Trần Lãm kinh ngạc, hệ thống đột nhiên công bố nhiệm vụ độ khó cao như thế. Hệ thống biết chơi thật, đưa ra nhiệm vụ khác gì bắt hắn thu thập hết mỹ nhân thiên hạ.
“Công tử lo mà tìm cách hoàn thành nhiệm vụ đi, hệ thống đưa ra con đường tốt nhất cho công tử.” Bạch Đình một bên bĩu môi.
Trần Lãm cười hết nổi, một Thiên Ngọc Ly chưa xong lại lòi ra thêm một Thanh Hàn. Hơn nữa còn là nữ cường giả Phân Thân kỳ thâm sâu khó lường. Dù đã kết giao bằng hữu nhưng không phải nữ nhân dễ động vào.
“Ngươi nhìn gì đó, Xuân Nhan Thủy là bảo vật ưa thích của nữ nhân, nhìn ta lạ lắm sao?” Thanh Hàn yêu kiều hừ khẽ, hiển nhiên không vui.
“Đâu có, chỉ là ta vẫn hình dung nàng như tiên nữ cao cao tại thượng trong mắt thế nhân lúc này lại có dáng vẻ một tiểu cô nương khiến ta bất ngờ, nói thật nàng cười rất đẹp nha.” Trần Lãm vội vàng giải thích.
“Hừ dẻo miệng.” Chân mày giãn ra, Thanh Hàn hiểu lầm hắn chứ không phải phát hiện ra hắn đang suy tư về hệ thống. Nàng nhìn hắn trông rất trẻ liền hỏi:
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Trần Lãm thản nhiên: “Vừa qua mười bảy.”
Thanh Hàn gật gù gõ gõ ngón tay trên môi mọng: “Ta hơn 5000.”
Trần Lãm tí nữa té xuống đất. Nhìn bộ dáng của hắn, nàng trầm giọng:
“Chê ta già? Ta hiểu rồi hóa ra ngươi tặng ta Xuân Nhan Thủy để trẻ đẹp như tiểu cô nương Yên Vũ của ngươi chứ không phải ý đồ gì tốt.”
“Không hề, ta biết nữ nhân luôn thích chăm chút bản thân, dù đẹp cách mấy vẫn luôn luôn thích những thứ tăng cấp nhan sắc. Hơn nữa tu si chúng ta thọ mệnh dài lâu, ta không quan tâm đến tuổi tác, khen còn không hết làm sao chê nàng.” Trần Lãm liền giải thích, vị lâu chủ này làm hắn nhức cả đầu. Lúc này nàng không phải chính là một tiểu cô nương thích giận hờn hay sao?
“Hừ, xem như ngươi biết điều.” Thanh Hàn nhoẻn miệng cười cất đi Xuân Nhan Thủy, nàng hỏi sang chuyện khác: “Ngươi có dự tính tham gia Lam Cực Hội Võ?”
“Không, ta vốn định giải quyết một chút chuyện liền rời đi.” Trần Lãm lắc đầu.
“Vậy còn Thiên Việt Thư viện, ngươi không tính sao? Với thực lực của ngươi rõ ràng có thể cạnh tranh ba hạng đầu của Lam Cực Hội Võ liền có thẳng một danh ngạch tiến vào Thiên Việt Thư viện.” Thanh Hàn nhíu mày.
“Đương nhiên là muốn nhưng ta muốn tiến vào thông qua hình thức tuyển sinh để có thể cọ xát với các thiên tài, nếu như vào thẳng thì ta đã đánh mất một cơ hội rồi.” Trần Lãm giải thích.
Thanh Hàn hài lòng, ánh mắt nhìn người của nàng hẳn không sai. Ít nhất thì hắn muốn tự lực tìm kiếm cơ hội, không dựa dẫm vào con đường đã được định sẵn, tuổi còn trẻ nhưng rất trưởng thành. So với tên Dương Minh Khiêm kia đã không cùng một thế giới. Tuy nhiên nàng vẫn không dừng lại, tiếp tục hỏi hắn:
“Vậy Dương gia ngươi xử lý như thế nào? Không lẽ ngươi cứ trốn tránh như vậy?
