Hoàn Nhan Yên Vũ hơn chín phần xác định bản thân là Thánh nữ của Thiên Nhẫn Giáo bởi ấn ký trên mặt thật sự giống với bức họa phía trước.
“Ngươi truyền linh lực vào Thánh nữ lệnh đi.”
Nàng nghe theo lời của Hoàn Nhan Tuyết Y truyền linh lực vào Thánh nữ lệnh. Nó lấp lóe tỏa ra màn sáng nhàn nhạt bao phủ toàn thân Hoàn Nhan Yên Vũ. Một chuyện ly kỳ diễn ra, ấn ký trên mặt nàng lay động tách ra khỏi gương mặt hóa thành một luồng khí hắc ám nhập vào Thánh nữ lệnh.
Nàng không khỏi động dung, bàn tay bất giác chạm lên hai bờ má, một cảm giác mịn màng hơn 15 năm quay trở lại. Rốt cuộc nàng đã lấy lại được dung nhan vốn có, mãn nguyện không kém so với lần đầu cởi mạn che mặt trước Trần Lãm.
“Ngươi hẳn đã rất khó khăn trong thời gian qua. Theo ta suy đoán, có lẽ trưởng bối của ngươi đã không nói cho ngươi biết điều này. Chỉ có trưởng nữ từng đời mới có ấn ký để cảm ứng Thánh nữ lệnh.”
Hoàn Nhan Tuyết Y giải thích xong thì Hoàn Nhan Yên Vũ đã hiểu ngọn nguồn, cha mẹ mất sớm, ông nội chưa kịp nói cho nàng thì đã qua đời, hơn nữa lúc đó nàng còn chưa xuất hiện ấn ký.
“Tỷ tỷ, có chuyện này muội không rõ. Thiên Nhẫn Giáo năm xưa đã gặp phải chuyện gì? Muội chưa từng nghe nói đến trong sử sách.”
Hoàn Nhan Yên Vũ gác ấn ký qua một bên, nó không còn quan trọng nữa. Trọng điểm hiện tại là gốc gác, với thủ pháp như vậy không thể nào là một thế lực bình thường.
Hoàn Nhan Tuyết Y thu lại nụ cười, nhìn qua Trần Lãm rồi hướng ánh mắt về không gian vô định, giọng điệu trở nên thâm trầm, sâu lắng hỏi:
“Hiện tại thế lực này mạnh nhất Thiên Việt đại lục?”
“Thiên Việt thư viện.” Hoàn Nhan Yên Vũ đáp.
“Thư viện? Chưa nghe qua.” Hoàn Nhan Tuyết y lập tức khẳng định, nàng cảm thán:
“A… Thời điểm ta phi thăng, Thiên Nhẫn Giáo là thế lực thống trị toàn bộ Tử Huyền Tinh.”
Trần Lãm to mắt nhìn, dỏng tai lên nghe. Giáo phái này khủng bố như vậy?
Hoàn Nhan Tuyết Y không để ý nói tiếp:
“Thiên Nhẫn Giáo ban đầu chỉ là một thế lực tứ tinh, nghĩa phụ là Hoàn Nhan Hồng Liệt một thân tu vi Đại Thừa sơ kỳ vừa đột phá bắt đầu thu phục các thế lực ngang cấp và nhỏ hơn thẳng đến bá chủ Tử Huyền Tinh.”
“Lúc đó Tử Huyền Tinh khắp nơi loạn lạc, chiến sự nổ ra liên miên, không biết bao nhiêu thế lực thành lập và diệt vong. Nghĩa phụ đã tập hợp các nhân tài kiệt xuất lưu vong thành lập Thiên Nhẫn Giáo nhằm thống nhất Tử Huyền Tinh về một khối đoàn kết. Bởi lý tưởng vĩ đại mà trong bóng tối đã thu thập không ít thiên tài gia nhập, không phân biệt bất kỳ thế lực, không phân biệt chính tà, không phân biệt nhân yêu ma, chỉ cần có cùng chung lý tưởng. Trong các thế lực đỉnh cấp không nơi nào không có người của Thiên Nhẫn Giáo, vì vậy chỉ trong vòng 500 năm đã nắm giữ thiên hạ.”
“Chỉ tiếc rằng nghĩa phụ bởi vì lo toan quá nhiều thứ nên độ kiếp thất bại, thân tử đạo tiêu. Ta lúc đó kịp thời ngạnh kháng được thiên kiếp vượt qua một cửa Độ Kiếp kỳ nên có thể duy trì thế hòa bình. Con đường tu luyện dài dằng dẵng, ta cũng tiến tới phi thăng, tuy nhiên chấp niệm vẫn còn đối với công sức của nghĩa phụ, ta đã trở về đây để lại một đạo linh hồn tìm người kế tục.”
