Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 51 - Tiêu Dao Các

Một khắc…

Hai khắc…

Thời gian một nén hương trôi qua, nơi lệnh bài chữ “nhẫn” đặt vào không có bất kỳ động tĩnh nào.

Hoàn Nhan Yên Vũ thở dài:

“Thiếp nghĩ nó liên quan đến truyền thừa của thiếp, chúng ta có thể quay lại đây sau khi thiếp hoàn thành tiếp nhận truyền thừa.”

Nàng thu lệnh bài về tay. Trần Lãm cũng đồng tình với phương án này. Trước mắt có thể đi đến bước này có thể nói là ngoài cả mong đợi. Đối với hắn quan trọng nhất không phải bí mật trong Tử Sơn mà là thể chất Huyền Âm Linh Thể mà Hoàn Nhan Yên Vũ vừa thức tỉnh. Chỉ cần nàng làm chủ được nó, trong tương lai tên nàng sẽ vang dang khắp Thiên Việt đại lục.

Hắn thông qua Bạch Đình biết được người sở hữu thể chất đặc thù có tốc độ tu luyện nhanh hơn tu sĩ thông thường. Ngoài ra mỗi thể chất còn có các khả năng riêng biệt, tu càng lâu càng kéo giãn khoảng cách so với người thường.

Thể chất có mạnh có yếu. Tuy nhiên không hẳn là yếu vì một số thể chất không thể hiện quá nhiều hiệu quả trong chiến đấu. Như thể chất Huyền Âm Linh Thể thiên về chưởng khống âm khí và song tu, có thể nói là phụ trợ nhiều hơn. Ngoài ra còn tùy thuộc vào người sở hữu thể chất có thiên tư và tâm tính như thế nào. Trần Lãm tin rằng với con người của Hoàn Nhan Yên Vũ nàng có thể vươn lên tầm rất cao.

Riêng về hắn, hắn không có thể chất, hiện tại vẫn là phàm thể, nhưng sở hữu Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết thần bí, hắn tin tưởng rằng không thua kém các loại thể chất đặc thù, đương nhiên không tính đến các thiên tài yêu nghiệt vừa có thiên phú tốt vừa có thể chất kinh khủng.

Thể chất đặc thù thức tỉnh có hai dạng. Thứ nhất là trời sinh đã có tùy vào điều kiện tu luyện mà thức tỉnh sớm hay muộn, thứ hai là thông qua công pháp đặc biệt hoặc phương pháp riêng. Dạng thứ hai thì tốn công rất nhiều.

Hoàn Nhan Yên Vũ thức tỉnh thể chất có thể nói là dạng thứ nhất, đủ diều kiện liền kích hoạt. Nhưng không phải những người không thức tỉnh được thể chất thì vô duyên với các thể chất đặc thù. Trần Lãm trong tương lai có thể đúc được thể chất nếu có phương pháp và nguyên liệu đầy đủ. Vì vậy hắn không quá bận tâm việc mình không có thể chất. Nếu được hắn muốn một thể chất nào đó cường đại mới sánh được với Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết. Tu luyện công pháp Độc Nhất thì thể chất cũng không có quá phèn a.

“Chàng suy nghĩ gì đó?” Thấy Trần Lãm trầm ngâm suy tư, Hoàn Nhan Yên Vũ nắm tay hắn hỏi.

“Nơi này là một cơ duyên rất lớn đối với nàng. Âm khí khiến nàng thức tỉnh thể chất, lệnh bài có khả năng dẫn đến một bảo vật quý giá. Ngoài ra truyền thừa có thể giúp thực lực nàng đại tăng.” Trần Lãm vuốt mái tóc mượt mà cười ôn nhu.

“Vậy tiếp theo chàng định thế nào?” Hoàn Nhan Yên Vũ nhìn về lỗ hỏm lệnh bài, nàng cảm thấy tiếp tục ở đây có lẽ cũng không thu hoạch được gì.

“Trước mắt rời khỏi đây, khi nào nàng tiếp nhận truyền thưa kia thì chúng ta trở lại thử một lần nữa.”