Trần Lãm nhìn xa xăm nói ra:
“Hiện tại trong thành không cho giao đấu, ta sẽ tìm cách dụ con chuột này ra. Còn về chuyện khác, ít nhất đợi đấu giá Kỳ Trân Các qua đi.”
“Có chuyện này, ngươi không tham gia Lam Cực Hội Võ cũng không sao nhưng cần phải làm.”
“Chuyện gì?” Trần Lãm tò mò hỏi.
“Hỗ trợ Đoạn gia hoặc Lưu gia đoạt vị trí thành chủ.” Thanh Hàn trầm giọng.
Trần Lãm trố mắt, hắn không ngờ Thanh Hàn đưa ra chủ ý như vậy, có chút hứng thú hỏi:
“Vì sao, ta chỉ là Kim Đan hậu kỳ mà thôi.”
Thanh Hàn nhìn hắn thật sâu nhếch miệng:
“Kim Đan hậu kỳ không có danh tiếng giết được Nguyên Anh trung kỳ, không phải quá vô lý sao? Ta tin tưởng với thực lực và bản lĩnh của ngươi có thể làm được. Thân phận của ta không tiện ra tay, hơn nữa ta còn thứ khác phải giải quyết.”
Trần Lãm cứng họng không nói được. Ngay cả chuyện phát sinh trước đó Thanh Hàn cũng nắm bắt. Nhưng hắn càng khó thở hơn khi một bảng thông báo nhiệm vụ hiện ra.
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Lam Cực Thành đổi chủ (tham gia Lam Cực Hội Võ đánh bại tất cả thí sinh của Dương gia). Phần thưởng: một chiến kỹ Thiên cấp ngẫu nhiên, một pháp bảo Địa cấp ngẫu nhiên, một Mặt Nạ Biến Dạng. Trừng phạt: Mất đi quan hệ với Thanh Huyền Lâu. Độ khó: Tiểu.”
Hệ thống đưa ra nhiệm vụ đúng lúc với yêu cầu của Thanh Hàn. Trần Lãm không thể từ chối được nữa, lần này hắn phải quậy tung Lam Cực Thành. Xem ra cuộc sống yên ổn thật không dễ.
Trần Lãm cười khổ chấp nhận, hắn muốn biết nguyên nhân: “Vì sao phải là Dương gia?”
“Vì bọn chúng không đáng tin. Còn về căn nguyên thế nào ngươi sẽ tự mình biết.” Thanh Hàn thản nhiên trả lời như không.
“Được rồi, chắc có lẽ ngươi cũng có chuyện cần làm. Ta ở lại đây trong thời gian ngắn ngươi có việc gì cứ tới đây tìm ta. Không cần che giấu, ta sẽ thông báo cho mấy người Vương Thi.”
Trần Lãm nghe được trong lòng thở phào, hắn muốn đi lắm rồi, ở lại không chừng bà nương này nhờ vả hắn thêm chuyện điên khùng gì nữa không biết được.
“Ở đây ta có truyền tống trận, ngươi muốn đi đâu.” Thanh Hàn chống cằm lười biếng hỏi.
“Bìa rừng phía nam Lam Cực Thành.”
…
Vài ngày sau, tại Dương gia.
Dương Minh Khiêm nằm dài trên đùi một thị nữ, bên cạnh có một thị nữ khác đút từ trái nho vào miệng.
Ngoài cửa phát ra âm thanh: “Bẩm thiếu gia có thuộc hạ báo tin.”
“Vào đi.” Thanh âm trầm của hưởng thụ của Dương Minh Khiêm vọng lên, một tay xoa nắn bầu sữa thị nữ.
