Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 34 - Hoàn Nhan Yên Vũ

Thiên Ngọc Ly cuống cuồng ngồi dậy kiểm tra hắn gặp vấn đề gì kinh động đến thế. Yên Vũ và Đoạn Lăng Nguyệt hàn huyên trên mỏm đá ngoài bờ biển cũng tức tốc bay trở về.

“Không có chuyện gì, ta vô tình nhớ đến một số chuyện không mấy tốt đẹp khi xưa.” Trần Lãm chép miệng khôi phục dáng vẻ bình thường.

“Hừ làm ta tưởng ngươi tẩu hỏa nhập ma.” Thiên Ngọc Ly khoanh tay hừ giọng, trở về hồ nữ chua ngoa lúc trước.

Yên Vũ để ý đến sắc mặt Thiên Ngọc Ly. Nàng từ khi nào lại có dáng vẻ một nữ nhân thành thục quyến rũ như vậy. Gương mặt như ẩn chưa sự thỏa mãn vô hạn, nàng như đẹp hơn một tầng nhất thời khó nói.

Mùi hương kỳ lạ từ hạ thân đôi nam nữ này sao lại kích thích đến như vậy. Yên Vũ lập tức ngượng ngùng, thời gian vừa qua nàng và Đoạn Lăng Nguyệt phải trốn đến một góc khác để không bị ảnh hưởng bởi thứ âm thanh dâm loạn không biết xấu hổ ập tới.

Đáy tiểu khố luôn trong trạng thái nhớp nháp dính dính khó chịu, nàng muốn mình được như Thiên Ngọc Ly, được bung ra hết, nàng phải nhẫn nhịn trước Đoạn Lăng Nguyệt mà muốn phát điên. Nàng muốn cảm nhận khúc thịt gân guốc đó.

Nhìn qua Đoạn Lăng Nguyệt đã ngoảnh mặt tránh đi, Yên Vũ giật mình quát:

“Còn không mau mặc đồ vào.”

Soạt!

Trần Lãm và Thiên Ngọc Ly lập tức khoác y phục.

Vụt!

Trần Lãm chưa hiểu chuyện gì đã bị Yên Vũ kéo hướng một nơi xa bay đi trong ánh mắt ngẩn ngơ của Thiên Ngọc Ly và Đoạn Lăng Nguyệt.

Hai người dừng lại bên một gốc cây lớn gần rìa Biệt Uyển. Yên Vũ đẩy Trần Lãm dựa lưng vào gốc cây, nàng vươn bàn tay vuốt ve gương mặt anh tuấn cẩn thận từng li từng tí. Khóe mắt cay cay, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó lại thôi.

Trần Lãm trong lòng thổn thức không thôi, hắn chưa từng thấy Yên Vũ như vậy bao giờ. Trong ánh mắt long lanh đó chứa đựng tình yêu lứa đôi mãnh liệt, sự sùng bái vô hạn và có chút gì đó đau thương uẩn khúc sâu xa.

Hai người không ai nói một câu, chỉ lẳng lẳng nhìn nhau cảm nhận hơi thở và nhịp đập trái tim. Họ nhìn nhau rất lâu, nhìn thấy khuôn mặt của bản thân trong mắt đối phương, mặc cho thời gian chầm chậm trôi đi.

Bốn bề yên lặng khác thường, tiếng hít thở vô cùng rõ ràng, ánh mắt của cả hai giao nhau, giống như bị một sợi dây vô hình nối liền, khó lòng phân chia.

Yên Vũ mím môi, rũ mí mắt xuống, nàng chậm rãi nói ra:

“Có một số chuyện nếu không nói ra không nhất định sẽ hối hận.”

Đôi mắt Yên Vũ đỏ ửng không thành hình, nhưng đè nén nước mắt lại, nàng ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, thở ra một hơi nhẹ giọng:

“Nếu là ngày trước ta… thiếp sẽ để mặc mọi thứ trôi qua để tìm kiếm phương hướng báo thù cha mẹ.”

