Hoàn Nhan Yên Vũ cựa quậy tỉnh giấc sau trận chiến chết lên chết xuống, nhận ra vẫn gọn trong vòng tay của Trần Lãm khẽ cười hài lòng. Trần Lãm vuốt ve khuôn mặt nàng âu yếm hỏi:
“Khi nào nàng rời đi?”
“Sau khi Lam Cực Hội Võ kết thúc thiếp sẽ dựa theo lệnh bài tìm nơi tiếp nhận truyền thừa.” Hoàn Nhan Yên Vũ lấy ra lệnh bài chữ “Nhẫn” ngước nhìn hắn.
Trần Lãm làm sao không nhận ra nét đau buồn trong đôi mắt ấy.
“Nàng phải đi rất lâu sao?” Hắn nâng niu gò má đầy kín hình xăm hỏi.
“Có thể nhanh cũng có thể rất lâu, thiếp không dám chắc nên hôm nay phải nói hết với chàng, cảm giác thật là dễ chịu.” Hoàn Nhan Yên Vũ cụp mi mắt nói tiếp:
“Từ lệnh bài cho thiếp biết tại Đông Việt Đại lục không phù hợp để tu luyện nên phải đến một nơi khác, ngay cả vị trí cũng không công bố. Lệnh bài mang đến cho thiếp cảm giác rất thân thuộc lại từ ông nội truyền lại nên chắc sẽ không gây hại.
Trần Lãm đồng cảm với nàng, năm đó hắn đối với Chung Uyển Đình chính là giống như thế. Hắn và Chung Uyển Đình thân thiết với nhau thời gian dài hơn nhiều so với Hoàn Nhan Yên Vũ nhưng tỏ tình thì đứng ngồi không yên a, vô cùng khẩn trương. Huống chi Hoàn Nhan Yên Vũ thân là nữ nhân lại chủ động, nàng ắt hẳn đã tranh đấu dữ lắm mới đưa ra quyết định. Đời người chỉ có một lần, có một số thứ không nên bỏ lỡ.
Trần Lãm siết chặt vòng eo con kiến hỏi:
“Nàng có biết vì sao phụ mẫu nàng gặp chuyện không?”
Hắn nghĩ đến nàng một thân một mình phải tự lực bương chải từ nhỏ không khỏi thương cảm.
“Thiếp không rõ, chỉ nghe ông nội báo tin, ông nội cũng qua đời hai năm sau đó vì ám thương không thể trị.” Hoàn Nhan Yên Vũ đều đều nói ra, trong đầu hiện ra tình cảnh năm ấy, nàng nói tiếp:
“Thiếp chỉ biết rằng phụ mẫu và ông nội xung đột với một nhóm người toàn thân mặc áo choàng đen…”
Trong mắt Trần Lãm xuất hiện một tia chấn động. Đây không phải giống đám người cướp linh căn năm xưa sao?
Hắn phất tay, ba luồng linh lực tản ra trước mắt Hoàn Nhan Yên Vũ bao gồm thủy, hỏa, mộc. Nàng tròn mắt quan sát ngơ ngác:
“Chàng có… có tam linh căn?”
“Ta đã từng có tam linh căn.” Hắn ngừng một hơi trầm giọng nói tiếp:
“Cũng là vì tam linh căn mà khi còn nhỏ ta bị một nhóm người mặc áo choàng đen cướp mất.”
Hoàn Nhan Yên Vũ rùng mình, nàng đã thề có ngày phải tìm diệt kẻ thù của cha mẹ để báo thù. Nào ngờ Trần Lãm cũng giống như nàng, không, tệ hơn mới phải. Linh căn không còn làm sao tu luyện, chỉ có thể làm một phàm nhân sống qua ngày đến hết đời. Nàng run rẩy cắn môi ôm chặt hắn, hắn hiện tại đã khôi phục như cũ, thời gian qua hắn đã sống như thế nào? Tim nàng đau nhói.
Như hiểu được tâm tình của nàng, Trần Lãm híp mắt cười vén những sợi tóc rối trước trán nàng ôn nhu nói:
“Ta hiện tại đã khôi phục là chuyện tốt nàng không được đau buồn. Tương lai chúng ta sẽ báo thù.”
