Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 63 - Vọng Nguyệt Hội

Thiên Việt đại lục không phải là đại lục rộng nhất Tử Huyền Tử, nhưng là nơi tập trung nhiều sinh linh nhất Tử Huyển Tinh.

Khắp nơi cảnh vật phong phú, đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hòa bốn mùa rõ rệt. Phía bắc không quá lạnh như Bắc Hàn đại lục, phía tây và nam giáp biển mát mẻ quanh năm, phía đông giáp Đông Việt đại lục trù phú. Tiếp giáp hai đai lục lớn, không khô cằn khắc nghiệt như Mạc Cao Quật, lại không cô tịch như Nam Dương xa xôi.

Tại đây có một dãy núi nguy nga sừng sững, hùng cứ một phương. Không phải là dãy núi lớn nhất Thiên Việt đại lục nhưng rất nổi danh, có tên là Lạc Vân Sơn. Lạc Vân Sơn kéo dài liên tục ngàn dặm, nhấp nhô trùng điệp, từng ngọn núi lớn nhỏ quanh năm ngập trong mây trắng lượn lờ. Vùng núi này không có yêu thú mạnh mẽ, rừng rậm bạt ngàn tươi sáng, hàng trăm ngọn thác liên hoàn đan xen như hóa thành dải lụa trắng mơ màng trải trên thảm cỏ xanh ngát, phong cảnh hữu tình, thu hút rất nhiều nhân sĩ du ngoạn vì thế có tên gọi Lạc Vân.

Phía đông Lạc Vân Sơn tọa lạc một thành trì lấy tên dựa theo Lạc Vân Thành. Lạc Vân Thành xa xưa chỉ là một ngôi làng nhỏ, Kỳ Trân Các phát hiện nơi đây nếu phát triển kinh doanh loại danh lam thắng cảnh rất có lời liền bỏ ra vốn liếng xây dựng nên Lạc Vân Thành.

Hơn nữa nó gần như nằm ở vị trí trọng yếu trên đường hướng về trung tâm Thiên Việt đại lục, nơi tồn tại một thế lực lục tinh sừng sững trong thiên hạ, Thiên Việt thư viện. Chính vì thế Lạc Vân Thành nhanh chóng phất lên thành một nơi tụ tập sinh sống của rất nhiều người kể cả phàm nhân.

Lạc Vân Thành so với Lam Cực Thành còn lớn hơn nhưng với sự quản lý của Kỳ Trân Các nghiêm cấm tranh đấu mà cuộc sống tại đây rất tốt đẹp. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đều tổ chức các lễ hội náo nhiệt. Và ngày sắp tới đây chính là Vọng Nguyệt Hội, ngày hội lớn nhất Lạc Vân Thành.

Tại Lạc Vân Thành có một lầu các cao chín tầng dựng lên ngay trung tâm được gọi là Vọng Nguyệt Lầu, nơi cao nhất đồng thời là nơi diễn ra tiết mục chính là của Vọng Nguyệt Hội.

Trên tầng chín có một vị nữ tử dáng người uyển chuyển quyến rũ, thân mặc sườn xám xám tro, nàng là Vân Kiều, quản sự nội vụ của chi nhánh Kỳ Trân Các Lam Cực Thành. Nàng sẽ là người chủ trì Vọng Nguyệt Hội kỳ này.

Một vị lão giả phía sau lưng nàng hướng đến, dáng vẻ cung kinh nói:

“Tiểu thư, tất cả đã chuẩn bị xong.”

“Ừm… người kia có đến không?” Vân Kiều nhìn xa xăm, tựa như không quan tâm quá nhiều đối với Vọng Nguyệt Hội.

“Nàng đang trên đường tới.” Lão giả kính cẩn trả lời.

“Ừm, được rồi, Tôn trưởng lão quay về xử lý sự vụ đi.” Vân Kiều gật đầu cười.

Vân Kiều lại chìm vào suy nghĩ. Cách đây ba ngày, Thanh Hàn truyền âm cho hay Liên Nguyệt sẽ đến Lạc Vân Thành xem Vọng Nguyệt Hội và nhắc nàng chú ý một chút vì Liên Nguyệt là nhân vật chính.

