Hoàn Nhan Tuyết Y trong cảm ứng phát hiện ra gì đó thốt lên:
“A… Có cứu tinh rồi.”
Thoáng một cái xuất hiện một nữ nhân đang quỳ bên cạnh Trần Lãm. Ánh mắt hai người kinh ngạc nhìn nhau theo phản xạ hô lên:
“A…”
Hai người nhìn nhau quỷ dị, một người không hiểu vì sao người kia đột nhiên xuất hiện, một người không rõ tình huống phát sinh là gì lại tiến vào nơi này thình lình như vậy.
“Vương Thi… sao… sao lại là nàng?” Trần Lãm thở hồng hộc lắp bắp, hắn bị xuân dược ảnh hưởng nhưng hiện tại vẫn còn giữ được thần trí, nhận ra nữ nhân vừa xuất hiện là Vương Thi người chủ trì Trà Thi Yến lần trước tại Thanh Huyền Lâu.
Nàng làm sao xuất hiện ở đây?
Tình trạng hiện tại thật khó coi, hắn trần như nhộng trước mắt nàng, bản thân lại bị tác dụng của xuân dược muốn phá lên mà đè nàng ra chà đạp nhưng phải ráng nén lại.
Cảm nhận được hơi thở và mùi hương của nữ nhân phả ra khiến hắn mỗi giây càng mất đi khống chế cơ thể, côn thịt ở dưới dựng đứng lên dữ tợn, lăm le giựt giựt muốn lao về phía Vương Thi phóng dịch.
“Trần công tử sao… lại…” Vương Thi mặt đỏ như gấc sợ hãi nói chữ được chữ mất thì bị Hoàn Nhan Tuyết Y lớn giọng cắt ngang:
“Đừng nói nữa, hắn bị trúng xuân dược, mau cởi đồ giao hợp cho hắn xả ra.”
Vương Thi nhất thời hiểu rõ tình trạng của Trần Lãm nhưng cũng không giấu nổi sự kinh hoàng. Nàng biết nữ nhân giọng điệu cường thế kia là linh hồn nên không thể làm được gì. Nhưng mà chuyện xảy ra nhanh quá, nàng phản ứng không kịp.
Nàng thân là trinh nữ nhưng vẫn biết được những chuyện ân ái nam nữ, phải có dạo dầu kích thích, hiện tại nàng khô như đáy sông mùa hạn thì đau chết mất. Không lẽ lần đầu nghiệt ngã như vậy?
Nàng không phản đối khi nam nhân này là Trần Lãm, nàng cũng là muốn tìm đến hắn. Chỉ là lúc này nàng chưa thể sẵn sàng.
“Uống cái này vô rồi làm.”
Hoàn Nhan Tuyết Y điều động nửa bình xuân dược còn lại trút hết vào miệng Vương Thi trước khi nàng kịp phản ứng. Nàng hiểu rõ nơi tư mật của Vương Thi còn chưa ướt, trực tiếp tiến vào chắc chắn tổn thương, cùng là nữ nhân nên nàng phải hạn chế đau đớn xuống hết mức có thể.
Xuân dược nhanh chóng phát tác, lục phủ ngũ tạng nóng bừng lên, đặc biệt ở bụng dưới nóng ran, nội khố bị một chất dịch ứa ra thấm đẫm một mảng.
“Thập Bát Liên Hoàn Xuân Phong Tán đã pha loãng nên các ngươi phải tiết thân đủ chín lần mới giải trừ, ta hộ pháp giữ các ngươi tinh thần không mê man, nếu không sẽ chết.”
Vương Thi không còn nghe rõ đến lời nói của Hoàn Nhan Tuyết Y. Nàng nhanh chóng tháo rời bộ y phục rơi xuống đất, run rẩy đặt kiều đồn ngồi phía trên côn thịt. Bên dưới thảm cỏ đen tuyền rậm rạp được cắt gọn thành một mảng tảm giác là đóa hoa ướt át xòe ra hai cánh hồng hào ôm dọc côn thịt, chỉ thiếu nước trượt nhẹ liền nuốt côn thịt vào trong.