Trần Lãm nghe mà trong lòng rung động, hắn không nghĩ rằng, Thiên Nhẫn Giáo còn có sử lược oai hùng như vậy. Thống nhất giang sơn, thiên hạ thái bình, ngay cả Địa Cầu phát triển rực rỡ vẫn còn xảy ra chiến tranh thì Thiên Nhẫn Giáo đã làm được. Công đức vô lượng!
Hoàn Nhan Tuyết Y trước mặt chỉ là một đạo linh hồn, chân thân đã phi thăng, nhưng từ biểu cảm và độ tuổi của nàng, chỉ sợ tại nơi kia cũng là bá chủ một phương. Hắn rất tò mò sau khi phi thăng sẽ là gì.
“Được rồi, Thánh nữ lệnh đã bao gồm những gì tinh hoa nhất của Thiên Nhẫn Giáo. Yên Vũ ngươi đi qua gian phòng bên kia, trong đó có một công pháp rất cao thâm nhưng ta không thể luyện thành, ngươi mang Huyền Âm Linh Thể gần như là tương đồng với công pháp kia. Xem như là quà ra mắt của ta, ngươi có thể luyện được không thì phải xem.”
Hoàn Nhan Tuyết Y nói rồi bay về gian phòng sát bên phải. Gian phòng chỉ như một căn phòng bình thường nơi Hoàn Nhan Yên Vũ từng ở. Trong đó có một cái bàn, trên bàn đặt một quyển thư tịch.
Hoàn Nhan Yên Vũ đọc lên cái tên:
“Thiên Ma Thư.”
Nàng quay sang thắc mắc:
“Không phải đây là công pháp ma tu sao tỷ?”
Hoàn Nhan Tuyết Y lắc đầu nói:
“Ma tu chỉ là một phương thức tu hành, ma khí chỉ là một loại khí trong thiên địa, tu hành không quan trọng hướng đi, quan trọng là bản tâm của ngươi. Ngươi không tu ma nhưng đại khai sát giới thì có khác gì ma tu độc địa trong miệng lưỡi thế gian.”
Hoàn Nhan Yên Vũ nhấp nháy mi mắt, đại não như vừa được khai thông. Phải, tu luyện thế nào cũng vì đột phá đến cảnh giới cao hơn. Nếu ta không làm ra chuyện thương thiên hại lý thì làm sao có thể là ác nhân.
Nàng không biết là Trần Lãm bất động nhìn chằm chằm vào Thiên Ma Thư.
Bởi hắn vừa nhận được thông tin từ hệ thống:
“Tinh! Phát hiện công pháp Độc Nhất.”
Hắn kinh ngạc một hồi lâu mới có thể bình tĩnh trở lại gọi Bạch Đình ra hỏi:
“Thiên Ma Thư này thật sự là công pháp Độc Nhất?”
“Đúng vậy công tử. Hệ thống sẽ cảnh báo nếu có cấp bậc Độc Nhất xuất hiện bên cạnh.” Bạch Đình thản nhiên trả lời:
“Công tử đừng quá bất ngờ, công pháp Độc Nhất tùy duyên mà xuất thế, nhưng không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ, giống như Hoàn Nhan Tuyết Y.”
“Vậy Yên Vũ có thể luyện được không?” Trần Lãm hoài nghi, mặc dù Hoàn Nhan Tuyết Y đã nhìn ra thể chất Huyền Âm Linh Thể nhưng vẫn không nắm chắc hoàn toàn.
“Tùy duyên.” Bạch Đình đáp gỏn lọn rồi biến mất.
Trần Lãm tập trung quan sát Hoàn Nhan Yên Vũ. Nàng lật trang đầu tiên lẩm nhẩm mấy chữ trong đầu, đột nhiên Thiên Ma Thư sáng lên, tan biến thành từng điểm nhỏ li ti cuốn thành một đường bay quanh người nàng mấy vòng rồi tiến vào trong đầu của nàng.
Hoàn Nhan Yên Vũ cảm thấy não hải chấn động, vừa tiếp nhận lượng tin tức nhiều vô kể, nhất thời mất đi cảm ứng ngũ quan. Đợt chấn động này không như nàng nghĩ, nó chỉ làm nàng nhức đầu nhè nhẹ, sau đó nhanh chóng biến mất như chưa tình xảy ra. Nhưng nàng chắc chắn những gì ghi trong trang đầu tiên của Thiên Ma Thư đều có thể nhớ rõ mồn một. Không chỉ nội dung trang đầu, mà còn rất nhiều nội dung khác, có thể là của các trang sau.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng bản thân gặp phải nguy hiểm.
