Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 85 - Ban Phước

Tại thời điểm Chung Uyển Đình ngã xuống giường, một đị tượng bắt đầu xuất hiện.

Từ trên người Chung Uyển Đình xuất ra một hư ảnh nữ nhân màu hoàng kim mờ nhạt, xung quanh là hào quang bảy màu lập lờ trôi nổi, dung nhan tựa như nàng lại mơ hồ không thể nhìn rõ thật sự.

Hư ảnh tỏa quang mang chói rọi bay vọt lên xuyên qua tầng tầng ngôi nhà phá không lao vút chín tầng trời ngồi xếp bằng, trông như một đại năng chí cao vô thượng.

Hào quang rực rỡ muốn át đi ánh nắng ban ngày, tất cả con người và động vật trên Địa Cầu vô thức hướng mắt về nguồn sáng bắt mắt, trong cơ thể sinh ra cảm giác bị áp chế. Không ai biết đó là gì, là loại tồn tại gì lại khiến tâm thần lay động, như muốn quỳ bái, như muốn thần phục.

Tất cả những người có thể tu luyện đều run lên ngay trong tim, chỉ có người thường và những đứa trê ngây ngô vẫn giữ trạng thái bình thường, nhưng không thể không thấy chuyện đang phát sinh.

Bị áp chế nhưng không sợ hãi, nó giống như cảm giác gặp phải trưởng bối đích thân ra tay dạy dỗ răn đe. Ai nấy đều rung động không thôi

Mãi đến khi hào quang có biến động, mọi người chỉ thấy nó như nhanh như sấm chớp hội tụ lại thành một vòng nhỏ lao thẳng xuống mặt đất về vị trí ban đầu.

Trong tích tắc, tất cả người tu luyện cảm thấy thân thể và tinh thần như được thanh tẩy, những bế tắc trong tu luyện được khơi thông, thẳng một đường đột phát bình cảnh.

Không ai dám khẳng định liệu biến hóa vừa rồi có phải do di tượng kia gây nên. Chỉ biết hư ảnh sáng chói đó là một nữ nhân nhìn không rõ khuôn mặt ngồi xếp bằng. Chỉ biết ngày này sẽ trở thành một cột mốc lịch sử trong nhiều năm sau, ngày khởi đầu truyền kỳ về một nữ hoàng tài sắc vẹn toàn quân lâm thiên hạ.

Bởi sự sáng chói ấy mà theo thời gian, người chồng vang danh của nàng dần chìm vào dòng sông quên lãng.

Tại Xích Nguyệt Tinh, Trần Lãm đã trở về Chính điện. Hắn đang chờ An Tinh Mỹ xử lý nội bộ với Điệp Tử Nghiên. Nàng ta có vẻ như là đại đệ tử Quỳnh Hoa Cung vừa trở về, vô tình tắm cùng hắn trong hồ nước. Hắn thầm than thư giãn cũng bị phá rối, nữ nhân như cọp cái không nghe giải thích đã xông vào.

Đối với chiến lực của Điệp Tử Nghiên, hắn không dám coi thường, Nguyên Anh hậu kỳ đánh hắn thở không ra hơi. Vũ khí kỳ lạ, chiêu số ảo diệu, đặc biệt thân pháp thoát khỏi sự theo dõi của tả nhãn. Hắn nhớ rõ là nàng đột nhiên biến mất chứ không phải dùng tốc độ bức phá.

Trong tiểu viện của An Tinh Mỹ, Điệp Tử Nghiên khoanh tay nhắm mắt, hiển nhiên đang rất buồn bực và khó chịu.

“Ngươi không nói thì ta nói.” An Tinh Mỹ lắc đầu nhìn Điệp Tử Nghiên:

“Ta và hắn vô tình bị khắc vào liên kết sinh tử, nếu một trong hai người chết thì người kia sẽ chết theo, chuyện phát sinh cũng trong ngày hôm nay.”

“Cung chủ nói thật?” Điệp Tử Nghiên liếc mắt không tin.