Trái tim nàng đập rộn lên, gò má đỏ ửng, mắt ngấn nước khẽ nheo lại.
“Công tử… chiếm… chiếm lấy thiếp…” Miệng lắp bắp không ngừng phả ra hơi thở nóng bỏng dâm mị vào mặt Trần Lãm kích thích.
Trần Lãm dùng chút lý trí cuối cùng siết chặt bờ eo thon mềm mại trơn nhẵn như rắn nước của nàng.
Bị Trần Lãm ôm chặt, lần đầu tiên bị nam nhân ôm khiến Vương Thi muốn nhũn ra. Bởi xuân dược phát tác, nàng đong đưa cơ thể nóng bỏng không kém tuyệt sắc mỹ nhân của mình, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị:
“Công tử mau… thiếp nhịn không nổi…”
Trần Lãm lập tức hôn thật sâu để lấp đầy bờ môi anh đào ngọt như mật. Cái lưỡi thô ráp hung hăn đánh chiếc lưỡi nhỏ xíu kia thành từng trận, tham lam nuốt hết dịch tiết ra.
Vương Thi run rẩy cả người, mũi thở gấp khó khắn, thân dưới vô thức trượt lên trượt xuống dọc theo côn thịt, da thịt ma sát làm đóa hoa tiết ra nhiều theo chất mật trắng đục bôi trơn, toàn thân nàng mềm nhũn nằm trong lòng Trần Lãm để mặc cho hắn xâm phạm, mà cũng chẳng thèm để ý gì đến Hoàn Nhan Tuyết Y đang đứng quan sát ở một bên.
Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn cảnh nam nữ thân mật trực tiếp không hề ái ngại chút nào, ngược lại đôi mắt hiện vẻ u buồn luyến tiếc.
Hắn trong lúc này vẫn cố gắng không làm tổn thương nàng. Nếu ta có thể may mắn như vậy…
Trần Lãm không phát hiện Hoàn Nhan Tuyết Y thở dài. Hắn đã đánh mất tia thanh tỉnh cuối cùng, hạ thân tự di chuyển.
Bụp!
Kiều đồn phì nhiêu của Vương Thi bởi chuyển động của hắn mà trượt cái khe trào nước ngay đúng hướng côn thịt nhỏng lên, bởi xuân dược làm nóng và nước nôi tràn trề mà vào một hơi mất bóng côn thịt. Âm thanh da thịt va chạm vang lên, Vương Thi cảm giác mang trinh ngay nơi tư mật rách toạc không còn gì, cảm giác đau đớn khôn xiết lan truyền khắp hạ thân.
Một đốm máu nhỏ xíu chảy dọc xuống bên đùi.
Nàng co giật không ngừng bên dưới, chính thức tiết thân lần đầu tiên. Tâm trí giờ đây bị ảnh hưởng xuân dược lấp dười, nàng chủ động đè hắn ngửa ra đất, bờ mông tròn lên xuống liên tục dập bành bạch.
“Hờ… hờ… sướng…” Vương Thi thoải mái thốt ra âm thanh dâm mị, mắt mũi ngập nước áp chặt môi mút lưỡi Trần Lãm.
“Hừ… hừ…” Trần Lãm theo bản năng giữ eo Vương Thi tống mạnh côn thịt vào dâm huyệt muốn xuyên thủng mọi ngóc ngách.
Bạch bạch!
“Ư… hừ… hừ… thốn… a… sướng... sướng…” Vương Thi rên rĩ nói từng chữ ngắt quãng, dục hỏa xâm lấn hoàn toàn chỉ biết nói ra cảm xúc hiện tại.
Nàng lúc lắc kiều đồn tròn trịa theo từng nhịp ra vào, hai chân quắp chặt ra sau lưng hắn siết mạnh tăng thêm lực đạo.
“Á…”
Vương Thi hét lên cao vút, đôi tay bấu chặt vào lưng Trần Lãm đến rỉ máu dù hắn vừa mới hoàn thành Luyện Bì.
