Liệt Nguyệt mệt nhoài ngã lăn ra giường, Trần Lãm bế nàng nằm trên vũng nước do chính bản thân phóng xuất. Nàng hiển nhiên biết rõ thứ nước đó là gì và của ai, khuôn mặt tràn đầy dâm ý hóa hồng trong chốc lát. Nhưng vì quá mệt mà nàng chẳng thể làm ra một hành động phản kháng, để mặc Trần Lãm vuốt ve khắp nơi trong cơ thể.
Một loại cảm giác thoải mái chạy dọc toàn thân, nàng nhận thấy hắn rất ôn nhu xoa dịu từng nơi trên người sau cao trào. Trong mắt nàng hiện lên một tia thỏa mãn, nam nhân này thật sự chu đáo, có lẽ ta giao phó tất cả cho hắn không phải không được.
Ba mươi hơi thở trôi qua, Liên Nguyệt mới lấy lại sắc mặt tương đối tốt.
Được hắn xoa bóp nhẹ nhàng từng bộ vị rất thoải mái.
“Nàng nhìn xem lớn vậy rồi vẫn còn tè dầm.” Trần Lãm lại giở thói trêu ghẹo.
“Còn không phải ai làm cho thiếp như vậy?” Liên Nguyệt bĩu môi nghiêng đầu một bên không thèm nhìn hắn.
“Người ta mới 700 tuổi thôi so với vị Đế Tôn kia chỉ như con nít không phải sao?”
Trần Lãm nao nao, nàng vậy mà trẻ hơn Thanh Hàn rất nhiều. Bà nương kia hơn 5000 tuổi chứ ít gì.
“Chê thiếp già?” Liên Nguyệt hừ giọng liếc xéo bộ dạng ngẩn ngơ của hắn.
“Không có, nàng rất trẻ và xanh chín nha. Xuân Nhan Thủy nàng đã xài hết chưa?” Trần Lãm chối bay, xem ra nàng hiểu lầm mất rồi. Tuổi tác quả là cấm kỵ của nữ nhân a.
“Thiếp còn một bình không nỡ dùng.” Liên Nguyệt nhỏ giọng lại, nhắc đến Xuân Nhan Thủy nàng liền vui vẻ, xem nó như báu vật.
Trần Lãm cuời cười phất tay, muời bình Xuân Nhan Thủy đủ mọi phẩm cấp rơi xuống bên cạnh Liên Nguyệt. Nàng nhìn chúng rồi lại nhìn Trần Lãm, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ không tưởng.
“Nàng cứ xài thỏa thích, hết ta lại đưa cho.” Trần Lãm cong môi ngạo nghễ, ta có nguyên cái mỏ Xuân Nhan Thủy a.
Nét mặt Liên Nguyệt trở nên nhu mì, xúc động giương mắt đẹp nhìn nam nhân bên trên. Nàng cầm tay hắn đặt lên ngực trái thật tâm thủ thỉ:
“Lãm, thiếp yêu chàng.”
Nàng không cần biết Trần Lãm suy nghĩ thế nào, nàng chỉ biết rằng lúc này nàng phải nói, nam hay nữ tỏ tình đã trở nên vô nghĩa, nếu không sau này sợ rằng không dám nói ra nữa, chi bằng lớn mật lúc này.
Trần Lãm thoáng bất ngờ không nghĩ nàng lại chủ động như vậy, nhìn dung nhan kiều diễm nhất thời có chút si mê.
Hắn không trả lời mà lấy ra một chiếc nhẫn, bề mặt được khắc lên mặt trăng lưỡi liềm.
Tay bóp nhẹ bầu vú nhỏ xinh của Liên Nguyệt một cái mới chịu buông ra, hắn nâng bàn tay phải của nàng lên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út xong hôn lên mu bàn tay một ngụm.
“Đây là một tập tục của phàm nhân. Chiếc nhẫn đeo ở ngón này tượng trưng cho phu thê một đời.”
Liên Nguyệt ngây ngốc, không hoài nghi lời của Trần Lãm có thật hay không, trái tim như muốn hòa tan. Đôi mắt đẹp khẽ chớp óng ánh ngập nước, khuôn miệng cong lên tựa hồ đạt được thành tựu nào rất lớn trong đời.
Chẳng hiểu sao giờ phút này chẳng thể nói ra bất cứ lời nào, hàng lông mi dài khẽ động, đôi mắt hướng Trần Lãm muốn khắc sâu toàn bộ hình ảnh nam nhân vào tâm trí.
