Trần Lãm phấn khởi vô cùng, Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết liên tiếp đem tới lợi ích không tưởng, hắn liền cho mở quà. Bạch Đình chỉ biết lắc đầu nhìn vị kí chủ lợi dụng triệt để hệ thống để làm chuyện xấu.
“Công tử như vậy có khác gì gian lận?” Nàng khoanh tay bất mãn.
“Em xét nét quá làm gì? Ta gian lận nhưng không ai nhận biết thì chứng tỏ ta không gian lận nha.” Trần Lãm dửng dưng như không. Gian lận các ngươi không phát hiện ra thì là lỗi các ngươi, liên quan gì đến ta, trách các ngươi gà quá thôi.
“Tinh! Mở chiến kỹ Thiên cấp ngẫu nhiên. Ký chủ nhận được chiến kỹ Thiên cấp thượng phẩm Liệt Hỏa Tình Thiên.”
“Tinh! Mở pháp bảo Thiên cấp ngẫu nhiên. Ký chủ nhận được vũ khí Thiên cấp tử sắc U Minh Thương.”
Hệ thống còn cung cấp thêm thông tin U Minh Thương có thể dung nhập hỏa linh lực và các chiến kỹ hệ hỏa không yêu cầu vũ khí để gia tăng lực công. Đó mới là nguyên nhân khiến hắn phát run. Nhân sĩ Hắc Đổ Trường lại nghĩ hắn kích động vì ăn quả lớn a.
Chưởng quầy quan sát Trần Lãm không quăng ra nhẫn trữ vật nữa trong lòng nhẹ nhõm. Bất giác hắn kinh biến muốn quỳ lạy gọi cha gọi mẹ khi thấy hắn tỉnh bơ ném ra một đống linh thạch.
“Lần này sương sương 3000 thôi.”
Trần Lãm tùy ý ném vào một nơi trên bàn. Đám đông nhanh chóng đặt theo, vẫn có kha khá người kiên định giữ quyết định cũ, an toàn mà chắc cú.
Chưởng quầy nhắm tịt mắt run rẩy cầm hũ bạc lên. Mắt không thấy tim không đau a.
Hắn còn đang cầu khấn thì một tên khách la to:
“Haha năm sáu ta phát tài rồi.”
“Hắc hắc vào tài của ta.” Một tên khác nhao nhao.
Chưởng quầy không tin hí mắt nhìn xuống ba viên xí ngầu. Là một năm sáu trong khi Trần Lãm ném vào cặp hai sáu. Chân mãy giãn ra, đôi vai thả lỏng. Hắn qua khỏi kiếp nạn rồi. 3000 linh thạch không bù được bao nhiêu còn đỡ hơn thông bốn vòng không cứu vớt được. Chưa đầy hai nén hương hắn làm Hắc Đổ Trường bay mất mấy ngàn linh thạch thượng phẩm, đổi ra linh thạch cực phẩm là mấy chục. Nhiêu đó tương đương một món trong đấu giá Kỳ Trân Các.
Hắn nhìn Trần Lãm đi thật liền thay ca, ngày hôm nay với hắn là quá đủ.
Trần Lãm thong dong đi ra khỏi Hắc Đổ Trường, sau lung vọng tiếng hô:
“Đại ca chính là thần tượng của tiểu đệ. Tiểu đệ chính là…”
Không để hắn nói hết câu, Trần Lãm vội vàng dắt Yên Vũ đi nhanh mất hút vào dòng người. Trần Lãm thầm mắng mẹ nó ta chỉ chơi cho mỹ nhân vui ngươi cái tên ham hố cờ bạc đi theo ta có mà điên.
Sẵn tiện phố xá nhộn nhịp, Trần Lãm đưa Yên Vũ đi mua sắm thỏa thích. Nhìn Yên Vũ cầm kẹo đường nhí nhảnh tò mò từng thứ trên đường đi, Trần Lãm ước gì có thể lưu lại khoảnh khắc này. Thế giới này không có những thứ như máy ảnh.
