Keng keng!
Tiếng va chạm kim loại kéo Trần Lãm thoát khỏi dòng suy nghĩ. Hắn thấy Hồng Giai Kỳ cầm một cây kéo cự đại màu đen sắc bén muốn cắt Thiên Ngọc Ly làm đôi. Lần đầu tiên hắn thấy có người lấy kéo làm vũ khí. Nhìn qua trông có vẻ buồn cười, Hồng Giai Kỳ chỉ đứng ngang vai Trần Lãm nhưng cây kéo quá khổ kia dài gấp rưỡi nàng.
“Địa cấp kim sắc, rất xứng với thân phận của nàng.” Trần Lãm khen tấm tắc.
“Công tử nhìn Địa cấp cũng biết khen à? Ai như công tử xách ra toàn hàng trên trời, người ta thấy là hết muốn đánh.” Bạch Đình bĩu môi.
“Em hình như rất thích trêu chọc ta?” Trần Lãm đen mặt, dường như ngoài những lúc cung cấp thông tin thì nàng ít khi nào nói chuyện đàng hoàng, mười câu hết bảy câu móc mỉa.
“Hì hì không ghẹo công tử thì thiếp thân chọc ai đây? Có ai thấy thiếp thân ngoài công tử đâu.” Bạch Đình ôm mặt làm vẻ ủy khuất.
Trần Lãm hết nói nổi, hắn cảm thấy Bạch Đình tạo ra cùng hệ thống nhưng phản ứng rất chân thật, như một sinh linh thực thụ.
Phốc!
Lưỡi kéo sắc lạnh kề ngay cổ Thiên Ngọc Ly, nàng nhanh chóng cúi đầu né tránh trong gang tấc.
Nàng thong dong nhưng Trần Lãm muốn đổ mồ hôi hột. Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó mà hạ bộ co rút, bàn tay vô thức chắn phía trước.
Ta không muốn mất giống a!
Keng keng!
Lại là âm thanh kim loại chói tai này vang lên, Trần Lãm chỉ thấy Hồng Giai Kỳ cắt kéo loạn xạ trong khi Thiên Ngọc Ly tay không đỡ lấy. Tả nhãn được kích hoạt, hắn liền có thể nhìn rõ tình huống phát sinh.
Móng tay của Thiên Ngọc Ly dài gấp đôi so với bình thường.
“Không phải móng tay, đó là kiếm khí ngưng thực từ hỏa bản nguyên của Thiên Ngọc Ly, một năng lực của Hồ tộc biến dị, nhưng có thật sự là Vạn Hỏa Thiên Hồ trong truyền kia không thì chưa chắc.” Bạch Đình chăm chú quan sát nói ra.
Kiếm khí ngưng thực cần tu sĩ đạt tới Xuất Khiếu kỳ mới có thể áp súc linh khí hoặc thông qua vũ khí miễn cưỡng ngưng tụ. Tuy nhiên sẽ mất thời gian vận lực trong khi Thiên Ngọc Ly chỉ cần động ý niệm là xuất hiện. Hỏa bản nguyên của nàng còn là Phá Linh Huyết Diễm, so với tu sĩ cùng cấp càng thêm áp chế.
Vì vậy mà nàng đấu với Hồng Giai Kỳ trong trạng thái hóa hình nhân loại. Suốt thời gian qua nàng chỉ có ăn, ngủ và hít linh khí nên đã tiến gần đến tứ tinh hậu kỳ, so với Hồng Giai Kỳ càng hơn một bậc. Nếu chuyển sang bản thể, tốc độ của nàng tăng lên rất nhiều, khi đó Hồng Giai Kỳ chắc chắn thua, đây chỉ là luyện tập thôi.
“Á!”
Hồng Giai Kỳ la thất thanh, cây kéo quá khổ bị hất khỏi nắm tay xoay vòng tròn trên không. Nàng mất thế rơi vào một trảo sắc lẹm của Thiên Ngọc Ly, mặt mày xanh rờn.
“Ta lại thắng rồi mau cho ta đồ ăn.”
Thiên Ngọc Ly cười ha hả hóa giải kiếm khí ôm lấy eo thon Hồng Giai Kỳ, tay còn lại chụp cây kéo lớn kia, bộ dáng tiêu sái vô cùng. Trần Lãm bật cười, tác phong này có phần quen mắt a.