An Tinh Mỹ nhướn mày trừng mắt với Điệp Tử Nghiên, bản thân nàng chỉ vừa phát hiện mới đây. Sau khi đưa Trần Lãm đến chỗ ở, nàng trở về sắp xếp một số loại nguyên liệu may và luyện dược xong tìm hiểu hệ thống Nhân duyên tiền định.

Lần này nàng mới xem rõ từng chi tiết của hệ thống. Hệ thống có nhiều tính năng chưa mở, trước mắt chỉ có tính năng Hành trang chung và Triệu hồi.

Nàng chuyển hết những thứ trong nhẫn trữ vật vào hành trang chung nhằm tránh cướp giật, chỉ để lại một số vật dụng của nữ nhân.

Ngoài ra có các quy tắc mà hệ thống chưa từng thông báo qua.

Thứ nhất, song tu tăng tốc độ hấp thụ tu luyện gấp hai lần.

Thứ hai, cảm ứng vị trí đối phương trong phạm vi một vạn dặm, tăng theo tu vi và cấp độ hệ thống.

Thứ ba, hiệu quả chiến đấu tăng hai thành khi cùng nhau tác chiến, tăng theo cấp độ hệ thống.

Đối với điều đầu tiên, An Tinh Mỹ xem như không thấy, nàng chưa sẵn sàng cho chuyện này. Chỉ mới gặp hắn một ngày, tình cảm còn chưa có, song tu là chuyện không thể. Nàng linh cảm sẽ không thoát được tay hắn nhưng trước mắt chưa được, chuyện gì cũng cần có thời gian. Hơn nữa trong mắt nàng Trần Lãm là một tên dâm tặc, ấn tượng không hề tốt tí nào. Không thể nào bán thân đánh đổi tu vi được.

Hai điều tiếp theo xem như bù đắp cho điều đầu tiên.

Mà quan trọng nhất là điều thứ tư cuối cùng.

Vợ chồng là nghĩa phu thê, tay ấp má kề sinh tử có nhau. Người này chết người kia chết theo, người này trọng thương người kia có thể dùng sinh mệnh bù đắp, gây tổn thương cho nhau phản phệ chính mình.

Nàng tập trung vào hai chữ “sinh tử”. Trong lòng lo lắng sợ tên dâm tặc này đi phá phách khắp nơi dẫn tới địch nhân cường thế thì nàng cũng chịu chết oan ức. Nàng than trời, sao phải dính tới tên chết tiệt này.

Vừa nhắc tới thì chiến đấu tại hồ nước dưới núi truyền tới, An Tinh Mỹ cảm thấy không ổn vì biết Điệp Tử Nghiên đã trở về. Đến nơi nàng muốn điên, nhưng phải nhịn, lấy vị thế Cung chủ chế phục hắn.

Nàng không nghĩ đại đệ tử Điệp Tử Nghiên thường ngày điềm đạm trầm lắng sao lại bộc phát lửa giận như vậy, phải truy hỏi.

“Ngươi không tin ta?” An Tinh Mỹ hừ một tiếng:

“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Điệp Tử Nghiên không đáp, nàng mang trong đầu giấc mơ rõ mồn một, không dám chắc thật giả. Nàng chưa từng nói dối Cung chủ, nhưng giấc mơ khiến nàng có phần sợ hãi.

“Cung chủ có nghe qua Thiên Nhẫn Giáo chưa?” Nàng nghi hoặc hỏi.

“Biết, cuối cùng là chuyện gì?” An Tinh Mỹ sắp không nhịn được nữa.

Điệp Tử Nghiên thở ra một hơi, Cung chủ của nàng là người công phân minh, đành phải nói ra đầu đuôi câu chuyện.

Sự bực bội trong người An Tinh Mỹ giảm bớt phần nào, nàng hỏi lại:

“Ngươi có thấy ta trong giấc mơ đó không?”

“Đệ tử không có.” Điệp Tử Nghiên lắc đầu xác nhận.

“Vậy thì rõ rồi, ngươi chưa xác định rõ ràng đã động tay chân.” An Tinh Mỹ không hài lòng, giọng điệu có chút chán chường:

“Đã là mơ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, tâm cảnh ngươi còn yếu kém phải luyện thêm.”

