Vụ nổ chấn động trên không trung do Thanh Hàn và Liên Nguyệt gây ra một loạt dư chấn xuống quảng trường dưới. Trong đó có một luồng dư chấn hướng thẳng về phía Dương Minh Tu trọng thương phía Dương gia. Bởi vì mọi thứ hỗn loạn không ai kịp che chắn cho hắn.
Khi đó, một bóng người mặc áo choàng đen trùm đầu toàn thân đã nắm cổ Dương Minh Tu như gà mất hút vào đám đông.
Đáng chú ý là trên thân áo choàng có hình ảnh một thanh kiếm nhỏ màu trắng. Tất cả vô tình lọt vào mắt Trần Lãm, hắn không thể nào quên ngày hôm đó khi toàn bộ ngôi làng bị hủy diệt bởi một đám người mặc áo choàng y hệt.
Bởi vì đón lấy Liên Nguyệt, trong tích tắc hắn đã mất đi cảm ứng của người kia và Dương Minh Tu. Cả hai như bốc hơi khỏi Lam Cực Thành. Hắn thầm đoán tên kia hẳn là Phân Thần kỳ mới có khả năng xuyên toa không gian vô tung vô ảnh như vậy.
Chợt một mùi hương thoang thoảng tìm đến mũi, hắn liền tản đi sát khí quan sát giai nhân trong ngực.
Liên Nguyệt lúc này sắc mặt trắng bệt, Trần Lãm vội lấy ra hai viên đan dược bỏ vào miệng nàng.
Tay vô tình chạm phải bờ môi mát lạnh mềm mại khiến hắn không nhịn được nhìn nàng chăm chú.
“Nhìn đủ chưa?”
Môi thơm khẽ mở, lời ngọt thốt ra. Trần Lãm chớp mắt điều động hồn lực thanh tỉnh.
Má nó nữ nhân này bị thương mà vẫn mị hoặc như cũ.
Trần Lãm cẩn thận đặt nàng ngồi bên cạnh Đoạn Lăng Nguyệt, sau đó liền trở về vị trí.
Thanh Hàn đã rời đi từ lúc nào, có lẽ nàng đã thỏa mãn sau khi thành công đả thương Liên Nguyệt.
Đoạn Lăng Nguyệt hớt hải kiểm tra từng nơi trên người Liên Nguyệt lo lắng hỏi:
“Sư tôn có thương nặng ở đâu không?”
Liên Nguyệt chỉ cười ôn nhu:
“Vi sư không có gì nghiêm trọng, ngươi đừng lo về Thanh Huyền Lâu, đây là ân oán cá nhân, nàng ta sẽ không động đến ngươi.”
“Nhưng mà…” Đoạn Lăng Nguyệt muốn hỏi về chuyện Thanh Hàn nhưng đã bị Liên Nguyệt giơ tay chặn ngay môi lắc đầu:
“Ta biết ngươi thắc mắc, chuyến này trở về ổn định có thời gian vi sư sẽ nói cho ngươi.”
Liên Nguyệt khẽ ôm đầu Đoạn Lăng Nguyệt đặt lên mái tóc nàng một nụ hôn. Đối với Liên Nguyệt thì nàng vừa là đồ nhi vừa là con gái, rất sủng ái.
Phía Lý Phương xác định Thanh Hàn đã rời đi thật mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nếu tiếp tục thì nơi này thành bình địa mất.
Dương gia thì cuống cuồng phái người truy tìm Dương Minh Tu, đám cao tầng người phờ phạc người thất thần. Dương Thanh Sơn không khá hơn bao nhiêu, tâm tình như lửa đốt. Đây là đứa con hắn đắc ý nhất vậy mà vô thanh vô tức biến mất. Thanh Hàn là cái tên hắn nghĩ ngay tới nhưng ngay lập tức phủ nhận, hắn đã từng tiếp xúc với nàng nên tin rằng nàng không có động cơ làm vậy.
Lý Phương ra hiệu cho bốn lão giả Phân Thần sơ kỳ ổn định toàn trường, sau đứng ra cất tiếng nói lớn:
“Vừa rồi xảy ra chiến đấu ngoài kiểm soát của chúng ta, may mắn không có thương vong. Hiện tại ta xác định không còn nguy hiểm. Lam Cực Hội Võ tiếp tục với vòng cuối cùng, trận chung kết giữa Trần Lãm và Đoạn Lăng Nguyệt.”
