Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 62 - Nghi Hoặc

“Huyên tỷ, đó là tất cả những gì muội biết, nó như bốc hơi khỏi thế gian.”

Tiểu Yến kể rõ tình hình phát sinh tại nơi hắc khí bạo loạn thời gian qua. Tu vi Hợp thể viên mãn cho phép nàng tiếp cận sâu trong dãy núi đá. Tất cả những gì nàng cảm ứng được là hắc khí này mang sát khí vô cùng nặng nề. Vì vậy mà phải rút lui, đến khi quay lại thì hắc khí đã suy yếu đi bảy phần.

Nàng suy đoán nguồn gốc gây ra hắc khí khả năng cao đã không còn tồn tại nơi này. Nàng điều động ba hộ pháp phân đều khắp các đại lục truy tìm tung tích hắc khí.

Trong lúc vô tình đi ngang một bình nguyên tại Bắc Hàn đại lục thì phát hiện, khí tức dường như rất yếu ớt nhưng không qua được cảm ứng của nàng. Nhưng nó lại biến mất một lần nữa

Nàng lập tức triệu ba hộ pháp về truy tìm mọi nơi trong Bắc Hàn đại lục nhưng vô phương.

Mang theo thất vọng trở về, nàng sợ nhiều hơn. Nàng sợ người được gọi là Huyên tỷ trước mặt.

“Không sao, đích thân ta sẽ đến Bắc Hàn canh chừng.” Huyên tỷ gật đầu.

“Vậy muội xin phép trở về xử lý nội vụ.” Tiểu Yến mím môi, nhẹ nhàng nói ra.

“Gượm đã, ta thấy ngươi có vẻ rất sợ ta?” Huyên tỷ liếc mắt sắc lẹm.

Tiểu Yến co rụt ánh mắt, nàng không muốn nói chuyện quá lâu với nữ nhân này.

Trong đầu hiện ra những hình ảnh quá khứ, không muốn nhớ lại.

“Huyên tỷ…” Tiểu Yến lí nhí.

“Hừm… ta thấy ngươi có vẻ trắng ra đó để ta kiểm tra xem.” Huyên tỷ liếm cánh môi đỏ mọng đầy ý vị, ánh mắt tràn ngập hứng thú, bàn tay chụp tới.

“Á!”

Tiểu Yến thốt lên, áo bào bị giựt phăng, ngay cả áo yếm cũng bị bàn tay mảnh khảnh kia thu lại. Cặp vú sữa đổ xuống trập trùng núng nính. Tiểu Yến đờ người không thể phản kháng, bởi nàng biết nàng không có năng lực đó, chạy còn không xong.

“Ủa cái khuyên ta đeo cho ngươi đâu rồi?” Huyên tỷ vuốt cằm ra vẻ suy tư, mí mắt chớp chớp.

Bàn tay bắt lấy ngực sửa, ngón tay thoăn thoắt đâm một cây châm ánh bạc xuyên qua đầu nhũ, Huyên tỷ tháo đôi bông tai dài gắn vào hai cái nhũ hoa. Hai bầu ngực sữa được điểm thêm trang sức cực kỳ quyến rũ và dâm dục. Nếu có nam nhân nào ở đây nhất định sẽ há cái miệng mà cắn vào thỏa sức.

“Ưm…” Tiểu Yên bịt miệng bằng hai tay rên khẽ, được đeo khuyên với đeo khuyên cho người khác sao khác nhau quá. Huyên tỷ chỉ giựt nhẹ một cái nàng đã muốn xã lũ rồi.

“Hức… tỷ ăn hiếp muội.” Tiểu Yếu nấc lên, vị tỷ tỷ biến thái này lúc nào cũng thích trêu chọc nàng.

“Hừ, nói ta ăn hiếp mà ngươi đỏ mặt vậy sao, ngoan ngoãn hưởng thủ, ngươi sẽ nghiện đó.” Huyên tỷ cười khảy liếm miệng, hơi thở dần nóng bỏng.