“Cửa hàng tiện lợi có bán Lưu Ảnh Kính có thể lưu lại khung cảnh trong một đoạn thời gian, công tử mua đi.” Thanh âm Bạch Đình gợi ý.
“Mua. Khoan, em biết ta suy nghĩ gì sao?” Trần Lãm nghi hoặc.
“Đương nhiên thiếp thân ở bên trong công tử mà.” Bạch Đình lè lưỡi thoắt biến mất.
Khóe miệng Trần Lãm co giật. Nói như vậy những lần hắn ân ái nàng đều thấy hết. Nha đầu này…
Chợt Trần Lãm cười bí hiểm, hắn nắm tay Yên Vũ ôn nhu nói:
“Nàng theo ta đến đây, ta cho nàng xem một thứ.”
Trái tim Yên Vũ đập mạnh, nàng đỏ mặt theo hắn đến một con hẻm vắng. Đến nơi, hắn đặt Yên Vũ dựa vào tường cúi xuống bờ vai nhỏ nhắn hít lấy hương thơm.
Yên Vũ không còn kiểm soát được cơ thể đang run từng nhịp theo hơi thở của hắn. Mùi hương nam nhân khiến nàng đắm say.
Nàng nhắm mắt chuẩn bị, ngày này rốt cuộc đã tới.
Chợt Lãnh Nguyệt Bảo Đao xuất hiện trong tay Trần Lãm chém mạnh.
Keng!
Lãnh Nguyệt Bảo Đao cứng rắng đối mặt hai luồng công kích bứt lui hai hắc ảnh.
“Kẻ nào?” Trần Lãm nhíu mày nhìn hai tên che giấu toàn bộ mặt mũi, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
“Kẻ lấy mạng ngươi.” Một âm thanh lạ hoắc từ phía sau đồng thời mang theo hư ảnh địa lang há miệng gào thét điên cuồng lao tới lưng Trần Lãm.
“Liệt Không Trảm.”
Ầm!
Đao khí không xuất hiện ngay vị trí hư ảnh địa lang đồng quy vụ tận.
A!
Hai tiếng hét thảm, hai tên đồng bọn tắt thở ngã xuống.
Dị biến phát sinh, tên đánh lén khựng một nhịp.
“Trấn Hồn Thuật.”
Linh hồn hắn đứng khựng. Trần Lãm không bỏ qua chém tiếp một đao Liệt Không Trảm chém tới. Đồng thời Yên Vũ cũng xuất kiếm.
Phụt!
Thân thể cắt làm ba, máu tươi đầm đìa.
“Đại ca!” Trần Lãm vừa hấp thụ linh hồn kẻ vừa chết liền nghe một tiếng hô quen thuộc.
“Là ngươi?” Trần Lãm bất ngờ, không ngờ tên thiếu niên hớt hả chạy tới lại là tên cờ bạc kia, hơn nữa còn là hồn tu, giết hai tên Nguyên Anh sơ kỳ trong một nốt nhạc.
“Ta vốn dĩ chạy theo đại ca cảm tạ. phát hiện ba tên này lấp ló phía sau không ngừng nhìn về hướng đại ca liền báo cho chị dâu hỗ trợ.”
“Chị dâu?” Không chỉ Trần Lãm ngay cả Yên Vũ bên cạnh cũng há hốc.
“Câm miệng!” Tiếng quát thanh lãnh đằng sau vang lên, một nữ nhân từ góc khuất đi ra.
Nàng mặc bộ váy tay dài trắng thêu chim lạc hoàng kim, mái tóc xanh lục bích cột một bên thả xuống ngang lưng. Thân váy ôm chặt cơ thể phô bày đường cong uyển chuyển. Mi cong khẽ chớp, da trắng hơn tuyết, mũi quỳnh cao thẳng.
Mày liễu cau nhẹ, nàng liếc thiếu niên không vui nói:
“Chuyện ta xử lý, người về đi không ta nói tỷ ngươi chuyện ngươi trốn đi chơi.”