Tên thuộc hạ vừa tiến vào lập tức quý xuống cung kính:
“Bẩm thiếu gia, đã phát hiện hành tung của tên thiếu niên cần tìm, hắn đang trú ẩn tại nhà của Yên Vũ, hằng ngày tiến vào rừng rậm phía nam Lam Cực Thành.”
Sau khi tên thuộc lui ra, hắn ngồi dậy suy nghĩ gì đó ánh hiện vẻ tham lam.
“Á… nhị thiếu gia.”
Hai thị nữ bên cạnh bị hắn ngắt lấy nhũ hoa không thương tiếc rên rĩ.
…
Trần Lãm vẫn không hay biết bởi tai mắt của Dương gia ở mọi nơi. Hắn không sử dụng Mặt Nạ Biến Dạng nhằm dụ dỗ Dương Minh Khiêm không nhịn được mà ra tay. Khi đó hắn lại cải trang thành một thân phận khác. Hơn nữa trong mấy ngày sắp tới ngôi nhà bí bảo làm mới, hắn hi vọng có một loại chiến kỹ giúp hắn tránh bại lộ thân phận.
Yên Vũ nấu xong bữa trưa Trần Lãm liền xuất hiện. Mỗi ngày đánh yêu thú trong rừng về nhà được Yên Vũ cho ăn ngon, hắn sớm muốn bắt nàng vào trang viên, nhưng hiên tại chưa phải lúc.
Yên Vũ đột nhiên ôm lấy hắn ngửi ngửi trên vai, lập tức hừ lạnh:
“Huynh vừa đi gặp cô nương nào, sao lại nói đi làm nhiệm vụ?”
Trần Lãm dở khóc dở cười. Hắn vừa mời từ Thanh Huyền Lâu truyền tống về thẳng nhà Yên Vũ. Chỉ nói chuyện vài câu với Thanh Hàn thôi mà vẫn bị Yên Vũ phát hiện. Nữ nhân thật là kinh khủng.
Trần Lãm không muốn mùi vị ghen tuông xâm nhập vào bữa ăn ngon liền một hơi kể ra hết chuyện Trà Thi Yến.
“Hóa ra nam nhân ở sát bên cạnh ta lại là người náo động cả Lam Cực Thành thời gian quan.” Yên Vũ bất ngờ không khép được miệng, ngay sau đó nhận ra điều gì mặt tối sầm nhéo hắn hỏi:
“Hừ huynh chê ta không bằng nên mới cố tìm đến vị lâu chủ kia cho bằng được phải không?”
Trần Lãm hết cách, bèn ôm Yên Vũ vào lòng cảm nhận hương thơm của giai nhân, nhẹ giọng:
“Ta chỉ vì muốn đối phó với Dương Minh Khiêm mà thôi, ta với vị lâu chủ đó cũng chỉ xả giao. Yên Vũ nàng rất đẹp, ta đối với nàng là bằng hữu làm sao dám mạo phạm, người ta tin tưởng chỉ có duy nhất nàng.”
Yên Vũ bị hắn ôm thân thể muốn thoát ra mà không được, hành động chậm chạp hẳn đi. Trong lòng rộn ràng ngọt ngào nhưng có chút mất mát. Thật sự chỉ là bằng hữu thôi sao?
Yên Vũ cong môi thì thầm:
“Vậy huynh phải bồi ta một ngày, ngày mai ta muốn đi một nơi.”
“Nơi nào?” Trần Lãm siết nhẹ vòng eo con kiến của Yên Vũ tò mò.
Yên Vũ ngẩn đầu hé môi thơm đặt lên má hắn một nụ hôn liền tươi cười:
“Hắc Đổ Trường.”
…
Tại một nơi sâu trong rừng rậm phía tây nam Lam Cực Thành có một có một ngôi làng.
Mỗi căn nhà trong ngôi làng đều treo ít nhất chục cái đầu lâu.
