Đoạn Lăng Nguyệt phất tay áo chắn phía trước Trần Lãm lạnh lùng nhìn Tam hộ pháp:
“Ngươi muốn động thủ? Dương gia muốn cùng Đoạn gia trở mặt hay sao?
Tam hộ pháp trong lòng đã nghĩ đến chuyện này cười gằn:
“Thì sao? Bổn hộ pháp chỉ cần giết sạch các ngươi là được, Đoạn gia có thể tra ra sao.”
“Nơi này đã bị phong tỏa, đừng nghĩ đến việc truyền tin cho Đoạn gia, trừ khi cha ngươi đi ngang.”
“Khà khà, hiện tại hắn hình như đã tiến vào Đông Việt Đại lục rồi.”
Đoạn Lăng Nguyệt trầm mặc, nàng thực sự đã bóp nát tấm phù chú thông tri cho gia tộc nhưng có một màn chắn vô hình ngăn chặn mọi tín hiệu truyền ra. Nàng từ nhỏ làm việc vô cùng liêm chính, hầu như chỉ ở trong Đoạn gia, ra ngoài có giả Xuất Khiếu kỳ âm thầm bảo hộ nên không cần lưu lại bất kỳ mệnh ấn nào tại gia tộc.
Nào ngờ Tam hộ pháp có pháp bảo ngăn cách mọi cảm ứng từ Xuất Khiếu kỳ trở xuống khiến con bài phòng bị sau cùng vô hiệu.
Trần Lãm phía sau đã khôi phục thương thế chín thành nhưng linh hồn không thực sự toàn thịnh. Hắn liên tục sử dụng hồn lực cường độ cao nên không thể trong thời gian ngắn hồi phục. Nàng chỉ tập trung vào hồn kỹ bí ẩn có khả năng định trụ linh hồn của Vô Liêm nên không biết mấu chốt của Trần Lãm nằm ở chỗ khác.
Ở khoảnh khắc U Minh Thương va chạm pháp kiếm của Dương Minh Khiêm, Liệt Hỏa Tình Thiên đã bạo phát nghịch chuyển tình thế.
Liệt Hỏa Tình Thiên lấy người thi triển làm trung tâm phát hai mươi hỏa đạn theo hình vòng tròn bao quanh. Nhìn vào sẽ cho rằng đây là một chiến kỹ gây ảnh hưởng diện rộng nhưng nếu mục tiêu tiếp xúc ở khoảng cách gần sẽ trúng nhiều hơn một hỏa đạn từ tâm bắn ra. Hơn nữa người càng thông thạo có thể chủ động điều chỉnh hướng hai mươi hỏa đạn.
Trần Lãm ở trong không gian thí luyện thời gian gấp mười lần bên ngoài đã luyện đến mức bó hẹp phạm vi của Liệt Hỏa Tình Thiên thành hình quạt. Vì thế Dương Minh Khiêm trúng liền một nửa hỏa đạn Liệt Hỏa Tình Thiên. Nếu Trần Lãm luyện đến mức lô hỏa thuần thanh có thể áp súc hai mươi hỏa đạn thành một đại hỏa cầu mang theo uy lực tối đa gấp hai lần một hỏa đạn bình thường. Sức phá hoại khủng khiếp vô cùng.
Nếu là ngày trước hắn không dám chủ động tìm đến Dương Minh Khiêm. Trần Lãm nay đã khác, đồ hệ thống cho không phải củi mục a.
Đoạn Lăng Nguyệt trong lòng nặng nề, trúc phiến đã xòe ra chuẩn bị đối chiến. Nàng đánh cược vào Trần Lãm một lần này, chiến lực hơn người vô cùng thần bí của hắn mang đến cho nàng một hi vọng le lói trong tình cảnh thập tử vô sinh.
Xuất Khiếu kỳ đối với Nguyên Anh kỳ như cha với con. Nàng không chắc nhưng vẫn hi vọng, hi vọng một kỳ tích.
“Nói nhảm đủ rồi.” Sắc mặt Tam hộ pháp đỏ rực, tay cầm pháp kiếm không ngừng áp súc thủy linh lực hội tụ thủy linh khí xung quanh cuồn cuộn tiến vào.