“Ây da ngon quá ta phải nút một miếng.”

Huyên tỷ nâng Tiểu Yến lên một chút, chu môi ngậm vào hạt thịt bị châm bạc xuyên qua. Tiểu Yến nhăn nhó bóp chặt miệng không dám phát ra tiếng rên, núm vú bị cái lưỡi trơn trợt đá vòng tròn khiến nàng phát điên lên.

“Tỷ đừng mà… hả?” Tiểu Yến van xin đột nhiên kinh hô.

Bởi nàng thấy Huyên tỷ dừng mọi hành động, sát khí đằng đằng, ánh mắt như giết người nhìn về một hướng.

“Ê thằng kia, mày nhìn đã chưa?” Thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm.

Phỏng theo tầm mắt nàng cách đó hai ngàn dặm là một nam nhân đang nhìn về.

“Không ổn, là Đại Thừa.” Hắn cả kinh, trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Hắn chỉ là Hợp Thể trung kỳ, đối với Đại Thừa kỳ cường đại nhỏ bé không thể nói. Toàn lực bộc phá linh lực trở mình tháo chạy.

“Không… A…”

Tiếng la thê thảm vang vọng không gian ngàn dặm. Đầu của hắn bị thứ gì qua bạo tạc như dưa hấu nổ tung, linh hồn bị chém làm đôi. Một đời cường giả Hợp Thể kỳ vì nhìn cảnh nữ nhân bách hợp thân mật mà đi đời nhà ma, quá oan ức.

Tiểu Yến ngây ngốc, cái miệng xinh xắn liền bị Huyên tỷ chiếm lấy. Lưỡi của nàng bị chiếc lưỡi mềm mại ngọt nước của Huyên tỷ náo loạn thành từng đợt. Nàng khẽ nhắm mắt tận hưởng cảm giác song nữ hôn nhau. Hôn vị tỷ tỷ biến thái này cũng đỡ hơn mấy tên nam nhân háo sắc.

Chợt eo nàng bị nhét vào một thanh phi đao nhỏ, nàng mới cố gắng đẩy Huyên tỷ ra, giữa đôi môi hai người kéo ra một sợi tơ nước óng ánh.

“Vừa rồi là…” Tiểu Yến tò mò hỏi, không còn vẻ xấu hổ như trước.

“Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh, tầng sau của Tiểu Lý Phi Đao.” Huyên tỷ nhún vai thản nhiên trả lời, tay vẫn bóp lên bầu ngực của Tiểu Yến.

Tiểu Yến bị xoa đầu nhũ nãy giờ cũng trở nên thoải mái mà hưởng thụ, nước sướng bên dưới cũng chảy ra thấm vào quần dài.

Nàng mặc kệ điều đó, ánh mắt hâm mộ nhìn Huyên tỷ phụng phịu:

“Tỷ lại học trộm chiến kỹ Đường Môn.”

“Tại ta rảnh a.” Huyên tỷ nhếch miệng như cười như không, đột nhiên thất thố:

“Chết mẹ không ổn.”

Tiểu Yến kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, Huyên tỷ càng ngày nói năng càng thô tục. Nàng bị Huyên tỷ đẩy mạnh ra.

Sau lưng Huyên tỷ hiện ra một vòng xoáy hư không, một đoạn lôi xích trong chớp mắt lao ra quấn chặt nàng kéo ngược vào vòng xoáy.

“Á!”

Tiếng la thất thanh của nàng vang lên liền tiêu thất cùng với vòng xoáy.

Tiểu Yến thở mạnh ra.

Phù! Được cứu rồi.

Nàng đặt tay lên bầu ngực nơi bị châm xuyên qua, nét mặt xấu hổ, suy nghĩ một hồi cũng không dám gỡ ra. Chỉ cần không ai thấy là được.

Nàng vội vàng kéo lại y phục rồi rời đi. Vừa nãy có một nam nhân, tiếp tục ở đây không tốt.