Trần Lãm đề nghị, đến được đây rồi hắn không đòi hỏi quá nhiều. Đã là điều thần bí thì không nên nóng vội làm gì. Huống chi nơi này không sợ bị người khác điều tra, bởi nếu có kẻ thực lực mãnh mẽ xông vào thì ngọn nguồn âm khí sẽ không kinh khủng như vậy, không có quá nhiều người ngã xuống bên ngoài

Cả hai ngược theo đường cũ rời khỏi Tử Sơn. Do đã hiểu rõ hoàn cảnh nơi này nên tư thái thong dong như dạo chơi. Trần Lãm lấy Lưu Ảnh Kính ghi lại hình ảnh Hoàn Nhan Yên Vũ oai phong cầm kiếm quét ngang hàng loạt bộ xương. Lần đầu tiên hắn thấy nàng với dáng vẻ như vậy nên muốn lưu lại hình ảnh làm kỷ niệm.

Tốc độ đi ngược ra ngoài tương đối chậm, lại thêm vừa đi vừa nghỉ trong trang viên nên mất bảy ngày Trần Lãm mới tiến ra khỏi phạm vi âm khí.

Bỗng hắn thấy từ xa có hai thân ảnh bay đến, là Tiêu Dao Các chủ Liên Nguyệt và Đoạn Lăng Nguyệt. Chỉ là sắc mặt hai nàng không được bình thường cho lắm.

Trong ánh mắt Liên Nguyệt ẩn chứa một tia hứng thú xen lẫn tò mò về Trần Lãm và nữ nhân bên cạnh hắn.

Trần Lãm không ngờ đích thân Liên Nguyệt lại đến đây, rõ ràng trong kế hoạch bàn bạc trước đó với Đoạn Lăng Nguyệt không hề nhắc đến. Nhưng hắn cũng không tỏ vẻ sợ sệt trước nữ cường giả Phân Thần viên mãn, chăp tay hành lễ nói:

“Tại hạ Trần Lãm là bằng hữu của Lăng Nguyệt xin ra mắt Các chủ.”

Liên Nguyệt nhìn hắn một thoáng phất tay hờ hững nói:

“Lễ tiết làm gì, ngươi là bằng hữu của Đoạn Lăng Nguyệt xem như người quen. Ở đây không tiện nói chuyện, tất cả theo bổn Các chủ về rồi nói.”

Liên Nguyệt vung tay ném ra một chiếc thuyền, nó nhanh chóng biến lớn, so với thuyền của Đoạn Lăng Nguyệt khi đi đấu giá còn lớn và hoành tráng hơn nhiều.

Trần Lãm không khách sáo mang theo Hoàn Nhan Yên Vũ nhảy lên thuyền.

“Thuyền này là một loại pháp bảo du hành Hoàng cấp kim sắc.” Bạch Đình hiện ra miệng tấm tắc.

Trần Lãm cảm thán người đứng đầu một thế lực tam tinh gần đột phá Hợp Thể kỳ có khác, thật là giàu sang mà.

Liên Nguyệt phát động cho thuyền nâng lên cao bay thẳng một mạch về hướng bắc. Đoạn Lăng Nguyệt ít khi mở nụ cười nói:

“Lâu lắm rồi ta mới được đi bằng Thanh Hoa Thuyền, chúng ta đang trở về Tiêu Dao Các.”

Trần Lãm gật đầu, hắn cũng có thứ muốn giao cho Liên Nguyệt, lúc này còn gì thích hợp hơn. Hắn có chút thắc mắc hỏi Đoạn Lăng Nguyệt:

“Bình thường nàng về tông môn kiểu gì?”

“Sư tôn mang ta xuyên qua không gian trong nháy mắt là tới, ta chỉ đi trên Thanh Hoa Thuyền này một lần.”

Ở trên cao, Thanh Hoa Thuyền lướt đi băng băng. Trần Lãm có thể dễ dàng quan sát cảnh vật chạy ngược về sau. Thiên Việt đại lục đối với hắn vô cùng rộng lớn, chưa kể đến bốn đại lục khác. Hắn lần đầu có trải nghiệm chiêm ngưỡng khung cảnh như vậy, trước đây có ngồi máy bay riêng nhưng cách xa mặt đất và không thể cảm nhận không khí trực tiếp thế này.

Liên Nguyệt thỉnh thoảng đi ngang qua sau lưng Trần Lãm, nàng không biểu lộ bất cứ cử động nào khác lạ. Chỉ có thâm tâm nàng dao động.

