Liên Nguyệt nhìu chặt chân mày lại, đặt tách trà trong tay xuống bàn, dường như nhớ ra điều gì đó.
“Chủng tộc của nàng không thuộc về Tử Huyền Tinh.”
Trần Lãm cùng Hoàn Nhan Yên Vũ liếc mắt nhau nhìn một cái, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhìn vào biểu hiện của Liên Nguyệt hắn hi vọng nàng có thể giải đáp phần nào thắc mắc của hắn, dù ít còn hơn không.
Liên Nguyệt trong lòng có vài phần nghi hoặc nhưng vẫn nói ra:
“Ngươi có sở hữu dị hỏa từ khi ra đời không?”
Thiên Ngọc Ly không như Trần Lãm và hai nữ, nàng phun ra một ngọn lửa huyết sắc thản nhiên nói:
“Đúng vậy nha, nó là Phá Linh Huyết Diễm.”
Liên Nguyệt nhìn Phá Linh Huyết Diễm cháy phừng phực thì gương mặt thoáng động, có phần chấn kinh. Nàng liền cầm tách trà lên uống một ngụm chậm rãi nói:
“Vậy ta nhớ không sai, nàng là Vạn Hỏa Thiên Hồ trong truyền thuyết với đặc điểm nhận dạng là trời sinh sở hữu dị hỏa, chóp đuôi có long màu đỏ tươi. Tương truyền Vạn Hỏa Thiên Hồ thức tỉnh hoàn toàn chín đuôi có thể chưởng khống chín loại dị hỏa, luyện đến tận cùng có thể thu phục Tam Muội Chân Hỏa.”
“Trong một loại điển tịch cổ xưa ta từng xem qua, người đời chỉ quan sát một Vạn Hỏa Thiên Hồ điều động năm loại dị hỏa một lúc. Còn khả năng thật sự của nàng thì chưa có ai xác định bởi vì nàng tuyệt tích từ rất lâu. Hơn nữa điển tịch kia chỉ là ghi lại lời truyền miệng không biết qua biết bao nhiêu đời.”
“Ta chưa từng tin tưởng quá nhiều vào những gì quá xa xôi trong lịch sử nhưng tận mắt chứng kiến ta nghĩ điển tịch kia không lừa gạt.”
Trần Lãm nhìn chầm chầm Thiên Ngọc Ly sau khi nghe Liên Nguyệt mô tả. Thiên Ngọc Ly trước đây là Ly Hỏa Đế Tôn, nếu đúng như Liên Nguyệt nói thì nàng có thể sử dụng rất nhiều loại dị hỏa, chiến lực kinh khủng cỡ nào.
Dị hỏa có rất nhiều loại, mỗi loại có một tác dụng riêng. Chỉ riêng Phá Linh Huyết Diễm đã có vô cùng lợi hại, nếu như Thiên Ngọc Ly thật sự có năng lực như vậy thì hắn nhặt được bảo bối rồi.
Liên Nguyệt yêu cầu hắn bồi dưỡng bằng các loại đan dược, linh thảo, kỳ trân hệ hỏa là tốt nhất. Như vậy sẽ giúp nàng phát triển tối ưu, Vạn Hỏa Thiên Hồ chỉ tu hỏa duy nhất. Ngoài ra còn có địa vị rất cao trong Hồ tộc.
“Hắn cũng có Phá Linh Huyết Diễm, là ta truyền cho hắn.”
Thiên Ngọc Ly ngây thơ thốt ra. Nàng chẳng thèm quan tâm lai lịch gì đó trong điển tịch, nàng chỉ biết nàng rất cường đại trong quá khứ chỉ cần thời gian khôi phục, so với mấy thứ đó ăn nhằm gì.
Nhưng điều này lại khiến Liên Nguyệt sửng sốt. Nàng vốn dĩ nghi ngờ từ khi điều tra lai lịch Thiên Ngọc Ly, bởi vì Phá Linh Huyết Diễm mà Trần Lãm từng sử dụng, giờ đây chính miệng Thiên Ngọc Ly xác nhận thì nàng lần nữa chóng mặt. Dị hỏa vốn dĩ chỉ nhận chủ một người, trừ khi người đó chết thì người khác mới có thể luyện hóa nó. Không nghĩ dị hỏa còn có thể truyền cho nhau như vậy.
Kiến thức mới đã được tiếp thu a.
“Mà ta chỉ có thể truyền cho hắn vì hắn là nam nhân đầu tiên của ta.”
