Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 61 - Tiểu Yến

Mạc Cao Quật xa xôi phía tây Thiên Việt đại lục là một đại lục đa phần là sa mạc, trải khắp đại lục hầu như là cát đá.

Mạc Cao Quật rộng hơn Thiên Việt đại lục nhưng vì điều kiện khắc nghiệt nên phần lớn đại lục thưa thớt người, dân cư đa phần tập trung lại lại một số nơi nhất định.

Tuy là nắng nóng, khô hạn, xung quanh toàn là biển cát vô tận nhưng tại một góc Mạc Cao Quật có một nơi xanh ươm trù phú.

Vùng đất xanh tươi tốt này được toàn bộ nhân sĩ Mạc Cao Quật gọi là ốc đảo giữa lòng sa mạc.

Núi rừng trải rộng khắp ngàn dặm không khác gì Thiên Việt đại lục. Nổi bật nhất là Cửu Cung Sơn, có tên gọi như vậy là bởi nhìn từ trên xuống là chín ngọn núi cao bao quanh tạo thành hình vòng cung với dây cung là một hồ nước dài nối liền hai ngọn núi xa nhất.

Đặc điểm kỳ thú như vậy tạo nên khung cảnh thiên nhiên hài hòa giữa nơi sa mạc hoang vu. Vì thế có không ít sinh linh đến nơi này sinh sống. Phàm nhân có, tu sĩ có, yêu thú cũng có.

Tuy nhiên trong phạm vi Cửu Cung Sơn không có chiến tranh bạo loạn, tất cả đều chung sống yên bình. Đây là quy tắc của thế lực tối cao tại đây, mà nhân sĩ nơi khác đến đều phải tuân thủ.

Không cần hỏi, chỉ nhìn trên Cửu Cung Sơn đều khắc hai chữ to lớn.

Đường Môn!

Chỉ có những tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên mới nhận thức được Đường Môn có xuất hiện từ khi nào.

Cách đây 3000 năm, Cửu Cung Sơn vẫn còn là sa mạc hoang vắng. Một ngày nọ thiên địa chấn động, địa hình nơi đây sụp đồ rồi tái tạo liên tục thành vòng tuần hoàn trong mười nằm, sau cùng trở thành Cửu Cung Sơn tồn tại đến ngày nay.

Người người không dám đụng đến Đường Môn bởi vì đây là một thế lực tứ tinh đỉnh cấp. Tuy không phải là thế lực tứ tinh duy nhất tại Mạc Cao Quật nhưng Đường Môn có một vị Chưởng môn kỳ tài tuyệt diễm.

Thế gian chưa ai nhìn qua gương mặt thật sự của vị Chưởng môn nhưng chắc chắn là nữ nhân. Nàng xuất quỷ nhập thần, mỗi lần hiện thân đều đeo một mặt mạ hắc lục che giấu toàn bộ gương mặt. Tóc dài xanh lục tung bay kỳ dị, y phục áo bào dài quần ống như nam nhân nhưng ôm sát lộ ra từng đường cong uyển chuyển chứng minh nàng là nữ nhân chân chính.

Một ngày này, trong đại điện lớn nhất Đường Môn, vị Chưởng môn đang ngồi bắt chéo chân cắn từng trái nho.

Bên dưới là chín thuộc hạ đang báo cáo thông qua tấu chương trên tay.

“Bẩm Chưởng môn, đó là toàn bộ tình huống phát sinh tại Bắc Hàn đại lục.” Một người cầm tấu chương dài ngoẳng xếp lại, chấp tay nói.

Chưởng môn khẽ gật đầu nuốt trái nho xuống dưới, nàng nghĩ ngợi gì đó rồi đứng lên nghiêm mặt trầm giọng:

“Được rồi, hôm nay tới đây là đủ. Các ngươi về đi.”

Đám người bên dưới nhanh chóng cáo lui rời đi. Một lúc sau, có một nam tử vẻ ngoài tuấn mỹ xuất hiện.