Vốn dĩ phải đợi Trần Lãm hoàn thành yêu cầu của Thẩm Mộng Dao mới có thể tiếp xúc bí ẩn phía sau lại gặp Hoàn Nhan Yên Vũ có dây mơ rễ má liên quan. Dường như phạm vi không nhỏ. Tim hắn đập mạnh, chuyện năm đó giống như tâm ma khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên.
“Hai loại dị vật? Ba loại linh lực?”
Từ đằng xa truyền đến thanh âm kinh ngạc của Đoạn Lăng Nguyệt. Hắn quay lại nhìn thấy có cả Thiên Ngọc Ly bay đến vội mặc y phục.
“Nàng nói thứ này?”
Hắn chỉ về một mảng nước lợn cợn như đám mây và một ngọn lửa huyết sắc thắc mắc:
“Sao lại gọi là dị vật?”
“Ta đọc trong một điển tịch cổ xưa, đây là Thiên Địa Dị Vật do thiên địa thai nghén tạo ra ẩn chứa lực lượng đặc thù riêng biệt.” Đoạn Lăng Nguyệt giải thích.
Nguyên tố đặc chủng chỉ là tên gọi sau này và chỉ có các loại năng lượng ngũ hành. Thiên Địa Dị Vật còn bao gồm các loại thuộc tính khác như quang và ám.”
Đoạn Lăng Nguyệt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Từ lần giao đấu với Vô Đạo Bang hắn đã thể hiện là một người pháp hồn song tu. Đến khi hắn trọng thương mới bộc lộ ra sự kinh khủng. Thân thể tự động hấp thụ mộc linh lực, chính lực hút bá đạo đó đã khiến nàng suy nhược. Nàng đã từng dùng mộc linh lực trị thương một ít lần nhưng đây là lần duy nhất nàng không thể khống chế.
Hiện tại không phải hắn phơi bày toàn bộ ra trước mắt đúng lúc nàng tìm hắn có chuyện thì có thể không bao giờ biết được những bí mật này.
“Dị hỏa này rất giống với dị hỏa của Thiên Ngọc Ly, ngươi làm cách nào?” Đoạn Lăng Nguyệt không tò mò được hỏi tới.
Trần Lãm cười thầm trong bụng, có lẽ biểu hiện nghịch thiên khi nằm một chỗ lúc trước đã chính thức đánh bại nàng. Hắn nhìn Thiên Ngọc Ly nháy mắt.
“Là ta chia sẽ Phá Linh Huyết Diễm cho hắn thôn qua song tu. Hắn là nam nhân đầu tiên của ta nên chỉ có hắn nhận được.” Thiên Ngọc Ly thản nhiên giải thích.
Đoạn Lăng Nguyệt nhìn Thiên Ngọc Ly với ánh mắt quái dị, nàng nhớ rõ Hồ tộc không có năng lực này. Còn dị thủy kia làm sao hắn lại sở hữu, nàng có vô vàn thắc mắc nhưng không thể nào mở miệng ra hỏi. Nàng nhíu mày liếc hắn nói:
“Ngươi làm sao sở hữu mộc linh lực? Ta nhớ ngươi chỉ có hai loại thủy hỏa mà.”
“Ta vốn dĩ đã là tam sinh linh căn, chỉ là trước đây bị cướp mất hiện tại nhờ có quá trình trị thương kia vô tình khôi phục.” Trần Lãm nhún vai, xem nàng tin làm sao. Hắn lóe mắt nói:
“Sẵn tiện có Nguyệt Nguyệt ở đây ta dẫn các nàng đi xem thứ này.”
Nói rồi liền ôm eo thon Hoàn Nhan Yên Vũ và Thiên Ngọc Ly bay trở lại Trung Viên bỏ lại Đoạn Lăng Nguyệt sắc mặt có chút không tự nhiên. Nàng đâu biết hắn âm thầm tính toán đòi lại công đạo. Ai bảo nàng hôn hắn làm gì. Thực tế nàng chỉ hôn để truyền hồn lực hiệu quả nhất nhưng trong mắt hắn lại là cương hôn a.