Lời nói thanh tĩnh êm ái vô cùng nhưng lại dọa thiếu niên hoảng hốt. Hắn vội vàng rút chạy khỏi hiện trường.
“Nguyệt tỷ, may mà có tỷ đến kịp.” Yên Vũ nhận ra người quen thở phào.
“Không nên ở đây lâu, Yên Vũ muội và bằng hữu trước hay đến Đoạn gia.” Nữ nhân Nguyệt tỷ lạnh nhạt đề nghị.
Trần Lãm gật đầu, hắn nắm bắt được tình cảnh lúc này liền phóng ra mấy tia Bạo Thủy Xung Ba xuyên thủng đầu và tim hai tên Nguyên Anh trung kỳ đã chết, thay đổi hiện trường.
Sau đó ba người nhanh chóng rời đi, ánh mắt Nguyệt tỷ nháy động thầm nghĩ: “Người này hành động thật cẩn thận.”
…
Tại Đoạn gia.
Trần Lãm đã xác định được nữ nhân ra tay kia chính là Đoạn Lăng Nguyệt, thiên tài Đoạn gia sẽ tham gia Lam Cực Hội Võ. Chỉ là hắn không nghĩ Yên Vũ vậy mà có quan hệ khá thân thiết.
Đoạn Lăng Nguyệt cất bước chậm rãi trong đình viện, nàng mang nét đẹp thanh lãnh của tiểu thư khuê các, khí chất như hoa lan mới nở, từng cử chỉ nhấc tay bước chân toát lên sự điềm đạm và thanh lịch, ngũ quan tinh xảo khuynh quốc khuynh thành.
Trần Lãm đứng gần cảm nhận được mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ nàng như muốn gột rửa hết mọi mệt mỏi và u sầu.
Đoạn Lăng Nguyệt đích thân rót trà mời khách. Hai tay ngọc khẽ nâng tách trà uống một ngụm, nàng nhẹ giọng nói:
“Vị bằng hữu này của Yên Vũ có phải Trần Lãm?”
Yên Vũ đối diện đánh tay Trần Vũ yêu kiều trách móc: “Nguyệt tỷ với ta quen biết rất lâu, còn là nữ tử phẩm hạnh xuất chúng, huynh định che giấu nữa sao?”
Trần Lãm cười khổ lột Mặt Nạ Biến Ảnh, Yên Vũ đã nói như vậy hắn không thể mặt dày tiếp tục.
Đoạn Lăng Nguyệt như cười như không, thố khí u lan:
“Ngươi rốt cuộc đã đắc tội với ai lại có thể khiến ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra tay?”
Trần Lãm tặc lưỡi lắc đầu, hắn đưa ra một lá phù chú kỳ lạ cho Đoạn Lăng Nguyệt dò hỏi:
“Không biết nàng có nhận ra thứ này?”
Đoạn Lăng Nguyệt cầm lá phù trong tay nhận ra lai lịch khẽ nhíu mày: “Trong tấm phù này ẩn chứa một kích của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ và nó chính là từ Dương gia.”
“Dương gia?” Trần Lãm khó hiểu, hắn và Dương Minh Khiêm tuy có thù oán nhưng không đến mức phải dùng tới một đòn này ám sát. Tiếp theo hắn sầm mặt khi Đoạn Lăng Nguyệt nói:
“Tên Nguyên Anh trung kỳ kia là đệ tử Thổ Di Tông. Ngươi nghĩ kỹ lại xem.”
Trần Lãm đối với Thổ Di Tông là gì còn không biết nói gì đến kết thù. Hắn chỉ vừa đến Lam Cực Thành không lâu sau khi cứu Yên Vũ từ tay Vô Đạo Bang liền quanh quẩn trong thành, đôi khi ra ngoài phụ cận. Hơn nữa hắn có Mặt Nạ Biến Dạng cực kỳ cẩn mật mới phải.