Cảm nhận cơ thể Trần Lãm run nhẹ, nàng khẽ hít một hơi, một giọt nước mắt trực trào tuôn rơi.

“Khi mới quen biết chàng, thiếp chỉ có sự ngưỡng mộ bởi khả năng chiến đấu và lý trí khác biệt của chàng. Chàng đã làm cho thiếp cao hứng, làm cho thiếp được sống với đúng con người mình, làm cho thiếp cảm thấy như được thừa nhận.”

“Sau này dần tiếp xúc cạnh nhau đã trở thành một thói quen từ lúc nào, chàng đã trở thành một người không thể thiếu trong đời này. Thiếp muốn giữ chàng cho riêng mình, nhưng thiếp không thể, chàng càng ưu tú thiếp càng không thể giữ cho riêng mình.”

“Thời gian còn lại không nhiều, thiếp sẽ phải rời khỏi Đông Việt Đại lục để luyện thành truyền thừa. Thiếp phải nói cho chàng biết, nếu không sẽ không biết phải đợi đến bao giờ. Còn một thứ, Yên Vũ có thể trùng nhưng thiếp chỉ có một không hai. Thiếp là Hoàn Nhan Yên Vũ chàng phải nhớ kỹ.”

Hoàn Nhan Yên Vũ bình tĩnh nói, giơ tay vuốt bả vai Trần Lãm.

“Thiếp không biết chàng thật sự xuất thân từ đâu, sư môn của chàng là gì, mục đích thật sự của chàng là gì thiếp không để tâm. Thiếp chỉ biết trong thiếp có thứ gì đó thôi thúc thiếp phải giải bày tất cả cho chàng, phải nói cho chàng rõ ràng tình cảm thiếp của thiếp. Khi đó thiếp nhận thức được thiếp sẽ hối hận tận cùng nếu tiếp tục áp chế. Nên hôm nay thiếp phải nói, thiếp…”

Trần Lãm không đành để nàng nói hết, khuôn mặt mở ra nụ cười khẽ, trong đôi mắt hiện lên cánh môi đỏ tươi của Hoàn Nhan Yên Vũ, trái tim ngứa ngáy không thôi, ôn nhu hôn lên.

Hoàn Nhan Yên Vũ cứng đờ. Đây không phải là hôn nhau lần một lần hai, làm sao lần này nàng cảm thấy khác biệt như vậy? Tựa như mọi gánh nặng, mọi ước muốn được đền đáp hoàn mỹ. Nàng nhắm mắt đón nhận nụ hôn sâu đánh tới dồn dập nơi đầu lưỡi, từng giọt nước mắt thấm đẫm bờ mi. Chỉ là không biết những giọt nước mắt ấy rơi là vì cảm động hay là kích động.

Hôn tới lúc nồng nhiệt, Trần Lãm nhẹ nhàng tách môi Hoàn Nhan Yên Vũ ra để lại một sợi tơ bạc nối giữa hai khuôn miệng. Nhìn dáng vẻ màng theo cảm xúc đang phập phồng hỗn tạp chuyển thành thỏa mãn vô biên của Hoàn Nhan Yên Vũ, trong lòng Trần Lãm đột nhiên có một loại cảm giác không diễn tả thành lời. Một cảm giác rất lâu rồi hắn chưa trải nghiệm.

“Nàng là nữ nhân đầu tiên ta tiếp xúc khi tiến nhập giang hồ, ta chắc chắn ghi nhớ, tương lai dù trời sập sẽ không quên. Tu sĩ có hàng vạn con đường để đi, chúng ta không thể lúc nào cũng luôn cạnh nhau, nàng có con đường của nàng, ta chỉ mong nàng có thể đại thành, mong nàng đạt được tâm nguyện. Hình xăm này có thể là dị hợm trong mắt thiên hạ nhưng đối với ta nó là một dấu ấn, một dấu ấn ngăn cách nam nhân tiếp cận một mỹ nữ diễm lệ, một dấu ấn đưa Yên Vũ trở thành người đặc biệt trong mắt ta. Huống chi ta đã nói nơi này là nhà của nàng thì chính là nhà của nàng, nàng là người nhà của ta. Nếu nàng bỏ nhà đi nhất quyết không chịu về, ta sẽ bắt nàng cho bằng được.”

