Tại một cung điện đơn giản phản chiếu ánh sáng xanh nhạt lấp lánh dưới chân Tuyết Liên Sơn, An Tinh Mỹ cuộn người co tròn dán chặt vào Trần Lãm, hai mắt nhắm nghiền, đường nét trên gương mặt hiện ra sự thư thái lạ thường.
Tu sĩ vốn dĩ không cần ngủ, từ khi tiến vào Trúc Cơ có thể dùng linh khí nuôi dưỡng cơ thể. Không nói tới thương tích, sức lực chính là dựa vào linh khí chuyển hóa thành linh lực. Linh lực đong đầy không bao giờ mệt.
An Tinh Mỹ không mệt lại ngủ say sưa như một người phàm. Những tháng qua gặp phải nhiều chuyện, lúc này đây những khó khăn đó đã được gỡ bỏ, ngủ cũng là một cách xoa dịu tinh thần. Nàng muốn chìm vào giấc ngủ để tạm cắt đi luồng suy nghĩ, để bản thân nằm trong bể tình miên man.
Nhìn gương mặt an yên của mỹ nhân trong lòng, Trần Lãm nhẹ nhàng chạm lên bờ eo trắng trẻo và mềm mại. Nàng đẹp, dù so nhan sắc không phải số một nhưng hắn không nề hà điều này. Thứ hắn chú ý ở nàng là một người quản lý tận tâm, luôn quan tâm đến những đệ tử. Nếu không có các đệ tử Quỳnh Hoa Cung, tu vi của nàng có thể đã tiệm cận đến Phân Thần kỳ, nhưng nàng vẫn một mực lo toan cho chúng đệ tử, thật là một điều đáng trân trọng.
Trần Lãm đang tạo ra các bản vẽ y phục thiết kế và chỉnh lý Xuân Nhan Thủy. An Tinh Mỹ đã có Nga My Chưởng Pháp, Lê Nhã Nhu đã có Luyện Dược Toàn Thư, Điệp Tử Nghiên đã có Hi Chiếu Đông Huy Y tuy nhiên so với hai người trước vẫn có sự thiếu hụt nhất định. Hắn nhớ ra còn lưu giữ một loại truyền thừa hệ lôi, như vậy Điệp Tử Nghiên sẽ không thua kém.
Nghĩ về sư tử cái kia, Trần Lãm chợt nhớ tới cô nàng Hồng Giai Kỳ. Một người xài kim, một người xài kéo, tính cách lại cao ngạo va ương ngạnh gần như tương đồng, kết thành một tổ hợp thợ may có vẻ hợp lý quá chứ.
Lại nhớ đến Đoạn Lăng Nguyệt và Tô Lăng Sương, các nàng cùng với Hông Giai Kỳ tuổi gần với nhau lại cùng lứa với hắn đều đã là Nguyên Anh kỳ. Đặt tại Quỳnh Hoa Cung chắc chắn tỏa sáng ngút trời.
Trong Quỳnh Hoa Cung, Lê Nhã Nhu chỉ có Luyện Dược Toàn Thư nhưng lợi ích trong ba người là cao nhất. Đan dược không có tu sĩ nào là không cần, không chỉ phục vụ tu luyện mà còn thu về tài lực. Với tính cách của Lê Nhã Nhu, nàng không thích xông pha trận mạc, luyện dược mới là tâm nguyện của nàng. Trong tương lai, tay nghề luyện dược thăng tiến, nàng sẽ trở thành hậu phương vững chắc cho sự phát triển của Quỳnh Hoa Cung.
Quỳnh Hoa Cung có rất ít người, lấy chất lượng bù lại số lượng, so với các tông môn và bang phái cùng cấp làm gì có ai sở hữu được mấy thứ Huyền cấp. Bên cạnh đó liên hợp với Nhật Nguyệt Thiên Sơn chắc chắn sẽ nổi danh trong nay mai.
Trần Lãm đã sắp xếp tất cả những gì có thể để các nàng An Tinh Mỹ không phải bận tâm mà làm tốt nhất việc của mình.