“Chàng cũng thật là.” Hoàn Nhan Yên Vũ đủ thông minh hiểu chuyện gì xảy ra đánh nhẹ vào tay hắn quở trách:
“Chàng không được khi dễ Nguyệt tỷ. Nguyệt tỷ đã rất vất vả vì nhiều thứ nên áp chế cảm xúc, chàng cần phải từ từ mở lòng tỷ ấy ra.”
Trần Lãm cười hắc hắc:
“Bảo bối không ghen?”
“Thiếp nói không là xạo. Nguyệt tỷ với thiếp như tỷ muội ruột thịt, thiếp cũng muốn tỷ tỷ hạnh phúc. Huống hồ thiếp với Ngọc Ly cộng lại cũng không chịu nổi chàng, người gì như trâu.” Hoàn Nhan Yên Vũ nhỏ nhẹ giải thích, tiện tay nhéo hắn một cái vào eo.
“Hừ, đừng có tính ta chung với ngươi, ta là cần hắn hỗ trợ hồi phục ký ức. Nhờ có hắn mà ta hiện tại đã là tứ tinh trung kỳ, thân thể cũng đạt tới tứ trọng trung kỳ.” Thiên Ngọc Ly bên cạnh bất mãn hừ giọng.
Trần Lãm bất ngờ kiểm tra tình huống của Thiên Ngọc Ly, nàng thật sự đã trở thành thể tu tứ trọng trung kỳ, còn là pháp thể song tu cân bằng cả hai phương diện. Tương lai không có Hoàn Nhan Yên Vũ bên cạnh thì nàng có thể hỗ trợ một phần sức lực, kết hợp với Lưỡng Nghi Trận càng có hiệu quả cao.
Ba người Trần Lãm nhanh chóng tiếp đất trước ba cung điện. Phía sau Đoạn Lăng Nguyệt chậm rãi tiến tới.
Hắn mở giao diện thiết kế trang viên chọn một mẫu cung điện.
“Hai vạn của ta nha, vì người đẹp phải cố gắng thôi a.” Trần Lãm chép miệng phất tay.
Ầm Ầm!
Một vùng đất bên cạnh cung điện của Hoàn Nhan Yên Vũ nứt toác. Một tòa cung điện cấp tốc trồi lên từ dưới đất trong ánh mắt ngơ ngác của ba nữ.
Tòa cung điện mới cao ngang ngửa cung điện của Hoàn Nhan Yên Vũ, thiết kế đơn giản nhưng vẫn toát ra vẻ cao quý. Bên ngoài có vài bụi trúc cao đến phân nửa cung điện, trên đỉnh chạm trổ hình tượng rừng trúc.
“Đây là cung điện của Nguyệt Nguyệt.” Trần Lãm ung dung hướng về Đoạn Lăng Nguyệt nói.
“Ai là Nguyệt Nguyệt của ngươi?” Đoạn Lăng Nguyệt lạnh lùng. Nàng không thích hắn gọi nàng như vậy, quan hệ cả hai chỉ là quen biết đâu đã tới mức thân mật như hai nữ Hoàn Nhan Yên Vũ. Nhưng trong thâm tâm nàng không chán ghét cái tên này, lần đầu có người gọi nàng như vậy.
“Ngươi muốn bắt ta ở lại đây sao?” Nàng nhìn hắn thật sâu, nàng không rõ ý định của hắn là gì.
“Không, trừ phi nàng tự nguyện. Chắc hắn nàng cảm nhận nơi này có điều kiện tu luyện tốt hơn bên ngoài, nếu nàng cần ta sẽ đưa nàng vào đây. Ta nghĩ nữ nhân các nàng thích đẹp đẽ nên bố trí như vậy, nàng không thích ta liền bỏ.” Trần Lãm lắc đầu cười khổ, nữ nhân này thật khó tiến công a.
“Được rồi, ta hiểu.” Đoạn Lăng Nguyệt lạnh nhạt nói, nàng tính nói thêm thì bị Hoàn Nhan Yên Vũ kéo tay tham quan cung điện mới.