Lời của hắn mang theo sắc thái uy nghiêm chấn vang khắp quảng trường nhằm kéo lại tinh thần của tất cả mọi người.
Khán giả bị cỗ khí tức Phân Thần trung kỳ trấn tới nhưng lạ thay không hề cảm thấy áp lực, ngược lại hô hấp trở nên dồn dập khẩn trương nhìn về phía hai người chuẩn bị cho trận chiến lịch sử.
Gọi là lịch sử bởi vì từ đây Lam Cực Thành đổi chủ. Mỗi lần đổi chủ xem như một thời đại mới.
Trần Lãm và Đoạn Lăng Nguyệt cùng đạp chân bước lên sàn đấu.
Hai con người hai dòng cảm xúc tách biệt lặng lẽ quan sát đối phương.
Trần Lãm thầm suy tính xem cách nào đánh bại nàng một cách nhẹ nhàng nhất sau đó nhường lại chức thành chủ cho Đoạn gia.
Đoạn Lăng Nguyệt lại khát khao muốn kiểm chứng sức mạnh thật sự của Trần Lãm, muốn khai phá những con bài hắn chưa lật.
Ở trong trang viên một thời gian, nàng xác định hắn bất phàm. Qua lần sống chết cách đây mấy tháng, nàng muốn biết hắn mạnh đến cỡ nào. Hơn nữa hình bóng của hắn luôn quanh quẩn trong tâm trí, nàng phải chiến một trận ra trò để tâm ma không xuất hiện.
Tâm ma đối với tu si như u nhọt ung thư, âm thầm kéo chậm sự phát triển của tu sĩ, đến ngày nhận ra thì đã quá muộn. Đó là nguyên nhân nhiều tu sĩ vĩnh viễn không thể đột phá bình cảnh, hao hết tuổi thọ mà chết.
Đoạn Lăng Nguyệt nắm chặt trúc phiến hướng tới Trần Lãm thản nhiên nói:
“Ngươi hãy ra hết chiêu đi… nếu không ta không tha cho ngươi.”
Trần Lãm giật khóe miệng, khúc sau nàng nói cái gì thật sự nghe không rõ nha.
“Chiến đi.” Đoạn Lăng Nguyệt lạnh nhạt nói ra, tay khẽ phất trúc phiến.
“Khê Sơn Hành Lữ.”
Nàng khẽ quát, trước mặt hiện ra bức họa núi non ngưng thực, hỏa cầu và dây leo khóa chặt Trần Lãm bắn tới.
Hỏa mộc linh khí hai màu xanh đỏ xoắn lại mỹ lệ nhưng Trần Lãm nào có để ý.
“Mê Ảnh Tung Bộ.”
Phốc phốc!
Trần Lãm lập tức dịch chuyển, hai tàn ảnh trong nháy mắt phân hủy. Hắn lật tay, U Minh Thương đã nằm trong tay dung nạp hỏa linh lực, một cỗ khí thế trầm ổn như núi bột phát ra.
Chỉ thấy Đoạn Lăng Nguyệt tay trái kết một loại ấn kỳ lạ chỉ với ba ngón tay, Trần Lãm không chút chậm trễ lần này thi triển Mê Ảnh Tung Bộ tiếp cận.
Keng!
Đột nhiên luồng công kích Khê Sơn Hành Lữ quay ngược đâm về nơi Trần Lãm xuất hiện vô tình trúng cáng thương chấn rung hết bả vai của hắn.
“Cái quỷ gì thứ này vậy mà còn dí theo.”
Trần Lãm kinh ngạc, nếu không phải có năng lực của tả nhãn thì người hắn lủng một lỗ.
“Khê Sơn Hành Lữ.”
Đoạn Lăng Nguyệt tiếp tục ra chiêu, đây chính là chiến kỹ mạnh mẽ nhất nàng sỡ hửu kết hợp với trúc phiến trong tay là Thiên cấp lam sắc hoàn toàn có thể đả thương Xuất Khiếu kỳ, nếu đánh lén chín thành đoạt mạng.
“Ta né.”