Hoàn Nhan Tuyết Y và Trần Lãm đều cảm thấy may mắn cho nàng. Cả hai có những dòng suy nghĩ khác nhau nhưng chung quy mừng cho nàng đã tiếp nhận thành công.
“Tốt, ngươi đã thành công. Ma khí ở Thiên Việt đại lục qua thua thớt, ta đã chuẩn bị sẵn nơi phù hợp cho ngươi, tới đó ngươi chỉ cần điều động Thánh nữ lệnh cảm ứng trong vòng vạn dặm, sẽ có người đón ngươi.”
Hoàn Nhan Tuyết Y gật đầu hài lòng tuyên bố.
Hoàn Nhan Yên Vũ ngược lại không tỏ ra vui vẻ sau khi nghe. Nàng đắn đo nhìn sang Trần Lãm như có rất nhiều điều muốn nói.
“Ta biết ngươi là thê tử của tiểu tử này, đôi khi ngươi phải biết đánh đổi một chút, cũng không phải hoàn toàn ly biệt. Nếu ngươi thực sự nhớ hắn quá thì có thể kích hoạt Thánh nữ lệnh truyền tống về lại đây. Tuy nhiên lần tiếp theo nếu muốn quay lại nơi đó ngươi phải tiêu tốn rất nhiều linh thạch. Còn có những người kia, đây là quy tắc ta đã đặt ra, nếu bọn chúng có ý đồ xấu thì Thánh nữ lệnh sẽ tự động trấn áp.”
Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn ra tâm tư của nàng cười dịu giải thích.
“Đúng đó, chúng ta sẽ còn lại gặp nhau, có khi ta lại là người đi tìm nàng không bằng.” Trần Lãm xoa đầu Hoàn Nhan Yên Vũ ôn nhu động viên.
Hoàn Nhan Yên Vũ trong lòng giãn ra không ít, hướng đến Hoàn Nhan Tuyết Y hỏi:
“Tỷ tỷ, nơi đó là nơi nào?”
“Nam Dương đại lục. Ngươi vào truyền tống trận ở góc phòng kích hoạt Thánh nữ lệnh sẽ dịch chuyển đến đó.” Hoàn Nhan Tuyết Y chỉ về phía góc phòng, nơi có vẽ những hoa văn kỳ lạ.
Hoàn Nhan Yên Vũ mím môi nhìn sang Trần Lãm, nàng nhu thuận choàng tay ôm lấy tấm lưng của hắn dựa vào, khóe mắt sớm đã rưng rung.
“Đợi thiếp.” Nàng nhón chân áp bờ môi hôn sâu thật ngọt ngào trước khi chia cách.
Nàng nhấm nháp từng giọt lệ nóng của chính mình rơi xuống, lâu sau mới tách ra khỏi hắn bước vào truyền tống trận với nụ cười nở trên môi.
Trần Lãm nhìn thân ảnh nàng biến mất mà cảm thấy bồi hồi, hắn không nói một lời nào để nàng không phải vướng bận đi về nơi xa.
Sau cùng chỉ còn lại mỗi mình hắn, lại tiếp tục độc hành.
“Nếu ngươi nhớ thì phải cố gắng thật nhiều.” Hoàn Nhan Tuyết Y lên tiếng xoa dịu bầu không khí ly biệt, nàng trở nên nghiêm túc nói:
“Giờ tới lượt ngươi, theo ta, để xem ngươi có vượt qua khảo nghiệm để trở thành tân nhiêm Giáo chủ hay không.”
Trần Lãm thu lại tâm tình, điểm mấu chốt đã đến. Không phải tự nhiên mà chiếm lấy cái vị trí này dễ thế được, thế giới không có bữa ăn nào miễn phí, phải bỏ sức ra, phải có thử thách.
Hắn đi theo Hoàn Nhan Tuyết Y về phía đối diện bên kia đại điện. Nơi đó là một dãy phòng ốc dài một mặt đại điện, có tổng cộng bảy phòng hai màu đỏ đen xen kẽ với nhau. Điểm khác biệt duy nhất là chỉ có căn phòng hắn nhất có cửa vào.