Trong hang động, Trần Lãm nghe thông báo thăng cấp hệ thống liền đồng ý ngay. Bảy ngày, càng sớm càng tốt.

Hắn quyết định ôm ấp Liên Nguyệt thêm nửa ngày rồi cùng nàng rời đi.

Đã thiết lập quan hệ với Liên Nguyệt rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì, nhiệm vụ Vật trả về chủ cũ xem ra chưa thể hoàn thành sớm được. Dù gì hắn có tới hai mươi năm, không cần vội.

Liên Nguyệt trở thành nữ nhân chân chính của hắn, còn hơn cả nhiệm vụ chết tiệt kia.

Về sư đồ Liên Nguyệt, hắn đối với Đoạn Lăng Nguyệt là thích chọc ghẹo nàng thôi chứ không hẳn là có ý định tán tỉnh. Nàng như một tờ giấy trắng thường xuyên xấu hổ nên hắn nổi hứng trêu đùa như thuở còn học sinh.

Ở thế giới này hắn phải sống thoải mái một phen.

Trần Lãm kiểm tra lại toàn bộ những gì có được suốt gần một năm qua.

Một bảng thông tin hiện lên trước mặt.

Điểm uy danh: 75200

Tu vi – linh: Nguyên Anh sơ kỳ.

Tu vi – thể: Tam Trọng hậu kỳ.

Tu vi – hồn: Kim Đan viên mãn – Tam Chuyển viên mãn

Thể chất: Phàm thể.

Huyết mạch: Không có.

Công pháp: Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết – Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Chiến kỹ (Năm loại cao nhất): Liệt Hỏa Tình Thiên, Hấp Hồn Đại Pháp, Mê Ảnh Tung Bộ, Liệt Không Trảm, Bạo Thủy Xung Ba.

Bí thuật (Năm loại cao nhất): Trấn Hồn Thuật.

Vũ khí (Năm loại cao nhất): Bạo Vũ Lê Hoa Châm, U Minh Thương, Lãnh Nguyệt Bảo Đao.

Pháp bảo (Năm loại cao nhất): Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp, Dưỡng Hồn Ngọc, Mặt Nạ Biến Dạng (0/2).

Thiên Địa Dị Vật: Hành Vân Lưu Thủy, Phá Linh Huyết Diễm, Song Ảnh Hợp Phong.

Hệ thống: Bạch Ngân (đang thăng cấp).

Tính năng: Không gian thí luyện (1), Trang viên (1), Cửa hàng tiện lợi (1), Ngôi nhà bí bảo (2), Nữ hiệp trận hình (1).

Trần Lãm nhìn qua một lúc rồi đánh giá. Luyện thể hiện tại đang kém nhất, hắn không có bất kỳ hỗ trợ nào về mặt luyện thể. May mắn là hắn có Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp, với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ hiện tại kết hợp với Thủy Phản Kính ít nhất có thể thoải mái chống đỡ được đòn tấn công của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ. Nếu đại vương gia Vô Đạo Bang hắn tự tin có thể sống mái một phen.

Đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, cường độ linh lực tăng mấy lần, một vùng trời mới mở ra. Hắn còn có thể phi hành, đỡ hơn rất nhiều so với thúc giục thân pháp liên tục.

Tiếp theo là linh hồn. Bởi vì số lượng hồn tu thuộc hàng ít nhất trong Tử Huyền Tinh, tài nguyên tu luyện cũng thiếu thốn, nên hắn cũng không quá lo ngại. Ngay cả Liên Nguyệt và Đoạn Lăng Nguyệt cùng bồi dưỡng linh hồn nhưng tu vi cũng không tương xứng với linh lực.

Nhờ Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết hắn có thể hấp thụ linh hồn liên tục mà không gặp trở ngại phản phệ. Nhược điểm duy nhất là sử dụng Hấp Hồn Đại Pháp phạm vi rộng sẽ tiêu hao hồn lực rất nhiều tại thời điểm đó. Tuy linh hồn hấp thụ sẽ cung cấp lại hồn lực cho hắn nhưng sẽ có rủi ro suy nhược, nếu có kẻ địch mạnh tập kích thì thật sự khó.

