Bạch Đình bên cạnh quan sát thản nhiên nói với Trần Lãm:
“Công tử không nói ra hệ thống là được, hệ thống kia không có khả năng phát hiện ra chúng ta.”
Sắc mặt Trần Lãm dịu đi một ít, như vậy không cần phải tiết lộ quá nhiều. Nhìn An Tinh Mỹ mà hắn thở dài, có lẽ cái danh Giáo chủ này sẽ mang lại cho hắn không ít phiền toái đây.
An Tinh Mỹ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp một lúc mới nói:
“Ta cảm thấy hệ thống này không có ác ý, ta sẽ nói trước nhưng ngươi cũng không được giấu ta.”
An Tinh Mỹ sinh ra trong một gia đình tương đối tốt, cha mẹ cũng là tu sĩ nhưng tư chất không cao nên hết tuổi thọ mà rời xa trần thế. Nàng quen thuộc với cuộc sống tự do nên không muốn gia nhập vào tông môn, nơi sẽ bó buộc nàng với nhiều quy tắc và luật lệ. Vì vậy nàng đã chọn con đường tán tu.
Tán tu là con đường tu luyện vất vả hơn so với gia nhập một thế lực rất nhiều, tài nguyên phải tự tìm kiếm, còn phải đối mặt với sinh tử ập tới lúc nào không hay. An Tinh Mỹ gia nhập vào các đoàn đội ngẫu nhiên tìm kiếm các loại tài nguyên tu luyện, từ nhiệm vụ ban phát tại các thành trấn cho đến khám phá động phủ bí mật.
Có những lần hung hiểm toàn đội chỉ còn duy hất An Tinh Mỹ may mắn thoát được nhưng nàng không từ bỏ mạo hiểm. Một ngày nàng phát hiện một quần thể kiến trúc bỏ hoang, tại đây nàng nhận được một quyển công pháp mang tên Ngự Thủy Tâm Kinh, một loại công pháp gia tăng khả năng khống thủy phù hợp với thủy linh căn của nàng.
Nhờ có Ngự Thủy Tâm Kinh mà nàng thành công đột phá Nguyên Anh kỳ, với Ngự Thủy Tâm Kinh nàng có thể hoạt động trong môi trường nước vô cùng thuần lợi, như hổ mọc thêm cánh. Đối mặt với hai tên sát thủ Ẩn Lâu trong điều kiện không có lợi nên mới tiêu hao rất nhiều linh lực xém chút vong mạng, nếu như đánh dưới biển chưa biết mạng về tay ai. Phải nói Ẩn Lâu ra tay đã nghiên cứu kỹ đối phương nhưng không may bọn hắn gặp phải Trần Lãm vô duyên xuất hiện.
Tại chính nơi kiến trúc mà An Tinh Mỹ có được Ngự Thủy Tâm Kinh, nàng đã bỏ ra tiền vốn cải tạo lại nơi này và lấy tên là Quỳnh Hoa Cung, vì nơi này nằm trên một ngọn núi mọc rất nhiều hoa quỳnh. Nàng không có ý định xây dựng thế lực, nhưng vì một mình nàng ở trong quần thể kiến trúc Quỳnh Hoa Cung cảm thấy cô quạnh nên tìm kiếm thêm một số đệ tử tận dụng các thứ để lại trước đây, trước mắt chỉ có vài người đều là nữ nhân.
Trần Lãm thầm đánh giá An Tinh Mỹ là một cô gái mạnh mẽ, một thân nữ tử vươn lên trong thế giới khắc nghiệt này.
Đến lượt hắn, hắn kể về giai đoạn tìm ra Địa Cung ở Tử Huyền Tinh, An Tinh Mỹ nhìn hắn trân trân:
“Ngươi đến từ tinh cầu khác?”
Trần Lãm bật cười, nàng cũng giống như hắn khi nghe về một tinh cầu khác ngoài nơi mình sinh sống.
An Tĩnh Mỹ đang nghi ngờ không tin thì âm thanh hệ thống lại vang lên kèm theo một bảng thông báo hiện ra.
Nhiệm vụ tinh anh: Phu thê phải thật lòng (hoàn thành).
Phần thưởng: Kích hoạt tính năng Triệu hồi.