Trần Lãm khẽ biến. Lẽ nào là Vô Đạo Bang? Ngay lập tức hắn liền xóa bỏ ý nghĩ này. Nơi Yên Vũ va chạm không gần căn cứ Vô Đạo Bang, nàng vô tình bị đám Đạo Liệt bắt gặp khi chúng đang trên đường đến Lam Cực Thành.
Lúc này lòi ra thêm một Thổ Di Tông lạ hoắc muốn lấy mạng hắn. Trong chuyện này có quá nhiều uẩn khúc.
Đoạn Lăng Nguyệt nâng tay uống trà nhàn nhạt nói:
“Thổ Di Tông cách Lam Cực Thành hơn 5000 dặm về phía Bắc, tên đệ tử nắm giữ công kích Xuất Khiếu kỳ có thể là người của Dương Minh Tu, thiếu chủ của Dương gia.”
“Dương Minh Tu là đệ tử chân truyền, chỉ cần hắn thuận lợi tiến vào Thiên Việt Thư viện trưởng thành sẽ trở thành người kế nhiệm tông chủ tương lai.”
“Cảm tạ Đoạn tiểu thư đã trợ chiến và cung cấp thông tin.” Trần chấp tay, xem ra uẩn khúc chính là đến từ đây, mặc dù chưa dò xét được gì nhưng ngầm biết đây là một âm mưu nhắm vào hắn. Ngoài ra hắn còn biết thêm một điều, cách đây một thời gian ngắn quy định cấm giao chiến trong thành đã được gỡ bỏ.
“Đều là người quen ngươi không cần khách khí.” Đoạn Lăng Nguyệt lắc đầu nói:
“Người được Yên Vũ muội xem trọng không thể không là nhân tài.”
Trần Lãm liếc qua Yên Vũ lúc này đã tháo khăn che mặt chăm chú nhìn hắn. Nàng nhanh nhảu:
“Hắc Đổ Trường chính là do Đoạn gia quản lý, vì biết hôm nay Nguyệt tỷ tới đây trông coi một chút nên ta mới muốn cùng huynh tới chơi. Không nghĩ đến bị tập kích, huynh về sau phải vạn phần cẩn thận.”
Trần Lãm thầm đánh giá Đoạn Lăng Nguyệt này không chỉ tu luyện cả hồn lực mà còn góp tay vào việc quản lý của gia tộc. Nàng là một nữ nhân toàn diện a.
Chợt nhớ đến tên thiếu niên non nớt cờ bạc kia, hắn liền hỏi:
“Tên nhóc lúc nãy là ai, xem ra có quen biết sâu cạn với nàng?”
Đoạn Lăng Nguyệt đáp: “Hắn là Tô Minh, đệ đệ của Tô Lăng Sương.”
“Tô Lăng Sương thiên tài Tô gia? Không phải nghe nói hai nhà tranh đấu với nhau, xem ra nàng và vị tiểu thư Tô gia đó quan hệ không tệ?” Trần Lãm thắc mắc.
“Tranh đấu để phát triển mà thôi, không phải ta sống ngươi chết. Hơn nữa tiến nhập Thiên Việt Thư viện chúng ta cùng nguồn gốc xuất thân dễ bề phụ trợ.” Đoạn Lăng Nguyệt chậm rãi nói:
“Sắp tới ngươi có dự định gì?”
Trần Lãm không ngần ngại tiết lộ: “Đấu giá Kỳ Trân Các.”
Yên Vũ chăm chú lắng nghe đột nhiên hai mắt sáng rực hứng thú chen ngang:
“Vậy Nguyệt tỷ đi cùng chúng ta đi.”
Trần Lãm chưa kịp ú ớ đã bị Đoạn Lăng Nguyệt giành trước:
“Không thành vấn đề, trước mặt muội và Trần Lãm tạm thời ở lại Đoạn gia sẽ an toàn hơn. Đến ngày đấu giá liền xuất phát.”