“Ngươi đến đây làm gì?” Chưởng môn liếc mắt hỏi.

“Bái kiến Chưởng môn. Ta chỉ muốn thăm hỏi chút tình hình của Yên muội muội nàng.” Nam tử thần thái nghiêm túc, đạo mạo trả lời.

“Ngươi thật là, ngươi đợi ngày đó đi.” Chưởng môn thở dài lắc đầu nhìn hắn xoay đi.

“Ngươi nếu chỉ đến hỏi như vậy thì đi đi, nay ta hơi mệt.”

Nàng xoay người phất tay, nam tử kia ú ớ chưa kịp nói hết đã biến mất.

Chưởng môn điểm mấy đầu ngón tay, tạo ra một kết giới bao phủ cung điện. Nàng một góc trong đại điện, đạp mạnh gót chân, gạch sàn nứt ra để lộ một bậc thang đi xuống.

Nàng chậm rãi bước xuống, sàn phía trên liền khép lại nguyên vẹn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Không gian bên dưới này như một mật thất bí mật. Chưởng môn xuống hết bậc thang là một con đường đá hướng tới một căn phòng nhỏ. Dừng lại trước một cái tủ đồ, nàng từ từ cởi y phục.

Đến khi tiểu khố rơi xuống, trên thân nàng không còn lại bất cứ thứ gì. À không, còn một thứ, từ trong hậu đình mọc ra một cái đuôi cáo màu trắng. Nhìn kỹ tại vị trí đầy những nếp nhăn đều tăm tắp là một khối ngọc chèn ép bên trong nói với đuôi cáo nong đóa hoa hồng sẫm này phồng lên.

Mặt nạ gỡ xuống phô bày dung nhan cao quý. Dáng người hoàn mỹ không có chỗ chê, cực kỳ dụ nhân. Đôi gò bồng đảo trắng mút căng tròn điểm lên hai hạt ngọc đỏ au. Tóc xanh gợn sóng phủ xuống cái eo nhỏ nhắn mịn màng. Phía dưới là cặp đào tiên mọng nước chờ người đến hái. Phía trước là một hạt nhũ nổi bật hiện lên trên cái khe thần bí bị o ép giữa hai chân, đặc biệt là nàng không có thảm cỏ như nữ nhân thường thấy, toàn bộ trơn nhẵn phổng phao.

Nàng mở tủ lấy ra một cái vòng nối liền với sợ dây dài, trên chiếc vòng có gắn một chùm lục lạc. Nàng lập tức đeo nó vào trên cổ khóa lại.

Lại lấy ra hai ống bạc nhỏ như cây tăm đâm xuyên qua núm vú, nhìn kỹ thì trên đó đã được khoét hai lỗ nhỏ xíu từ trước.

Chưởng môn vẫn bình thản nối chúng với bốn sợi xích gắn vào một cái khuyên móc xuyên qua hạt thịt tròn nhẵn nhô ra dưới gò mu.

Đến đây nàng khẽ run lên một lúc, u cốc thần bí kề bên cũng chảy nước trong dọc xuống hai bên đùi.

Tiếp theo nàng lấy ra hai cái ống tay đeo vào đặt ra sau lưng.

Cạch!

Hai ống tay dính chặt vào nhau, nàng chỉ có thể cử động bằng chân.

Đôi tay vừa bị khóa lại, cơ thể nàng nóng bừng, ánh mắt dần lẳng lơ không còn vẻ nghiêm nghị như ban nãy.

Nàng bước tới trước một cánh cửa có một nữ đệ tử đứng đó nhẹ nhàng quỳ xuống cúi đầu lí nhí:

“Thỉnh cho cho nô tỳ gặp chủ nhân.”