Liên Nguyệt hơi giật khóe miệng. Ngươi nói vậy cứ như tự hào lắm, sợ rằng ngươi truyền dị hỏa tự do thì thế giới này đại loạn.
Sau khi biết được phần nào lai lịch của Thiên Ngọc Ly, Trần Lãm thu nàng vào trang viên vì nàng muốn tu luyện. Liên Nguyệt nhìn thấy thầm nghĩ tiểu tử này quả thật có không gian pháp bảo chứa người. Nàng đoán mò cũng đúng phần nào, nếu biết được hắn có nguyên một phương thế giới nhỏ có thể tu luyện thì ngày hôm nay điên mất.
Hiện tại căn phòng chỉ còn bốn người, Trần Lãm nghĩ một hồi đưa ra quyết định.
Hắn lấy ra một quyển trục, chính là công pháp Huyền cấp cực phẩm Kinh Đào Chưởng Pháp. Lúc này giao ra để hoàn thành nhiệm vụ không còn gì hợp lý hơn. Đây là nhiệm vụ có độ khó Đại nha, phần thưởng chắc là rất phong phú đây.
“Ta có một bộ công pháp này hi vọng nàng có hứng thú.” Trần Lãm cười thần bí.
Liên Nguyệt khẽ nhíu mày liếc bộ dạng của hắn nhưng vẫn đưa tay đón nhận.
Đập vào mắt nàng là bốn chữ “Kinh Đào Chưởng Pháp” dọc theo gáy quyển trục. Trái tim bất giác đập nhanh hồi hộp.
Nàng lật ra trang đầu tiên đọc mấy chữ, thoáng chốc ngẩn ra, đột nhiên kinh hỷ nắm chặt tay hắn thốt lên:
“Đây là công pháp thất truyền của Tiêu Dao Các nhiều đời, làm sao ngươi có được.”
Liên Nguyệt năm xưa từ trong một phế tích nhận được truyền thừa Tiêu Dao Các từ tàn hồn Các chủ đời trước. Trong vòng một trăm năm đột phá từ Nguyên Anh kỳ đến Phân Thần sơ kỳ ghi tên vào Thiên Nhân Bảng khi còn rất trẻ. Chẳng qua truyền thừa không phải là nguyên vẹn, Các chủ đời trước không hoàn toàn nắm giữ tất cả công pháp, chiến kỹ hay bí thuật của Tiêu Dao Các nên tốc độ tăng tiến tu vi của Liên Nguyệt dần chậm lại.
Hơn nữa trước đó Đoạn Lăng Nguyệt còn cho biết Trần Lãm giao cho phần thiếu còn lại của thân pháp Lăng Ba Vi Bộ. Mà đối với Lăng Ba Vi Bộ nàng cũng chỉ hoàn toàn luyện thành 32 phương vị di chuyển mà thôi.
Chẳng lẽ Trần Lãm thật sự là phúc tinh của Tiêu Dao Các? Vấn đề là làm sao hắn có thể vô tình mà sở hữu mấy thứ thất truyền từ lâu của Tiêu Dao Các chứ?
Hiện tại cánh cửa bước vào Hợp Thể kỳ thật sự nắm chắc, làm sao không thất thố.
“Ta phát hiện trong một động phủ nhưng lại xài thương và đao nên Kinh Đào Chưởng Pháp này tạm thời không luyện tới.” Trần Lãm bình thản trả lời:
“Trong quyển công pháp này có nhắc đến Tiêu Dao Các, nếu không nhờ nàng đến Lam Cực Hội Võ thì ta còn không biết Nguyệt Nguyệt có một vị sư tôn là Tiêu Dao Các chủ. Thiết nghĩ cùng Tiêu Dao Các có liên hệ, vật trả về chủ cũ cũng tốt.”
Liên Nguyệt liếc mắt quỷ dị nhìn Đoạn Lăng Nguyệt hai gò má đỏ ửng mà bỏ qua trọng tâm câu trả lời. Từ khi nào mà đồ nhi của ta biết động tình rồi?
Trần Lãm thấy nữ nhân mạnh mẽ này cười mỉm chi tưởng rằng đang thầm đánh giá mình, nhưng liền cảm thấy không đúng. Kinh Đào Chưởng Pháp đã giao cho nàng, tại sao hệ thống vẫn chưa thông báo làm nhiệm vụ.
“Để cảm tạ, ta sẽ thực hiện ba việc cho ngươi trong khả năng tu vi và tài lực cho phép, nếu ngươi bảo ta đi đánh với Đại Thừa kỳ thì ta chịu thua.” Đột nhiên Liên Nguyệt nói một câu chấn tỉnh hắn:
“Được, ta sẽ không quá phận.” Trần Lãm dõng dạc đồng ý, lựa chọn này thật sự tốt, có Phân Thần viên mãn bảo kê rồi.