Tường rào xung quanh khắp nơi đều có người trông coi, dáng vẻ dữ tợn.
Nơi này chính là căn cứ Vô Đạo Bang.
Lúc này trong tòa lâu lớn nhất diễn ra một cuộc họp, một cuộc họp lớn nhất trong hơn chục năm trở lại.
Sắc mặt những người tham gia ai náy đều nặng nề. Không ai dám ngẩng mặt trước một nam trung niên khí tức âm u ngồi trên bảo tọa.
Nam thanh niên u ám hai mắt không cảm xúc trầm giọng:
“Trong lúc bổn vương bế quan đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đạo Dương chết, hắn đã động đến thế lực nào?”
Thanh âm trầm thấp không hề dữ dằn nhưng đám người bên dưới không dám thở mạnh. Hắn trong thời gian bế quan nhằm đột phá Xuất Khiếu kỳ giao cho tam đại đường chủ quản lý. Không ngờ vừa phá quan cao hứng không được lâu liền phát hiện hồn bài nhị đường chủ Đạo Dương vỡ nát, chết không thể cứu.
Đường chủ là nhân vật cốt lõi Vô Đạo Bang. Hắn vốn dĩ sau khi đột phá Xuất Khiếu kỳ lựa ra một bang chúng tinh anh nhất bồi dưỡng làm đường chủ thứ tư. Không chỉ đến Đạo Dương lại chết tại một nơi không hề gần bản doanh. Ngay cả Xích Nhuyễn Giáp hộ thân cũng bị cướp mất.
Một tên dáng người gầy gò hốc hác khom người chấp tay run rẩy nói:
“Bẩm đại vương gia, ngày đó nhị đường chủ đột nhiên rời khỏi, ta chỉ nghe hắn nói đi trợ lực Đạo Liệt, trước đây đã từng nhiều lần như vậy nên không hỏi thêm.”
“Cách đây vài ngày phát hiện hồn bài nhị đường chủ vỡ vụn ta liền dựa theo bí pháp tìm hắn thì đã không còn gì.”
“Vết tích chiến đấu thảm liệt, ta xác định đối phương có ít nhất hai người trong đó có một người sử dụng kiếm, người còn lại ta không xác định được nhưng từ tử thi ta khẳng định hắn chết bởi một thứ cực kỳ nguy hiểm.”
“Thứ gì ngươi nói xem Vô Liêm?” Đại vương gia liếc hắn sắc lẹm.
“Hỏa đặc chủng.” Tên gầy gò tên Vô Liêm nặng nề nói ra.
Hít!
Toàn thể hít sâu, ngay cả đại vương gia cũng nhắm mắt nhìu mày kịch liệt.
“Bất quá dựa vào vết tích để lại, đối phương tuyệt đối không cao hơn Nguyên Anh trung kỳ.” Vô Liêm bổ sung, không khí dịu đi đôi chút.
Lúc này từ bên ngoài hô lên một tiếng: “Bẩm đại vương, nhị vương gia đã về.”
Lời vừa dứt, một bóng người xé gió xuất hiện, hắn liền nói:
“Đại ca, chuyện Đạo Dương có trách thì trách hắn quá chủ quan. Ngay cả Đạo Liệt cũng thường xuyên hành động riêng lẻ. Huynh nghĩ xem có khi hai huynh đệ hắn phạm phải đệ tử tông môn nào đó lịch lãm thì sao?”
Đại vương gia cảm thấy có phần hợp lý bất quá hắn không can tâm. Cứ như vậy Vô Đạo Bang phải chấp nhận tổn thất?
Nhị vương gia vốn là đệ đệ ruột thịt, phản ứng của đại ca không qua được hắn. Hắn đánh mắt nhìn toàn trường cười khẩy quái dị:
“Ta nắm giữ một tửu lâu nắm bắt được vài chuyện về Dương gia. Tin tưởng đại ca hứng thú.”