“Quái lạ, tại sao hắn lại có mùi thơm hơn tất cả nam nhân ta từng tiếp xúc.”

Nàng khẽ nhíu mày quay sang chỗ khác nhưng không biết rằng mọi biến hóa của nàng đã bị Bạch Đình nhìn thấy tất cả.

Thanh Hoa Thuyền bay nửa ngày trời rốt cuộc giảm tốc độ bắt đầu hạ xuống. Trần Lãm nhìn thấy bên dưới là một quần thể lầu các rất trang nhã và thanh tao, thật xứng với cái tên Tiêu Dao Các.

Liên Nguyệt cho Thanh Hoa Thuyền hạ xuống một quảng trường lớn nằm giữa một rừng trúc, phía sau là hòn non bộ lớn nhỏ xen kẻ, phía trước là một dòng suối uốn lượn mang đến cảm giác rời bỏ chốn phồn hoa về nơi thanh tĩnh an dưỡng. Trần Lãm cũng muốn trang viên của hắn giống như vậy.

Hắn còn thấy ngoài xa là mấy mảnh dược điền được một số nữ đệ tử chăm sóc, khu vực luyện tập rất nhiều loại vũ khí được các đệ tử sử dụng.

“Không hổ là Tiêu Dao Các!” Hoàn Nhan Yên Vũ bật thốt trước quang cảnh nơi đây.

“Linh khí cũng thật nồng đậm.” Trần Lãm thích thú, lượng linh khí tại Tiêu Dao Các dày đặc hơn các khu vực khác rất nhiều, không kém trang viên.

Cùng là thế lực tam tinh nhưng so với ba gia tộc lớn Lam Cực Thành chắc chắn vượt trội hơn hẳn.

“Chào mừng đến Tiêu Dao Các.” Liên Nguyệt nhìn về Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ hé mở môi thơm mỉm cười.

Bên dưới quảng trường xuất hiện vài thân ảnh tụ tập.

“Các chủ đã về.” Một mỹ phụ dung nhan mặn mà thành thục chắp tay cung kinh cúi đầu hướng về Liên Nguyệt.

Phía sau nàng là ba phụ nhân khác nhan sắc không kém cũng chắp tay cúi đầu.

“Phì, ta đã bảo các người không cần hành lễ mà.” Liên Nguyệt lười biếng phẫy tay cho bốn người họ đứng thẳng, xong quay sang hai người Trần Lãm nói:

“Đây là Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ từ Lam Cực Thành, là bằng hữu của Nguyệt Nhi đến làm khách vài ngày. Nguyệt Nhi chút nữa chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho họ.”

“Còn đây là bốn vị trưởng lão của Tiêu Dao Các, hai ngươi cứ thoải ở đây, có chuyện gì cứ nói với Nguyệt Nhi là được.”

Liên Nguyệt nói rồi liếc mắt nhìn thâm thúy Đoạn Lăng Nguyệt rồi cùng bốn vị trưởng lão rời đi.

Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ được sắp xếp tại một lầu các nằm dọc theo một con suối, xung quanh không có bất kỳ lầu cát nào khác, có vẻ khá riêng tư. Liên Nguyệt xem ra cũng tinh tế, chọn một nơi thanh tĩnh cho hắn.

Thiên Ngọc Ly được Trần Lãm đưa ra khỏi trang viên lập tức sáng rực hai mắt nhìn ngó xung quanh. Nhận ra nơi đây khác lạ nhưng không hiểu sao rất là thoải mái, nàng liền hóa thành bản thể chạy lòng vòng khắp nơi, điệu bộ rất phấn khích.

“Xem ra yêu thú như nàng vẫn thích thiên nhiên thật sự hơn.” Trần Lãm đảo mắt lẩm bẩm.

“Đúng vậy, thiếp cảm thấy thế giới của chàng vẫn còn thiếu gì đó.” Hoàn Nhan Yên Vũ cũng nhướn mày so sánh.

Trần Lãm dò hỏi Bạch Đình thì biết được có thể biến trang viên thành một thế giới chân thật nhưng phải đợi hệ thống thăng cấp đến mức độ thích hợp mới có thể biến hóa, ngoài ra điểm uy danh phải hao tốn rất nhiều. Hắn kiểm tra lại điểm uy danh vừa chạm mốc sáu mươi vạn, xem ra trong thời gian này danh tiếng vẫn lan truyền từ trong Lam Cực Thành đến các khu vực lân cận. Sáu mươi vạn điểm uy danh xem ra chỉ là muỗi mà thôi.