Nữ đệ tử khẽ gật đầu mở cửa cho vị Chưởng môn quỳ gối đi vào. Nàng không bộc lộ cảm xúc nhưng trong đầu khinh thường cực độ. Đường đường là Chưởng môn nhân đỉnh danh lại phô bày dáng vẻ nô lệ lõa thể dâm đãng như thế này. Nếu không phải người bên trong không cho phép thì nàng mặc nhiên chà đạp nữ nhân cao cao tại thượng này rồi.

Nàng khép cửa lại, tò mò bên trong diễn ra chuyện gì, người bên trong là ai lại có thể khi Chưởng môn Đường Môn biến thành nô lệ tình dục.

Phía sau cánh cửa là một gian phòng lớn, ánh sáng mập mờ phát ra từ bốn viên dạ minh châu ở các góc phòng.

Từ cửa vào nhìn thẳng đến cuối là một bảo tọa hoàng kim, trên đó có một nữ nhân chống tay nằm nghiêng lười biếng, thân khoác áo choàng ren mỏng xuyên thấu mà đen thấy rõ da thịt trắng tươi.

“Tỷ đến rồi. Á…” Chưởng môn nhìn thấy nữ nhân nằm trên bảo tọa liền quỳ xuống.

Nàng chỉ nói ba chữ thì nữ nhân kia đã cầm roi lông vũ quất mạnh vào bầu vú để lại một dấu đỏ ửng khiến nàng la thất thanh.

Theo phản xạ cong người ra sau thì đoạn xích nối liền hai núm với hạt thịt dưới mu kéo căng ra làm nàng la thảm thiết. Người mất lực đổ ập xuống run rẩy rên rỉ, khe thịt ướt bên dưới vô thức phun ra mảng nước.

“Ta bảo ngươi là gì? Là nô hiểu chưa?” Nữ nhân kia thét lớn đạp nàng nằm ngửa ra, quất rồi ba cái liền vào bầu vú núng nính.

Nàng Chưởng môn nhăn nhó rên rỉ oai oái, tựa như vừa đau vừa sướng. Nữ nhân nằm trên bảo tọa lúc nãy lộ mặt ra ánh sáng, gương mặt nàng và Chưởng môn giống nhau như đúc từ tóc đến ngũ quan, ngay cả dáng người cũng như một khuôn, trắng đẹp không tì vết.

“Tiện nô hiểu rồi chủ nhân, tiện nô ngứa.” Nàng Chưởng môn rối rít gật đầu rên rĩ cầu xin.

“Hừ, ai cho ngươi lên tiếng. Dạo này không trừng trị ngươi quen thói cũ.” Nữ nhân kia hừ lạnh.

Nàng ta cột hai chân Chưởng môn gập vào đùi sau rồi nắm sợi dây lôi mạnh về bảo tọa. Nàng không đứng được lúi cúi bò trên hai đầu gối theo thật nhanh, nếu không sẽ bị kéo lê trên sàn.

Nàng bị chủ nhân nắm đầu ép vào tiểu huyệt hồng hào nở rộ chà mạnh.

Chủ nhân phất tay lấy một bình ngọc đổ ra dung dịch ngay dâm huyệt ra lệnh:

“Câm miệng lại bú sạch sẽ cho ta.”

Nàng Chưởng môn không dám chậm trễ lè cái lưỡi thật dài ra ngoáy khắp nơi trong dâm huyệt ướt nhẹp của chủ nhân. Cái lưỡi quét tới đi nàng mút hết chất địch đến đó, có điều nước không bao giờ cạn, vì chủ nhân của nàng liên tục đổ loại dung dịch kia xuống.

Chủ nhân được nô lệ liếm láp trong người nóng hừng hực theo. Cái lưỡi trơn trợt kia quẹt qua hạt thịt khiến nàng ngây ngất, tay thêm lực dí đầu nô lệ vào đó chà lên xuống, hạ thân cũng ưỡn lên cạ vào miệng nô lệ tăng thêm khoái cảm.

“Ưm… ưm…” Nàng Chưởng môn rên rỉ ư ử trong họng, miệng nàng bị khe suối lấp đầy. Càng liếm người nàng càng nóng rực, phía dưới u cốc càng chảy nước lênh láng.