…
“Tỷ làm gì đi tới đi lui hoài?” Lê Nhã Nhu thắc mắc hỏi.
Trần Lãm và An Tinh Mỹ mất tiêu không thấy bóng dáng cũng biết có chuyện gì xảy ra, nhất định là làm chuyện sung sướng kia. Nàng tinh tế hiểu được Trần Lãm có thể sẽ đi rất lâu nên muốn cung chủ của nàng được sủng hạnh.
Chỉ có Điệp Tử Nghiên bày ra bộ dáng khó chịu loay hoay làm nàng không thể tập trung tu luyện.
“Ngươi nói xem hai người đó có phải làm chuyện đồi bại không?” Điệp Tử Nghiên hừ một tiếng.
“Tỷ nhìn cung chủ không lẽ không hiểu, cung chủ cũng nên có hạnh phúc của người.” Lê Nhã Nhu cười khúc khích:
“Hay là tỷ đang cảm thấy khó chịu bên trong? Có cần muội giúp tỷ không?”
“Ngươi nói hàm hồ gì đó?” Điệp Tử Nghiên trừng mắt, xẵng giọng.
“Ai biết được lỡ như tỷ như vậy thật. Nghe nói nữ nhân không phát tiết được trong người sẽ bức rứt khó chịu lắm đó.” Lê Nhã Nhu vẫn trưng ra bộ mặt cười duyên.
“Ngươi hay quá! Ngươi bị hắn tiêm nhiễm cái gì rồi nói tào lao?” Hai mắt Điệp Tử Nghiên lập lòe viên đạn, nàng tức muốn xé cái miệng nhị sư muội này dạy dỗ một phen.
Đột nhiên Trần Lãm thình linh xuất hiện ho khan:
“Nhã Nhu ôn nhu nói chuyện dễ nghe, ngươi tức giận như vậy sau này ai mà chứa nổi.”
“Liên quan gì ngươi?” Điệp Tử Nghiên giận muốn phóng hỏa nhào tới.
“Trật tự, không làm loạn nữa!” An Tinh Mỹ bó tay, nghĩ tới hai người này gặp là đấu khẩu nhức đầu không chịu được.
“Ngươi đã có quyết định chưa?” Tịch Nhan hỏi ngay vào vấn đề chính.
“Ta sẽ đi Bạch Liên Tông, Điền lão có chút thông tin nào về Bạch Liên Tông không?” Trần Lãm gật đầu nói:
“Sỡ dĩ ta lựa chọn như vậy vì Bạch Kiếm Tông quá nguy hiểm, xông vào đầm rồng hang cọp lúc này không phải điều tốt, Bạch Nhạc Tông mắc vào xung đột có khả năng tồn tại người Bạch Kiếm Tông ẩn nấp. Chỉ có Bạch Liên Tông xa nhất lại an toàn nhất, có thời gian để tăng thực lực và không gian tìm hiểu.”
“Lời Trần tiểu hữu nói không sai.” Điền Nguyên giải thích:
“Giữa ba tông môn này định kỳ có giao lưu, tiểu hữu sẽ có cơ hội tiếp xúc. Về phía Bạch Liên Tông, bên trong chia làm ngoại môn và nội môn. Kim Đan kỳ trở lên được xếp vào nội môn, trong nội môn lại được chia thành địa môn, thiên môn và linh môn. Địa môn ứng với Kim Đan kỳ, thiên môn ứng với Nguyên Anh kỳ, linh môn ứng với Xuất Khiếu kỳ trở lên. Phân Thần kỳ là trưởng lão, riêng tông chủ xuất quỷ nhập thần, hành tung bất định nên ta không nắm rõ thông tin người này.”
“Vãn bối đã hiểu.” Trần Lãm chấp tay nói.
Điền Nguyên không hổ là người của thế lực đỉnh cấp, thông tin rất chi tiết. Tuy nhiên Trần Lãm cảm thấy tiến vào nội môn như vậy có mức quá dễ rồi, xem ra phải kiểm tra lại nhiệm vụ.