Trần Lãm tự tin buông lời ngạo nghễ, trong ánh mắt của Hoàn Nhan Yên Vũ chứa đầy sự si mê và cảm động. Trái tim nàng khẽ run lên, sống mũi đột nhiên nhoi nhói. Giống như bị dòng nước lũ ấm áp trùm lên, nam nhân này còn rất trẻ sao có thể đĩnh đạc đến thế?

Đột nhiên Hoàn Nhan Yên Vũ cười lên. Nàng dụi mặt vào vai hắn lau nước mắt để lại vai áo ướt một mảng.

“Chàng không trách thiếp vì giấu chàng đến bây giờ sao?” Hoàn Nhan Yên Vũ áp mặt vào ngực Trần Lãm thỏ thẻ.

“Mỗi người đều có bí mật riêng, đến thời điểm thích hợp chia sẽ người thích hợp.” Trần Lãm trả lời nghiêm túc. Hắn cũng có bí mật riêng mình nên hắn chưa bao giờ hỏi đến nàng.

“Chẳng trách Ngọc Ly nói chàng dẻo miệng, chỉ sợ sau này có không ít cô nương rơi vào ma trảo của chàng.” Hoàn Nhan Yên Vũ cười khúc khích.

“Không phải bây giờ cũng có một tiểu cô nương quấn ta không rời sao?” Trần Lãm phả hơi vào cổ nàng khiến nàng nóng bức rạo rực không tránh được dày vò.

“Thiếp muốn được giống như Ngọc Ly, chàng yêu thiếp đi.” Môi thơm khẽ mở lí nhí.

“Lăng Nguyệt còn ở kia chúng ta như vậy chẳng phải?” Trần Lãm có chút đắn đo.

“Khanh khách, kệ Nguyệt tỷ đi, giao tỷ ấy cho chàng đó.” Hoàn Nhan Yên Vũ cười vang như chuông bạc.

“Hừ, quỷ nhỏ này dám đem nam nhân mình cho tỷ tỷ mình.” Trần Lãm cười tà xoay người đè nàng ngược lại vào thân cây.

Hắn phất tay, một luồng mộc linh lực hòa nhập vào thân cây. Ở trong trang viên hắn chính là thần, việc tiếp theo khiến Hoàn Nhan Yên Vũ xấu hổ không thôi.

Từ thân cây bắn ra hai dây leo trói hai cổ tay treo ngược lên trên. Trần Lãm rút mạnh dây buộc đai, cung trang màu tím hé mở phô bài cơ thể nữ tử tuổi xuân mọng nước.

Không tính khuôn mặt thì Hoàn Nhan Yên Vũ tự hào nhất chính là thân hình mỹ diệu. Làn da trắng như tuyết, đôi gò bồng đảo không to như Thiên Ngọc Ly nhưng tròn trịa vừa vặn vô cùng, so với bàn tay Trần Lãm chỉ lớn hơn một tí. Vén lớp áo yếm trắng tinh, áp tay vào một cảm giác mềm mại như bông gòn lại mát lạnh như nước khiến hắn không nhịn được thở ra một hơi.

Điểm bên trên là hai núm hồng nhạt nhỏ nhỏ xinh xinh kiêu ngạo cương cứng từ bao giờ, Trần Lãm thích thú gãy đầu ngón tay vòng quanh. Hoàn Nhan Yên Vũ xấu hổ nhắm chặt mắt, nàng không hiểu sao trong người lại nóng ran, nóng hơn cả những lần nàng tự xử trước đó, trái lại nàng không hề chán ghét điều này. Cảm giác vừa nhột vừa tê vừa ngứa vừa có gì đó rất kỳ lạ nàng không giải thích được.