“Đệ tử biết rồi.” Điệp Tử Nghiên ủ rủ gật đầu, tán thành với ý của An Tinh Mỹ.

Nàng thầm trách bản thân nóng vội, sau này phải tiết chế lại, không may rước họa vào thân thì khổ.

“Ngươi theo ta.” An Tinh Mỹ nói rồi kéo Điệp Tử Nghiên đến nơi ở của Trần Lãm.

Trần Lãm lúc này đang xem mấy thứ mới xuất hiện trong hành trang chung. Ngoài một số quyển trục chiến kỹ ra có rất nhiều vải gấm các thứ với đủ các loại màu sắc. Hắn phát hiện có người đến là hai nàng.

Ồ! Điệp Tử Nghiên có vẻ không nhìn thấy hệ thống, vậy hệ thống này chỉ có hắn và An Tinh Mỹ biết mà thôi.

Hắn khá hứng thú đối với việc song tu, vừa tăng tu vi nhanh vừa sướng ai mà không thích.

Lộp cộp!

Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, Trần Lãm xoay người lại, An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên đang ung dung tiến tới.

“Đại đệ tử nóng nảy hiểu nhầm gây chuyện, ngươi bỏ qua cho nó.” An Tinh Mỹ nhẹ nhàng nói.

Trần Lãm liếc về Điệp Tử Nghiên, nàng mặc bộ váy dài bó sát đỏ cam rực rỡ, tôn lên từng đường nét quyến rũ và nóng bỏng đến nghẹt thở, khác hẳn với khí chất băng lãnh phô ra trên mặt. Mái tóc vàng nhạt óng ả buống xuống đến tận thắt lưng càng tô điểm thêm cho hai loại sắc thái trái ngược trên người nàng.

Nhìn nàng mặc y phục đầy đủ có chút không quen, hình ảnh nữ nhân phát dục đầy đủ yêu kiều ở hồ nước đã ghim sâu vào trí nhớ của hắn. Nhớ tới hai ba hạt đậu hồng hắn nhếch miệng cười. Người trẻ làm sai thì người lớn chịu tội.

“Tỷ tỷ nói vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Trần Lãm cười cười.

Hắn nắm bàn tay nhỏ của An Tinh Mỹ, nàng bất ngờ “á” lên tiếng rụt tay lại truyền âm:

“Trước mặt đệ tử ngươi làm cái gì vậy hả?”

“Ta tranh thủ thời gian làm nhiệm vụ. Tỷ nói ta làm gì là làm gì?” Hắn đắc ý trêu tức.

Nàng cau mày lườm hắn, vội vã nhìn sang Điệp Tử Nghiên phát hiện ánh mắt của nàng có ý lạ thường.

Cung chủ với tên khốn có gì đó không đúng?

Điệp Tử Nghiên không khỏi nghi hoặc, Cung chủ trong mắt nàng trước kia chưa bao giờ tiếp xúc gần với nam nhân như vậy, một cái nắm tay như thế lại không có cảnh chém người.

“Khụ!” An Tinh Mỹ ho khan xua đi bầu không khí ngượng ngập. Nàng nhìn Điệp Tử Nghiên nói:

“Ừm… Trần Lãm là ân nhân của ta, nên hắn sẽ là trưởng lão Quỳnh Hoa Cung.”

Nàng không đợi Điệp Tử Nghiên phản ứng, truyền âm:

“Hắn có quan hệ đặc biệt với ta, trong thời gian này ngươi hạn chế gặp hắn là được.”

“Dâm tặc ngươi nhìn cái gì đó.” Điệp Tử Nghiên đột nhiên la lên, ánh mắt của Trần Lãm đang hướng thẳng về cái khe ngực o ép giữa hai bầu ngực trắng phau của nàng.

Hắn ngẩn người:

“Ta nhìn cái gì? À… cũng trắng như cung chủ tỷ tỷ.”