Hồng Giai Kỳ chưa kịp lấy lại bình tĩnh tự nhiên mê mẫn nhìn Thiên Ngọc Ly đắm đuối, mặt kề mặt chỉ cách một đốt tay.
Thơm quá! Đó là suy nghĩ của nàng hiện tại.
Chụt!
Trần Lãm trợn mắt, hắn vừa thấy cái gì thế này? Thiên Ngọc Ly cúi đầu hôn lên môi Hồng Giai Kỳ, những sợi tóc trắng dài rủ xuống, yêu mị không tả thành lời.
Hơi thở ấm áp phả tới, khiến lòng người ngứa ngáy, Hồng Giai Kỳ đột nhiên run lên, lắc đầu đẩy Thiên Ngọc Ly ra thở hổn hển.
“Khanh khách, đây là ta thay hắn hôn ngươi.” Tiếng cười mị hoặc như muốn hút Hồng Giai Kỳ rơi vào lòng lần nữa.
“Ây da đừng có nắm đuôi mà.” Khuôn mặt cười cợt đắc ý nhanh chóng méo mó có phần lẳng lơ.
“Khụ!” Trần Lãm đã nắm chặt cái đuôi mềm mại của Thiên Ngọc Ly từ khi nào khiến nàng run rẩy khẽ rên lên, hắn ho khan liếc nàng:
“Không có đùa giỡn như vậy nữa, có tin ta nhốt nàng luôn không?”
“Ta… ta biết rồi mà ngươi mau buông.” Thiên Ngọc Ly thở ra dâm dật, giọng nói đứt quãng.
Hồng Giai Kỳ lúc này mới hoàn hồn trở lại nhưng trong nàng có trăm ngàn cảm xúc đan xen, bị chính người đả bại cưỡng hôn, còn là nữ nhân, lòng kiêu ngạo vốn có của nàng xuất hiện một vết nứt, tim đập liên hồi, nụ hôn đầu lại là với nữ nhân.
Nàng trừng mắt nhìn Trần Lãm, thấy hắn có vẻ khó xử nên cũng cố dịu xuống một ít, bất quá hành động của hai người bọn hắn hết sức ám muội.
“Hừ, ngươi chờ đó vào Thiên Việt thư viện ta sẽ cắt hết lông ngươi.” Hồng Giai Kỳ quát lớn vội bay đi.
Bất ngờ là nàng xoay người lại gằn từng chữ:
“Coi chừng cái đuôi của ngươi!”
Nói xong liền mất hút sau rừng cây.
Trần Lãm sau khi không cảm nhận được khí tức của Hồng Giai Kỳ mới buông cái đuôi của Thiên Ngọc Ly. Hắn vừa cao hứng vì nữ nhân của hắn chiến thắng nhưng lại bị nàng chơi một cú không biết trốn vào đâu. Những gì Thiên Ngọc Ly Nữ nói hắn đều nghe được, nữ nhân này có thể chơi cả nam lẫn nữ? Đột nhiên một luồng suy nghĩ xấu xa nảy sinh trong đầu.
Chợt có bàn tay mềm mại bóp đũng quần. Tới giờ rồi đây. Bất quá hắn vẫn tỏ ra nghiêm túc có phần tức giận.
“Muốn gì nữa đây? Làm ta phải ăn nói với nàng ta thế nào?”
“Ta… ta ướt rồi, ngươi nắm cái đuôi mạnh quá… ta sướng a.” Thiên Ngọc Ly từ sau ôm tới thủ thỉ.
Nàng cọ dựa bộ ngực lớn vào lưng hắn, bàn tay tinh nghịch không ngừng nắn bóp. Côn thịt phía sau lớp quần bị kích thích từ từ dựng lên.
“Hừ suốt ngày chỉ biết dâm dục, xem ta trừng trị nàng thế nào.” Trần Lãm bị hơi thở nóng bỏng đã phả lên cũng bắt đầu nổi lên dục hỏa.
“Nhanh nhanh ta muốn giao phối.” Thiên Ngọc Ly không nhịn được nữa rướn lên liếm vào cổ hắn nhấm nháp.
Trần Lãm xoay người bế nàng lao vào lầu các, ở ngoài không tiện hành sự.
Vừa đến phòng khách, Thiên Ngọc Ly lập tức đẩy hắn ngồi xuống ghế, kéo quần hắn xuống bắt lấy côn thịt nuốt vào miệng. Côn thịt cứng ngắc ngập trong miệng nàng hết hai phần ba thấm đẵm nước bọt, Trần Lãm hừ một tiếng thỏa mãn.