Nàng chưa kịp hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện đã mất liên lạc, gọi lại cũng không hồi âm. Nói đến Thanh Hàn, tổng bộ Kỳ Trân Các tình báo khắp nơi mà vẫn mù tịt không hề biết lai lịch nàng thế nào. Chỉ biết năm xưa nàng đột nhiên xuất hiện tại Lam Cực Thành cùng với Thanh Huyền Lâu mà thôi. Từ đó về sau hành tung rất bí ẩn, bất quá đối với Kỳ Trân Các có những giao dịch rất hời nên không đặt nặng chuyện này nữa.

Nghe nói Liên Nguyệt đến trẩy hội, Vân Kiều có một chút lo lắng. Lam Cực Hội Võ lần trước đã xảy ra đánh nhau giữa hai nữ nhân đến thở không nổi, lần này không biết có chuyện gì không? Hi vọng là Vọng Nguyệt Hội không phát sinh chuyện đáng tiếc.

Lúc này tại trong rừng rậm phía nam Lạc Vân Sơn, Trần Lãm và Liên Nguyệt ôm nhau bay lượn phóng tầm mắt ngắm nghía cảnh sắc hữu tình. Bay như khiêu vũ, hai người như một đôi thần tiên quyến lữ.

Liên Nguyệt đã buông xuống mọi suy nghĩ về Kinh Đào Chưởng Pháp trong đầu, chỉ biết có nam nhân trong tay. Đúng là lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu.

“Lãm đợi một chút.” Liên Nguyên giảm tốc độ bước tới đối diện Trần Lãm.

Nàng mỉm cười điểm ngón tay vào mi tâm Trần Lãm, hồn lực nhu hòa truyền vào thức hải của hắn.

Trần Lãm nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, tinh thần có chút chấn động bởi một lượng thông tin mới nhận được.

Đó là nội dung của một môn kiếm pháp cường đại, hắn không khỏi thắc mắc vì sao.

“Đây là Đồng Tâm Kiếm Pháp, vượt trên Huyền cấp.” Liên Nguyệt yêu kiều liếc mắt:

“Lợi hại không phải phẩm cấp của nó không phải đẳng cấp, mà là kết nối với Đồng Tâm Kết, chúng ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương trong cùng một thế giới.”

“Tốt quá.” Trần Lãm hớn hở, đây khác gì định vị toàn cầu.

“Sau khi luyện thành, nếu có một người chết đi, Đồng Tâm Kiếm sẽ mang theo một nửa tu vi của người đó dịch chuyển đến người còn lại hấp thụ.” Liên Nguyệt ngập ngừng một chút:

“Sở dĩ thiếp nói chuyện này là vì… không phải thiếp nói xui xẻo… đời người vô thường, chỉ sợ vạn nhất có chuyện không may thì một trong hai ta có thể báo thù.”

“Không! Ta là người ham sống sợ chết, nhất định sẽ không để nàng ly biệt, có sinh cùng sinh, có tử cùng tử.” Trần Lãm nghiêm túc, giọng điệu đanh thép.

“Có câu này của chàng, thiếp yên tâm rồi.” Liên Nguyệt cười tươi như hoa nở mềm nhũn tựa vào nam nhân bên cạnh nỉ non:

“Chúng ta luyện hóa Đồng Tâm Kết.”

Tình cảm tương thông, Trần Lãm cùng Liên Nguyệt thúc giục hồn lực luyện hóa Đồng Tâm Kết mà không có bất kỳ trở ngại nào.

Liên Nguyệt điểm ngón tay vào Đồng Tâm Kiếm, nó rung động lấp lóe chói sáng rồi tách ra làm hai thanh kiếm giống như đúc, một đen một trắng.

“Đây là Nương Tử Kiếm.” Liên Nguyệt hướng về thanh kiếm màu đen, trên chuôi kiếm khảm một bàn tay nữ nhân mảnh khảnh. Nàng chỉ về thanh kiếm màu trắng còn lại nói:

“Còn đây là Quân Tử Kiếm.”

“Đồng Tâm Kiếm ban đầu là Ỷ Thiên Kiếm, phát huy tối đa sức mạnh khi dung hợp Nương Tử Kiếm và Quân Tử Kiếm hoặc thiếp và chàng cùng phát động cả hai thanh kiếm này. Song kiếm hợp bích, thương khung tịch diệt.”