“Đây là khảo nghiệm dành cho người được chọn làm tân nhiệm Giáo chủ, mỗi phòng là một cửa ải với cấp độ riêng biệt tăng dần, nếu ngươi có thể vượt qua năm ải đầu tiên thì chính thức là Giáo chủ.” Hoàn Nhan Tuyết Y ôn tồn giải thích, sau đó nhấn mạnh:
“Nhắc ngươi một điều, sinh tử trong đây là thật, nếu ngươi cảm thấy không nổi thì có thể rút lui, nếu chưa vượt qua ải thứ năm xem như thất bại, còn không hậu quả tự chịu.”
“Ta chấp nhận.” Trần Lãm đanh thép trả lời, ánh mắt đầy cương nghị.
Hắn không phải tự tin không có cớ nhưng đã đến đây không thể nào bỏ cuộc, ít nhất phải thể hiện ra hết khả năng để xứng đáng ngôi vị Giáo chủ. Hơn hết, Hoàn Nhan Yên Vũ đã là Thánh nữ đang trên đường rèn luyện, nếu hắn thất bại thì làm sao có thể xứng với nàng. Lòng tự tôn không cho phép điều đó.
“Được, ta sẽ quan sát quá trình ngươi vượt ải, bây giờ vào đi.” Hoàn Nhan Tuyết Y đối với phản ứng của hắn có chút thích thú.
Trần Lãm vừa bước vào cửa, không gian xung quanh liền thay đổi. Trong mắt hắn là một phế tích, nói đúng hơn là một tòa thành đổ nát. Trước mặt hắn hiện ra một hư ảnh hắc y nhân đeo mặt nạ, tu vi Nguyên Anh viên mãn.
Xung quanh thiêu cháy rực lửa nồng đậm sát khí khiến hắn không nhịn được mà bùng nổ ý chí chiến đấu sôi sục trong người.
“Ải đầu tiên là đao pháp.” Giọng nói của Hoàn Nhan Tuyết Y truyền đến bên tai.
Trần Lãm nâng tay, Lãnh Nguyệt Bảo Đao liền xuất hiện trên tay. Hắn cảm nhận bản thân dường như đứng trong một trận pháp nào đó, hắc y nhân trước mặt từ linh lực hóa thành tạo nên.
Muốn đao ta chơi đao.
Trần Lãm khẽ nhấc chân, thân ảnh biến mất tại chỗ, Mê Ảnh Tung Bộ khởi, trong sát na hắn xuất hiện sau lưng hắc y nhân một đao chém ra.
“Liệt Không Trảm.”
Hắc y nhân không kịp phản ứng, một lưỡi đao lạnh toát đã xuyên thẳng tim từ phía sau.
Phốc!
Thân thể bị linh lực chấn động từ Liệt Không Trảm chấn nát thành thành hàng trăm điểm sáng lớn nhỏ hòa tan vào không khí.
Khung cảnh xung quanh theo đó sụp đổ chỉ còn là một gian phòng lớn, xung quanh là các giá đỡ, trên mỗi giá đỡ là một thanh đao. Tất cả đều khác nhau, điểm chung là phẩm cấp của nó, đều là Thiên cấp.
Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn chăm chú vào Trần Lãm khẽ liếm môi, từ bên ngoài nói:
“Đó là phần thưởng, ngươi sau khi ra ngoài sẽ được chọn một thứ trong phòng này, tương tự đối với các phòng còn lại.”
Trần Lãm gật đầu, tiếp theo tiến vào cánh cửa sang ải thứ hai.
Không gian thay đổi hóa thành một đỉnh núi rộng chừng trăm trượng. Phía trước hiện ra một hắc y nhân giống hết như cũ, trên tay hắn là một trường thương màu đen, tu vi đạt tới Nguyên Anh viên mãn.
“Ải thứ hai khảo nghiệm thương pháp.”
Trần Lãm không cần nghe Hoàn Nhan Tuyết Y, trong tay đã cầm sẵn U Minh Thương.
Phốc!
Một lần nữa hắc y nhân không phản ứng được trước tốc độ kinh hồn của Trần Lãm. Tăng thêm một tiểu cảnh giới vẫn chưa thể làm khó được hắn. Hắc y nhân lần này bị đánh còn thảm hơn, thân thể bị đốt nát không còn cặn. Liệt Hỏa Tình Thiên đã được Trần Lãm luyện đến mức chỉ còn một hỏa cầu nhưng chứa đựng sức công phá của hai mươi hỏa cầu bình thường. Một thương triệt để hủy diệt.
Ủa! U Minh Thương, còn Liệt Hỏa Tình Thiên kia nữa là sao?