Bên dưới tiểu khố trắng đã ngập nước bám chặt vào da có thể thấy rõ da thịt ẩn ẩn bên dưới. Sau lớp khố ướt đẫm đó là vài sợi cỏ đen lưa thưa, để ý kỹ hai bên háng có vài dòng nước trong vắt chậm ra chảy dọc xuống bên đùi.

Mùi hương trinh nữ thanh xuân tràn ngập.

Hoàn Nhan Yên Vũ mê ly ngắm nhìn nam nhân trong lòng đang liếm láp chơi đùa với hai hạt thịt cứng kia mà không ngừng xuýt xoa. Cái lưỡi ma quỷ tác oai tác quái đi khắp ngực, nàng vô thức ưỡn ngực cho hắn cắn mút.

Chợt nàng cảm thấy hạ thân mát mẻ, nhìn xuống đã thấy tiểu khố chạm đất, phơi bày nơi tư mật che giấu hai mươi năm trời.

“Chàng đừng nhìn xấu lắm.” Hoàn Nhan Yên Vũ thỏ thẻ.

“Sao lại xấu, Tiểu Vũ này đẹp lắm, vừa hồng vừa căng ta thích.” Trần Lãm liếm môi chép miệng, muốn úp mặt vào lắm rồi.

Từ thân cây lại tuôn ra hai sợi dây leo mềm mại cột lấy đùi nàng kéo lên. Hoàn Nhan Yên Vũ mắt ngấn nước, nàng không hề đau một tí nào bởi dây leo hình thành từ mộc linh lực rất nhu hòa. Vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Xấu hổ vì trong tư thế treo lơ lửng dạng chân hết cỡ, phía xa xa còn có Thiên Ngọc Ly và Đoạn Lăng Nguyệt không biết có nhìn thấy hay không. Hạnh phúc vì được nam nhân yêu thương trân trọng chu đáo chăm sóc từng tấc da tấc thịt.

Trần Lãm quỳ xuống áp sát hạ thân Hoàn Nhan Yên Vũ, một mùi hương trinh nguyên dâm dật xộc vào mũi. Hắn chưa vội đánh trực tiếp, tìm đến hạt thịt hồng hào e ấp sau lớp da liếm một vòng, bàn tay ấn nhẹ gò mu vểnh cao.

“Ư… sướng.” Hoàn Nhan Yên Vũ run lẩy bẩy.

Hắn liếm phát nào khe suối hé mở tới đó như mời gọi, nước suối tinh khiết không ngừng chảy ra róc rách.

“Nàng tu hỏa sao lại nhiều nước thế?” Trần Lãm giả vờ tò mò hỏi.

“Tại chàng hết, chàng liếm đi thiếp ngứa quá.” Hoàn Nhan Yên Vũ rên rỉ chuyển động hông muốn dí sát cô bé vào miệng hắn. Nãy giờ hắn chỉ liếm bên ngoài hai cánh môi mà không hề đả động tới phần chính giữa,

Trần Lãm xốn xang, lưỡi quét xuống hướng đến hang động nhỏ xíu. Hắn cực kỳ ưa thích cô bé của nàng. Hai mép môi hồng son dày một chút hé mở như bông hoa, chính giữa là nụ hoa tựa hồ có thể thấy được từng lớp thịt chồng xếp lên nhau. Cánh hoa lúc đóng lúc mở theo nhịp thở tỏa hương thơm mê người đánh sâu vào đại não Trần Lãm.

“Hức… Chàng đừng nhìn nữa mà thiếp xấu hổ.” Hoàn Nhan Yên Vũ muốn nấc lên, nàng bị cột không động đậy lại phô bày nơi tư mật bị hắn nhìn chằm chằm vừa xấu hổ vừa sung sướng lạ kỳ.

“Nàng đẹp quá.” Trần Lãm khẽ giọng thở ra hơi nóng phả vào, nụ hoa bị kích thích giật từng cái.