“Dương Thủy Kiếm Pháp – Thủy Xung Thích.” Tam hộ pháp quát lớn, người và kiếm thoắt biến mất đâm tới Đoạn Lăng Nguyệt bằng tốc độ Xuất Khiếu kỳ.
“Á.”
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Đoạn Lăng Nguyệt tay kết ấn đột nhiên bị Trần Lãm hất văng một bên. Trong ánh mắt kinh ngạc phảng phất chút thất thần của Đoạn Lăng Nguyệt, một thân ảnh nam nhân cương nghị rực cháy chiến ý xách thương chĩa thẳng về thủy kiếm kinh thiên.
“Súc sinh đến đúng lắm.” Sắc mặt Tam hộ pháp dữ tợn sắp nuốt gọn con mồi. Chợt hắn phát hiện khóe miệng Trần Lãm cong lên liền cảm thấy không đúng.
Một Kim đan hậu kỹ nhãi nhép lại dám nghênh ngang chính diện ngăn cản một kiếm toàn lực Xuất Khiếu kỳ?
Khoảnh khắc mũi thương gần chạm lưỡi kiếm, một tấm phù trên mũi thương lóe sáng. Một hư ảnh thủy kiếm ngưng thực y như đúc pháp kiếm trong tay Tam hộ pháp nghênh đón.
Ầm!
“AAA”
Trần Lãm bị hai luồng công kích toàn lực Xuất Khiếu kỳ bạo nổ chấn văng cả trăm trượng, tay phải cầm U Minh Thương nát rời, xương cốt cánh tay đứt lìa đâm ra ngoài máu me rợn người.
Đối diện là Tam hộ pháp mặt mũi mình mẩy máu tươi đầy, đầu trụi tóc nhìn không ra con người. Hắn đã ra thế công hết lực không thể lập tức thu hồi, chỉ còn cách cường thế đối ngạnh. Nhưng đột nhiên hắn đơ ra, thân thể mất đi điều khiển trong thoáng chốc ăn trọn vụ nổ và Liệt Hỏa Tình Thiên.
Tam hộ pháp lọm khọm bò dậy, vừa rồi đã bị thương không nhẹ, trên ngực vài cái lỗ máu không ngùng tuôn ra. Nốc mấy viên đan dược liền hướng kiếm trực chỉ Trần Lãm nằm lê lết đâm tới.
Tam hộ pháp mang thương thế nhưng Đoạn Lăng Nguyệt vẫn chậm một nhịp. Đột nhiên trước mặt Trần Lãm hiển lộ một giai nhân tuyệt sắc đong đưa bốn cái đuôi.
“Tứ tinh? Chết cả đôi cho ta” Tam hộ pháp có một chút bất ngờ, một yêu thú tứ tinh ngu xuẩn tìm chết.
Thiên Ngọc Ly chính là do Trần Lãm đưa ra, nàng đã đột phá tứ tinh trở thành át chủ bài của hắn.
Thiên Ngọc Ly một thân bạch y ôm sát dáng người lồi lõm. Nàng rung nhẹ bờ căng tròn nở nụ cười quỷ mị. Thần trí Tam hộ pháp bị cuốn hút vào hồ nữ tuyệt sắc, hắn nhìn thấy nữ nhân đẹp nhất trên đời, chưa bao giờ nhìn thấy một nữ nhân nào xuất sắc hơn. Một nữ nhân như vậy đang nhìn hắn mời gọi
Bên dưới đũng quần Tam hộ pháp đội lên một khúc, thế công tiêu tán. Thiên Ngọc Ly ưỡn ẹo quỳ xuống muốn cởi quần hắn xuống. Tam hộ pháp cảm nhận được mùi hương mê người xộc vào mũi, mặt cười dâm chảy nước miếng đưa tay muốn bóp lấy bầu sữa kiêu ngạo. Bỗng nhiên sát ý phía trước ngập tràn, tử thần sắp đánh tới làm thần kinh hắn căng cứng thoát khỏi mị hoặc.
Nhưng Tam hộ pháp tụ lực liền cảm thấy hạ thân nóng điên người.
“AAA”
Tam hộ pháp hét thảm áp tay vào hạ bộ, linh lực tiêu tán không thể ngưng tụ. Tiểu huynh đệ bị một ngọn lửa đỏ như máu thiêu đốt. Thủy linh lực không cách nào dập tắt, kinh mạch hạ thân từng đoạn cháy rụi, thống khổ không thể tả.