Khoảnh khắc này, nàng có một chút tư tâm.

Từ khi phát sinh quan hệ xác thịt với hắn, thần trí bắt đầu lởn vợn dự cảm không lành về mối tình này, có lẽ do nàng thật sự chưa buông xuống bứt rức chuyện Đoạn Lăng Nguyệt hoàn toàn. Vì vậy, nàng đem hết bí mật Đồng Tâm Kết cho hắn biết, muốn triệt để tin rằng sư đồ cùng thờ một phu không có gì sai trái.

Hai người tiếp tục di chuyển về Lạc Vân Thành, không bao lâu toàn thành trì to lớn đã hiện ra trong tầm mắt.

Lạc Vân Thành vào cổng tự do, bởi vì là nơi trực thuộc quản lý của Kỳ Trân Các nên không ai dám làm bậy.

Trên lầu cao, Vân Kiều đảo mắt quan sát khắp nơi. Lần này Vọng Nguyệt Hội kết thúc mỹ mãn nàng sẽ nhận được kha khá tài nguyên hỗ trợ đột phát Xuất Khiếu hậu kỳ. Nếu không phải bận bịu sự vụ Kỳ Trân Các thì nàng có thể đã là một cường giả Phân Thần kỳ, ghi danh vào Thiên Nhân Bảng. Nàng gia nhập Kỳ Trân Các sở dĩ thế lực này rất an toàn, đồng nghĩa với tiến độ tu luyện sẽ bị chậm đi, nhưng thà chậm mà chắc, xông pha bên ngoài quá nguy hiểm.

Vân Kiều khẽ cong môi, như phát hiện ra điều gì đó hay ho.

Trong tầm mắt của nàng là một đôi nam nữ đang khoác tay dạo chơi các quầy hàng rất tình tứ. Nữ nhân mang khăn che mặt trắng tinh, mắt phượng lai mắt anh đào đặc biệt, mi dài cong vút, tóc búi cao quý, phong vận thành thục như một vị phu nhân. Nam nhân khôi ngô, xán lạn, bừng bừng tuổi trẻ, riêng ánh mắt hướng về nữ nhân tràn ngập nhu tình. Một cặp đôi mặn nồng a.

Chợt nữ nhân đánh mắt nhìn thẳng về Vân Kiều, nàng như bị khóa chặt mọi hành động trong sát na. Rất nhanh áp lực liền biến mất, nữ nhân đá long nheo tinh nghịch thì Vân Kiều mới ổn định lại tinh thần.

Liên Nguyệt nàng ta thay đổi ngoại hình mém chút ta không nhận ra. Hừm… nàng ta đột phá Hợp Thể kỳ từ bao giờ? Nàng với tên Trần Lãm kia không lẽ thực sự đang trong mối quan hệ yêu đương? Hắn đã đột phá Nguyên Anh kỳ, không biết làm cách nào chiếm được trái tim của nàng.

Vân Kiều như thấy trời đất điên đảo, đường đường là Tiêu Dao Tiên Tử trứ danh lại…

Dường như mọi chuyện bất ngờ nàng gặp phải đây đều tính dáng đến tiểu tử này.

Xuân Nhan Thủy, Lam Cực Hội Võ và giờ đây là Tiêu Dao Tiên Tử.

Liên Nguyệt đã ra dấu, nàng cũng không thể công khai vạch trần. Thân ảnh Vân Kiều biến mất, nàng cần tính toán một số chuyện.

Lạc Vân Thành khắp nơi giăng đèn, dòng người qua lại tấp nập, phường thị buôn bán nhộn nhịp. Gấm vóc, thư pháp trải dài theo từng con phố Liên Nguyệt lướt qua.

“Phố giăng mắc cửi, đường quanh bàn cờ.” Liên Nguyệt lẩm nhẩm.

Nàng không phải lần đầu tiên hòa mình vào chốn phồn hoa, nàng đã từng tiến vào những nơi lỗng lẫy hơn nhiều lần nhưng sao lần này cảm giác nơi này trần đầy hương vị nhân gian như vậy.

