Nơi ở của Yên Vũ là một căn nhà hai tầng nằm trong một khu bình dân. Cư dân nơi đây ăn mặc giản dị, những người hàng xóm gặp Yên Vũ đều một hai tiếng chào lão sư.
“Nàng giảng dạy ở nơi nào trong thành à?” Trần Lãm thắc mắc hỏi.
Yên Vũ rót trà trả lời:
“Ta ban đầu chỉ điểm cho mấy đứa trẻ của họ, về sau có nhiều người đưa con họ đến hơn, chủ yếu là khu vực thành Nam, ngay cả thủ vệ cũng đưa đệ đệ muội muội của bọn hắn đến nhờ ta hỗ trợ.”
“Chẳng trách thủ vệ khi nãy nể nang nàng như vậy, nếu không ta cũng không cách nào vào được.” Trần Lãm cảm tạ.
“Trần huynh thông cảm, cách đây một năm có vài đứa trẻ mất tích nên lực lượng bảo an quản chế rất chặt chẽ, phía sau còn có thống lĩnh Xuất Khiếu kỳ quan sát.” Yên Vũ nói tiếp:
“Nhờ vậy mà từ đó đến nay chưa xuất hiện thêm vụ nào nữa, may mắn đám nhỏ thành Nam chúng ta vẫn yên ổn.”
Trần Lãm thầm quan sát gian phòng trong khi Yên Vũ tiến lên lầu. Nội thất tương đối đơn giản, trên tường có một bảng bức họa sống động như thực. Trong đó là một ông lão, một đôi nam nữ trung niên ôm một đứa bé gái. Hắn đoán đây chính là gia đình nàng, nhưng trong nhà rõ ràng không có ai.
Chỉ một lúc Yên Vũ liền trở lại cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, nàng đã thay một bộ y phục mới màu xanh nhạt, tóc búi đơn giản toát ra vẻ khuê nữ hiền thục. Đặc biệt đôi mắt bồ câu đỏ nâu vô cùng hấp dẫn.
Trần Lãm chợt hỏi:
“Vì sao nàng vẫn luôn đeo khăn che mặt như vậy?”
Yên Vũ thản nhiên đáp:
“Bởi vì ta xấu.”
Khóe miệng Trần Lãm co giật, hắn không tin liền nói:
“Không, rõ ràng nàng có đôi mắt rất sáng, toàn bộ rất hài hòa, à không, phải nói là mỹ nữ mới đúng, ta không tin nàng thật sự xấu nha.”
Yên Vũ nhếch miệng sau lớp khăn đen, giọng điệu hơi chua:
“Ta đã gặp nhiều nam nhân nói như huynh, sau cùng thấy dung nhan của ta thì đều bỏ của chạy lấy người.”
“Ta khác bọn hắn, nàng đã xem ta như bằng hữu thì đương nhiên ta sẽ dựa vào nhan sắc để đánh giá, thứ ta quan tâm là nhân cách.” Hắn tiếp tục khẳng định, hôm nay nhất định phải khiến nàng lột khăn che mặt.
Đôi mắt Yên Vũ đắc ý trong thoáng chốc, nàng đề nghị:
“Vậy huynh phải trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ tháo xuống khăn che mặt.”
Trần Lãm thầm nghĩ có gì đó không đúng, nhưng vẫn chấp nhận.
Giây phút Yên Vũ cởi khăn che mặt, đôi mất Trần Lãm tròn vo như quả trứng gà. Sau lớp khăn che mặt là vô số hình xăm chi chít phủ khắp da mặt, thậm chí đè lên chiếc mũi cao thẳng tắp của nàng. Hắn chăm chú quan sát nhìn ra được hình ảnh của rất nhiều ngọn lửa đang thiêu đốt một trường thương.
“Sao nào? Huynh có năm hơi thở để chạy xa một nữ tử xấu xí này đó.” Yên Vũ nghênh mặt.
Nhưng một câu nói đều đều của hắn lại khiến nàng bất động:
“Chạy thì gặp địch mạnh quá ta sẽ kéo nàng chạy theo, nàng biết ý nghĩa của hình xăm này là gì không?”
Yên Vũ lặng thinh, cơ thể có chút run nhẹ, khóe mắt cay cay. Từ khi trên mặt nàng xuất hiện hình xăm này, tất cả nam nhân tán tỉnh nàng đều chạy mất dép khi nhìn thấy cho nên từ đó nàng quyết tâm che kín dung nhan với người đời, không để người nào ghê tởm nữa, không để bản thân phải đau lòng thêm. Vậy mà nam nhân này không những không thèm để ý đến mà còn muốn biết thêm về hình xăm quái ác, hỏi sao nàng không kích động.
“Hả có chuyện gì sao?” Trần Lãm nhíu mày, lờ mờ đoán ra câu chuyện.
Yên Vũ cố gắng bình tĩnh chậm rãi nói:
“Trần Lãm, huynh có biết huynh là nam nhân đầu tiên không bàn tán về khuôn mặt của ta không?