Bởi vậy chỉ cần gặp hồn tu không quá mạnh thì hắn hoàn toàn có thể bảo toàn tính mạng.

Thể chất và huyết mạch còn quá xa vời. Hắn không thể so với Hoàn Nhan Yên Vũ các nàng. Với hệ thống, chỉ cần may mắn hắn tin rằng sẽ có thể chất hoặc huyết mạch cường đại dành cho mình.

Tổng thể lực lượng hòm hòm đủ để hắn hành tẩu giang hồ. Bạo Vũ Lê Hoa Châm, ba tấm phù mang theo công kích Phân Thần viên mãn, ba bùa dịch chuyển chỉ định có hơi dư a.

“Chàng nghĩ gì vậy?” Liên Nguyệt vuốt ve khuôn mặt anh tuấn hỏi.

Nàng nãy giờ mải mê ngắm hắn không rõ hắn suy tư chuyện gì.

Hắn không thuộc dạng tuấn mỹ xuất sắc nhưng nhìn rất hợp mắt. Đường nét khá cân đối, không thô kệch, cũng không quá góc cạnh, thần thái lúc nào cũng sáng ngời không lúc nào u tối.

Hắn mang theo sắc thái phong bạt, tóc tai có phần khô cứng, không bóng bẩy và quá gọn gàng như một số công tử thiên kiêu từng gặp.

Nhũng ngày vừa qua, Liên Nguyệt nhận ra bản thân đã thay đổi khá nhiều so với trước đây. Có lẽ cởi được khăn che mặt, nàng có thể trở thành chính mình. Linh hồn như được gột rửa, khí chất thêm cao quý thành thục.

“Nguyên Anh kỳ thật sự khác biệt, ta nghĩ có thể đối chiến với Xuất Khiếu kỳ một trận.” Trần Lãm mỉm cười.

“Chàng phải cẩn thận không được chủ quan, thiếp không tìm ra được thay thế đâu.” Liên Nguyệt nhắc nhở nhỏ nhẹ. Nàng không muốn hắn liều mạng, nàng xem hắn thiên tài ngàn năm có một, càng phải biết đánh giá tình huống tiến lùi đúng lúc.

“Ta biết rồi, ta sợ chết lắm nha.” Trần Lãm cười nhéo ngực Liên Nguyệt một cái ngồi dậy nói:

“Ta mặc y phục cho nàng.”

Liên Nguyệt lại muốn tan chảy. Nàng lúc nhỏ chỉ có mẫu thân mặc đồ cho, Trần Lãm là nam nhân đầu tiên và có lẽ là duy nhất sẽ làm điều này. Nàng vui sướng vô cùng.

Nàng đứng dậy, nhấc chân, nâng tay để hắn gài từng bộ vị của Hải Dao Chu Ảnh Pháp Y. Cảm thụ được sự ôn nhu của hắn, nàng biết nàng đã chọn đúng người.

Hai người mặc đồ xong, Liên Nguyệt rút ra một cây trâm ngọc.

“Chàng giúp thiếp búi tóc đi.” Liên Nguyệt nhét cây trâm vào tay Trần Lãm giải thích:

“Lúc còn sống, mẫu thân nói rằng nữ nhi thành thân phải búi tóc lên để biết rằng người này đã có gia thất. Tuy chúng ta chưa có cử hành hôn lễ thì đã xem như là phu thê.”

Trần Lãm hiểu ngay, ở nơi này quy tắc không khác mấy so với trước kia. Nghe nàng nói như vậy, hắn thầm ra mục tiêu phải có một hôn lễ đàng hoàng cho nàng, để cho thế nhân biết Tiêu Dao Tiên Tử nổi danh trở thành vợ của hắn.

Hắn cẩn thận cầm trâm ngọc lướt xuyên qua tóc Liên Nguyệt, dựa theo trí nhớ kiếp trước ở cùng với Chung Uyển Đình cài tóc cho nàng.