Cái bảng này xóa tan mọi nghi vấn trong đầu An Tinh Mỹ, hóa ra những gì hắn nói là thật. Không tưởng được tuổi này lại có thể phát triển tam tu đến trình độ như vậy. Nàng so với hắn xem như thua kém toàn diện, tu vi cao hơn đơn giản vì sống lâu hơn mà thôi.
Thân phận của hắn mười phần chính là như vậy, không thể nào là giả, bất quá tâm tình nàng vẫn chưa thể ổn định được, quá nhiều chuyện lạ lẫm đột ngột phát sinh trong một ngày.
Nhìn tới hai chữ “phu thê”, gương mặt An Tinh Mỹ tự nhiên nóng râm ran, muốn nói gì đó lại nuốt vào, nét đỏ hồng ngượng ngùng ẩn hiện trên khuôn mặt trắng như tuyết.
Khuôn mặt trắng hồng như hoa nở, đôi mắt đẹp long lanh, mâu hàm thu thủy, mỗi khi chuyển động đều toát lên vẻ phong tình của nữ nhân rất thu hút. Trần Lãm không dời được ánh mắt, mải mê thưởng thức sắc đẹp thì vô thức nắm tay mu bàn tay buông thõng của An Tinh Mỹ đặt lên miệng hôn mạnh.
An Tinh Mỹ bị Trần Lãm tấn công bất ngờ, khẽ tay hắn cái chát làm hắn kêu “ây da”. Nàng hét to một tiếng:
“Ngươi làm cái gì đó?”
Trần Lãm chẳng nói chẳng rằng càng lần tới siết chặt eo thon của nàng nói:
“Cung chủ tỷ tỷ, ngay cả hệ thống đã xem chúng ta là phu thê, chúng ta phải chăng nên thuận nước đẩy thuyền?
An Tinh Mỹ giẫy giụa muốn vung tay tát hắn đánh bay thì bị thanh âm và hơi thở của hắn phả vào mang tai, động tác thoáng chốc trật nhịp, tay ngọc nắm chặt lại.
Lúc này lại có thêm một cái bảng hiện ra.
Nhiệm vụ tinh anh: Nắm tay dìu dắt.
Điều kiện hoàn thành: Tích lũy thời gian phu thê nắm tay thân mật đủ một tháng, thời hạn trong vòng ba tháng.
Phần thưởng: Một loại tài nguyên chỉ định ngẫu nhiên (tu luyện hoặc chế tác).
Không hoàn thành: Khóa tính năng Triệu hồi.
An Tinh Vũ lặng người, cái hệ thống gì mà cho cái nhiệm vụ quái ác quá. Nàng cũng không biết làm sao cho phải, nghẹn ngào mím môi nói với Trần Lãm:
“Ngươi còn không mau buông ra, không phải chỉ nắm tay thôi ngươi ôm ta làm gì?”
“Cung chủ tỷ tỷ xinh đẹp thơm tho, ta cảm nhận một chút không được sao?” Trần Lãm thì thào tiếp tục siết chặt eo nàng trong tay.
An Tinh Vũ thở phập phồng trôi theo hành động của hắn, cả người muốn nhão ra, nhưng nghe bốn chữ “cung chủ tỷ tỷ” dường như hắn đang khi dễ thì đạp hắn ngã nhào.
“A!”
Không chỉ có Trần Lãm mà An Tinh Mỹ đồng thời la lên thất kinh, nàng bị nắm bàn tay kéo ngã cùng nhau xuống đất. Nàng định vung tay đánh thì phát hiện khuôn mặt của hắn nhăn nhó đau đơn đến đáng thương. Nhìn bộ dáng của hắn mà nàng hơi hoảng, không nghĩ vừa rồi dùng lực quá mạnh.
“Ngươi, ngươi bị làm sao? Ta không cố ý.” An Tinh Mỹ lo lắng hỏi han.
“Ta đau quá, như muốn vỡ rồi.” Trần Lãm xuýt xoa ôm khư khư hạ bộ.
“Đâu? Ngươi đau chỗ nào?” An Tinh Mỹ càng luống cuống hơn.
“Chỗ này này.” Trần Lãm cố ý chỉ vào nơi gần đũng gần đang u lên một khúc dưới lớp quần nói:
“Tỷ đá trúng giờ nó sưng lên rồi, nhức quá.” Trần Lãm vẫn ra sức kêu gào, cố tình vận chuyển một ít hỏa linh lực để sinh ra mồ hôi chảy khắp trán.