Không khí bỗng trầm xuống, khi Trần Lãm rời đi thì nơi này sẽ không còn những màn đấu đá ầm ĩ, giống như thiếu đi một cái gì đó.
An Tinh Mỹ cảm giác đôi mắt cay cay, một màn nước lờ mờ phủ bao phủ. Nàng thật sự không muốn hắn phải đi nhưng biết rõ hắn còn nhiều thứ phải làm.
“Tử Nghiên lại đây.” Trần Lãm cười hướng ánh mắt tới nữ nhân tóc vàng ánh kim nói:
“Cái này là cho ngươi, thả lỏng tinh thần tiếp nhận đừng tra xét, từ từ tìm hiểu, không được cố quá, dục tốc bất đạt, người thì đẹp mà chết thì uổng lắm.”
Không để cho Điệp Tử Nghiên phản ứng, trong bàn tay hắn xuất hiện một khối cầu vàng nhạt mờ ảo, hắn điểm ngón trỏ vào mi tâm nàng.
Điệp Tử Nghiên cảm giác vô số kinh quyết tràn vào trong đại não mình, nàng theo lời hắn mà làm, để cho toàn bộ lượng kiến thức mới mẻ thoải mái lưu vào trong trí nhớ. Đến khi hắn buông tay, nàng lập tức ngồi xuống đả tọa.
“Có khi sau này ta phải gọi Tử Nghiên là Côn Lôn Nữ Chủ mất.”
Hắn vừa dứt lời, một bờ môi đã dán chặt lấy miệng. Ngay trước mắt hắn là gương mặt đẫm lệ của An Tinh Mỹ. Nàng ném hết tất cả ngại ngùng chỉ để bên cạnh hắn vào lúc cuối cùng. Thời gian như ngừng trôi, Trần Lãm cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của trái tim người trong lòng, bàn tay giữ chặt lấy ôn hưỡng nhuyễn ngọc vào ngực.
“Đây là lệnh bài của Tịch Nhan để sử dụng truyền tống trận, đây là lộ tuyến, chàng theo đó đi đến Bạch Liên Tông. Chàng bảo trọng.”
An Tinh Mỹ mỉm cười xúc động phất tay kích hoạt trận pháp trực tiếp đưa Trần Lãm ra khỏi không gian linh mạch.
Nàng đã cùng với hắn đồng ý không sử dụng tính năng triệu hồi và truyền tống khi không phải thời khắc sinh tử. Hành trang chung trở thành nơi chuyển đồ qua lại, dù là bất cứ nơi đâu vẫn có thể chia sẽ cho nhau những thứ cần thiết.
Khi hai mắt Điệp Tử Nghiên mở ra, nàng phát hiện Trần Lãm đã không còn. Nàng không khỏi choáng ngợp trước thứ hắn truyền cho mình, thứ này tuyệt đối không có xuất hiện trong giấc mộng. Như vậy, có lẽ giấc mộng sẽ không phải là hiện thực.
Ngươi rốt cuộc là ai?
…
Nhờ lệnh bài của Tịch Nhan, Trần Lãm dễ dàng thông qua truyền tống trận của Nhật Nguyệt Thiên Sơn tại các thành có phân hội Tinh Ngấn. Tinh Ngân thương hội cũng không phải bao phủ tất cả mà chỉ xây dựng tại một số thành lớn, vì vậy mà hắn phải tự đi thêm gần ba vạn dặm. Điều khiến hắn khó hiểu một chút là, Vũ Lăng Thành không thể nào sánh bằng các thành trì này nhưng lại được Nhật Nguyệt Thiên Sơn đặt phân hội tại đây. Có thể là do lợi ích lớn hơn, hoặc do tọa lạc gần Trung Thiên Sâm Lâm.
Với lộ tuyến Điền Nguyên đã cho, Trần Lãm không gặp bất kỳ khó khăn nào, sau hơn nửa tháng đã tiến vào phụ cận Bạch Liên Tông, hắn quyết định dừng chân tại một hồ nước lớn nghỉ ngơi.