Nàng nở nụ cười vui sướng nói tiếp:
“Hình xăm này hiện lên trên mặt ta khi ta kết thành kim đan. Ta đã tìm rất nhiều luyện dược sư nhưng vẫn không thể làm phai dù chỉ một chút. Tất cả những thiếu niên từng ngỏ lời theo đuổi ta liền một đi không trở lại sau khi nhìn thấy khuôn mặt này. Gặp được huynh khiến ta rất vui, thật sự ra vui.”
Hai dòng lệ nóng tuôn trào, nàng không kiềm được nữa.
Trần Lãm nhất thời lúng túng, hắn không biết phải xử lý tình huống này thế nào. Hắn quan niệm kết giao bằng hữu sẽ không màng xuất thân, không màng nhan sắc, không màng danh lợi. Hắn cảm thấy thế giới nơi đây có phần lạc hậu.
Hắn cố gắng động viên:
“Như ta đã nói, nàng chính là mỹ nữ. Giá trị của nữ nhân chỉ để phán xét qua hình xăm này thôi sao? Ngoài kia có vô vàn nữ nhân xinh mà độc địa. Thứ ta quan tâm chỉ có nhân cách.”
Yên Vũ cười như nếm mật, nàng vội lau nước mắt tiếp tục chủ đề:
“Ta đã cho huynh thấy gương mặt rõ ràng, vậy huynh cho ta biết huynh thật sự xuất thân từ đâu?”
Trần Lãm cảm thấy không thể tiếp tục che giấu được nữa. Nàng đã cho hắn nhìn thấy thứ mà nàng cho là xấu xí nhất, thứ nặng như hòn đá chèn ép trong rất nhiều năm. Vậy thì không có lí nào nàng lại hãm hại hắn. Hắn kể cho nàng mọi thứ từ nhỏ trừ lai lịch Thẩm Mộng Dao và chuyện hắn bị đoạt mất linh căn. Hắn nhận ra chuyện này có gì đó liên quan đến sự việc trẻ con Lam Cực Thành mất tích, hắn cần thêm thời gian khai thác thông tin mới tiện nói ra.
Một nam một nữ cứ thế trò chuyện liên miên với nhau dưới ánh sáng quang thạch. Từ bao giờ khoảng cách giữa hai người vô tình rút ngắn.
Yên Vũ nói ra nguyên nhân bị Vô Đạo Bang chặn đường:
“Ta tiến vào Lam Thiên Lâm để tiếp nhận truyền thừa của ông nội để lại.”
Nàng từ nhẫn trữ vật lấy ra một lệnh bài màu huyết dụ, trên lệnh bài khắc một chữ “Nhẫn”. Nàng nói tiếp:
“Khi ta đột phá Nguyên Anh kỳ liền có thể truyền linh lực vào lệnh bài cảm ứng vị trí của nơi truyền thừa.”
Nàng ngừng một hơi chợt nhớ ra điều gì đó:
“À hồ ly của huynh đâu rồi, ta có thể xem một chút được không? Ta cảm thấy nó đặc biệt.”
Trần Lãm mắt lóe sáng đem hồ ly ra ngoài, biết không chừng Yên Vũ có thể cung cấp ít thông tin về nàng. Từ trong không gian hệ thống xuất hiện một hồ ly trắng tinh, nàng vừa bước ra liền lười biếng nằm xuống.
Yên Vũ đối với hồ ly vô cùng yêu thích. Hồ ly được ôm riết thành quen, không tự chủ sinh ra cảm giác dựa dẫm vào người khác. Nàng đánh giá Yên Vũ rất tốt. Yên Vũ mân mê gò má hồ ly hâm mộ nói:
“Trần huynh có biết huynh vừa nhặt được một bảo vật không?”
Không để cho hắn trố mắt trầm trồ, nàng nói tiếp:
“Hồ ly này sở hữu một loại nguyên tố đặc chủng Phá Linh Huyết Diễm màu đỏ sẫm như máu có thể đốt cháy linh lực và linh khí kẻ địch kể cả bên trong thân thể. Ta thấy nó mới nắm giữ sơ bộ nắm giữ chưa thực sự thành thục.”
Trần Lãm quỷ dị nhìn hồ ly trong lòng nàng, tùy tiện cứu mạng vô tình mang tới lợi ích to lớn. Hơn thế nữa, khi đem hồ ly ra khỏi không gian hệ thống, hắn cảm giác hỏa tinh trong đan điền rung động, hóa ra liên quan đến Phá Linh Huyết Diễm. Hệ thống cho nhiệm vụ đáng đồng tiền bát gạo.
Bỗng dưng Yên Vũ bật cười:
“Khanh khách, hồ ly chỉ có giống cái, đợi nàng đến Ngũ tinh hóa hình người liền có thể song tu chia sẽ Phá Linh Huyết Diễm, đó là năng lực của Hồ tộc, thế mới nói huynh nhặt được bảo vật nha.”
Mặt Trần Lãm co quắp, hắn không nghĩ còn có chuyện này. Qua giọng điệu của Yên Vũ hắn đại khái biết được song tu chính là thế nào, còn không phải giống như trị thương cho Thẩm Mộng Dao hay sao.