“Đồng thời…” Liên Nguyệt đổi giọng nhìn sang Đoạn Lăng Nguyệt, bàn tay đặt lên vai nàng, ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích:
“Đệ tử yêu quý này không thường xuyên ở bên cạnh ta, cho nên nhờ ngươi chăm sóc nàng giúp ta.”
Trần Lãm mở to mắt nhìn Liên Nguyệt rồi lại đảo mắt sang Đoạn Lăng Nguyệt, nàng cố áp chế sự ngại ngùng nhưng vẫn không dám nhìn hắn.
Trong đầu nàng vang lên tiếng truyền âm:
“Bộ đồ này rất hợp nhãn, là hắn cho ngươi phải không?”
Sắc mặt Đoạn Lăng Nguyệt càng đỏ hơn lan đến tận mang tai. Nàng quả thật không thể tránh khỏi sự chú ý của sư phụ, nàng có thể bình tĩnh xử lý nhiều chuyện quan trọng của gia tộc nhưng đối với tình cảm thì nàng vẫn là một nữ tử chưa từng trải.
Nàng có thể phớt lờ vô số nam nhân theo đuổi nhưng đối với Trần Lãm, nàng không cưỡng lại được sự thần bí của hắn. Tò mò là thứ giết chết nữ nhân, nàng từng bước dấn sâu mà không hay. Trần Lãm mang tới sự biến hóa khôn lường mà nàng chưa bao giờ có thể nghĩ đến.
Liên Nguyệt chỉ cần chú ý liền có thể nhận ra. Đồ nhi này vẫn còn non nớt lắm a.
“Khanh khách, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta cần bế quan tham ngộ thứ này.” Tiếng cười vang như chuông bạc, Liên Nguyệt ném cho Trần Lãm một cái nhẫn trữ vật rồi nhanh chóng mất dạng.
Trần Lãm thầm nghĩ bà nương này làm lẹ quá không phản ứng kịp. Bất quá hắn ra dấu cho Hoàn Nhan Yên Vũ hỗ trợ Đoạn Lăng Nguyệt để không khiến nàng khó xử nữa.
…
Trần Lãm sau khi quay về lầu các của mình lập tức tiến vào trang viên. Tại đây hắn hỏi Bạch Đình:
“Rõ ràng là ta đã giao Kinh Đào Chưởng Pháp cho Liên Nguyệt vậy tại sao hệ thống chưa công bố ta hoàn thành?”
Bạch Đình đăm chiêu một lúc mới nói:
“Có thể còn thiếu sót bước nào đó.”
Trần Lãm nhíu mày suy nghĩ, hắn đã đưa tận tay Liên Nguyệt, ráng nhớ lại toàn bộ phản ứng của nàng khi nãy.
“Chẳng lẽ… nàng ta không thật sự tin tưởng?” Hắn lưỡng lự đưa ra dự đoán.
“Thiếp thân không thể nói được, vì liên quan đến nhiệm vụ nên chỉ có thể tự mình công tử tìm hiểu.”
Nàng nhìn hắn áy náy, Trần Lãm cũng hiểu mà không hỏi nữa. Xem ra chỉ có nước tự hắn tìm hướng giải quyết.
Lúc nãy nghe nói Liên Nguyệt muốn tham ngộ Kinh Đào Chưởng Pháp, có lẽ đợi nàng nắm bắt được phần nào sẽ tính là hoàn thành nhiệm vụ chăng?
Tạm thời bỏ qua nhiệm vụ, vật đã giao chỉ cần đợi thêm thời gian. Hắn lấy nhẫn trữ vật nhận được ra kiểm tra.
Một hư ảnh mờ ảo giống như Liên Nguyệt từ chiếc nhẫn, hư ảnh cất giọng:
“Trong đây là 1000 linh thạch cực phẩm, ngươi cùng Nguyệt Nhi các nàng sử dụng tu luyện, hết thì cứ đến tìm ta.”
Tiếng nói chấm dứt, hư ảnh tan biến theo. Trần Lãm đối với Liên Nguyệt có không ít hảo cảm, nàng không có dáng vẻ cao cao tại thương mà một người đứng đầu tông môn thường có.
Hắn từng đọc qua tiểu thuyết hay mô tả những người có lực lượng mạnh mẽ thường lạnh lùng, cao ngạo. Liên Nguyệt lại cho thấy sự thân thiện dễ gần, một điểm nữa nàng rất đẹp a.