Phía sau hồ có một thác nước to lớn, tiếng nước chảy ùng ùng như sấm đánh. Nước chảy từ phía trên xông thẳng xuống dưới, lực lượng có thể so với hàng trăm cây búa tạ nện xuống, nước hồ phía bị màn nước khổng lồ trút xuống sinh ra vô số bọt nước bắn lên cao tới mười mấy thước, thanh âm ùng ùng chấn động khiến cho trái tim Trần Lãm mơ hồ cộng minh cùng với nó.
“Mau bước vào dưới thác nước, áp lực của nó có thể lấy luyện thể. Nhớ không được điều động linh lực.” Hoàn Nhan Tuyết Y nói.
Trần Lãm gần đầu bước vào hồ nước tiến gần đến thác nước. Thác nước cuồng bạo và còn quá lạnh, lạnh đến mức bên trên mặt nước gần nơi thác đỏ có tầng sương mù bao phủ, che kín mặt nước hoàn toàn. Chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm giác được sự rét lạnh của nó, đây là cái lạnh nhất mà hắn từng cảm nhận.
Hắn hít sâu một hơi, đem cương khí vận chuyển trong cơ thể, chính thức bước vào hứng chịu dưới thác nước. Cơ thể hắn không ngừng chấn động để cho cả người nóng lên chống lại sức lạnh của nó.
Nhất thời hắn cảm giác nước xung quanh như có vô số kim châm đâm xuyên thân thể mình, bởi vì quá lạnh cho nên cảm giác lạnh biến thành đau đớn đánh tới từng tế bào trong cơ thể.
Toàn lực vận chuyển Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết, cảnh tượng xung quanh giống như xóa khỏi tâm trí, lúc này trong cảm nhận của hắn chỉ còn là va chạm giữa nước và cơ thể. Hắn cũng có thể nghe được tiếng tim mình thong thả đập không chút ngưng loạn.
Khoảnh khắc này, linh hồn Trần Lãm như rời khỏi thân thể, cả người không còn chút cảm giác và suy nghĩ trong đầu, hoàn toàn tiến vào trạng thái vong ngã, mỗi một phần cơ thể đều chủ động chống lại cái lạnh và áp lực nặng nề, cương khí vận chuyển nhanh mấy lần.
“Hả, đây là?” Trần Lãm đọt nhiên reo lên.
Hắn phát hiện khi quan sát nội thể, tả nhãn vận chuyện mãnh liệt, hắn có thể nhìn rõ tình huống trong cơ thể của mình phát sinh biến hóa. Hắn nhìn thấy cương khí chính là một đám hạt nhỏ li ti mà trước đây chưa từng phát hiện ra. Nghĩ tới điều gì, hắn vội kiểm tra linh khí nhập thể. Từng đoàn linh khí dày đặc nhưng nhìn thật kỹ cũng là vô số hạt nhỏ li ti tạo thành.
“Ha ha, ta hiểu rồi.” Trong thức hải, Trần Lãm bừng tỉnh.
Linh khí trong thiên địa hay cương khí trong cơ thể của hắn đều là một phần của thiên địa. Liên kết với kiến thức khoa học, thì đây giống như là những hạt cơ bản trong vũ trụ. Bởi vì chúng quá nhỏ nên mắt thường không thể thấy, chỉ có thể đem số lượng rất lớn tụ lại mới có thể nhìn ra. Mà dưới tác động của tả nhãn, tất cả đều trở nên rõ ràng.
Trần Lãm phát hiện các hạt nhỏ li ti này không phải đều dính chặt vào nhau, thực tế chúng lơ lửng cách xa nhau bay tán loạn về mọi phía.
Rất giống với nguyên tử, đích xác là vậy! Không chỉ cương khí, nếu ta có thể khống chế linh lực cô đặc lại thì sẽ tạo ra ảnh hưởng như thế nào?
Hắn đột nhiên cảm ngây người, nghĩ đến trước kia luyện bì, luyện nhục, luyện gân nếu cương khí nén ép thì hiệu quả sẽ ra sao.