Bởi thế mà tức cảnh sinh tình, lạc chốn hồng trần hóa ra là như vậy. Không quan trọng ngươi đi đâu, quan trọng ngươi đi với ai. Chỉ cần ở bên cạnh hắn, mọi thứ đều có ý nghĩa.

Cầm cây kẹo đường trong tay, vẫn là cây kẹo đường nhiều năm trước nàng từng nếm qua nhưng lại ngọt ngào vô cùng. Nàng vừa thu vào mấy khối Lưu Ảnh Kính ghi lại đoạn hình ảnh cùng hắn rong ruổi Lạc Vân Thành. Đời tu sĩ không phải luôn cạnh nhau, có những lúc phải xa cách, nàng lưu lại để khi nhung nhớ lấy ra xem.

“Linh hồn thiếp có đột phá.” Liên Nguyệt vui vẻ nắm chặt tay Trần Lãm.

“Ta cũng cảm nhận được, nàng rất vui ha.” Trần Lãm xoa mũi cười nhẹ, gỡ bỏ nút thắt trong lòng mang lại lợi ích không nhỏ.

“Thiếp không có tài nguyên nên vẫn dừng chân tại tứ chuyển viên mãn, đây có lẽ là vong ngã trong truyền thuyết, rất hiếm xuất hiện.” Liên Nguyệt thỏa mãn nói ra.

Vong ngã là một trạng thái cực kỳ huyền diệu mà tu sĩ rơi vào sẽ thăng tiến cấp tốc ở một mặt nào đó. Mỗi người vong ngã khác nhau, có người thì ngủ, có người thì ngưng thần tĩnh tâm, có người thì trải qua một chuyện nào đó vô thức rơi vào như Liên Nguyệt.

Nó là khoảnh khắc chỉ có thể gặp không thể cầu nên nhiều người thoát khỏi trạng thái vong ngã vô cùng tiếc nuối, ước rằng có thể kéo dài thêm một chút.

Trần Lãm chưa trải nghiệm vong ngã khi nào, nghe Liên Nguyệt giải thích cũng không thèm muốn bởi có thèm cũng không có. Chỉ có thể tùy duyên mà thôi.

Trần lãm dừng chân trước một tòa nhà lớn cao bảy tầng, trên cửa lớn treo một cái bảng “Kỳ Trân Các”.

“Thật lớn, không kém so với Lam Cực Thành.” Hắn tấm tắc.

Kỳ Trân Các ở chỗ nào cũng long trọng, cao quý, là biểu tượng tài phú kinh thiên.

Liên Nguyệt say mê các thứ trên đường phố nên chỉ có mình hắn tiến vào Kỳ Trân Các.

Bước vào cửa đã có một thị nữ đón tiếp long trọng, bởi hắn có hoàng kim lệnh.

Ngay lập tức có một nam tử trung niên hồ hởi tiến tới chấp tay điệu bộ rất hiếu khách:

“Ta là Phùng Ngọc, quản sự của Không biết công tử đến Kỳ Trân Các muốn tiến hành trao đổi thứ gì?”

“Thứ này có chút đặc biệt, ta muốn nói chuyện trong phòng riêng.” Trần Lãm gật đầu nói.

“Vậy mời công tử theo ta.” Phùng Ngọc cung kính.

Hai thân ảnh tiến vào trận pháp liền biến mất. Thị nữ đón tiếp ở cửa trong đầu không khỏi thắc mắc vì sao vị công tử này chỉ có hoàng kim lệnh nhưng Phùng quản sự rất nồng nhiệt.

Nàng không biết chuyện này cũng phải vì nàng chỉ nhận nhiệm vụ đón khách. Phùng Ngọc đã quan sát Trần Lãm từ khi còn ở bên ngoài. Hắn được phía trên truyền âm phải đặc biệt chăm sóc cho nam nhân trẻ tuổi này.

Hai người xuất hiện trong một căn phòng trên tầng hai, Phùng Ngọc vẫn giữ thái độ như cũ hỏi:

“Không biết quý danh công tử là…”

“Ta là Trần Lãm, Phùng quản sự cứ gọi vậy là được.” Trần Lãm trả lời khiêm tốn, rồi lấy hai mươi bình Xuân Nhan Thủy ra đặt trên bàn.