Ngã lưng xuống giường ngọc êm ái, hắn được Đoạn Lăng Nguyệt giới thiệu về Tiêu Dao Các.

Tiêu Dao Các đặt tên theo đúng phương hướng phát triển của nó, chính là tiêu dao. Có điều Tiêu Dao Các chỉ nhận đệ tử là nữ và chính tay Các chủ hoặc bốn trưởng lão tìm kiếm thu nhận.

Các nữ đệ tử của Tiêu Dao Các không bị giới hạn chỉ sinh hoạt trong các, ai cũng có thể tùy thời trở về gia tộc, không bắt buộc phải ở trong các. Chỉ cần vào các dịp quan trọng thì phải trở về, sau đó muốn đi đâu thì đi.

Như vậy mới tiêu dao tự tại đúng với cái tên Tiêu Dao. Nhiều đệ tử của Tiêu Dao Các yêu thích cuộc sống phiêu du, không ràng buộc, không gò bó cảm thấy Tiêu Dao Các chính là thánh địa của các nàng. Do sự phân tán của các đệ tử, Tiêu Dao Các là một thế lực tam tinh nhưng ảnh hưởng gần như toàn bộ Thiên Việt đại lục.

Liên Nguyệt không có yêu cầu đặc biệt đối với đệ tử, tất cả đệ tử đều có thể tu hành theo con đường mình muốn. Luyện đan hay luyện khí đều có. Bên cạnh đó cầm, kỳ, thi, họa cũng không kém cạnh so với thiên tài các thế lực khác.

Bốn vị trưởng lão cũng chỉ mới đạt đến Phân Thần sơ kỳ nhưng Liên Nguyệt không áp lực phải đột phá. Đối với nàng tu sĩ cũng là người, cũng cần có một cuộc sống thoải mái, không nên vì truy cầu đỉnh cao mà bỏ qua cuộc sống một người nên có.

Trần Lãm ngầm đánh gia cao vị Các chủ, đây không khác gì với lý tưởng một cuộc sống an nhàn của hắn. Chẳng trách tiến vào đây khiến hắn cảm giác như thoát khỏi phàm trần, làm việc theo tâm ý.

Đối với chuyện yêu đương, các đệ tử cũng không bị ngăn cấm. Nhưng yêu cầu thân thế đối phương phải trong sạch, không phải đối tượng lâm le xâm chiếm Tiêu Dao Các, nếu không đích thân Liên Nguyệt sẽ ra tay trừng trị.

Trước đây từng có một tông môn tam tinh muốn cầu thân với một đệ tử tinh anh. Liên Nguyệt ban đầu ngầm chấp thuận nhưng sau khi phát hiện ra tên công tử kia muốn thu nữ đệ tử này về để làm lô đỉnh thì lập tức oanh kích thế lực kia ngay trong đêm đó. Kết quả thế lực đó phải chạy sang một nơi khác không dám bén mảng đến nữa.

Đoạn Lăng Nguyệt bởi vì sở hữu song linh căn mộc và hỏa, hơn nữa thiên tư rất cao học một hiểu mười nên trong thời gian ngắn được Liên Nguyệt nhận làm đệ tử thân truyền.

Là sư đồ nhưng hai người mang hai loại khí chất khác nhau. Đoạn Lăng Nguyệt như tiểu thư khuê các thanh tĩnh không nhiễm bụi trần thì Liên Nguyệt mang đến vẻ tự do và tùy ý dễ gần nhưng khó mà nắm bắt được.

Trần Lãm đánh giá những mỹ nhân hắn gặp qua tại thế giới này như Thẩm Mộng Dao, Hoàn Nhan Yên Vũ, Thiên Ngọc Ly, Thanh Hàn, Đoạn Lăng Nguyệt, Tô Lăng Sương và Liên Nguyệt. Mỗi người một vẻ, dù có người không tiếp xúc nhiều nhưng tất cả đều cho hắn một ý nghĩ duy nhất.

Các nàng đẹp nhưng tuyệt đối không phải bình hoa di động.

Bình Luận (0)
Comment