trần Lãm im lặng kê sát côn thịt vào hai cánh môi quyến rũ hút chết người, hắn biết thời khác này có nói gì cũng không quan trọng.

Côn thịt chậm rãi ấn vào trong lỗ huyệt chật chội, hắn cẩn thận kiểm soát hành động, từng nơi da thịt ma sát được hắn cảm nhận kỹ lưỡng. Bởi hắn biết mình còn lời hứa, lúc này chưa thể lấy đi trinh tiết của nàng khi chưa cho phép. Nàng chắc chắn thuộc về hắn nên không cần phải vội, trước hết dành tất cả cảm xúc cho nàng.

Côn thịt mới nhích được một chút, phần đầu chưa vào được bao nhiêu đã chạm phải một lớp vật cản, Trần Lãm liền dừng, ngay lúc này, từng thớt thịt trong hoa huyệt ẩm ướt thắt chặt làm hắn tê tái đến tận não.

“Hừ!”

Hắn nhịn không được, cũng không tin nổi mình không nhịn được trong khoảnh khắc này. Một luồng dịch mật nóng hổi trào ra được hoa huyệt chật hẹp hứng trọn.

An Tinh Mỹ nằm dưới cảm nhận được một thứ dịch ấm áp tràn vào nội thể sâu trong hoa huyệt mà sung sướng vô tận. Trong người như chứa đựng thêm một thứ dịch đặc nóng, cảm giác này nàng chưa từng được nếm trải, trong con hứng tình dữ dội, nàng rốt cuộc đã bị đánh bại, hạ thân căng lên trông thấy, khoái lạc như tầng tầng sóng biển cuồng bạo ập tới.

“A… a…” Tiếng rên rĩ cao vút ngắt quãng vang lên từ khuôn mặt tuyệt mỹ mơ màng, hai chân khép chặt như muốn giữ chất dịch đó không bao giờ chảy ngược ra.

Bên bờ Tuyệt Mỹ Hồ, một người ngồi dựa tảng đá, một người quỳ gối cúi đầu, có lúc người này ngồi lên đầu người kia. Hành động khác nhau nhưng đôi mắt hai người đều cong lên ý cười mãn nguyện.

Bình Luận (0)
Comment