Tạm bỏ qua lời nhắc của Hoàn Nhan Tuyết Y, Trần Lãm muốn thử nghiệm một phen, đem cương khí và linh lực giao vào nhau. Hắn cẩn thận đem cương khí lắp vào những nơi trống trong linh lực, kết quả vừa vặn không xảy ra xung đột.
Đột nhiên tất cả thoát khỏi khống chế của hắn, bài xích tách ra. Hắn không thất vọng mà vô cùng mừng rỡ. Trong tương lai nếu có thể chuyển hóa cương khí thành cương lực, lại thêm hồn lực nữa thì sao?
Linh lực, cương lực và hồn lực hợp nhất? Tam hoa tụ đỉnh? Hóa ra là như thế. Không uổng công năm xưa học vật lý và hóa học.
Trần Lãm lúc này đã hiểu tại sao tầng đầu tiên của Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết là Tam Hoa Tụ Đỉnh, tức ám chỉ đem tinh, khí, thần trong cơ thể dung hợp làm một.
Tưởng tượng đem linh lực cô đọng kết nối thành một sợi dây từ vô số hạt liên kết chặt chẽ với nhau. Lại đặt thêm sợi dây cương lực và hồn lực kết hợp bù đắp khoảng trống giống như một sợi dây thừng. Chắc chắn vô cùng.
Hắn quyết định không dung hợp cương khí và linh lực nữa, ưu tiên trước mắt là phải khống chế từng thứ đến mức ổn định.
Bỗng dưng hắn thoát khỏi trạng thái vong ngã nhưng không hề tiếc nuối, hắn đã nhìn ra bản chất. Một điều kinh ngạc khác là trong trạng thái vong ngã, cương khí chủ động tách ra vừa vận chuyển chống lại công phá của thác nước vừa theo ý niệm của hắn phối hợp với linh lực vừa rồi.
Hắn để cho cái lạnh buốt nặng nề của thác nước dánh vào từng tấc da thịt thân thể, thậm chí còn để cho hàn khí tiến vào nội tạng kích thích thẳng tiến vào gân tủy. Cương khí ào ạt chống đỡ, hai mặt giáp công, gân tủy như một chiến trường được rèn luyện tới mức tối đa.
Không những vậy hắn còn cố ý không chế từng hạt nhỏ trong cương khí hội tụ lại với nhau, điều này tiêu tốn tinh thần không ít, nhưng nhờ vậy mà rèn luyện thêm tinh thần, làm một được ba.
Ầm!
Trần Lãm mở mắt, Thất Thương Quyền ra, thác nước như gặp phải màn chắn mỏng manh phải tách hai bên Trần Lãm.
Hắn thở ra một hơi sảng khoái, tu vi không tăng lên không quan trọng, đối với hắn trong cùng tu vi nhưng nội tình đột phá mới là chính yếu. Đây là nền móng vững chắc để hắn gia tăng giới hạn phát triển sau này, chỉ có lợi không có hại.
“Ồ! Cương khí trong ngươi có chút thay đổi, xem ra ý chí và lĩnh ngộ của ngươi tốt đó, tương lai nếu độ kiếp sẽ tăng thêm mấy phần cơ hội vượt qua tâm ma.” Hoàn Nhan Tuyết Y tấm tắc khen ngợi.
“Tâm ma?” Trần Lãm thắc mắc, hắn đã từng nghe qua khái niệm này sau cố sự Liên Nguyệt, đối với hắn chỉ mơ hồ nhận biết mà thôi.
Hoàn Nhan Tuyết Y ngẩng đầu chắp tay sau lưng trầm ngâm:
“Ngươi đã biết ta là Huyền Tiên, tiên là đích cuối cùng của hạ giới này. Con người kể cả yêu thú đã bước lên con đường tu tiên là đoạt lấy tạo hóa trong thiên địa mà nghịch thiên nắm giữ lực lượng thiên địa. Nguời sinh ra không phải ai cũng có linh căn, có được linh căn lại gặp phải linh mạch không thể đả thông, có những người còn không có đủ tiền tài để tiếp tục, cứ thế hết tuổi thọ mà chết.”