Trần Lãm chợt động, côn thịt lướt qua động huyệt thần bí, nơi này vẫn ẩm ướt, không ngừng rỉ nước.
“Vào đi chàng.” Liên Nguyệt khẽ run lên, hiểu chuyện gì nhẹ nhàng dạng rộng chân, ánh mắt mong chờ.
Trần Lãm vuốt ve mái tóc mượt mà hôn lên trán, canh côn thịt ngay đóa hoa nở rộ tiến vào.
“Hừ… chàng lớn vậy vào nhanh lên, chậm như thế xé rách thiếp mất.” Liên Nguyệt thở dốc, chân mày khẽ cau.
Trần Lãm nghe vậy hít một hơi đẩy mạnh.
Bạch!
Côn thịt một hơi lút cán nằm trọn trong động huyệt chật hẹp đầy nước.
“Hừ!”
Cả hai cùng gầm lên một tiếng.
Trần Lãm cong môi thở mạnh, cô bé trinh nguyên này khít quá, muốn ép dẹp hắn.
Liên Nguyệt nhăn nhó cực độ, hai bấu chặt vào lưng hắn, xuyên cả da thịt. Nàng vừa cảm nhận được màng trinh vừa rồi đã bị xuyên thủng hoàn toàn. Nàng chính thức trở thành nữ nhân của hắn rồi.
Máu đào chảy dọc khe háng xuống dưới đệm, đánh dấu một cột mốc trọng đại trong đời.
“Hức… đau quá chàng ơi.” Liên Nguyệt đổ lệ, nghẹn ngào nhìn hắn mếu máo.
Nàng cắn chặt răng chịu đựng, hạ thân như muốn rách toác bởi hung khí hại người kia. Nàng chỉ có thể ôm chặt hắn run bần bật.
Trần Lãm hôn lên từng giọt mồ hôi trên trán Liên Nguyệt, hắn khẽ luồn tay đan vào mái tóc rối bời xoa dịu.
“Sẽ mau nhanh hết thôi, khi nào ổn ta sẽ cho nàng lên mây.” Hắn cười ôn nhu thì thầm.
Liên Nguyệt rụng rời bởi hành động của hắn, lúc này đã chân chính kết nối với hắn nên nàng không còn quá ngại ngùng. Thay vào đó nàng cầm tay còn lại của hắn đặt lên ngực.
“Yên Vũ, Ngọc Ly các nàng có đau như vậy không?” Liên Nguyệt tò mò, nàng từng nghe qua nhân gian đồn rằng làm chuyện này sung sướng thăng thiên nhưng thực tế đau đến không chấp nhận được, miệng phụng phịu:
“Hay sức chịu đựng của thiếp quá kém làm chàng chê cười.”
“Yên Vũ có lí do riêng nên ta chưa đi đến bước cuối với nàng ấy. Thiên Ngọc Ly ta chỉ nghe nàng ấy kể lại khi ta hôn mê thì nàng ấy trị thương nên thất thân, nàng ấy cũng đau nhưng rất nhanh liền hết.” Trần Lãm vừa nói vừa hôn lên môi Liên Nguyệt:
“Cơ thể mỗi người khác nhau, ta làm sao chê cười nàng, có nàng là điều vô cùng tuyệt vời.”
Liên Nguyệt định bụng hờn dỗi hắn dẻo miệng nhưng không muốn phá hỏng không khí, nàng cười duyên phơi phới nói:
“Thiếp hết đau rồi, động đi chàng.”
Thanh âm trong trẻo có chút chờ mong vang lên. Nàng đánh trống ngực rộn lên, nàng biết hắn có nhiều nữ nhân nhưng không hiểu sao không có quá nhiều ghen tuông, chỉ mong hắn thật tâm.
Trần Lãm đáp ứng giai nhân, côn thịt bắt đầu chuyển động. Cảm giác siết chặt của trinh nữ sao khi phá thân khiến hắn không kiểm soát được tốc độ.
Chỉ tầm chục cái đã nhanh chóng thúc côn thịt sâu đến đỉnh hoa tâm Liên Nguyệt.
“Ư… thoải mái quá chàng… làm tình thích như vậy sao?” Tiếng rên rỉ ngân nga vang vọng.
Nàng cảm nhận rõ ràng côn thịt ma sát đến từng nơi trong động huyệt, đi tới đâu sướng tới đó. Vào càng sâu, cơn sướng càng dữ dội tựa như sóng thủy triều dồn dập kéo nàng rời xa thực tại.