Trần Lãm quát to, lại vận dụng Mê Ảnh Tung Bộ tránh một kích. Mắt hắn lóe lên, lập tức xuất hiện bên cạnh Đoạn Lăng Nguyệt, mũi thương chỉa thang vào bộ ngực kiêu ngạo. Nhưng ngay tức thì sắc mặt hắn khó coi, bởi hắn thấy trong mắt Đoạn Lăng Nguyệt là sự đắc ý hiếm thấy.
“Họa Địa Vi Lao.”
Thanh âm trầm thấp êm tai thốt ra, cả người Trần Lãm bị không gian xung quanh định trụ không nhúc nhích được, uy áp mũi thương liền tản đi.
Hắn nhận ra đây chính là loại chiến kỹ Liên Nguyệt đã áp dụng trước đó, thầm nghĩ sư đồ này chiêu số không phải đùa, chỉ có từ cỡ mình đi lên.
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Trần Lãm trầm giọng, bộc phát Phá Linh Huyết Diễm phá hủy sự vây khôn, một nữa hỏa cầu còn lại bắn về phía Đoạn Lăng Nguyệt hừng hực thiêu cháy.
“Lăng Ba Vi Bộ.”
Đoạn Lăng Nguyệt biết rõ ý đồ của Trần Lãm với một thương kinh khủng kia lấy một được hai, ý niệm vừa động lập tức dịch chuyển theo phương vị bát quái.
Trần Lãm tiếp tục thi triển Mê Ảnh Tung Bộ chặn đường Đoạn Lăng Nguyệt. Tiếc hận thay trước khi hắn đến nửa nhịp thì Đoạn Lăng Nguyệt đã chuyển sang hướng khác.
Trần Lãm đen mặt, Mê Ảnh Tung Bộ hắn chỉ mới luyện đến năm tàn ảnh, hơn nữa tác dụng chính là làm hoa mắt đối phương khó phân biệt đâu là thật, thích hợp với lối đánh phản công. Trong khi đó hắn lại đuổi theo Đoạn Lăng Nguyệt với 16 loại biến hóa Lăng Ba Vi Bộ đương nhiên không phát huy được toàn bộ tác dụng.
Lăng Ba Vi Bộ không biến ảo nhiều tàn ảnh nhưng phương vị đặc sắc khó nắm bắt được hướng đi.
Đám đông khán giả phấn khích theo dõi hai thiên tài so chiêu. Người đến người đi, ăn miếng trả miếng nhưng vẫn chưa ai thành công đả thương đối phương. Chiêu thức tung ra đươc tính toán đến từng kẽ hở.
“Má nó nữ nhân này trơn như lươn.”
Trần Lãm thầm mắng, toàn lực giải khai Hành Vân Lưu Thủy, tốc độ tăng cao nhanh chóng áp sát Đoạn Lăng Nguyệt.
“Cái gì?”
Đột nhiên Trần Lãm chấn kinh, ngay phương hướng chặn trước Đoạn Lăng Nguyệt thì dưới đất từ đâu ra bắn ra hàng loạt công kích như đã chờ sẵn trước đó.
Phốc!
Vài nơi trên người không kịp tránh thoát nứt toác phun ra máu tươi. Trần Lãm văng ra ngoài mấy chục thước mới dừng lại.
Hoàn Nhan Yên Vũ quan sát nắm chặt tay mím môi. Cả hai đều là người nàng yêu quý, nàng không nỡ nhìn một trong bất kỳ ai bị thương. Không phải hắn nói sẽ giải quyết nhanh gọn sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Làm sao khi nào mà có thứ này?”
Trần Lãm thất thố trợn mắt nhìn Đoạn Lăng Nguyệt, nàng hững hờ phất trúc phiến.
“Khê Sơn Hành Lữ.”
Công kích cuồn cuồn hướng tới Trần Lãm, hắn gầm lên một tiếng bùng nổ toàn bộ sức mạnh dịch chuyển đâm một thương uy vũ về Đoạn Lăng Nguyệt.
“Trấn Hồn Thuật.”
Thân hình Đoạn Lăng Nguyệt cứng đờ, linh hồn bị trấn áp không phản kháng được. Lại là chiêu này. Nàng điều động hồn lực cưỡng chế phá tan khống chế nhưng không cách nào giải phóng, miễn cưỡng lấy lại một chút tinh thần.
“Ngươi… ngươi bỉ ổi.”