Trong lòng An Tinh Mỹ trào lên từng đợt sóng dữ, nhất thời nàng không dám nhìn thẳng. Chỗ kia không phải là cái ấy của nam nhân sao? Nhưng hắn đau đơn như vậy ta không can thiệp sợ rằng sẽ hư mất.
Nàng hiểu rõ chỗ đó quan trọng như thế nào đối với nam nhân, không ít người vì tai nạn mà tiêu điều cả đời. Nàng thầm trách bản thân ra tay quá trớn, hắn chỉ ôm thôi chứ không làm gì đến mức xấu xa đê tiện.
Tự nghĩ như vậy, nét mặt nàng giãn ra đôi chút, nhỏ giọng hỏi Trần Lãm:
“Sao giờ, ta phải làm gì giúp ngươi đây?”
“Tỷ xoa nó giúp ta.” Trần Lãm rên rĩ như thật, nén cười đến mức run lên.
“Ngươi… ngươi tự làm được mà.” An Tinh Mỹ lắp bắp ngượng ngùng, không giấu vẻ nghi ngờ nhìn hắn.
“Ta sợ dùng lực mạnh, bàn tay của tỷ mềm, tỷ lại là nữ nhân khéo léo hơn ta.” Trần Lãm khẽ nhíu mày trưng ra bộ dáng thương tâm.
An Tinh Mỹ trầm ngâm một lực, trong lòng phức tạp rộn ràng, cuối cùng cắn môi nhìn hắn nói:
“Ngươi nằm yên không được động tay động chân, làm bậy nữa ta bỏ mặc ngươi.”
“Được, ta nghe tỷ hết, tỷ mau xoa.” Trần Lãm hồ hởi, hai mắt sáng lên khấp khởi như mở cờ trong bụng.
An Tinh Mỹ bán tin bán nghi chạm nghe vào nơi nhô lên dưới quần, vừa đụng phải một phần côn thịt thì cơ thể nàng liền run nhẹ. Còn hắn thở ra một hơi sảng khoái không quên nói:
“Đúng rồi cung chủ tỷ tỷ, nhẹ như vậy thoải mái lắm.” Trần Lãm thở ra hơi dài thoải mái, lần này là thật không phải giả.
An Tinh Mỹ tập trung vào chỗ “bị thương” của hắn nên không biết khóe môi hắn cong lên đắc ý nói:
“Quần cọ vào hơi rát tỷ kéo xuống hết đi.”
Lời nói như sét đánh vào tai An Tinh Mỹ, nàng sững người trong chốc lát, mặt đỏ như ráng chiều. Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng còn gả đi phải cầm vào thứ đó của nam nhân, tâm tình dậy sóng mãnh liệt.
Trần Lãm thấy nàng chần chừ vội bồi thêm một câu:
“A… Tỷ mau giúp ta, ta khó chịu quá.”
An Tinh Mỹ bị hắn hối đến rối tinh rối mù, bàn tay run lên, nàng lắc đầu cố gắng giữ mình tỉnh táo, tự nhủ ta làm điều này chỉ để giúp hắn thôi, tuyệt đối phải tránh xa tên này ra.
“Ngươi đợi một chút, cấm nhúc nhích.”
Nói rồi nàng từ từ kéo quần hắn xuống để bung côn thịt ngạo nghễ cao đầu. Ngửi thấy mùi hương tràn đầy nam tính, lòng nàng như lửa đốt, một loại cảm giác rạo rục kỳ lạ le lói khắp cơ thể, hai mắt như mờ đi, hoa mắt chóng mặt như trúng độc.
Trần Lãm cảm nhận được hơi thở của nóng rực của nữ nhân tiếp xúc côn thịt mà thở ra khoan khoái, hắn đang rất mong chờ nàng sẽ làm gì tiếp theo.
An Tinh Mỹ chầm chậm chạm bàn tay ngọc nắm lấy côn thịt, đến khi giữ chặt côn thịt trong tay thì hai bên tai đỏ bừng, trong mắt tràn đầy mắc cỡ vô hạn, đầu quay đi chỗ khác không dám nhìn hắn nữa.
Trần Lam hoan hỉ vô cùng, tâm tình thoải mái không thôi. An Tinh Mỹ không có kinh nghiệm, chuyện nam nữ đối với nàng gần như tờ giấy trắng, nàng chỉ biết một ít thông qua truyền miệng rồi làm theo. Bàn tay rụt rè nắm côn thịt di chuyển lên xuống thật chậm cũng đủ khiến hắn phải “hừ hừ” mấy tiếng.