Hoàn Nhan Tuyết Y chu môi nhíu mày khó hiểu. Đây là vũ khí và chiến kỹ của nghĩa phụ nàng khi xuất đạo, tự nhiên lại nằm trong tay tiểu tử này.
Nàng đè nén nghi hoặc thông báo cho hắn cửa ải tiếp theo.
Lần này nàng không cho hắn biết trước nội dung nữa, thử thách một chút xem có giấu hàng nữa không.
Không gian nơi Trần Lãm đứng hóa thành một căn phòng như trước đó, trong phòng chứa đầy thương mâu các loại, đều là Thiên cấp.
Trần Lãm nhìn qua phát hiện có cả Thiên cấp Kim sắc nhưng nó là một cốt mâu. Hắn đối với U Minh Thương vẫn ưa thích hơn, sử dụng đã nhuần nhuyễn không muốn đổi. Chưa kể thanh cốt mâu đó xấu quá đi.
Hắn thong dong tiến vào cửa ải thứ ba, nơi hắn đứng là một con đường mòn trong rừng đêm u tối. Trước mặt hắn đã có hai hắc y nhân mang tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ đợi sẵn, một cầm đao, một cầm thương.
Trần Lãm chưa nghe tiếng nói của Hoàn Nhan Tuyết Y thì hai hắc y nhân đã động.
Vù!
Trong tích tắc, hai hắc y nhân đã chia ra hai hướng khóa chặt Trần Lãm vào giữa.
Phốc!
Đao thương hợp bích đâm Trần Lãm làm hai lỗ lớn. Đáng tiếc đó chỉ là tàn ảnh, Trần Lãm đã đứng sau lưng hắc y nhân cầm đao, hỏa tinh chuyển động theo quỹ đạo, tay duỗi thẳng U Minh Thương đâm đến gáy hắc y nhân.
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Hỏa cầu phừng phực cắm thẳng vào gáy tên hắc y nhân. Nhưng hắn mang tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ thì tốc độ không phải xem thường, đã kịp giơ đao chắn ngang.
Keng!
Phừng!
Hỏa cầu phát nổ cháy lớn một khoảng không. Trần Lãm thúc động tả nhãn, hắn không để ý đến hắc y nhân cầm đao phía trước mà chú ý tới hắc y nhân cầm thương còn lại. Tên này đã chĩa mũi thương lạnh toát kề thân.
Đúng lúc này, Mê Ảnh Tung Bộ được thúc giục kết hợp với Dạ Hành Ngoa, mũi thương sượt qua thân Trần Lãm, hắn né một thương trí mạng trong gang tấc.
Cùng lúc đó, hắc y nhân cầm đao kia lại không mảy may tổn thương tí nào, lạnh lùng vọt tới hướng Trần Lãm vung một đao xuống, Trần Lãm ngưng trọng ánh mắt, tả nhãn tập trung vào một điểm sơ hở của hắc y nhân, lách mình trong nháy mắt né được một đao nguy hiểm.
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Hắn gầm lên bùng phát khí thế hừng hực, tận dụng thế công vừa hết của hai hắc y nhân đâm một thương dung nhập Phá Linh Huyết Diễm xuyên thủng thân thể hắc y nhân cầm đao. Đồng thời một hỏa cầu huyết sắc từ mũi thương xuyên qua kia bắn thẳng về hắc y nhân cầm thương.
Ầm!
Hắc y nhân cầm thương kịp giơ thương ngạnh kháng, hỏa cầu nổ tung cháy lan ra xung quanh. Ngọn lửa huyết sắc như bám vào trường thương cháy dọc đến tay hắc y nhân lan tỏa toàn thân, trong ba hơi thở cháy đến như chưa từng tồn tại. Mà ở phía Trần Lãm, hắc y nhân cầm đao đã hóa thành từng điểm nhỏ tan rã.
Tốc độ vừa rồi rất nhanh nhưng Trần Lãm không hề cảm thấy mệt mỏi. Hai hắc y nhân Xuất Khiếu sơ kỳ nhưng so với đại vương gia Vô Đạo Bang kém hơn nhiều, có lẽ tồn tại do trận pháp nên chỉ đánh theo bản năng, không có trí tuệ và thủ đoạn như tu sĩ. Nếu đây là hai tu sĩ Xuất Khiếu kỳ thực thụ thì hắn chỉ có chạy gấp.
Đúng lúc này Hoàn Nhan Tuyết Y la lớn, giọng điệu tức tối:
“Thôi, thôi, tiểu tử ngươi có dị hỏa chơi cái gì nữa. Cho ngươi làm Giáo chủ đó."