Đoạn Lăng Nguyệt tái mặt nhìn Trần Lãm đâm mũi thương nhọn hoắc mà không có cách nào chống đỡ.
Khóe môi chảy xuống một giọt máu, nàng vận dụng toàn bộ hồn lực có được xé rách uy áp định trụ linh hồn.
“AAA.”
Trần Lãm đau đớn hét thảm phun ra mấy ngụm máu liền, toàn thân tản công hết lực buông rơi U Minh Thương, thân thể đổ nhào về Đoạn Lăng Nguyệt.
Bịch!
Đoạn Lăng Nguyệt mệt mỏi mở mắt, trước mắt nàng là Trần Lãm gục đầu trên cặp nhũ phong mềm mại, máu tươi từ miệng thấm đẫm một mảng vải trước ngực.
Nàng hớt hải kiểm tra tình trạng của hắn.
“Ngươi… ngươi làm sao rồi?”
Đoạn Lăng Nguyệt kinh hô chứng kiến sắc mặt Trần Lãm tái nhợt, linh hồn suy yếu, miệng tràn đầy máu tươi.
“Nàng thắng rồi còn rất thơm nữa.”
Trần Lãm thều thào cười với Đoạn Lăng Nguyệt, bàn tay xấu xa bóp vào bầu sữa.
Đoạn Lăng Nguyệt tim đập loạn, muốn đánh hắn lắm nhưng không nỡ trước tình trạng này. Khóe mắt đỏ hoe muốn chực trào nước mắt, nàng nắm tay hắn không cho tác quái nữa, hít một hơi sâu hướng về Lý Phương quát:
“Không cần đánh nữa.”
Một thân ảnh cấp tốc bay đến bên cạnh, là Hoàn Nhan Yên Vũ. Nàng cắn chặt môi, mắt đẹp chảy dài hai hàng lệ nhưng không dám chạm mạnh vào Trần Lãm.
“Đoạn Lăng Nguyệt thắng đồng thời đăng quang quán quân Lam Cực Hội Võ kỳ này.”
Lý Phương dõng dạc tuyên bố, hàng ngàn tiếng hô reo vang khắc phủ thành chủ.
Duy chỉ có hai nữ nhân không màng đến điều đó, hai nàng lo lắng thấp thỏm không yên cho nam nhân đang nằm trong lòng.
“Tiêu hao hồn lực quá mức mà thôi, tịnh dưỡng thời gian liền khôi phục.”
Ở phía xa xa, Liên Nguyệt đã rời đi từ lúc nào.
…
Trong trang viên, Trần Lãm cùng Hoàn Nhan Yên Vũ ngâm mình hồ sen.
Dưới làn nước, Thiên Ngọc Ly trần truồng kẹp côn thịt cứng ngắc vào giữa hai bầu sữa ngậm nuốt ngon lành như mút kem.
“Chàng tự tổn thương để Nguyệt tỷ có thể đường đường chính chính giành quán quân như vậy tỷ ấy chắc chắn không vui.”
Hoàn Nhan Yên Vũ liếm ngực Trần Lãm ngắt nhẹ ti nam nhân trách mắng.
“Thật khó cho ta mà. Ta vốn dĩ muốn thử xem chiến lực nàng cỡ nào rồi dứt điểm nhanh gọn, không nghĩ nàng quá kiên cường không hề chịu thua kém.”
Chiến lực và tinh thần Đoạn Lăng Nguyệt nằm ngoài suy tính của hắn. Lăng Ba Vi Bộ quá ảo diệu, các chiến kỹ của Tiêu Dao Các cực kỳ khó đoán. Hắn thầm đoán được tại sao mình bị công kích bất ngờ dưới chân. Đoạn Lăng Nguyệt thông minh đánh lừa hắn một nước, hắn rượt nàng bỏ chạy nhưng cố tình dẫn dụ vào nơi thiết lập trận pháp từ trước.
Đối với nữ nhân thông minh điềm tĩnh như vậy, hắn không thể nào cường thế trấn áp sau đó nhường lại chức vị thành chủ, nàng sẽ không phục. Thành ra chỉ còn cách tự làm chính mình để Đoạn Lăng Nguyệt chiến thắng mà không phải mất một cọng lông. Hơn nữa qua biểu cảm của nàng, hắn xác định được nàng có tình cảm với hắn a. Không có nữ nhân nào lại muốn khóc vì một nam nhân xa lạ, người đó phải có vị trí quan trọng trong tim nàng.