Bạch bạch!
Não hải trống rỗng, chỉ còn ham muốn mãnh liệt tận hưởng từng nhịp thịt va chạm. Liên Nguyệt vô thức ưỡn hạ thân để hắn dễ dàng tiến sâu hơn, thân thể nhễ nhại mồ hôi uốn éo như rắn nước.
“Chàng… bú thiếp đi chàng… chàng quên nơi này rồi.” Liên Nguyệt lim dim hai mắt cười dâm mị kéo đầu hắn ép vào nhũ hoa cương cứng.
Trần Lãm bị nàng mời gọi hưng phấn mút chặt nhũ hoa, đầu vú bên kia cũng không bị lãng quên, hai ngón tay kẹp chặt ngắt không thương tiếc.
“Hừ… mạnh lên chàng… làm chết thiếp đi.”
Trần Lãm nghe xong hứng tợn, côn thịt hùng dũng như gắn thêm tên lửa tăng tốc dập vào nơi sâu nhất của Liên Nguyệt.
Bạch bạch!
Âm thanh da thịt va chạm cùng âm thanh rên rỉ khoái lạc của nữ nhân như bản nhạc khiêu dâm tiếp thêm lực lượng cho Trần Lãm.
“A… sướng… sướng chết!” Liên Nguyệt mơ màng rên rỉ, lười thè ra chảy nước miếng, lưng cong lên theo bản năng muốn được đóng thật mạnh thật sâu.
Bốp!
“Hừ… Tiêu Dao Tiên Tử nàng phải là dâm dục tiên tử mới đúng.” Trần Lãm phả hơi vào tai Liên Nguyệt, tiện tay đét mạnh lên bờ mông núc ních thịt.
“Ứ… tiên tử này cho chàng chơi sướng thì thôi.” Liên Nguyệt tâm hoa nộ phóng, cái mông nàng kiêu ngạo nhất bị hắn đánh đến sưng đỏ làm nàng tiết nước mật ồ ạt trắng xóa tại nơi tư mật giao hợp.
Bốp!
“Dâm nữ này thích bị đánh, đáng đánh!” Trần Lãm thở ồ ồ kích tình vỗ mạnh thêm mấy cái.
Bốp bốp!
“A… chết mất… đau… sướng… chơi mạnh lên chàng.” Liên Nguyệt kịch liệt la thất thanh, khuôn mặt tuyệt mỹ sướng đến muốn vặn vẹo, hai chân co quắp siết chặt hông Trần Lãm.
“Ưm… ưm…”
Cái miệng khẩu dâm hư hỏng bị nong bởi hai ngón tay, nàng như bắt được đồ chơi mút chặt hưởng thụ khoái cảm.
Trên bị lắp đầy, ngực bị cắn mút không thương tiếc, tiểu huyệt bị côn thịt thúc đến mấy trăm lần tới đỉnh hoa tâm. Liên Nguyệt lắc đầu liên tục muốn thoát ra nhưng không được, bỗng chốc muốn lịm đi, sâu trong tử cung căng cứng dữ dội. Nàng gồng mình bắn ra từng dòng dâm thủy nóng hổi, toàn thân run rẩy kịch liệt.
“Ứm… ứm…”
Nước mắt chảy dài trong sướng khoái tột cùng, nàng tiết thân trong tê tái khi vẫn bị hắn đâm lút cán những phát cuối cùng.
“Hừ.”
Trần Lãm gầm lên, cũng kịp phóng xuất toàn bộ dương tinh đặc sệt vào trong tiểu huyệt không ngừng siết chặt côn thịt.
Lúc này Liên Nguyệt mới được hắn giải thoát, khôi phục tự do. Nàng tê rần nằm bất động, lồng ngực phập phồng lên xuống, mắt đẹp khép hờ công môi mãn nguyện.
Trần Lãm sau khi đạt đỉnh thả người ôm chặt Liên Nguyệt vào lòng, vuốt ve từng tất thịt, xoa dịu sau trận cao trào.
Hai người không ai nói gì, vô thanh thắng hữu thanh, lẳng lặng cảm nhận nhịp thở và hơi ấm của nhau.
Mãi một lúc sau, Liên Nguyệt mới thì thầm:
“Đây là giây phút vui sướng nhất của đời thiếp, 700 năm qua sống không uổng phí chút nào.”