“Nhanh lên cung chủ tỷ tỷ, sắp rồi, chốc nữa nó sẽ mềm xuống tỷ mới được buông ra.” Trần Lãm thở gấp gáp đánh tiếng nhắc nhở, không quên cố ý thở mạnh dâm tà.
An Tinh Mỹ đành làm theo ý hắn, hai mắt vẫn nhắm nghiền, thầm mong chuyện này kết thúc nhanh, nàng khiếp đảm còn hơn lúc chiến đấu sinh tử. Đột nhiên bàn tay có chút ướt, không biết dính phải thứ nước gì chảy ra có phần dính dính nhớp nháp, từ nơi khốn kiếp của nam nhân kia phát ra mùi hương kỳ dị khiến nàng ngột ngạt, thân thể có phần ngứa ngáy khó chịu, quỳ cũng không yên.
Cứng, nóng, ướt là những gì mà nàng cảm nhận được thông qua bàn tay. Không nghĩ nam nhân lại có thứ to lớn như vậy mà bình thường giấu ở đâu.
Bất ngờ khúc thịt trong nàng giật giật, nàng hết hồn mở to mắt xem có chuyện gì, một dòng dịch đặc trắng sệt phun thẳng vào cái miệng há ra.
“Á… dâm tặc… ngươi, ngươi dám…” Nàng la thất thanh đẩy hắn ra, cố gắng nôn ra thứ vừa nuốt phải nhưng không cách nào làm được bởi chúng nó đã yên vị trong bao tử mất rồi. Vị lờ lợ có chút ngọt lại nhớt nhớt còn đọng lại đầu lưỡi khiến nàng ghê rợn không thôi. Nàng sao không biết thứ đó là tinh hoa của nam nhân, đanh mặt vung tay muốn đánh hắn quát:
“Ngươi dám gạt ta.”
Trần Lãm trợn mắt trước sự phẫn nộ của An Tinh Mỹ, vội giơ tay lên thủ thể đồng thời vận chuyển linh lực. Lạ thay, nàng khựng lại, hai hàng chân mày co quắp, đôi mắt rưng rưng ngập nước muốn khóc.
“Ngươi coi ta là thứ đồ chơi cho ngươi thích làm gì thì làm hả?” Giọng nói lạc đi, tựa hồ rất ủy khuất.
Trần Lãm vội thu lại vẻ cười cợt, nhanh chóng chỉnh y phục rồi nhẹ nhàng ôm An Tinh Mỹ vào lòng nói nhỏ:
“Ta xin lỗi, ta không cố ý. Ta rất khó chịu, thật sự cảm ơn tỷ giúp ta, đó là phản ứng tự nhiên của nam nhân thôi, ta không giữ lại được, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng.”
Trái tim của An Tinh Mỹ dần kích động, lần đầu tiếp xúc thân mật với nam nhân, cảm nhận được hơi thở lúc mạnh mẽ lúc ôn nhu của nam nhân, trong lòng nàng dấy lên một loại cảm giác khó tả, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh định nói thì Trần Lãm đã nói tiếp:
“Cung chủ tỷ tỷ, tỷ đẹp như vậy ta không kìm chế được.”
An Tinh Mỹ nghe mà vui sướng trong lòng, không phải lần đầu được khen nhưng như có một dòng lôi đình chạy qua, cơ thể chính thức mềm nhũn đổ vào lồng ngực Trần Lãm, toàn thân xụi lơ.
Hai người giữ nguyên tư thế một lúc An Tinh Mỹ mới tách người ho khan xóa bỏ bầu không khí ám muội ngượng ngùng.
Nàng không hiểu nổi bản thân sao lại thành ra như vậy, tấm thân trong sạch bao nhiêu năm còn đâu, chỉ còn thiếu bước cuối kia nữa thôi.
Trần Lãm không suy nghĩ như An Tinh Mỹ, bởi trước đó trong đầu hắn vang lên một tiếng “tinh” và trước mặt của hắn đã hiện ra một cái bảng quen thuộc của hệ thống Công lược từ khi nào.
Nhiệm vụ phụ tuyến: Quyền lực của Quỳnh Hoa Cung (Giữ một chức vụ cao hơn đệ tử trong Quỳnh Hoa Cung). Phần thưởng: Một chiến kỹ Thiên cấp ngẫu nhiên, Một pháp bảo Thiên cấp ngẫu nhiên, Một nguyên liệu chỉ định ngẫu nhiên. Thời gian: 1 tháng. Trừng phạt: Vô sinh. Độ khó: Tiểu.