Bờ mông giật nảy văng khỏi côn thịt, một cái lỗ nhỏ xíu khác kế bên dâm huyệt nở rộng phun ra dòng nước nóng hổi hòa vào dâm thủy trắng sệt hòa thành hỗn hợp kích tình chảy xuống nền đất.
Bạch!
“Ứ… chết… a…”
Nàng còn đang xuất khí triền miên đã bị hắn hung bạo nhét côn thịt vào dập thật mạnh phun ra tinh hoa dày đặc lấp kín mọi khoảng trống còn lại. Đỉnh hoa tâm bị bắn mạnh đến nóng rực khiến nàng điên lên la thất thanh, trái tim kích động đập bình bịch muốn nhảy ra ngoài.
Trúng xuân dược nên không ai kìm hãm, để mặc bản năng phỏng xuất, chỉ chừng vài chục hơi thở đã nhanh chóng tiết thân.
Trần Lãm lật úp Vương Thi banh hai cẳng chân thô bạo đâm vào, nàng bị thân người lực lưỡng đè ép chỉ có thở rên hừ hà như thú vật bỏ đói.
Bạch bạch!
Kiều đồn lầy lội nước trắng đục vểnh lên cao cho hắn đâm thật sâu. Hai đầu nhũ hoa nhỏ nhắn bị hắn ngắt không thương tiếc, song nhũ trập trùng như sóng nước hằn lên mấy dấu tay đỏ ửng.
“Hừ… hừ… ư… ư…”
Vương Thi bị bóp chặt cổ từ phía sau khó thở, gắt gao rên ư ử như chó, nước mắt đầm đìa, hai con mắt trợn trắng hiện ra từng tia máu, hai cánh tay bị giữ chặt sau lưng. Nàng không biết gì khác ngoài khó thở và sướng vô bờ. Kiều đồn cong lên hướng u cốc lên cao để côn thịt chui vào thật sâu trong hang thịt. Từng thớ thịt bên dâm huyệt siết chặt muốn ép nghiền côn thịt.
Chát chát!
Trần Lãm buông tay tát mạnh hai khối mông trắng nõn to tròn liền đó ửng như rướm máu.
Dâm huyệt tê tái vì sướng bị hắn đánh đau rát kích thích đến cực hạn. Cơ thịt kiều đồn co rút nhỏng lên phun ra mấy mảng nước lớn liên tục.
“Hờ… hờ… ư… ư…”
Vương Thi đổ ập người xuống đất thở khò khè, hai mắt trợn ngược, đóa hoa co giật nở rộ không ngừng phóng ra chất mật trắng nhách. Âm thanh của nàng phát ra như không còn là con người, như loài vật phát tiết thì đúng hơn.
Trần Lãm thở ồ ồ nhìn vào lỗ thịt nhỏ bao phủ bởi hàng chục nếp nhăn không ngừng co vào nở ra theo nhịp thở. Hắn chưa tới nhịp xuất khí nàng đã ra trước, bởi vậy nhìn thấy nhụy hoa mới này kích thích vô hạn. Tay nâng kiều đồn nhũn như bùn lên cao, lập tức thúc côn thịt vào thẳng nhụy hoa hồng sẫm chật hẹp.
“Á… á… á… đau… á…”
Vương Thi thét lên như heo cắt tiết, tay chân giẫy đành đạch muốn thoát ra. Nhưng nàng làm sao đủ sức, mặc nhiên để hắn đâm thọc đến tận cùng hậu đình. Đôi thỏ ngọc trùng xuống lắc lư đánh vào nhau thành từng cơn sóng thịt.
Trần Lãm bởi xuân dược tác quái mà không có cơ hội ngắm nhìn thân thể mỹ lệ tuyệt đẹp không tì vết, hắn không nề hà căn chỉnh lực lượng, côn thịt ướt đẫm bởi hỗn hỗn trắng đục bôi trơn một hơi ngập trong huyệt nhỏ siết chặt.
Mà cũng chỉ một lần đâm vào đã khiến hắn không kìm được mà phóng xuất.
Cả người Vương Thì run lên thở phì phò. Đau đớn và ngập ngụa ở ẩn sâu trong hậu đình.