Nàng vuốt mái tóc thấm ướt mồ hôi của nam nhân, liếm từng giọt mồ hôi trên ngực hắn.
Tu sĩ đến mức này mồ hôi cũng như nước bình thường, chỉ có mùi vị cơ thể, hoàn toàn không ngăn cách khoái lạc.
Liên Nguyệt muốn cảm nhận mọi nơi trên nam nhân mà nàng đã quyết định trao thân.
Vùi đầu vào lồng ngực ấm áp, nàng nhỏ giọng nỉ non như muỗi kêu:
“Chỉ mong chàng đừng phụ thiếp, bên cạnh Nguyệt Nhi thì chàng là tất cả của thiếp.”
Trần Lãm không nói gì chỉ giữ lấy nàng thật chặt. Có nói gì cũng không quan trọng bằng hành động.
Liên Nguyệt hỏi về chuyện hắn đã gặp Hoàn Nhan Yên Vũ các nàng thế nào, hắn liền kể một mạch cho nàng nghe tất cả.
…
Hai người ôn chuyện đã đời, Trần Lãm ôm Liên Nguyệt dậy đặt trên người, giữa hai nơi tu mật vẫn đang kết nối với nhau.
“Thiếp hơi mệt, chàng chưa đã sao?” Liên Nguyệt cười quyến rũ, nam nhân của nàng sức thật trâu a.
“Chúng ta luyện hóa nó đi.” Trần Lãm lắc đầu chỉ về Song Ảnh Hợp Phong.
Liên Nguyệt bẽn lẽn cười ngượng, hóa ra nàng bị hố.
“Thiếp có phong linh căn nên để thiếp nuốt nó vào trước rồi truyền cho chàng dễ hơn.”
Liên Nguyệt nói rồi giơ tay mở hộp ngọc bắt lấy Song Ảnh Hợp Phong, một cảm giác thân quen của phong linh lực tỏa khắp lòng bàn tay.
Nàng mỉm cười há miệng nuốt Song Ảnh Hợp Phong liền áp miệng lên môi Trần Lãm điều tiết Song Ảnh Hợp Phong nằm giữa.
Song Ảnh Hợp Phong trong miệng hai người trở nên hỗn loạn tách hơn chín phần chia đôi hướng về mỗi người chỉ giữ lại một ít ngay nơi hai miệng kết hợp. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ oanh tạc vào thân thể cả hai.
Trần Lãm cảm giác có một cỗ lực lượng tương đối mát mẻ tràn lan khắp người, ban đầu cảm thấy dễ chịu đột nhiên cổ lực lượng này muốn phá toái ra khỏi người hắn lao về phía Liên Nguyệt.
Toàn thân đau đớn bởi lực lượng kia không ngừng ép ngược từ trong ra ngoài. Trần Lãm nhớ tới lời Huyền Tình Đế Tôn, hạ thân chậm rãi chuyển động, đầu lưỡi cũng ngọ nguậy trong miệng Liên Nguyệt.
Mà phía bên kia Liên Nguyệt cũng nhìn hắn đắm đuối, thân thể phối hợp theo cử động của Trần Lãm.
“Hừ…”
Liên Nguyệt rên lên sâu trong họng, nàng dường như cũng giống như Trần Lãm.
Lực lượng phong hệ kia muốn bạo thoát khỏi người Trần Lãm như bị gì đó hút lại giảm bớt lực. Trần Lãm cảm nhận được nó đã rút bớt, đổi lại một lực lượng phong hệ vô cùng nhu hòa thông qua nơi tư mật và miệng kết hợp từ từ tràn vào từng chút một. Đổi lại phong linh lực từ hắn truyền sang Liên Nguyệt. Sắc mặt cả hai trở nên hòa hoãn hơn đôi chút.
Trần Lãm cảm nhận phong linh lực tinh khiết chảy vào Kim Đan, liền niệm khẩu quyết song tu trong Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết trong đầu. Tốc độ trao đổi phong linh lực nhanh hơn vài lần.
Luồng phong linh lực chảy vào Kim Đan tách ra một nửa thoát khỏi Kim Đan tạo thành một vòng phong linh lực xung quanh. Vòng phong linh lực này mỗi lúc càng đậm đặc, phạm vi của nó rộng hơn so với quỹ đạo của Mộc Tinh một vòng.