Một mũi tên bắn trúng hai đích, Trần Lãm cao hứng hôn lên môi Hoàn Nhan Yên Vũ cái chụt.
“Chàng đâm thiếp đi, thiếp nứng lắm rồi.” Hoàn Nhan Yên Vũ thở hỗn hễn, gò má ửng hồng, mắt đẹp ngập nước.
Đột nhiên Thiên Ngọc Ly trồi lên mặt nước lật mông Hoàn Nhan Yên Vũ, tay ngọc mạnh mẽ banh hai chân trắng nõn của Hoàn Nhan Yên Vũ ra hai bên phun ngụm nước miếng xoa đều nhụy hoa chặt khít.
Bạch!
“Á… thiếp thiếp muốn rách… chết mất.” Hoàn Nhan Yên Vũ bị tấn công bất ngờ nước mắt đầm đìa, hậu đình như rách toạt, côn thịt cứng cáp ngập sâu trong nhụy hoa.
“Hừ cái lỗ này của nàng chặt quá.” Trần Lãm hô hấp dồn dập gầm mạnh thúc liên tục vào hạ thân nàng.
“Ư… chậm lại chàng thiếp chết…” Hoàn Nhan Yên Vũ lạc giọng.
Nàng banh đùi rộng hai bên để mặc hắn đâm vào từng cú lấp đầy khe hẹp.
Cảm giác thốn nhói như bị thứ gì nong ra nhưng lại sướng khoái lạ thường. Bình thường hắn chỉ đút ngón tay vào nhưng hôm nay một hơi nhét hẳn dương căn vào khiến nàng lần đầu cảm thấy khoái lạc khó tả.
Hai bầu ngực trắng mút nẩy lên nẩy xuống, hai mắt nhắm nghiền, miệng không khép lại được chỉ nghe được tiếng rên rỉ dâm đãng.
“Nhìn ngươi xem kẻ nào mới là dâm nữ? Cái lỗ này đã chơi sướng như vậy.” Thiên Ngọc Ly liếm môi châm biếm, nàng thích thú với vẻ mặt của Hoàn Nhan Yên Vũ muốn trêu chọc một phen.
“Tỷ… tỷ nói bậy… ứ… đừng tỷ chết mất.”
Hoàn Nhan Yên Vũ ú ớ phản kháng, bỗng dưng bị cái lưỡi của Thiên Ngọc Ly quét qua khe thịt lầy lội rú dại liền giật đùng đùng muốn phun trào suối trinh.
Cái lưỡi tác quái của Thiên Ngọc Ly liên tục liếm dọc một đường từ nơi côn thịt ra vô thẳng đến hạt thịt căng bóng của nữ nhân.
“Ưm… thiếp… ra… hức.”
Hoàn Nhan Yên Vũ bị tấn công cùng lúc tại hai nơi dâm huyệt khiến đầu óc trống rỗng, nàng rú lên âm thanh hoang dại.
“Sướng… hu hu.”
Côn thịt vốn bị lỗ sau ép chặt nay lại muốn bị ép dẹp lập tức bùng nổ phun ra từng dòng dương tinh nóng bỏng.
Thiên Ngọc Ly thấy cặp đào co giật nảy lên để tuột mất côn thịt, nhanh miệng ngậm lấy côn thịt vừa rời ra nuốt hết dịch mật tinh hoa của nam nhân rồi lại trườn lên hứng từng đợt dâm thủy phun ra tràn lan.
Trần Lãm vừa ra thấy cảnh tượng dâm mỹ của hồ nữ, dương căn lập tức đạt đỉnh phong đâm vào miệng Thiên Ngọc Ly. Hắn kéo Hoàn Nhân Yên Vũ ngồi lên mặt mình hút hết hương tân ngọc dịch từ dâm huyệt.
Bờ hồ tràn ngập âm thanh rên rỉ cao vút của nữ nhân. Xuân sắc vô biên.
Trong một cung điện, Đoạn Lăng Nguyệt nằm vật ra giường không thể nào tiếp tục tĩnh tu. Nàng thọt tay vào trong tiểu khố xoa nơi tư mật ẩm ướt hừ giọng:
“Hừ, đúng là dâm nam loạn nữ."