Nàng cảm thấy phía dưới trống rỗng, trong đầu chỉ nghĩ tới muốn được thứ gì đó cắm vào, cái gì cũng được vừa dài vừa cứng đâm liên tục vào đóa hoa ướt nhòe.

“Hừ… mạnh lên… cắn âm vật của ta” Chủ nhân rên rỉ sung sướng, ánh mắt phiêu dật lả lơi.

Nàng Chưởng môn nghe lời cọ răng vào âm vật của chủ nhân trong khi vẫn thọc cái lưỡi vào sâu trong mật huyệt ấm áp.

Chủ nhân căng mình hất toàn bộ cô bé của nàng lên cao co giật, mắt nhắm nghiêng cau mày. Nàng đã tới đỉnh vu sơn.

Đẩy đầu nô lệ ra, nàng thỏa mãn bóp bầu sữa của nô lệ, se cái núm bị xỏ qua cười dâm đãng:

“Tốt, nứng lắm rồi à chó cưng?”

“Dạ, chủ nhân thọc chết tiện nô.” Nàng Chưởng môn như bắt được vàng hớn hở chảy dãi gật gù liên tục.

“Hửm?” Chủ nhân nhíu mày cầm cây roi quát vào hai bầu sữa của nàng mấy cái hung hăng quát:

“Ai cho con chó ngươi yêu cầu ta? Chỉ được trả lời “dạ” nghe chưa.”

“Dạ, chủ nhân.” Nàng Chưởng môn gắt gao thốt ra nhưng nàng càng bị đánh lại cái ngứa ngáy phía dưới muốn điên lên.

Nữ chủ nhân nắm dây xích cổ dắt nàng tới một cái bệ gỗ. Mặt trên khoét một cái lỗ tròn, chủ nhân ném một mớ linh thạch vào, một khúc gỗ nhô lên giống như côn thịt vừa khít cái lỗ tròn, cả bệ gỗ trồi lên sụp xuống liên tục.

Nàng phất tay, thủ pháp cáo siêu trong nháy mắt đem nàng Chưởng môn treo lên phía trên khúc gỗ. Nàng Chưởng môn nhìn khúc gỗ thoáng chốc hoảng sợ nhưng đã bị dục vọng kích thích quên ngay đi muốn thứ đó vào trong liền.

Bỗng nàng rơi xuống một nhịp, khúc gỗ một hơi lún cán ngập trong dâm huyệt ướt đẫm.

“Á… đau… hức.” Chưởng môn khóc ròng đau đớn thét lên. Khúc gỗ chuyển động lên xuống đều đều đâm sâu vào tận hoa tâm.

“Thứ ngươi uống vừa rồi là Mê Tình Thủy, rất nhanh sẽ sung sướng đến chết.” Chủ nhân nhếch miệng nói vào tai nàng, bản thân cũng bị thứ này làm cho kích thích.

Quả nhiên như lời chủ nhân nói, nàng Chưởng môn sau vài hơi thở đã cảm giác cơn sướng bắt đầu ập tới. Bị lăng nhục nhưng nàng càng hứng tợn.

“A… đau quá… chậm lại… sướng… chết mất.” Nàng bị khúc gỗ to chọc vào ra vô liên tục kêu la thảm thiết. Đau đớn xen kẻ sướng khoái muốn xé rách dâm huyệt.

Tách tách!

Tiếng lúc lạc rung lắc pha lẫn với tiếng rên dâm đãng.

“Á… tiện nô ra… a… a.” Nàng co giật hạ thân, nhắm mắt tê tái xuất khí ướt đẫm bệ gỗ. Lưng ưỡn ra sau kéo căng ba điểm nhạy cảm sướng đến muốn ngất đi phải thẳng người lại.

“A… chết mất… tiện nô vừa ra… không…” Nàng lăng lệ la hét.