Mùi thơm đặc trưng của Xuân Nhan Thủy lan tỏa nhàn nhạt, Phùng Ngọc động dung nhưng vẫn kiên nhẫn nghe Trần Lãm mở lời. Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao đại nhân phía trên có yêu cầu như vậy.

Trần Lãm tách ra năm bình Xuân Nhan Thủy đẩy ra phía trước ung dung nói:

“Tất cả đều là Xuân Nhan Thủy Địa cấp, ở đây có năm bình ta muốn nhờ Kỳ Trân Các thay ta đấu giá. Trong này có một cực phẩm, ba thượng phẩm, một trung phẩm.”

Hít!

Phùng Ngọc hít sâu một hơi, thứ này Kỳ Trân Các ở đây phải chia ra bán nhỏ giọt, có khi còn không có hàng để bán. Tên này lấy đâu ra nhiều như vậy, bất quá hỏi sâu thì không hay. Hắn ôn hòa hỏi:

“Trần công tử muốn lấy lợi tức thế nào?”

Trần Lãm cười trong lòng, đối phương kinh doanh cũng biết tính toán, muốn tạo sự hảo cảm để sau này dễ dàng giao dịch đây mà. Ngược lại cũng muốn thử xem ta là loại người thế nào.

“Một thành như quy cũ là được.” Trần Lãm cười nhẹ sau đó chỉ về mười lăm bình Xuân Nhan Thủy còn lại nói tiếp:

“Còn lại ở đây là hai bình thượng phẩm, hai bình trung phẩm, một bình hạ phẩm.”

Hắn ngừng lại một chút, ý vị thâm trường nói:

“Nhờ Kỳ Trân Các bán hoặc đấu giá giúp ta, điều kiện là không tiến hành trong Lạc Vân Thành, lợi tức bao nhiêu tùy Kỳ Trân Các quyết định.”

Phùng Ngọc có chút mộng bức, đây không phải là muốn tiến hành làm ăn với Kỳ Trân Các hay sao? Hắn chỉ có quyền hạn tại Lạc Vân Thành nên chưa thể đưa ra quyết định ngay.

“Cho hắn hai thành, còn lại theo ý hắn đi.” Một tiếng nói nữ nhân truyền âm đến trong đầu Phùng Ngọc. Hắn có vẻ không tin nhưng ý phía trên đã ra hắn cũng không thể làm trái.

“Ba thành không biết ý công tử thế nào?”

“Cũng được, nếu có thể quy đổi thành tài nguyên tu luyện ngũ hành càng tốt. Về thời gian, ta nghĩ Kỳ Trân Các biết cách làm sao để tối đa hóa lợi nhuận mà phải không?” Trần Lãm hờ hững nói ra, dáng vẻ rất thong dong.

“Kỳ Trân Các sẽ không để Trần công tử thất vọng.” Phùng Ngọc khách khí, lấy ra một lệnh bài màu tím nói:

“Tử kim lệnh, giảm một thành rưỡi cho bất kỳ loại hàng nào mua tại Kỳ Trân Các, đồng thời có thể tham gia vào tất cả sự kiện lớn nhỏ của Kỳ Trân Các khắp Tử Huyền Tinh.”

Trần Lãm hài lòng thu lấy tử kim lệnh, một bước tiến a. Hắn cũng không để ý đến việc đặt cọc, thông thường kiếp trước phải có hợp đồng các thứ ràng buộc nhung hắn tin tưởng Kỳ Trân Các có uy tín lưu truyền rất nhiều năm sẽ làm ra chuyện sai trái. Bất quá thì hắn tuyệt giao quan hệ với Kỳ Trân Các mà thôi, hắn có cửa hàng tiện lợi, Xuân Nhan Thủy bao la, tài nguyên tu luyện thì cất công hơn là được.

Hắn chậm rãi bước ra khỏi Kỳ Trân Các, tâm trạng rất tốt. Phía xa xa Liên Nguyệt ăn vặt nhiều đến mức miệng lấm lem, còn đâu phong thái của Hợp Thể kỳ.

Boong boong!

Trong không gian vang vọng tiếng chuông ngân, thời khắc quan trọng đã tới.

Bình Luận (0)
Comment