Vòng phong linh lực đặc trắng đến mức trắng tinh như giấy thì đứt ra tại một điểm. Nó từ từ rút ngắn lại, cuối cùng cô đọng thành một khối cầu trắng xóa với kích cỡ tương đương Thủy Tinh.
Phong Tinh thành, tu vi của hắn cũng vượt qua khỏi giới hạn giam cố tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ. Trong đan điền biến hóa nhưng không có bất kỳ chấn động nào phát sinh, tựa hồ rất tĩnh lặng.
Theo trí nhớ của hắn thì Nguyên Anh kỳ có tên gọi như vậy vì kim đan sẽ phân rã hóa thành hình dạng một trẻ sơ sinh có gương mặt như đúc tu sĩ gọi là nguyên anh. Nhưng hắn lại không nhìn ra tình huống đó trong đan điền. Như cũ vẫn là kim đan nằm giữa tam tinh cùng Phong Tinh mới hình thành.
Có lẽ do luyện Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết nên đan điền của hắn cũng khác lẽ thường.
Phong linh lực trong Phong Tinh rất tinh khiết, giống như tam tinh trước đó. Hơn nữa hắn còn cảm nhận Song Ảnh Hợp Phong đang lưu chuyển bên trong.
Trần Lãm trong trạng thái linh hồn phấn khích. Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết thật thần kỳ. Độc Nhất có khác.
Hắn hài lòng trở về cơ thể, chậm rãi mở mắt phát hiện Liên Nguyệt vẫn đang được cắm côn thịt bên trong nhìn hắn trìu mến.
“Chàng đã đột phá rồi.” Liên Nguyêt cười rạng rỡ.
“Ta đã đột phá, ta cảm thấy nàng mạnh hơn không ít.” Trần Lãm ôn nhu hôn lên môi nàng.
“Thiếp đã chính thức là Hợp Thể kỳ.” Liên Nguyệt vui sướng nói.
“Đã bao lâu rồi? Hình như nàng kết thúc trước ta.” Trần Lãm thắc mắc, do tập trung toàn lực luyện hóa nên hắn không cảm nhận được thời gian bên ngoài.
“Tính từ lúc thiếp tỉnh lại là ba ngày.” Liên Nguyệt đáp.
“Lâu vậy à, để bảo bối phải đợi rồi.” Trần Lãm ôm nàng vào lòng thì thầm, hít thở hương thơm tỏa ra, côn thịt nhấp nhổm bên trong tiểu huyệt.
“Tu sĩ nhắm mắt là trăm năm, ba ngày có là gì.” Liên Nguyệt cười say đắm, được hắn gọi là bảo bối tim nàng như nếm mật ngọt ngào vô tận.
“Nhờ có chàng cùng hợp thể, thiếp đã tiến vào Hợp Thể kỳ nhanh hơn dự liệu rất nhiều.”
Nam nhân này trạc tuổi còn nhỏ hơn Đoạn Lăng Nguyệt, với tâm cảnh của tu sĩ hơn nhiều đại cảnh giới vẫn không kéo nàng ra khỏi sa lầy tình ái, nhưng cũng đạt được lợi ích không nhỏ.
Bên dưới vẫn còn âm ĩ ướt át, bị hắn kích thích nên nàng cũng uốn éo kiều đồn ma sát. Ánh mắt tiêu hồn rực lửa, miệng cười dâm mị thở ra:
“Chơi thiếp đi chàng, chơi cho bổn các chủ thăng thiên.”
Mỹ nhân lại khẩu dâm mời gọi, Trần Lãm chốc lát nóng rực ngắt nhũ hoa dựng đứng, nhấc nàng đứng dậy vắt chân ra phía sau dùng sức thúc mạnh côn thịt.
Bạch bạch!
Thanh âm rên rỉ nhục cảm cao vút vang vọng khắp lối đi dài, xen lẫn với ngôn từ dâm đãng phóng đãng muốn thế gian xấu hổ một phen.
…
Đôi nam nữ vừa chớm nở tình yêu chìm đắm trong hoang ái không hề hay biết tại cửa lối vào có một nữ nhân mặc cung trang bó sát đỏ rực nóng bỏng và đeo một chiếc mặt nạ trắng đính hoa anh đào đỏ chín quan sát.
“Ta dọn rác cho các ngươi chơi bời như thế. Thật khổ tâm.”
Nàng lẩm bẩm chỉ có mình nàng nghe được, ánh mắt như thưởng thức trận mây mưa điên đảo bên trong.
“Nguyệt muội đã trưởng thành rồi.”