Trần Lãm tranh thủ trao đổi với Bạch Đình. Hắn muốn có cách nào đó trực tiếp đưa các nàng vào đây mà không cần hắn đích thân ra tay. Mỗi người đều có bối cảnh riêng, Hoàn Nhan Yên Vũ sắp tới phải đi xa, Đoạn Lăng Nguyệt càng không thể ở cùng hắn một chỗ. Như thế sẽ rất bất tiện, hắn muốn dùng trang viên đẩy nhanh tốc độ tu luyện của các nàng cũng như là nơi trú ẩn khi gặp cường địch không mong muốn. Bạch Đình cho hắn biết có cách nhưng phải đợi hệ thống thăng cấp. Mà điều kiện thăng cấp chính là tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Trần Lãm lẩm nhẩm.
Ầm ầm!
Phía sau Trung Viên phát ra tiếng nổ lớn chấn động đến hai nữ trong cung điện nháo nhào chạy ra xem chuyện gì.
Trung Viên rộng ra gấp mười lần, một ngọn núi lớn sững sững vươn cao. Một nửa ngọn núi lớn bao phủ bởi băng tuyết lạnh giá lộng lẫy. Ngay tại giữa Trung Viên ai cũng cảm nhận không khí mát mẻ ập tới thoải mái vô cùng.
“Trời, đây là thần tích sao?” Hoàn Nhan Yên Vũ kinh hô.
“Linh khí dường như có thay đổi.” Thiên Ngọc Ly gật đầu đồng ý.
Nàng nhìn sang Trần Lãm, chỉ có thể là nam nhân thần thần bí bí này ra tay.
“Nồng độ linh khí gấp ba lần bên ngoài, tốc độ hấp thụ linh khí gấp bốn lần bên ngoài, các nàng thấy thế nào?”
Các nàng thật sự choáng ngợp. Trần Lãm rất đắc ý, hắn đã đưa Tuyết Liên Sơn vào trang viên, kiến trúc thể Thiên cấp hiển nhiên không phụ mong đợi của hắn. Hắn thầm cảm ơn ngôi nhà bí bảo và bùa may mắn. Trong phần thiết kế gia viên có bán các loại núi nhưng giá tính bằng mấy chục vạn điểm uy danh, dĩ nhiên hiện tại đã quá lời.
Đoạn Lăng Nguyệt suy tư, môi trường tu luyện này có phần nhỉnh hơn so với một tông môn tứ tinh. Nàng cắn môi cố gắng ổn định tâm cảnh, nam nhân này thật sự vượt qua tưởng tượng của nàng. Nàng lại nhìn về Hoàn Nhan Yên Vũ, trong lòng phức tạp bộn bề.
Trần Lãm hài lòng đánh giá tình cảnh xung quanh. Xem Nguyệt Nguyệt nàng có chịu thay đổi cách nhìn không. Đối với nữ nhân như nàng phải ra tay phủ đầu áp chế mới có thể đánh bại.
Đoạn Lăng Nguyệt nhấp nháy hai mắt hướng về Trần Lãm nghiêm túc:
“Chúng ta cần rời khỏi đây, sắp đến thời gian diễn ra Lam Cực Hội Võ.”
Trần Lãm gật đầu, ở trong này bốn tháng xem ra đã đến lúc phải đi. Đối với Lam Cực Hội Võ hắn phải tham gia để làm một chuyện.
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Lam Cực Thành đổi chủ (tham gia Lam Cực Hội Võ đánh bại tất cả thí sinh của Dương gia). Phần thưởng: một chiến kỹ Thiên cấp ngẫu nhiên, một pháp bảo Địa cấp ngẫu nhiên, một Mặt Nạ Biến Dạng. Trừng phạt: Mất đi quan hệ với Thanh Huyền Lâu. Độ khó: Tiểu.”
Âm thanh hệ thống thông báo nhắc nhở một nhiệm vụ dính líu tới bà nương Thanh Hàn, không biết hệ thống còn có kiểu nhắc nhở như vậy.