Trần Lãm rút côn thịt ra, một dòng dịch đặc sệt trắng tươi phọt ra như thủy triều. Nhìn hai cái lỗ trào ra một lúc hắn lại banh hai cánh hoa thừ lừ tìm nơi có lỗ đút vào ấn sâu.
“Á…” Vương Thi thét lên điên dại, đau đớn thống khổ và sung sướng hòa lẫn vào nhau làm nàng chỉ có thể quằn quại chịu trận, kiều đồn tự động uốn éo đón nhận từng cái dập hết cỡ của hắn, dâm thủy từ sâu trong hoa tâm xuất ra bao phủ côn thịt.
“Hơ… hơ… hơ…”
Nàng ú ớ rên rỉ, toàn thân phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở gấp, cặp đào chín mộng lúc này bầm dập te tua vểnh lênh khoe ra hai cái lỗ thịt xòe nở chảy nước dâm dục.
Hai cánh hoa hồng phấn của nàng dài hơn bình thường, lúc hắn kéo côn thịt ra kéo nó xòe mở như cánh bướm, cực kỳ dâm dục, không biết phải cắn nếm bao nhiêu cho đủ hai cánh bướm thịt này.
Vương Thì đáng lẽ đã ngất lịm đi nhưng xuân dược vẫn chưa hết bởi nàng chưa lên đỉnh đủ chín lần thành ra điên cuồng không biết mệt mỏi.
Nàng như một con thú hoang tràn trề năng lượng, thoáng đã mất vẻ yếu đuối bị hành hạ vừa tức thì.
Lần này tới lượt nàng, quyết không chịu thua, nàng đẩy mạnh Trần Lãm ngã ra đất. Uy áp Xuất Khiếu trung kỳ bùng nổ toàn thân ép Trần Lãm bất động.
Nàng nắm chắc côn thịt trong tay rà ngay vị trí trống rỗng thiếu thốn bên dưới, mặc kệ là huyệt động nào cứ lắp đầy là được.
Bạch bạch!
Vương Thi nhấp hạ kiều đồn lên xuống như máy khâu, muốn bóp nghẹt côn thịt phải phun nước, chính thức đảo khách thành chủ.
Nàng muốn được bắn thật mạnh vào trong như muốn xuyên thủng, cảm giác nóng ran bên trong khi đó khoái cảm kịch liệt.
“Hừ… hừ… hừ…”
Vương Thi thở dốc nóng bỏng, kiều đồn uyển chuyển dập liên hồi, tựa như nàng là kỹ nữ lâu năm chứ không phải nữ nhân mất trinh mới đây.
“Á… a… a…”
Nàng bị một luồng dịch nóng phun mạnh muốn rát cả lớp thịt bên trong mà rú lên, dâm huyệt siết chặt phun ra luồng dâm thủy trắng tinh khiết ướt hết mặt Trần Lãm.
Nàng thở hồng hộc sau khi đạt cực khoái liền bị hắn đè mạnh ép xuống trở lại ngậm cắn hai đầu nhũ hoa căng cứng.
Hắn tiếp tục nhấp như máy khâu vào tiểu huyệt của Vương Thi, để nàng vĩnh viễn ghi nhớ hình dạng của côn thịt.
Cứ như vậy Trần Lãm và Vương Thi điên loạn dùng sức đóng chặt vào nơi tư mật cửa đối phương.
Nơi hai người giao hoan lúc này thành trận thủy chiến đúng nghĩa. Dâm thủy, dương tinh của nam nhân hòa làm hỗn hợp trắng xóa vương vãi khắp nơi, có chỗ bởi vì suối phun mà biến thành vũng lớn. Nói hai người đang chiến trong hồ nước cũng không ngoa.
Không biết bao lâu sau cả hai đến điểm cuối cùng ngất đi vì kiệt sức.
Hoàn Nhan Tuyết Y không chậm trễ điều động mấy viên đan dược phục hồi bỏ vào miệng hai người họ.
Nàng thở dài chán nản, nàng cái gì cũng tốt chỉ có một chuyện là quá bừa bộn.