Trần Lãm muốn phát hỏa dù sau khi được An Tinh Mỹ giúp cho phóng xuất. Hai từ “vô sinh” đập vào mắt khiến hắn quyết tâm phải làm hoàn thành nhiệm vụ này cho bằng được.
“Không ổn! Có người tới, là Xuất Khiếu hậu kỳ chúng ta đánh không nổi, ngươi mau dùng bùa dịch chuyển này đến phía đông cách 3000 dặm, ta sẽ đón ngươi sau.”
An Tinh Mỹ gấp rút nói một hơi, nhét vào tay hắn một lá bùa dịch chuyển chỉ định xong kích hoạt một tấm bùa khác biến mất tại chỗ không kịp để cho Trần Lãm phản ứng.
Hắn không nghĩ nữ nhân này vừa nãy còn giận dữ lại quan tâm hắn như vậy, nàng còn định đi tìm hắn khi đã an toàn, thật là trong nóng ngoài lạnh. Đối với sự xuất hiện của phương thứ ba, Trần Lãm đương nhiên cảm nhận được, chỉ là hắn không có vẻ gì sợ sệt hay khẩn trương như An Tinh Mỹ.
Tả nhãn kích hoạt hoàn toàn, tứ tinh vận chuyển tận cùng tạo ra bốn lớp linh lực hộ thể bao phủ sặc sỡ đầy màu sắc, Dạ Hành Ngoa kích hoạt chuẩn bị một chiêu.
Một luồng sức mạnh to lớn từ xa tiếp cận đến phạm vi hai trăm dặm xung quanh Trần Lãm, hắn nhìn ra được vô số yêu thú và sinh vật bị áp chế cứng ngắc về mặt thể xác lẫn tinh thần, tất cả theo bản năng đều sợ hãi và chậm chạp thấy rõ.
Uy áp đột nhiên tiêu thất, không gian lâm vào tĩnh lặng đáng sợ. Ngoài trời chưa sụp tối nhưng rừng cây um tùm khiến nơi này như lúc mặt trời đã tắt, không một tiếng động càng khiến cho không gian ghê rợn mờ mịt hơn bao giờ.
Trần Lãm ở một góc nào đó nhếch miệng nhìn về hướng cửa hang động cười phá lên một tiếng:
“Đánh lén con mẹ mày.”
Lời vừa dứt, từ hướng nhìn mắt của Trần Lãm chỉ thấy có một thân ảnh mờ ảo đen kịch như u linh hòa mình vào bóng tối ở trên cao bổ nhào xuống. Động tác quá nhanh nên chỉ nhìn được một đạo kiếm quang nhàn nhạt gần như vô hình chém xuống.
Không hổ là sát thủ, dưới tình huống Trần Lãm ẩn thân với Dạ Hành Ngoa nhưng kiếm khí sắc lẹm kia vẫn nhắm tới chuẩn sát muốn gọt cái đầu hắn xuống đất.
Bỗng nó phát sáng.
“Cái gì?” Thân ảnh mờ ảo lúc này dần hiện ra hình dáng hắc y nhân rõ ràng, cái miệng sau lớp mặt nạ đen kinh hô.
Hắn tuyệt đối không nhìn lầm, trong tích tắc mất đi cảm ứng của đối phương đổi lại một màn sáng quái lạ này. Khi hắn nhận ra không phải lưỡi kiếm hắn phát sáng mà là đâm trúng vật cản.
Hắn trợn mắt bàng hoàng không tin nổi muốn lách mình quay đầu thì…
Bùm!
Một tiếng nổ lớn nhức óc kéo theo một mảng rừng rậm sáng rực.
Trần Lãm cách đó mấy chục dặm cũng không thể thoát khỏi phạm vị ảnh hưởng, cả người bê bết máu, hiển nhiên bị thương không ít, hắn chính là người làm ra vụ nổ chứ không phải tên hắc y nhân kia nên cũng phải nếm quả đắng. Nhanh chóng ngậm mấy viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn, hắn thúc giục Hành Vân Lưu Thủy và Song Ảnh Hợp Phong đến cực hạn mang bản thân rời thật xa nơi vừa phát sinh biến động.