Vừa lên đỉnh nhưng bệ gỗ vẫn tiếp tục chuyển động. Nơi nhạy cảm vẫn còn đang sưng thì bị thúc tiếp làm nàng như chết đi sống lại.

Chủ nhân ngắt mạnh núm vú đồng thời giật giật cái đuôi cáo. Ba phía giáp công, nàng Chưởng môn liền quên đi giày vọ mà hứng chịu cơn sướng đánh tới liên tục.

Chủ nhân cứ giật giật cái đuôi liên tục làm nàng điên đảo.

Bụp!

Âm thanh tuột mạnh vang lên, hậu đình của nàng nở to thấy từng thớ thịt hồng hào nóng bỏng bên trong.

“Ưm… muốn rách… a… a…” Nàng lại co giật điên cuồng xuất khí sau một khắc, cái đuôi kéo văng ra cũng là lúc suối phun ngập tràn.

Khuôn mặt tuyệt mỹ sung sướng đến méo mó, tay chân bị trói, ngọc thể trắng nõn không tì vệt bị xuyên xích qua mấy nơi nhạy treo trên không dâm mỹ vô cùng, lại có tiếng lục lạc làm nền nhưng tiếc là không ai có diễm phúc chứng kiến.

“Hừ… hừ…” Nàng thở hổn hển, ánh mắt ngây dại. Nhưng phía dưới còn ngứa lắm, nàng muốn đâm nữa, muốn bị hành hạ nữa.

Chủ nhân nhếch miệng lấy ra mảnh khăn đen bịt mặt nàng cột lại. Tay giờ lên cử động vài đầu ngón tay, một thanh gỗ trượt xuống, đầu bên dưới móc lên một khúc như côn thịt.

Chủ nhân mạnh tay cắm sâu vào hậu đình nở rộ của nô lệ.

“Ứ…” Bình thường chỉ cắm đuôi cáo nhưng lần này là cả nguyên khúc gỗ cứng ngắc cắm sâu vào, nàng Chưởng môn như muốn tét làm đôi, vừa sướng tiểu huyệt phía trước vừa bị nong chặt phía sau như cực hình. Nhưng nước dâm của nàng lại càng tiết nhiều hơn, nhiễu từng giọt xuống bệ gỗ.

Nàng bị chủ nhân khóa môi chỉ có thể phát ra tiếng ư ử đầy nhục dục. Trong tư thế này nàng không phản kháng được gì cả, hai lỗ bị lấp đầy, cái bệ gỗ nâng lên hạ xuống khiến nàng rơi một nhịp vô tình bị khúc gỗ móc ngược lên cúc hoa thốn muốn điên.

Bịt mắt càng bức bối hơn, hai tay nắm chặt. Từng thớ thịt bên trong hậu đình co bóp liên hồi muốn o ép côn gỗ ra ngoài nhưng nào có làm được. Cơ thịt co thắt ma sát với côn gỗ khiến nàng Chưởng môn nóng rất đến tận cùng. Nàng như bị xiên từ dưới xiên lên, sau đau trước sướng, thống khổ cực điểm.

Chủ nhân mút cái lưỡi ướt át đã đời cũng buông ra, đổ liền hai bình hai bình Mê Tình Thủy vào sâu trong cổ họng nàng.

Tác dụng của nó nhanh chóng tới tức thì, hậu đình bị xâm chiếm nóng rát đột nhiên sướng rợn người. Nàng run lên từng nhịp, ú ớ mấy chữ bị chủ nhân khóa miệng bằng dâm huyệt ướt đẫm.

Chủ nhân nhìn cảnh tượng như vậy cũng bị kích thích, sớm đã hứng tình.

Hai người một chủ một nô chìm ngập trong sướng khoái.

“Hừ… nuốt hết cho ta… a…” Chưa tới một khắc sau, chủ nhân xuất tiết phun xối xả vào miệng nàng nô lệ.

Nàng Chưởng môn không dám trái lời cố gắng húp trọn tinh hoa mật ngọt của chủ nhân bạo phát.