Trên bàn chai hũ lọ không theo một trật tự nào, nàng cũng chủ quan không kiểm tra kỹ mới dẫn đến tình huống phát sinh.
Nàng quan sát từ đầu đến cuối cũng có chút khó chịu.
Thứ này lớn như vậy, tiểu oa nữ bị hắn dày vò đến mức không khép lại được nhưng có vẻ như rất sướng a.
…
Trần Lãm trong mơ màng mở dần cặp mắt, hắn đang nằm trên ngươi cơ thể của Vương Thi trong tư thế úp thìa, côn thịt vẫn còn dính chặt trong u cốc của nàng.
Ọt ọt!
Hắn rút côn thịt ra ngoài ngay lập tức một dòng nước trắng đục ào ạt tràn ra. Bởi vì tiếng áp suất thay đổi mà phát ra tiếng kêu làm Vương Thi đỏ mặt xấu hổ không dám động đậy.
Nàng đã tỉnh lại trước hắn nhưng vì cơ thể yếu nhược nên không di chuyển, để yên như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Cơ thể nàng run nhẹ, Trần Lãm biết nàng đã sớm lấy lại ý thức, cẩn thận quan sát tấm thân ôn hương nhuyễn ngọc đầy rẩy dấu vết đỏ ửng. Cắn có, đánh có, hành hạ có, một số chỗ thâm tím đến đáng thương.
Trần Lãm muốn thắt lại ở tim, không khỏi đau xót khi chứng kiến nữ tử ôn nhu nhàn thục phải hi sinh cho hắn.
Hắn tập trung điều động mộc linh lực xoa dịu từng bộ vị từ cổ xuống kiều đồn to tròn ra tới phía trước cũng chỉ có thể làm mờ đi đôi chút. Đặc biệt kiều đồn sưng tấy, một số chỗ xuất huyết khiến hắn thương cảm không thôi.
Bản thân hắn cũng không dễ chịu, khớp xương chân mỏi nhừ rệu rã. Lần đầu tiên mệt đến mức này, nói chi đến Vương Thi nữ nhân mềm yếu không phải người luyện thể.
“Vương Thi tiểu thư, là ta hại nàng rồi.” Trần Lãm thều thào vào tai Vương Thi.
“Công tử không sao là tốt rồi, thiếp thân chỉ sợ công tử có chuyện gì.” Vương Thi thủ thỉ yếu ớt, đôi mắt lim dim hướng về hắn rất ôn nhu.
Nàng là người thông tình đạt lý, được Thanh Hàn dạy bảo rất kỹ, đối với cứu người thì việc nên làm cứ làm, huống chi Trần Lãm là người nàng quyết định sẽ đi theo.
Trần Lãm thì khác, hắn hận không thể đánh Hoàn Nhan Tuyết Y một trận. Khi không lại để một cô gái nhà lành mất đi thứ quý giá ngàn vàng bằng một cách vô duyên như vậy.
“Công tử đừng trách Hoàn Nhan Tuyết Y, nàng ta quá bầy hầy nên mới lấy nhầm.” Bạch Đình từ khi nào đã đứng bên cạnh ôn tồn nói.
“Em còn bào chữa cho bà nội đó nữa hả?” Trần Lãm đen hết mặt.
“Thiếp thân nói thật, công tử nhìn cái bàn kia đi, không phải nó quá mất trật tự sao?” Bạch Đình chỉ về cái bàn đặt đủ thứ bình, lọ, hộp các loại.
Trần Lãm xám xịt, hắn không phải người quá mức gọn gàng ngăn nắp nhưng cũng lắc đầu chào thua. Chỗ này phải chỉnh lý lại một lần chứ không thì tương lai có họa.
Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện phát sinh với Vương Thi, đột nhiên nhớ ra làm cách nào nàng lại vô tình xuất hiện bên ở Địa Cung trong khi phải có lệnh bài mới vào được nên muốn tìm Hoàn Nhan Tuyết Y hỏi rõ.
Nhưng mà Hoàn Nhan Tuyết Y mất tiêu ở đâu không thấy bóng dáng.