Cái lưỡi ướt át điêu luyện đảo quanh đầu nấm trong miệng, thỉnh thoảng mút nhẹ.
“Miệng nàng làm chuyện này là tốt nhất… hừ… cái miệng này cấm nói bậy.” Trần Lãm co giật khóe miệng, nín thở gồng cứng hạ bộ để kiềm chế dương khí tuôn trào.
“Ta làm tất cả cho ngươi, ngươi còn trách ta.” Miệng bị côn thịt lấp đầy, Thiên Ngọc Ly phải truyền âm cho, đôi mắt khẽ chớp lập lờ dụ hoặc nhìn hắn quyến rũ. Miệng tăng thêm lực muốn ép hắn phải ra ngay lập tức.
“Hừ!” Trần Lãm thở ra một hơi mạnh. Yêu nữ này dám dùng mị thuật lên ta, không ổn.
“Á!” Thiên Ngọc Ly bất ngờ bị đẩy ra, côn thịt tuột khỏi miệng để lại dòng nước chảy dầm dề từ miệng xuổng cổ. Nàng chưa kịp liếm mép đã bị hắn lột hết y phục nhấc bổng lên cao.
Trần Lãm kê côn thịt ngay mép thịt nhớp nháp dâm thủy một hơi thúc mạnh.
Bạch!
“Á” Thiên Ngọc Ly bị tấn công bất ngờ rú lên dâm đãng. Tư thế này xấu hổ quá, nhưng sao sướng vậy chứ. Nàng phê tới mức không khép miệng lại được.
Bạch bạch!
Thiên Ngọc Ly bị giữ chặt hai đùi và cổ, trong tư thế này nàng không thể làm gì được, để mặc cho hắn dập mạnh không chút thương tiếc. Tiểu huyệt lầy lội lúc này bị nong ra hết cỡ ửng hồng muốn sưng lên. Thiên Ngọc Ly nhắm mắt hưởng thụ từng đợt ra vào mãnh liệt muốn xuyên thủng hoa tâm.
“Ngươi giận ta sao? Ưm… mạnh lên… chơi chết ta đi…ứ.” Thiên Ngọc Ly miệng lưỡi khô khốc nỉ non. Cặp nhũ phong trắng mút đánh lên xuống theo nhịp đẩy, nàng cảm thấy mình chơi vơi như con thuyền gặp bão dữ.
“Hừ… yêu tinh dâm đãng!” Không hiểu sao Trần Lãm nhìn dáng vẻ của nàng bị chà đạp lại càng hưng phấn hơn. Không lẽ cô nàng này thích bị ngược đãi?
Bàn tay rắn chắc chụp lấy bầu ngực ngắt mạnh đầu nhũ kéo ra. Thiên Ngọc Ly cảm giác như có lòng điện chạy ngang, toàn thân căng cứng, hơi thở ngừng lại, chịu hết nổi nữa.
“Đừng… a… ra… ứ…” Thiên Ngọc Ly co giật dữ dội, từng thớ thịt trong dâm huyệt xoắn chặt côn thịt.
Nàng xuất khí xối xả, ngoài cửa động bao phủ bởi lớp bọt trắng xóa. Mắt trợn trắng gần như mất đi tiêu cự, miệng phát ra âm thanh vô nghĩa, nàng muốn phát điên lên.
Tiết thân là lúc nàng yếu nhất lại bị hắn liên tục nhấp tới tấp, nhũ hoa bị ngắt không thương tiếc, sướng đến mức muốn chết đi nhưng không chết được, lần đầu hưởng thụ cảm giác này muốn mụ người đi, gục đầu vào vai Trần Lãm thở dồn dập.
“Ngươi… ác độc… hức” Thiên Ngọc Ly thều thào vô lực hành động.
Trần Lãm không nói gì chỉ xoa nhẹ bầu ngực của nàng, hôn lên từng tấc da tấc thịt trên cổ và vai. Côn thịt vẫn còn nằm trong dâm huyệt của nàng, nơi này đã chơi không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn khít rịt như lần đầu.
Trên vai, trên lưng Thiên Ngọc Ly đầy rẫy những dấu hôn ửng đỏ. Đột nhiên nàng lắc hông trêu đùa nói:
“Ta thấy Yên Vũ được ngươi chơi cái lỗ kia có chút sướng, ta cũng muốn.”