“Trấn Hồn Thuật.”
“Hự.”
Trần Lãm sắc mặt tái nhợt, hắn điều động hồn lực tối đa vào bí thuật. Tam hộ pháp không phải hồn tu nhưng tinh thần mạnh mẽ hơn Kim Đan kỳ hay Nguyên Anh kỳ rất nhiều. Hắn không dám khinh suất.
Tam hộ pháp đã chứng kiến màn này hắn cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu tươi chống lại linh hồn định trụ nhưng động tác đã chậm hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên cổ tay trái của Lạc Nam xuất hiện một cái nỏ đang ngưng tụ một lượng thủy linh lực khổng lồ vượt quá hiểu biết của hắn. Mùi tử vong đánh thẳng vào đại não nhưng không thể làm gì được.
Trên cổ tay Trần Lãm là Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Dọc cánh tay trái hắn chảy đầy máu tươi, mạch máu vỡ nát. Hắn dùng tất cả lực lượng hiện có dồn vào một kích khủng bố này. Thủy tinh điên cuồng xoay vòng kim, tả nhãn kích hoạt toàn phần.
Một cây châm mỏng nhánh sáng chói hơn cả mặt trời bằng tốc độ không thể nhìn cắm thẳng vào Tam hộ pháp.
“Ngọc Ly trở về.” Trần Lãm thều thào. Một châm đã rút sáu thành lực lượng của hắn.
“Không… không.” Tam hộ pháp trừng mắt khiếp sợ bất lực động đậy.
Lặng!
Không có bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng cây xanh xào xạc đung đưa.
Quang châm vô thanh vô thức xuyên toa không gian lao vút chìm vào da thịt Tam hộ pháp.
Đùng!
Thân thể bạo tác phát nổ, máu tươi tung tóe rực cháy như tràng pháo hoa mĩ lệ trước ánh mắt kinh sợ của Thiên Ngọc Ly.
Nàng kinh sợ không phải một châm Hoàng cấp kia mà là sự liều mạng của Trần Lãm. Tay phải đã phế, tay trái gần như vỡ nát.
“Không… A…”
Bụp!
Tiếng thét thảm thiết của Vô Diêm kéo tinh thần Thiên Ngọc Ly trở về, nàng nhìn lại phía sau đã thấy Vô Diêm đầu chỉ còn một nửa, xương sọ lởm chởm, máu thịt trộn lẫn kinh dị.
Đoạn Lăng Nguyệt ôm Yên Vũ hạ xuống kế bên Trần Lãm. Hai nữ một quỳ một ngồi bệt khí tức suy yêu nhợt nhạt. Đoạn Lăng Nguyệt đỡ hơn Yên Vũ một chút, hồn lực tiêu hao liên tục nàng đã rất mệt mỏi.
Hự.
Một khí tức mạnh mẽ khác đang nhanh chóng tiếp cận nhắm vào khiến bốn người chịu phải áp lực nặng nề.
“Xuất Khiếu kỳ.” Ba chữ từ miệng Đoạn Lăng Nguyệt làm cho Yên Vũ muốn ngất xỉu.
“Giết người Vô Đạo Bang để đầu lại đi.” Tiếng quát kinh thiên chấn lỗ tai Trần Lảm rỉ máu.
Trong tay hắn xuất hiện một lá bùa liền bị bóp nát. Ba nữ hoảng hồn căm phẫn. Tên này điên rồi sao, hắn dùng bùa dịch chuyển chẳng phải bỏ lại các nàng chịu chết.
Ầm!
Kiếm khí đã chém tới. Đất đai nổ tủng thành từng mảnh, vài cây cỗ thụ nổ tung thân cây đổ rạp.
“AAA” Người vừa tới chính là đại vương gia Vô Đạo Bang ngẩng đầu gào thét vang trời.
“Chết cả rồi… chết hết cả rồi.” Hắn run rẩy chân tay, khàn khàn nói từng chữ không rành mạch.
Phẫn nộ, thương tiếc, đố kỵ, hối hận những cảm xúc tiêu cực lắp đầy tâm trí đại vương gia. Hắn không can tâm, hắn không tin tưởng được mình đã chọc phải người nào.