“Đẹp thì chàng mau hôn đi, hôn như hôn ngực thiếp, thiếp ngứa… hức.” Hoàn Nhan Yên Vũ mếu máu hối thúc hắn, nàng chịu hết nổi rồi, phía dưới muốn chạm vào, muốn bị phá hoại chà đạp.

Trần Lãm vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm láp cánh môi đến động huyệt. Hơi chua chua một ít, lại ngọt ngào thơm mùi hoa sữa thoang thoảng.

“Á… lạ quá, đã quá.” Hoàn Nhan Yên Vũ hết to uốn éo của người như điện giật, lần đầu tiên nàng được hôn vào nơi này cảm giác khoan khoái kỳ lạ càng ngày càng sướng.

Nhóp nhép!

Không ai nói gì, chỉ có âm thanh da thịt và nước va chạm vang lên. Trần Lãm tiến sâu đầu liên chen vào từng thớ thịt nồng ấm bên trong động huyệt khuấy đảo. Hoàn Nhan Yên Vũ như mất hết lý trí, nàng chỉ cảm thấy trống rỗng không nghĩ ngợi được gì, từng vùng cơ bên dưới như căng cứng, vô lực khống chế cơ thể, cái sướng đánh vào đầu liên tục.

Nàng không ngừng ưỡn cô bé ấn mạnh vào miệng Trần Lãm. Dâm thủy tuôn ra đều bị hắn nuốt hết, hắn không muốn bỏ sót một giọt tinh hoa nào. Trong ánh mắt mê man khẽ hờ của nàng, hắn tinh quái cọ nhẹ răng vào hạt thịt, đột nhiên nàng co giật cô bé dữ dội.

“Á chết thiếp, sướng quá, thiếp muốn tiểu.” Hoàn Nhan Yên Vũ trân mình gắt gao cao giọng rít mạnh, chân mày nhíu chặt.

“Nàng thả long đi, để cho nó ra.” Trần Lãm truyền âm, lưỡi tiến sau gần nửa đốt ngón ngoáy mạnh.

Một luồng nước ấm phun thẳng vào miệng Trần Lãm, hạ thân Hoàn Nhan Yên Vũ co giật kịch liệt. Nàng ngửa cổ nhăn nhó miệng há hốc.

“Ha… sướng hơn Ngọc Ly làm cho thiếp trăm lần.” Nàng thở dốc thều thào nói.

“A ha, tiểu dâm nữ nàng còn có chuyện này?” Trần Lãm như có điện chạy ngang, nghĩ tới hai nữa nhân như hoa như ngọc giao hoan kích thích cỡ nào. Hắn ôm nàng vào lòng vuốt ve.

“Tất cả tại chàng suốt ngày âu yếm nàng ta ngay giữa thanh thiên bạch nhật, thiếp làm sao chịu nổi.” Hoàn Nhan Yên Vũ chu môi phồng má.

Ở trong trang viên, nàng bị cảnh tượng hắn liếm Thiên Ngọc Ly thường xuyên mà đâm suy nghĩ tò mò nếu hắn làm cho nàng thì thế nào. Thế nên trong khi hắn không vào đây nàng lại nhờ Thiên Ngọc Ly làm thử cho, ai ngờ hồ nữ còn trêu chọc khiến nàng phát nghiện.

“Thiếp là của chàng… hôn thiếp đi, móc cho thiếp sướng nữa.” Hoàn Nhan Yên Vũ sau khi cơn sướng trôi qua hứng tình cầu khẩn. Nàng tiếp tục truyền âm:

“Chàng đừng móc sâu quá, hiện tại thiếp chưa được phá thân, tiếp nhận truyền thưa đến một mức nhất định liền trao cho chàng. Nhưng mà lát nữa thiếp sẽ cho chàng làm một chuyện, giờ chàng mau mau làm thiếp đi.”

Trần Lãm bị kích thích lột tung quần áo trần chuồng hôn mạnh Hoàn Nhan Yên Vũ. Nàng trong bộ cung trang màu tím khoác hợ, bị trói khoe hết cả nơi nhạy cảm trông quỷ mị vô cùng, hắn làm sao chịu nổi.