Trần Lãm vốn dĩ vẫn chưa thỏa mãn, Thiên Ngọc Ly bị tập kích nên nhanh chóng đầu hàng, nghe nàng nói vậy muốn bộc phát dục hỏa. Tuy nhiên hắn vẫn muốn phải khuất phục triệt để yêu tinh này.
“Nàng phải nghe lời ta, nếu không ta không chạm vào nàng nữa.” Hắn bắt đầu ra điều kiện.
“Ưm tất cả nghe theo ngươi hết.” Thiên Ngọc Ly thỏ thẻ cảm nhận hơi ấm của nam nhân, nàng không động mị thuật nữa, dường như xuất phát từ chính mong ước của nàng.
Trần Lãm xoay người nàng lại ôm mình, phía trước vẫn chậm rãi ra vào. Bàn tay trượt xuống di đầu ngón trỏ vẽ một vòng bên ngoài mảng thịt mềm lớp lớp nếp nhăn quanh nhụy hoa. Thiên Ngọc Ly rùng mình, một cảm giác lạ lùng chưa từng có khiến dâm huyệt đăng căng đầy khẽ siết lại.
Trần Lãm quẹt tay thấm ướt dâm thủy rồi đút nửa ngón trỏ vào trong nhụy hoa.
“Ứ”
Thiên Ngọc Ly như tê tái, phát ra tiếng kêu. Cảm giác thốn thốn lại sướng khoái kỳ lạ khiến nàng khẽ nhăn mặt.
Trần Lãm mỉm cười xấu xa bắt đầu ngọ nguậy ngón tay trong nhụy hoa, ở trên khóa chặt môi thơm mút lấy chiếc lưỡi đinh hương.
Nhụy hoa chật chội khiến hắn dùng lục mạnh hơn muốn moi móc cho rộng ra. Thiên Ngọc Ly cứng ngắc cả người, lần đầu cảm nhận thứ khoái cảm vi diệu này. Dâm huyệt bị lắp đầy, chỗ này cũng bị chiếm dụng sao lại sướng như vậy. Kiều đồn vô thức chuyện động như muốn bị xâm phạm nhiều hơn.
Chợt Trần Lãm cong ngón trỏ kéo mạnh ra ngoài. Thiên Ngọc Ly bị móc mạnh nơi hậu đình la oai oái, hạ thân co giật, nàng lại lần nữa tiết thân.
“Ứ… chậm thôi ta sướng chết mất.” Thiên Ngọc Ly run rẩy cất tiếng.
Nàng lên đỉnh lần thứ hai chỉ sau vài chục hơi thở muốn dục tiên dục tử.
“Á!” Nhụy hoa lại bị xâm chiếm, nàng kêu lên đầy dâm dật.
Nhưng lần này Trần Lãm đã giảm tốc độ đi rất nhiều, ngón tay chậm chạp nhét vào rút ra khiến Thiên Ngọc Ly khó chịu. Đã quen với lực đạo công phá khi trước, lúc này lại như thư giãn khiến nàng không thỏa mãn.
“Ngươi mạnh tay lên, ta muốn sướng như lúc nãy.” Thiên Ngọc Ly liếm láp khắp mặt Trần Lãm nỉ non.
“Nàng thích sao?” Trần Lãm dửng dưng nói, tay vẫn chậm rãi chuyện động, ngay cả côn thịt vẫn giữ nguyên không thèm động.
“Ta thích mà.” Thiên Ngọc Ly gật đầu liên tục, ánh mắt như ngập nước nài nỉ.
“Vậy từ đây về sau gọi chàng xưng thiếp với ta giống như Yên Vũ ta sẽ chìu lòng nàng.” Trần Lãm vuốt gò má ôn nhu nói, hôn lên môi nàng một cái.
Thiên Ngọc Ly bị dục vọng khoái cảm chiếm lấy hoàn toàn không nhìn ra ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức đồng ý.
“Được mà, chàng chơi thiếp nữa đi, thiếp ngứa ngáy khó chịu quá.”
Trần Lãm cười xấu xa, một bước chiếm lấy tim nàng đã hoàn thành. Phải biến tâm trí của nàng chỉ có duy nhất một mình hắn mới có hi vọng hoàn thành nhiệm vụ. Ngón tay trỏ thọc mạnh vào nhụy hoa chật chội tác quái.