“Kẻ nào quấy rầy bổn tọa bế quan?” Đột nhiên có một thanh âm trầm thấp không rõ nam nữ chấn động không gian.
Đại vương gia rùng mình, khí tức này Phân Thần kỳ khiến hắn hít thở không thông. Hắn vội chấp tay cúi đầu nói:
“Tiểu nhân vô tình đi ngang qua đây phát hiện có chiến đấu, không biết lại là nơi tiền bối bế quan. Tiểu nhân liền rời đi, tuyệt đối không có ý đồ xin tiền bồi không trách tội.”
Hắn dùng hết sức lực phi hành chạy xa khỏi hiện trường. Đến một khoảng cách tầm ngàn dặm không cảm nhận tiền bối kia dí theo liền thở phào một hơi, trong lòng nặng trĩu.
Tại nơi Trần Lãm giao chiến lúc nãy từ không trung hiện ra một vòng xoáy không gian. Một nữ nhân chân dài thẳng tấp trắng mịn bước ra. Nàng mặc cung trang xanh thẳm để lộ lưng trần tuyệt phẩm, đưa ngón tay quẹt bờ môi mọng nước mân mê lẩm bẩm:
“Tiểu tử này thật liều mạng, xem ra ta lo xa quá rồi.”
“Hắn bóp nát bùa dịch chuyển nhưng làm sao ta không cảm nhận được?”
“Dao động không gian ở đây. Chẳng lẽ hắn thật sự bốc hơi? Ngay cả ba nữ nhân kia cũng vậy.”
“Hừ, ngươi vậy mà cũng nhiều nữ nhân vây quanh, diễm phúc không nhỏ.”
“Ngươi giấu ta thật sâu a. Để ta xem ngươi làm cách nào.”
Chợt nàng nhìn về một hướng, khóe miệng cong lên hừ một tiếng:
“Tiện nghi cho ngươi. Sau này phải đòi nợ mới được.”
Nữ nhân liếc mắt đẹp vung tay thoáng chốc biến mất. Nàng không cảm nhận được khí tức của Trần Lãm vì ngay khoảnh khắc bóp bùa dịch chuyển. Hắn đã dùng chút hơi tàn thu Yên Vũ, Đoạn Lăng Nguyệt và Thiên Ngọc Ly vào trang viên sau đó liền yêu cầu hệ thống cưỡng chế đưa vào trang viên. Một tấm bùa dịch chuyển sơ cấp đương nhiên không đọ lại mệnh lệnh hệ thống là cái chắc.
Trong trang viên, Đoạn Lăng Nguyệt ngơ ngác không biết nơi này là đâu thì Trần Lãm đã hiện ra bên cạnh.
Tình trạng của hắn thảm liệt không phải nói. Hắn chỉ có thể nằm đó, hai mắt khép hờ tìm đến ba gương mặt thân thuộc. Khi đã nhìn đủ hắn cố gắng nở ra nụ cười thỏa mãn, nói thều thào:
“Chúng ta… an toàn.”
Nói xong liền lâm vào hôn mê. Yên Vũ tay chân đầy vết thương run rẩy ôm lấy đầu Trần Lãm nghẹn ngào nấc thành tiếng:
“Hức… Trần Lãm… hức… huynh… huynh không được chết… hức.”
Lệ nóng chảy từng dòng như thác đổ ướt đẫm khuôn mặt Trần Lãm. Yên Vũ đau đớn trong tim không cách nào hình dung. Sức lực như mất sạch, nàng khóc nức nỡ.
Cảm giác sắp mất đi một người quan trọng đau đớn khôn cùng.
Vừa đau đớn vừa trống rỗng.
Cảm giác trống rỗng hư vô tự nhiên mà đến.
Cảm giác trống rỗng này làm nàng không nhịn nỗi, nàng chỉ biết nàng muốn nhìn thấy Trần Lãm còn sống, hắn mất đi nàng chẳng còn tha thiết gì sống tiếp.
Nàng không quan tâm bất cứ thứ gì trên đời nữa, nàng chẳng còn để ý hình xăm quái dị có còn hay không.
Đoạn Lăng Nguyệt nhìn Yên Vũ không chớp mắt, trong lòng cảm xúc hỗn loạn, trái tim vô thức đập lệch một nhịp.