“Tu tiên khó khăn như vậy, nguy hiểm như vậy. Thế vì sao người người lại muốn tu tiên? Người phàm sống cả đời đều có hoài bão và ước mơ. Người tu tiên cũng như vậy, cũng có tâm nguyện, lấy đó làm mục đích tu tiên. Trường sinh, sức mạnh, danh vọng, quyền lực… Vì tâm nguyện của bản thân mà không tiếc xem nhẹ tâm nguyện người khác.”
“Thời gian tiếp xúc ngươi không dài, nhưng ta xác định ngươi không phải người muốn mượn lực người khác, ngươi còn một mặt rất quý trọng người mình. Nếu ta ra tay không thành chỉ có thập tử vô sinh hoặc ngươi sẽ bị đả kích thảm trọng, rất dễ lạc đường. Tu sĩ rơi vào trạng thái rối loạn tinh thần bởi những thứ như tâm nguyện hay mong muốn bị đánh vỡ biến thành nỗi sợ sinh ra tâm ma.”
“Ngươi có biết khi tu sĩ Đại Thừa kỳ bước vào Độ Kiếp sẽ được thiên địa tẩy lễ, đó là tiếp nhận thiên kiếp. Vừa có lợi vừa có hại. Người đó sẽ gặp phải tâm ma tồn tại trong suốt cuộc đời, dù cho hắn đã giải quyết được nhân quả tồn đọng nhưng vẫn phải gặp tâm ma, bởi vì hắn có tâm nguyện. Muốn vượt qua phải có tâm nguyện thật lớn, nỗ lực và ý chí càng cao mới có thể đánh bại tâm ma, đây xem như là cánh cửa khảo nghiệm tâm cảnh. Nếu vượt qua sẽ thành tiên, thất bại thân tử đạo tiêu.”
Hoàn Nhan Tuyết Y nói tràng giang đại hải nhưng thực tế Trần Lãm hoàn toàn thông suốt. Hắn cảm thấy thứ gọi là tâm ma này có quan hệ không ít với stress, có tiêu cực có tích cực.
Hắn phát hiện dù là thế giới nào thì tâm đều giống nhau về bản chất. Ở Địa Cầu không phải có người bị đả kích tinh thần quá lớn mà dẫn đến trầm cảm hay nặng hơn là phát điên lên hay sao? Đối với thế giới này tu tiên cũng là như vậy.
Đao to búa lớn làm gì, nói đơn giản như thế thôi.
Đối với áp lực hắn không sợ. Áp lực tạo nên kim cương, những gì hắn đã muốn thì phải làm được, đương nhiên phải có kế sách rõ ràng không thể tùy tiện làm bừa bãi.
Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn xa xăm một lúc như hồi tưởng rồi nhìn vào mắt hắn hỏi:
“Vậy ngươi tu tiên vì điều gì?”
Câu hỏi của nàng làm Trần Lãm suy nghĩ.
“Tiêu dao và tự tại?” Hắn vuốt cằm lẩm bẩm đột nhiên phủ quyết:
“Không! Nếu tiêu dao và tự tại vậy những người bên cạnh ta gặp chuyện thì ta chỉ đứng nhìn? Hay tiêu dao như Liên Nguyệt? Vẫn bị vướng bận bởi tông môn và tình cảm sư đồ?”
Trần Lãm nhìn xuống đất rồi lại nhìn trời, nhìn đàn chim én bay thành đàn múa lượn trên bầu trời xanh. Hắn cảm giác da tay bỗng nổi lên từng hột như da gà, rùng mình trong thoáng chốc.
Hắn bật cười ha hả:
“Ta chỉ muốn sống an nhàn, vui vẻ bên cạnh những người thân yêu. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Cùng nhau đi đến cuối đời. Ta không cầu trường sinh, không cầu xưng bá, chỉ cầu hoan hỉ. Giả sử ta không thể tu luyện đi thì vẫn cứ là sống phải vui, không vui thì sống làm gì cho chật đất, phí hết cuộc đời!"