Hắn tạm thời không tính tới chuyện này, Phá Linh Huyết Diễm do nàng sở hữu nên không phải hắn muốn là được. Nhưng chắc chắn hắn sẽ không để hồ ly rơi vào tay người khác, đặc biệt là nam nhân. Điều hắn không nhìn thấy là hồ ly trừng mắt liếc xéo hắn trong hơi thở liền nhắm mắt.
Hắn đổi chủ đề:
“Ta thấy nàng có một môn kiếm pháp rất lợi hại, một kiếm chém ra ba tầng kiếm khí kết dính chặt chẽ vô cùng.”
Yên Vũ kinh ngạc:
“Vậy mà huynh nhìn ra được, đó Tam Thanh Kiếm Pháp Thập Bát Điệp có sáu tầng, luyện tới tầng cao nhất có thể chồng chất mười tám tia kiếm khí, uy lực đạt tới Huyền cấp hạ phẩm.”
Bất quá nàng bĩu môi:
“Ta chỉ mới luyện tầng đầu tiên nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được, nếu không đã một kiếm cho hai tên kia đi đời nhà ma.”
Trần Lãm ngược lại khiếp đảm. Sau Thiên cấp là Hoàng cấp, sau Hoàng cấp chính là Huyền cấp. Chỉ một kiếm chưa thật sự tinh đã mạnh mẽ thế rồi, một khi đại thành thì không phải nghĩ.
Yên Vũ trông dáng vẻ của hắn mà đắc ý, rốt cuộc nàng có một thứ khiến hắn phải ngước nhìn. Nàng cảm thấy hôm nay là một ngày kinh hỷ lớn nhất hai mươi năm cuộc đợi. Vì vậy liền ra ngoài mua một ít nguyên liệu nấu ăn, nàng quyết định đãi hắn một bữa.
Trước khi đi nàng để lại cho Trần Lãm một số đan dược tu bổ linh hồn làm cho hắn cảm kích không thôi.
Trần Lãm bước lên một căn phòng tại lầu hai, trong phòng chỉ có một chiếc giường và một bàn tròn nhỏ. Hắn leo lên giường bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm thu được.
Trong nhẫn đầu trọc có 1200 linh thạch thượng phẩm, vài viên đan dược hồi phục và một ống kim loại nhỏ xíu. Đây chính là ám khí hắn đánh lên Yên Vũ. Qua lời Bạch Đình đây là một pháp bảo ám sát Địa cấp trung phẩm, người trúng phải sẽ bị kim châm tạo từ linh khí gây tê liệt, độ linh hoạt cơ thể giảm đáng kể trong một khắc.
Trong nhẫn Đạo Liệt có 3800 linh thạch thưởng phẩm, một bình Hồi Thiên Đan, một bình Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn.
Trần Lãm tặc lưỡi thầm mắng cướp bóc gì mà không có quý hiếm, nhưng cũng thu hết.
Đến lượt nhẫn trữ vật của tên đường chủ, ánh mắt hắn liền lấp lóe.
Bốn vạn linh thạch thượng phẩm, một bình Hồi Thiên Đan cực phẩm, một bình Ngũy Hoa Ngọc Lộ Hoàn cực phẩm, hai cuộn giấy cuốn thành quyển trục, một bình ngọc thơm phúc và một mảnh giấy mỏng.
“Má nó đường chủ có khác giàu sang hẳn.”
Tổng cộng hơn bốn vạn linh thạch thượng phẩm đủ cho hắn tu luyện thỏa sức, hắn đói linh thạch rồi, từ lúc trị thương cho Thẩm Mộng Dao thì linh thạch của nàng cạn veo cũng không cho hắn được viên nào.
Hai cuộn giấy là hai chiến kỹ Chấn Lôi Quyền và Loạn Ảnh Lôi Quyền Trần Lãm đã gặp qua. Chỉ có bình ngọc và mảnh giấy kia thì hắn không biết.
“Bình ngọc này là Xuân Nhan Thủy đó công tử. Công dụng của nó là duy trì nhan sắc của nữ nhân ở tuổi xuân, hơn nữa phẩm chất của bình Xuân Nhan Thủy này là cực phẩm, hiệu quả cực kỳ cao. Công tử có thể dùng nó để tán gái như Yên Vũ chẳng hạn, nàng sẽ rất thích nha.” Bạch Đình bên cạnh thích thú giải thích.
Trần Lãm hài lòng, chỉ tiếc là mảnh giấy kia ngay cả Bạch Đình đều không rõ. Về hai thanh đao của đầu trọc và Đạo Liệt chỉ là hàng Địa cấp trung phẩm không có giá trị với Trần Lãm, hắn dự định sẽ đem đi bán đổi lấy ít linh thạch.
Đến lượt một hộp ngọc do Yên Vũ đưa hắn, bên trong có mấy chục viên Bổ Hồn Đan có tác dụng bồi bổ lực lượng linh hồn. Tất cả đều là Địa cấp thượng phẩm. Trần Lãm nuốt một viên xếp bằng bắt đầu tu luyện.