Hắn buông tay, Liên Nguyệt với đầu tóc mới ra đã dáng một thiếu phụ đoan trang, hiền thục, xứng với hai chữ Tiên Tử.

“Người đời gọi thiếp là Tiêu Dao Tiên Tử nhưng thiếp thích cái tên Nguyệt Nguyệt hơn.”

Liên Nguyệt cười tươi nhan sắc vẹn mười. Nàng không quan tâm cái hư danh đó, nàng chỉ biết nàng là Các chủ của Tiêu Dao Các. Giờ đây có Trần Lãm gọi cái tên riêng, nàng liền lấy nó làm cái tên yêu thích nhất.

“Chúng ta đi Lạc Vân Thành thôi. Sắp tới ngày trăng tròn lớn nhất trong năm, Lạc Vân Thành sẽ rất sôi nổi.”

Liên Nguyệt vừa dứt lời, một bảng thông báo hiện ra trước mặt Trần Lãm kèm theo âm thanh vang lên:

“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Tiêu Dao tuyệt nhất (Giúp Liên Nguyệt có ngày tháng tiêu dao tuyệt vời nhất trong đời). Phần thưởng: Điểm uy danh hiện tại tăng gấp đôi, một pháp bảo Thiên cấp ngẫu nhiên. Thời gian: 5 năm. Trừng phạt: Điểm uy danh trở về 0. Độ khó: Tiểu”

Trần Lãm thích thú, khá lâu rồi mới có nhiệm vụ mới. Phần thưởng rất cuốn hút, gấp đôi điểm uy danh đúng lúc hắn thăng cấp hệ thống.

Tính năng mới có lẽ sẽ tốn kha khá điểm uy danh, trang viên cũng bổ sung thêm.

Mức độ trừng phạt này đối với hắn mà nói không quá khó nghe. So với hai cái nhiệm vụ Vật trả về chủ cũ và Chiếm đoạt nữ cường giả không có tuổi.

Mất uy danh cày lại được, trừng phạt của hai nhiệm vụ Đại kia mới khốn nạn.

Nhắc tới nhiệm vụ Vật trả về chủ cũ thì hắn còn đang đau đầu chưa có phương hướng giải quyết. Hai mươi năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, tu sĩ như hắn bế quan một lần có thể thông hai mươi năm. Dương căn cứng chỉ được năm phút, nhục nhã cỡ nào.

Còn nhiệm vụ Chiếm đoạt nữ cường giả thì ác ôn không nói nổi. Đại Thừa kỳ chính là cách Liên Nguyệt một đại cảnh giới, liếc mắt cái xem như hắn được gặp sáu ông da đen khiêng hòm.

Hai mươi, ba mươi còn tương đối xa nhưng nói không lo thì không đúng.

“Chàng nghĩ đến ai mà mất hồn vậy?” Liên Nguyệt từ lúc nào ôm hắn phía sau.

“Không, ta xem coi Lạc Vân Thành có gì vui cho chúng ta không, đi thôi.” Trần Lãm nắm tay Liên Nguyệt vờ nói.

Liên Nguyệt vui vẻ cùng hắn ra khỏi hang động, nàng nằng nặc đòi hắn bế lên suốt đoạn đường bay đến Lạc Vân Thành.

Cả hai cười nói đùa giỡn vô tư mà không biết phía sau hàng trăm dặm có một thân ảnh thanh sắc lặng lẽ theo sau.

Nàng quấn một dải băng che mắt, không phải Thanh Hàn thì còn ai.

“Nguyệt nó hạnh phúc như vậy tại sao mình lại có cảm giác bất an, tính sai chỗ nào chăng?”

“Mình không được phép can dự vào, chỉ có thể động tay một chút từ xa, bất quá phải theo dõi hai cái đứa này, cầu trời không có chuyện gì giùm con.”

Thanh Hàn tự nhủ, trán khẽ nhăn lại. Nàng tiếp tục giữ khoảng cách đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment