“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ: Trị thương sư tỷ (Sư tỷ Thẩm Mộng Dao khôi phục tu vi gặp vấn đề tổn thương linh hồn nghiêm trọng). Phần thưởng: ba viên Hồi Khí Đan, ba viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn, một bùa dịch chuyển sơ cấp. Thời hạn: 2 ngày. Trừng phạt: Thẩm Mộng Dao hương tiêu ngọc vẫn. Độ khó: Tiểu.”
“Do không gian của Thẩm Mộng Dao bị phong bế, hệ thống hỗ trợ ký chủ truyền tống một lần.”
Âm thanh hệ thống kết thúc, Trần Lãm bật dậy lạnh cả xương sống.
“Đi, đưa ta đi lập tức.” Hắn gấp lắm rồi không thèm để ý tới phẩn thưởng.
“Hệ chuẩn chuẩn bị truyền tống ký chủ. Thời gian chuẩn bị năm giây. 5… 4… 3…”
Trần Lãm thở gấp, khi đếm ngược kết thúc, hắn thấy khung cảnh mờ mịt thay đổi thành một căn phòng khác. Phòng ốc đơn giản như phòng hắn, ở góc phòng có một cái giường, trên đó một có một nữ nhân nằm nghiêng bất động trong tư thế ngã nhào. Miệng nàng phủ đầy máu tươi.
Hắn lật đật chạy đến, nàng vẫn còn thở, hơi thở cực kỳ yếu ớt, máu tươi nồng nặc mùi, xem ra vừa mới tổn thương.
Lúc này hắn trở nên bình tĩnh hơn, bỗng nhiên ngây chừ.
Sư tỷ của hắn đẹp hơn hẳn trong trí nhớ rất nhiều, lại là nữ nhân đầu tiên hắn nhìn thấy tại kiếp này.
Nàng khoác một bộ váy mỏng đơn giản màu trắng, thân váy lốm đốm vệt máu. Nước da trắng ngần như tuyết, xương quai xanh như bạch ngọc, ngực đầy đặn ẩn ẩn hiện hiện hai đỉnh dưới lớp vải, tóc đen óng rối loạn.
Chỉ là lúc này sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, bờ môi mất đi sắc hồng nhuận thường thấy, trán lấm tấm mồ hôi.
“Sao sư tỷ tu luyện gặp bất trắc thế này Bạch Đình.” Trần Lãm lo lắng, vừa hỏi vừa lau mồ hôi cho Thẩm Mộng Dao.
Bạch Đình liền giải đáp:
“Sư tỷ đồng thời trị thương và tăng tiến tu vi khôi phục, hơn nữa vì quá cố mà không ổn định dẫn đến phản phệ, nàng không phải là hồn tu nên linh hồn đã tổn thương rất nhiều, công tử không kịp thì chắc chắn chết.”
Trần Lãm giật mình:
“Vậy ta phải làm sao mới cứu được sư tỷ? Ta không có bất kỳ đan dược nào.”
Hắn nhịn không được kiểm tra nhẫn trữ vật của Thẩm Mộng Dao nhưng phát hiện không cách nào mở ra.
“Nhẫn trữ vật chỉ có chủ nhân sử dụng. Công tử chỉ có một cách duy nhất là dùng phương thức song tu của Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết bồi bổ linh hồn của nàng, tốt nhất là giao hoan.”
Trần Lãm rung động mạnh mẽ, nhiều luồng ý nghĩ trong đại não.
Hắn vốn chỉ có Chung Uyển Đình là người bạn đời duy nhất kiếp trước, kiếp này đã là một thân xác khác, thân phận khác.
Hắn được một tay Thẩm Mộng Dao nuôi dưỡng nửa đời kiếp này.
Hắn kính trọng Thẩm Mộng Dao là có, bất quá là do kế thừa trí nhớ của thân xác này.
Hắn biết ơn Thẩm Mộng Dao là nhiều hơn.
Hắn bị cuốn hút bởi dung nhan tuyệt sắc của nàng, hơn nữa là nhân cách.
Hắn lo lắng cho nàng là thật sự, không phải vì nhiệm vụ.
Hắn không muốn nàng phải rời xa thế giới này, không muốn thêm một người rời xa hắn.
Hắn nhẹ nhàng đỡ nàng nằm thẳng, ánh mắt trở nên nhu hòa, từ Thẩm Mộng Dao mang lại sự gần gũi lạ thường dù đây là lần đầu hắn nhìn thấy nàng ở kiếp này.
“Sư tỷ, không biết vì sao ta cảm giác rất lạ, ta không muốn sư tỷ rời khỏi thế giới này, ta không muốn mất tỷ.” Trần Lãm lẩm nhẩm một mình, linh cảm mách bảo mối quan hệ cả hai sẽ khó quay lại như trước kia khi hoàn thành chữa trị.
Trần Lãm quyết định sẽ đối mặt tất cả.
Hắn vuốt ve mái tóc rối bời, vuốt ve gò má tái nhợt mềm mịn mát lạnh của nàng, từng tấc da tấc thịt trên gương mặt mỹ lệ được hắn nâng niu không bỏ sót. Lông mi cong dài như trăng non khẽ rung.
“A…”
Môi thơm hé mở rên rỉ. Trần Lãm không nhịn được dục vọng dâng lên đặt một nụ hôn ngay đầu môi, hương thơm nhàn nhạt như hoa quỳnh.
Một loại cảm giác thoải mái chạy dọc người Trần Lãm, hắn bắt đầu vươn đầu môi mút lấy hai cánh môi mềm mại chặt mà chậm.
Chụt!
Dục vọng và chiếm hữu ngày càng tăng, hắn dùng lưỡi tách nhẹ hàm răng ngọc ngà, tìm đến từng nơi trong miệng nhỏ. Đầu lưỡi đảo hết mọi ngóc ngách bên trong, bắt lấy chiếc lưỡi ngọt ngào không tả. Hắn nuốt hết loại nước tinh túy vào miệng, thưởng thức hương vị của sư tỷ.
Chỉ hôn không đủ, bản năng nam nhân vô thức đưa tay Trần Lãm úp vào bầu ngực đàn hồi như bóng nước. Hắn dịu dàng xoa bóp từng cái, bên trái bên phải không chừa một khoảng trống. Ngực nàng to hơn bàn tay hắn một tí nhưng vô cùng thoải mái mà nắn thành muôn hình.
Miệng tận hưởng vị ngọt, tay chạm vào vưu vật, hắn tách rời cái miệng đẫm nước trườn xuống cởi y phục sư tỷ. Một tuyệt tác của tạo hóa hiện ra, đổi gò bồng đảo trắng mút, ở đỉnh là hai hạt ngọc tròn trịa được bao bởi vòng tròn hồng hào. Bên dưới là chùm cỏ đen tuyền hình tam giác gọn gàng trên gò mu nhô cao nối với một hạt thịt nhỏ xíu cùng khe thịt ép chặt.
Trần Lãm nuốt nước miếng, hắn úp mặt ngậm hạt ngọc trên bầu sữa, tay bóp bên kia. Cái lưỡi tinh quái đảo quanh đỉnh núi không ngừng, thi thoảng cắn nhẹ khiến sư tỷ run khe khẽ.
“Sư tỷ đẹp và thơm quá.” Hắn thì thầm.
Hắn hôn lấy hôn để khắp bầu sữa, ra sức hít lấy hương thơm ngạt ngào.
Trần Lãm nóng rực cả người, bên dưới dương căn cứng ngắc tựa hồ muốn xuyên thủng lớp quần đâm vào đùi sư tỷ.
Cảm nhận thân thể muốn phát tiết mà sư tỷ rên vì đau hay thoải mái, hắn cần phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, phải làm cho sư tỷ ra nước.
Hắn tách chân Thẩm Mộng Dao để lộ khung cảnh chết chóc. Khe thịt tách hờ để lộ hai mép nhỏ trắng hồng không tì vết. Giữa hai mép môi hé mở một cái lỗ chật hẹp, lấp ló bên trong là nếp thịt ép lại như bông hoa.
Hắn liền áp mặt vươn đầu lưỡi liếm dọc từ hạt thịt lướt dọc khe thịt thơm ngát đến lỗ hồng bí ẩn. Vì tu sĩ chỉ cần thu nạp linh khí nên không có chuyện bài tiết, hương thơm trinh nguyên khiến hắn mụ mị.
“Công tử mau nhanh lên kẻo không kịp.” Bạch Đình nhắc nhở.
Trần Lãm gật đầu. Lưỡi nhanh chóng tiến nhập hang động thần bí, tách nhẹ mấy cánh hoa trơn bóng ấm áp đâm vào. Đầu lưỡi hắn khuấy đảo liên tục, nhấm nháp vị ngọt hoa nhỏ. Một lượng nước kỳ lạ xuất hiện, hắn nuốt hết không chừa một giọt dư thừa ra ngoài. Ngọc dịch thơm tho tiết ra càng lúc càng nhiều ướt hết miệng hắn.
Trần Lãm mê muội cảm thán:
“Người chơi hệ nước có khác, sư tỷ nhiều nước quá.”
Một dòng nước trắng đục đọng tại cửa hang thịt như muốn chực chờ chảy ra ngoài, Trần Lãm biết đã đến lúc.
Hắn nhanh chóng trút bỏ y phục cúi đầu thì thầm vào tai Thẩm Mộng Dao:
“Đây là ta trị thương cho sư tỷ, sư tỷ đừng hận ta.”
Hắn đặt dương căn ngay cửa hang phát hiện thân thể này vậy mà tốt hơn so với kiếp trước, dương căn dài gần hai tấc. Hắn chầm chậm đẩy vào, dương căn vừa tiến một nửa cái đầu liền thở gấp, hắn phải hít sâu một hơi giữ vững, kiếp này hắn vẫn là xử nam.
Hắn biết không có nhiều thời gian tận hưởng, liền nằm xuống hôn lấy bờ môi Thẩm Mộng Dao, thúc mạnh dương căn.
Bạch!
Chỉ một hơi dương căn liền xuyên qua một lớp gì đó, cắm hết vào huyệt đạo, vài giọt máu chảy dọc da thịt.
“Ư…”
Thẩm Mộng Dao run rẩy, miệng bị khóa chặt chỉ nghe tiếng ư ử.
Trần Lãm không nhịn được hừ một tiếng. Hắn vô cùng sướng khoái, phải gồng mình giữ lấy hơi thở. Bên trong của sư tỷ hắn siết chặt quá, từng thớ thịt như muốn ép dẹp dương căn của hắn. Chỉ một cái thôi Trần Lãm liền muốn bắn ra.
“Hừ… sướng thật.” Trần Lãm hít thở nặng nề nói ra.
Hắn thở sâu mấy hơi bắt đầu di chuyển dương căn thật chậm.
“A…”
Môi thơm sư tỷ tách ra rên thành tiếng, hắn không biết nàng đau hay sung sướng liền dừng lại, tận lực giải phóng hồn lực thông qua nơi kết nối cơ mật của hai người.
Bên trong thức hải của Thẩm Mộng Dao, linh hồn nàng yếu ớt bất động trôi nổi vô định. Nàng vốn dĩ ban đầu chỉ tự chữa thương, vì lo lắng lại có kẻ tìm đến nên tranh thủ khôi phục một ít tu vi để tiết kiệm thời gian. Thế nhưng tu vi nàng nay đâu bằng xưa, thân thể không gánh nổi dẫn đến hiện trạng thảm liệt như lúc này.
Nàng là một tu sĩ chuyên về linh lực làm sao chịu nổi. Mất khả năng kiểm soát cơ thể, căn phòng lại được bố trí kết giới phong tỏa, nàng chỉ còn nước cô đơn chờ chết.
Nàng hối hận không thôi, nàng chết rồi sư đệ Trần Lãm của nàng phải làm sao. Hắn còn quá yếu, ra ngoài như cừu lạc giữa bầy sói, chôn chân trong động phủ cũng sẽ hết tuổi thọ mà chết. Nàng đã hứa sẽ chăm lo cho hắn vậy mà giờ đây âm dương cách biệt. Nàng đành phó mặc vận mệnh, kiếp sau nếu gặp lại một đời một kiếp cho hắn một cuộc sống viên mãn.
Chợt một âm thanh truyền đến thức hải nàng:
“Sư tỷ, sư tỷ gắng gượng, ta cứu sư tỷ.”
Thẩm Mộng Dao mơ màng trước loại âm thanh quen thuộc này. Nàng ngơ ngẩn sao lại có tiếng nói sư đệ, có lẽ là chấp niệm cuối cùng mà ra.
“Sư tỷ mau thả lỏng linh hồn, ta dùng hồn lực hòa nhập linh hồn sư tỷ trị thương.”
Âm thanh kia lại vang lên, Thẩm Mộng Dao liền nới lỏng, thanh thản ra đi xem như là tốt nhất.
Trần Lãm phát hiện không còn rào cản liền đem hồn lực cuồn cuộn bao phủ thức hải Thẩm Mộng Dao, liền niệm:
“Âm dương chuyển luân, linh hồn giao dung.”
Từng cỗ hồn lực nhanh chóng thẩm thấu thức hải tiếp cận linh hồn Thẩm Mộng Dao, hồn lực dung nhập vào linh hồn nàng dễ dàng như thể cùng một nguồn gốc.
Trong khi lẳng lặng chờ đợi cái chết trôi đi, Thẩm Mộng Dao chợt cảm thấy vô số hồn lực hòa quyện vào linh hồn, cảm giác lượng hồn lực này nhu hòa không hề xung khắc với chính mình. Toàn bộ linh hồn nàng trở nên thư thái dễ chịu trong vẻ mặt mộng bức của nàng. Lượng hồn lực gần như vô tận không ngừng bù đắp thiếu hụt linh hồn cho nàng.
Không biết bao lâu sau, Thẩm Mộng Dao mở ra hai mắt. Đập vào mắt là sư đệ yêu quý nhắm nghiền hai mắt ngủ say đang nằm đè lên người nàng, khóe môi nàng cong lên ôn nhu. Chợt nàng phát hiện mình khỏa thân, một bàn tay đang úp vào bên bầu sữa, hạ thân lấp đầy bởi một khúc gì đó cứng cáp o ép hoàn toàn. Sắc mặt liền biến đổi thảng thốt.
Nàng vậy mà cùng sư đệ trong tư thế làm chuyện nam nữ. Thân là nữ nhân, nàng hiểu rõ trinh tiết quan trọng thế nào, hiện tại đã thất thân, lại còn là sư đệ mà nàng nuôi dưỡng từ nhỏ. Ngay cả kết giới vẫn còn đó, hắn cách nào mà xuất hiện tại đây? Làm sao không phức tạp?
Thẩm Mộng Dao lập tức hiểu ra chính hắn đã dùng hồn lực trị thương cho linh hồn khôi phục, lại thấy hắn ngủ say nên không nỡ đẩy hắn ra. Nàng run rẩy chạm vào khuôn mặt hắn, lau đi từng giọt mồ hôi lạnh trên trán.
“Xem như là một giấc mộng đi”. Nàng tự nhủ nhưng nhịp tim đập nhanh lạ thường.
Cả hai cứ nằm yên như vậy, Thẩm Mộng Dao lặng yên vuốt ve Trần Lãm từng tấc da từ mái tóc đến lưng trần. Nàng phát hiện gương mặt hắn góc cạnh nhiều hơn, thân thể cứng cáp hơn, tăng thêm phần anh tuấn.
“Đã là Kim Đan sơ kỳ rồi, sắp đột phát trung kỳ.”
Thẩm Mộng Dao nhận ra tu vi của hắn tiến triển rõ rệt, xem ra hắn đã biến hóa rất nhiều trong thời gian nàng bế quan trị thương, không những thương thế bình phục mà còn thăng tiến mạnh mẽ trong thời gian ngắn như vậy.
Nàng hài lòng mỉm cười.
Nàng không hề nhìn thấy rằng Bạch Đình đứng cạnh bên quan sát tất cả, trên mặt tràn đầy ý vị.