Hắn xem bên trong nhẫn thì đúng là có 1000 linh thạch cực phẩm. Cường giả thật là giàu có, phóng tay một cái là một bộn linh thạch.
Trần Lãm không xài lượng linh thạch này mà để cho Hoàn Nhan Yên Vũ, Thiên Ngọc Ly, Đoạn Lăng Nguyệt hấp thụ. Hắn đã chạm sát đến ngưỡng đột phá Nguyên Anh kỳ nên tiếp tục hấp thụ cũng chỉ lãng phí, vấn đề là phải có thêm một loại Thiên Địa Dị Vật hoặc một loại đan dược hay linh thảo thuần thuộc tính từ Thiên cấp trở lên ngoài thủy, hỏa, mộc.
Dược điền Tiêu Dao Các chỉ trồng các loại linh thảo Địa cấp, muốn bồi ra Thiên cấp phải tiêu tốn nhiều thời gian và tài lực. Đối với các đệ tử thì Địa cấp đã là đủ.
Trần Lãm biết không thể nào đột phá liền nên thời gian này cùng Thiên Ngọc Ly dạo quanh Tiêu Dao Các, chờ Hoàn Nhan Yên Vũ bế quan xong thì giúp nàng tìm kiếm truyền thừa.
…
Thấm thoát trôi qua ba tháng.
Trần Lãm chăm chút quan sát hai nữ nhân luyện tập với nhau.
Thiên Ngọc Ly và Hồng Giai Kỳ có quan hệ khá khăng khít. Thiên Ngọc Ly tính tình ương ngạnh rất thích hợp với Hồng Giai Kỳ cao ngạo.
Hồng Giai Kỳ được tuyển thẳng vào Thiên Việt thư viện lần này. Tiêu Dao Các là một thế lực tam tinh với Liên Nguyệt là tu sĩ Phân Thần viên mãn tọa trấn nên được riêng một một danh ngạch, không phải tranh nhau như ba danh ngạch dùng chung Lam Cực Thành.
Vì vậy Đoạn Lăng Nguyệt muốn đại diện cho gia tộc chứ không dựa vào thân phận đệ tử thân truyền Tiêu Dao Các. Nàng không muốn lấy mất cơ hội của đồng mô vừa muốn vang danh gia tộc tại nơi hội tụ nhiều thiên tài nhất Thiên Việt đại lục.
“Thật là một cô gái tốt, công dung ngôn hạnh, mười phân vẹn mười.”
Trần Lãm thực sự thưởng thức nàng.
“Đoạn Lăng Nguyệt có thể chất đặc biệt.” Bạch Đình như hiểu tiếng lòng hiện ra nói.
“Thể chất gì vậy em?” Trần Lãm ngạc nhiên, hiếm thấy Bạch Đình chủ động cung cấp thông tin.
“Đại Trí Vương Thể, một loại thể chất mang lại khả năng tinh thông tạo hóa thiên địa, có thể nhanh chóng tìm ra bản chất vạn vật nên tu luyện nhanh hơn người thường rất nhiều, hơn nữa thể chất này khiến cho tâm tính người sở hữu duy trì sự ổn định, hạn chế bớt tình huống tẩu hỏa nhập ma khi tu hành.” Bạch Đình chậm rãi nói ra.
Trần Lãm gật đầu sau khi nghe giải thích. Đoạn Lăng Nguyệt cũng sở hữu thể chất đặc biệt như Hoàn Nhan Yên Vũ, thể chất này nghe qua cũng là một loại thể chất phụ trợ như Huyền Âm Linh Thể. Nàng không cần chỉ dạy quá nhiều, đơn giản là cần thời gian tập trung tìm hiểu tự khắc có thể lĩnh ngộ. Có lẽ vì thế mà Liên Nguyệt nhận nàng làm đệ tử để có môi trường phát triển tốt hơn.
Chẳng trách nàng tính khí trầm ổn, lạnh nhạt như vậy, ngay cả mức độ thành thạo Lăng Ba Vi Bộ còn khiến hắn phải chấp nhận thua một bậc.
Nếu có thể cùng nàng bước đi trên con đường tu hành đầy chông gai này, nàng hẳn sẽ là một vị quân sư trác việt với chiến lực không thua kém bất kỳ ai.
Dù vậy về mặt tình cảm nàng vẫn bị loạn nhịp như bao nữ tử thanh xuân. Tài trí hơn người nhưng không phải toàn diện.