“Ưm…”

Hoàn Nhan Yên Vũ bị khóa môi chỉ rên rỉ ư ử bên trong, nhũ hoa bị nắn không thương tiếc, dâm huyệt bị ngoáy tả tơi khiến nàng chỉ có thể trân mình ưỡn ẹo đón nhận từng cơn sướng. Đầu óc trống rỗng, nàng như bay lênh đênh trên bầu trời không có điểm dừng.

Tay nàng chạm phải dương căn của hắn mà rùng mình.

“To quá, thứ này có thể vào trong người mình sao?” Nàng thầm nghĩ, hơi sợ nhưng cũng kích thích, dâm thủy tiết cả nhiều chảy xuống cả nền cỏ. Nàng để ý kích cỡ đôi môi của Thiên Ngọc Ly tương đương mình nhưng lại có thể nuốt trọn khúc thịt dài và to đó hoàn toàn nên cũng muốn thử. Bất quá hiện tại không phải lúc.

Nàng đã thấy Thiên Ngọc Ly làm nên bắt chước làm theo động tác như nước chảy mây trôi. Trần Lãm bất ngờ, đôi tay non nớt kia sao lại thành thục như vậy.

“Ai dạy nàng làm cái này?” Hắn sướng rân không nhịn được truyền âm hỏi.

“Thiếp thấy Thiên Ngọc Ly làm cho chàng nên bắt chước.” Hoàn Nhan Yên Vũ tách đôi môi nháy mắt liếm môi dâm dật hỏi:

“Phu quân, môi trên môi dưới của thiếp môi nào nhiều nước hơn?”

Bốp bốp!

Bờ mông căng mọng bị vỗ mấy cái đỏ ửng. Hoàn Nhan Yên Vũ không hiểu sao mình bị đánh đòn giống như Thiên Ngọc Ly, bất quá bị đánh mà dâm huyệt co rút muốn xuất khí lần nữa.

“Hừ tiểu dâm nữ nàng đúng là giờ mới lộ diện.” Trần Lãm giả vờ hùng hổ trách mắng.

“Thiếp chỉ dâm với chàng thôi tuyệt đối không có với người ngoài.” Nàng quýnh quáng giải thích:

“Thiếp hứa mà, thiếp cũng muốn chàng được sướng, thiếp không muốn thua kém hồ ly tinh kia.”

“Vì chàng thiếp làm mọi thứ.”

Trần Lãm nở nụ cười ma mãnh. Dâm nữ này miệng thì e sợ nhưng lực tay thì lại càng mạnh a. Hắn nói nhỏ vào tai nàng:

“Nàng nói thật không? Sẽ làm mọi thứ vì ta?”

“Thiếp nói thật mà, phu quân không tin thiếp sao?” Hoàn Nhan Yên Vũ cười dâm mị, tay sóc dương căn của hắn mạnh hơn, muốn cho thứ này phun mật.

Trần Lãm phất tay, toàn bộ dây leo xoay Hoàn Nhàn Yên Vũ đưa lưng lại với hắn trong tư thế quỳ gối.

Mông tròn vểnh cao để lộ hết cái lỗ thần bí thơm tho ướt át. Vì tu sĩ đến cấp độ này không cần bài tiết, chỉ hấp thụ linh khí và ăn các loại linh thảo đan dược nên Hoàn Nhan Yên Vũ bên trong cũng thơm như ngoài.

Hắn một tay ngoáy dâm huyệt của nàng một tay banh cái lỗ ở trên đầy những nếp nhăn hồng sẫm quan sát.

“Ứ chết thiếp.” Hoàn Nhan Yên Vũ nỉ non, cái lỗ không ngừng giãn nở như cúc hoa hấp dẫn Trần Lãm.

“Á… lạ quá… thiếp ra… ra nữa.” Nàng không nhìn thấy chỉ cảm nhận có một thứ gì đó như ngón tay nhét vào cúc hoa đảo một vòng lập tức co giật toàn thân, dâm huyệt phun mạnh từng mảng nước như suối ướt đẫm mặt hắn.