Cơn sướng lên tới đỉnh điểm, cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng đến não hải. Nàng không còn hay biết gì nữa, chỉ muốn bị đâm tới tấp vào hai cái lỗ hư hỏng đầy nước.

“Ứ… ứ…” Miệng ngập chặt dâm huyệt của chủ nhân, nàng ư ử co giật toàn thân, sướng đến cứng hết người, khe suối lại được mùa tuôn trào.

“Hờ… hờ…” Nàng thở phì phò rên rỉ những tiếng vô nghĩa.

Chủ nhân sau khi lên đỉnh đã ổn định tinh thần trở lại, nhét khối vải vào miệng của nô lệ, rút ra một sợi nối liền với một bình Mê Tình Thủy.

“Ở đây sung sướng nha tỷ tỷ yêu dấu của ta.” Nàng bóp mạnh bầu vú nô lệ rồi thay y phục.

Y phục mới là một bộ đồ y chang như Chưởng môn mặc trước đó, nàng quay lại nhìn một cái rồi bước ra khỏi căn phòng.

Nữ đệ tử canh cửa nhìn người vừa đi ra mà không khỏi thắc mắc. Chưởng môn nàng ta rốt cuộc làm gì, rõ ràng mỗi khi bước vào đều như con kỹ nữ khổ dâm nhưng đi ra thì như cũ thần thái sắc bén.

Mặc kể nữ đệ tử kia nhìn chằm chằm, nàng thong dong rời khỏi mật thất, xua tay hóa giải kết giới bên ngoài, thân ảnh chớp nhoáng tiêu thất.

Nàng xuất hiện giữa một sa mạc hoang vu không bóng người, vài hơi thở sau hiện ra một vòng xoáy không gian trước mặt.

Từ trong vòng xoáy, một nữ nhân chân dài miên man bước ra. Nàng mặc bộ cung trang đỏ rực y như nữ nhân nhìn lén Trần Lãm hành sự trong hang động.

Nàng đóng vòng xoáy lại cười mỉm:

“Tiểu Yến thỏa mãn chưa?”

“Dạ chưa.” Nữ nhân vừa làm chủ nhân vừa nãy được gọi là Tiểu Yến nhỏ giọng.

Trước mặt nữ nhân rực lửa này, thái độ của nàng ngoan ngoãn nhu mì như một đứa trẻ.

“Ai nha, thật là… hừm… ta có một cách tốt hơn nhưng ngươi phải đợi một thời gian.” Nữ nhân thần bí thở dài:

“Điều tra hắc khí đến đâu rồi?”

“Dạ, Bắc Hàn đại lục nhưng không có vị trí cụ thể.” Tiểu Yến ngon ngoãn đáp.

Trong hang động nơi Trần Lãm và Liên Nguyệt giao hoan, cả hai đã lên đỉnh không biết bao nhiều lần.

Liên Nguyệt rụng rời úp trên người Trần Lãm không nhấc nổi cánh tay, tiểu huyệt lúc này đã bị nong rộng, giữa hai môi thịt banh ra là một cái lỗ đen nhỏ, nhìn rõ bên trong là dịch mật của nam nhân đọng lại.

Trần Lãm cũng không khá hơn bao nhiêu, tay chân mỏi nhừ. Liên Nguyệt tuy không phải luyện thể nhưng với tu vi Hợp Thể sơ kỳ thì sức chịu đựng vẫn hơn luyện thể tam trọng của hắn.

Hắn phải tập trung vào luyện thể vì tu vi luyện thể hiện giờ là kém nhất. Nếu không có ngày hắn bị mấy nữ nhân này vắt khô a.

“Tinh! Ký chủ đạt điều kiện thăng cấp hệ thống lên cấp Hoàng Kim. Thời gian chờ là bảy ngày.”

Âm thanh hệ thống bất ngờ vang lên.

Bình Luận (0)
Comment