“Như vầy bảo bối thích chưa?” Hôn lên đôi môi mọng nước, Trần Lãm nhìn nàng yêu chìu.
“Thiếp thích lắm, chàng chơi thiếp đi.” Thiên Ngọc Ly tươi cười như trăm hoa đua nở, hoàn toàn không hề dụ hoặc.
Trần Lãm thúc mạnh, côn thịt cắm thẳng vào sâu đến tận hoa tâm.
Nhụy hoa bị móc điên đảo, khe thịt nóng hổi bị dập đến tận cùng, cả hai lỗ tư mật bị khai phá khiến Thiên Ngọc Ly điên loạn đầu óc, miệng kêu la liên tục, mắt trợn trắng vì sướng khoái.
Trần Lãm bế nàng lên, hai chân Thiên Ngọc Ly co quắp kẹp vào hông hắn. Hắn lần này đâm ngón trỏ lút cán vào hết nhụy hoa chật hẹp cảm nhận từng thớ thịt nóng ấm bên trong, rồi bất ngờ rút ra thật mạnh khiến nàng cong người rú lên.
“Sướng chết mất… ứ… chàng giết thiếp rồi!”
Tiếp theo hắn lại đâm ngón tay vào khuấy tròn thành từng đợt. Hai cái lỗ đồng thời bị xâm chiếm cực mạnh khiến cho Thiên Ngọc Ly la hết muốn bể trời. Trần Lãm thấy không ổn lắm lấy ra một cái khăn nhét vào miệng nàng, chỉ còn tiếng ư ử vô nghĩa từ cổ họng.
Mắt nàng ngấn lệ, bị hắn làm vậy khiến nàng bí bách hơn, nhưng trong người càng như lửa đốt, sung sướng mãnh liệt. Hai huyệt đạo co thắt mãnh liệt, dâm thủy tràn ra chảy từng dòng xuống người hắn.
Bạch bạch!
“Ứ… chàng giết thiếp… hứ… sướng!” Thiên Ngọc Ly run người truyền âm, ngay cả âm thanh cũng ngắt quãng đầy dâm dục như thật.
Trần Lãm cảm nhận côn thịt bị siết chặt, hắn cũng đến điểm rồi. Liên tục thúc hàng chục cái thật mạnh vào dâm huyệt lầy lội.
Bốp!
Hắn đét mạnh bờ mông Thiên Ngọc Ly khiến nàng siết chặt tiểu huyệt hơn. Hắn cố gắng nhấp thật mạnh ở những cái cuối cùng để bắn ra sướng nhất có thể.
Cạch!
Đột nhiên cửa chính có tiếng động, Liên Nguyệt hớn hở đẩy cửa mạnh bước vào.
Trần Lãm hết hồn giật bắn người nâng Thiên Ngọc Ly lên làm côn thịt tuột khỏi dâm huyệt ướt át, mà Thiên Ngọc Ly bởi vì có người bất ngờ vào phòng cũng xuất khí lên đỉnh, dịch mật phun ra ướt đầy sàn. Không biết vô tình hay hữu ý mà vị trí hắn đứng lại đối mặt với Liên Nguyệt. Đạn đã khai hỏa vô phương thu lại, từng dòng tinh khí nồng nặc dương tinh phun trào.
Liên Nguyệt vừa mở cửa liền đập vào mắt là cảnh tượng hoan lạc kia khiến nàng há hốc khựng một nhịp. Nàng chỉ chậm một nhịp cũng đủ khiến nàng không kịp trở tay, dịch mật dương tinh của hắn bắn tung tóe lên người Liên Nguyệt.
Xui xẻo làm sao một mảng dương tinh lọt vào miệng nàng thẳng qua cổ họng.
Liên Nguyệt phát hoảng nhưng thân là tu sĩ Phân Thần viên mãn, trong thoáng chốc liền lấy lại tinh thần trừng mắt hắn.
Ầm!
Cửa chính đóng sầm chấn động.
Liên Nguyệt xuất hiện trong Thiên Nguyệt Các, nàng vẫn chưa hết bàng hoàng, cơ thể có hơi run lên, nàng muốn nôn ra thứ vừa nuốt phải nhưng không cách nào làm được. Dương tinh bám đầy trên tóc, mặt và y phục của nàng khiến nàng khó chịu bởi mùi nồng đậm của nó, linh lực liền được điều động xóa sạch thứ gớm ghiếc này.