“Hừ… chàng ơi cho thiếp thở.” Hai lần xuất khí liên tục khiến nàng bủn rủn tay chân, khí lực Nguyên Anh kỳ đâu mất hết, yếu ớt đáng thương.

Nàng càng như vậy hắn càng tác oai tác quái, hắn muốn nàng thỏa mãn toàn phần, muốn nàng được bù đắp thật nhiều.

“Đừng, đừng liếm nó dơ lắm.” Hoàn Nhan Yên Vũ đỏ ửng hết mặt, nơi này mà hắn cũng dám liếm vào, xấu hổ chết đi được, nhưng nhen nhóm một tia thỏa mãn, cuối cùng toàn bộ thân thể của nàng đã được hắn nếm sạch.

“Ta lại thấy rất thơm, rất khít, tu sĩ chúng ta vốn dĩ luôn sạch sẽ.” Trần Lãm tiếp tục công phá cả hai lỗ khiến Yên Vũ hồn vía lên mây.

Hắn phun ra thủy linh lực hóa thành dịch thể tăng thêm độ trơn trợt, dần dần nới rộng cúc hoa.

“Á… chậm… chậm lại thiếp chịu không nổi.” Hoàn Nhan Yên Vũ ngửa cổ rên rỉ cao vút, hạ thân run lẩy bẩy.

“Khà khà, nàng chuẩn bị.”

Trần Lãm cười tà thu lưỡi, để lại một lượng thủy linh lực bên trong gia cố nới rộng cúc hoa. Hắn xoay người nàng lại úp bàn tay vào dâm huyệt và cúc hoa.

Nhóp nhép!

Ngón cái tiến vào dâm huyệt rộng mở, ngón trỏ lút cán ngập trong cúc hoa.

“Ứ… chết… chết thiếp rồi… Á…” Giai nhân la hét thất thanh giẫy giũa kịch liệt nhưng bị hắn giữ chặt.

Cúc hoa bị đột kích co rút dữ dội, bên trong các thớ thịt như muốn siết nát ngón tay của Trần Lãm. Hoàn Nhan Yên Vũ căng cứng toàn thân, nàng cảm thấy bên trong cúc hoa bị nong ra triệt để. Như có một cây kiếm đâm vào nàng từ dưới lên trên.

Nàng như mất trí, một cảm giác có chút đau thốn lại tê tái đánh vào đại não như con sóng dữ. Nàng không nghĩ được gì nữa, nàng chỉ có thể gồng mình chịu đựng.

“Bảo bối nghe ta, nàng thả lỏng cơ thể sẽ còn sướng hơn.”

Thanh âm ôn nhu truyền ầm tới, nàng ngoan ngoãn thả lỏng toàn bộ cơ thể để hắn mặc sức hành hạ. Cơn sướng kỳ lạ từ đâu dồn dập kéo tới, cả hai nơi tiểu huyệt đều bị đâm vào rút ra khiến hằn đê mê dục tiên dục tử.

“Hừ… cảm giác lạ quá.” Nàng không hiểu sao cảm giác sướng khoái đan lẫn nhức nhói khó ta.

Hoàn Nhan Yên Vũ thầm nghĩ sao lại sướng như vậy. Nàng không thể kiểm soát được thân thể nữa.

“Nàng sao siết chặt như vậy, muốn phế tay phu quân hay sao.” Trần Lãm liếm tai nàng phả hơi nóng trêu chọc, ngón tay tinh nghịch đổi hướng xoay từng vòng trong động hẹp.

“Huhu thiếp không biết… thiếp chết.” Hoàn Nhan Yên Vũ trợn mắt thè lưỡi khóc nức nở

“Phu quân làm sao mà nàng chết, rõ ràng nàng đang rất hưởng thụ.” Hắn mút cái lưỡi ẩm ướt, tăng lực đạo hai ngón tay. Hai cái lưỡi như rắn nước quấn lấy nhau muốn hút chết đối phương.

“Á… sướng chết huhu.” Lệ đổ như suối, ánh mắt ngây dại, nàng sắp chịu hết nổi hét to đầy nhục cảm:

“Hức… thiếp… thiếp ra… á.”

Trần Lãm chỉ ngoáy vài cái, âm đạo đã phun ra từng nước dữ dội ướt đẫm cả hai. Nàng co giật liên hồi muốn ngất đi thì Trần Lãm rút lại bàn tay hóa giải toàn bộ dây leo ôm gọn nàng vào lòng.

Nàng như được giải thoát, giương mắt ngập nước gục vào ngực hắn khóc thút thít. Nàng bị tra tấn sướng đến điên dại, nàng hận bản thân đã cho phép hắn làm tất cả nhưng sâu thẳm bên trong có một tia mong muốn làm lại lần nữa.

“Bảo bối, nàng thật là đẹp, ta yêu nàng.” Trần Lãm dịu dàng cúi đầu hôn vào bờ môi run rẩy.

Hắn ôn nhu dùng thủy linh lực xoa dịu các nơi mẫn cảm, hắn không cam lòng nhìn nàng vật vã như thế, ban nãy có hơi quá tay a. Hắn chưa từng chơi cửa sau, chỉ mới khuấy động như vậy đã kích thích cực độ.

Hoàn Nhan Yên Vũ cảm thấy dương căn vẫn còn cứng chưa có dấu hiệu lặng xuống liền trượt người há to ngậm lấy dương căn vào miệng đẹp trong ánh mắt bất ngờ của hắn.

“Chàng chưa ra mà, thiếp muốn chàng cũng thỏa mãn, thiếp không cầm nổi, chàng chơi miệng thiếp đi, chơi mạnh vào thiếp chịu được.”

Truyền âm như thuốc kích dục cực mạnh, Trần Lãm hừ một tiếng giữ đầu nàng thúc vào liên tục.

“Ta yêu nàng.”

Hoàn Nhan Yên Vũ một lần nữa trợn trắng mắt đổ lệ nuốt gần hết dương căn cắm vào tận họng. Trần Lãm gầm gừ sướng khoái, cái miệng duyên hay nũng nịu lại đang chăm sóc dương căn nhiệt tình, cái lưỡi quét mềm mại ẩm ướt quét ngang đầu quy khoái lạc vô cùng.

Hắn ra vô miệng nàng cả trăm cái không hề thương hoa tiếc ngọc. Một đợt rồi hai đợt dương tinh cuồn cuộn bắng mạnh vào cổ họng yêu kiều, Hoàn Nhan Yên Vũ rung lên từng đợt. Mạnh quá, ngộp quá nàng không thở nổi nhưng vẫn ráng nuốt sạch không để một giọt trào ra miệng.

Trần Lãm thở hắt ra sung sướng, ẩn giấu bên trong một nữ nhân trong sáng hồn nhiên là một dâm nữ sẵn sàng phục vụ hắn đến nơi đến chốn, đúng là nhặt được bảo bối. Hắn điều động linh lực hỗ trợ nàng giảm bớt áp lực.

Ôm nàng vào lòng, cả hai chậm rãi lắng nghe nhịp đập trái tim, không ai nói một câu, chỉ đơn giản đón nhận cảm giác bình yên hiếm có này.

“Yên Vũ nàng có hối hận không?” Trần Lãm bất ngờ hôn vào cổ nàng âu yếm hỏi:

“Không hối hận, chàng đã cho thiếp những loại cảm xúc trước giờ chưa từng trải qua. Thiếp yêu chàng, vĩnh viễn không hối hận.”

Hoàn Nhan Yên Vũ yếu ớt trả lời hắn sau liền chìm vào giấc ngủ. Lên đỉnh liên tục đã khiến nàng mệt ngoài, nhưng ở trên khóe môi cong lên thỏa mãn.

Bình Luận (0)
Comment