“Ngươi…” Điệp Tử Nghiên run rẩy nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, tay tụ lực muốn ném ra kim châm.

“Thôi! Ngươi ra ngoài để ta giải quyết.” An Tinh Mỹ nhận ra tình hình không ổn đanh giọng nói lớn đồng thời ném Điệp Tử Nghiên ra ngoài đóng cửa lại.

“Người bị làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi, nàng đứng gần hắn nhất đương nhiên nhận ra bộ dạng mất hồn của hắn trong thoáng chốc.

“Ta đột nhiên nghĩ tới một chút chuyện.” Trần Lãm cười lắc đầu.

Trước mặt hắn là một cái bảng mà An Tinh Mỹ không nhìn thấy được, trên đó có nhiều ô riêng biệt ghi chữ bao gồm Không gian thí luyện, Ngôi nhà bí bảo, Cửa hàng tiện lợi, Trang viên và Nữ hiệp trận hình.

Khi An Tinh Mỹ vừa tuyên bố Trần Lãm trở thành trưởng lão, một âm thanh đã vang lên trong đầu hắn:

“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến Quyền lực của Quỳnh Hoa Cung. Ký chủ nhận được một chiến kỹ Thiên cấp ngẫu nhiên, một pháp bảo Thiên cấp ngẫu nhiên, một nguyên liệu chỉ định ngẫu nhiên.”

“Tinh! Ký chủ đạt được thành tựu Nhiệm vụ thần tốc (Hoàn thành nhiệm vụ bất kỳ trong một ngày sau khi công bố). Ký chủ nhận được 15 điểm thành tựu, một lần thăng cấp tính năng.”

“Tinh! Điểm thành tựu hiện tại 50/50 mở ra Cửu Tự Chân Ngôn. Ký chủ nhận được Hành tự Giả.”

Trần Lãm xuýt xoa nhìn An Tinh Mỹ đầy trìu mến, hận không thể đem nàng đè xuống. Không, nói là phải làm.

“Ha ha, phước đức mà, cung chủ tỷ tỷ công đức vô lượng ha ha.”

Hắn ngẩn đầu cười dài vui sướng trong sự ngơ ngác của An Tinh Mỹ, không do dự ôm chầm nàng nâng cằm áp môi hôn đến say sưa. An Tinh Mỹ cảm giác hai cánh môi nóng áp lên môi mình, bị tấn công bất ngờ mà hai chân muốn thoát lực, nàng ư ư mấy tiếng muốn tách ra nhưng bị hắn ép chặt, tay muốn vung lên đánh nhưng sực nhớ tới quy tắc thứ tư nếu đánh hắn bản thân nàng cũng sẽ chịu lực tác động tương tự, vậy là bàn buông rơi.

Mùi hương thơm phức từ làn da An Tinh Mỹ xộc vào mũi Trần Lãm kích thích cái lưỡi hoạt động mạnh mẽ, dễ dàng tách hai hàm răng ngọc của An Tinh Mỹ tìm đến chiếc lưỡi nhỏ ướt át thơm tho đùa nghịch.

“Ưm… ưm…”

An Tinh Mỹ nhắm tịt hai mắt bất lực phản kháng, bộ ngực căng bị hắn ép chặt phập phồng lên xuống làm nàng thở hổn hển, không muốn tận hưởng cũng phải hưởng thụ tư vị quái lạ của nụ hôn mang lại.

Chụt chụt!

Cái lưỡi của nàng bị hắn đánh tung thành từng trận trong miệng bất giác phản chủ nương theo đáp lại truyền dịch ngọt vào miệng hắn. Đôi tay nàng từ bao giờ đã siết nhẹ tấm lưng chắc khỏe của hắn. Dù mới gặp trong thời gian rất ngắn nhưng hai người tựa như đôi tình nhân mới chớm nở say sưa ôm ấp vuốt ve trao nhau nụ hôn đầu.

Đến khi bàn tay ma quỷ của hắn vuốt ve đến lớp da lưng tươi mát lồ lộ của An Tinh Mỹ, nàng mới gắt gao dùng sức tách môi hắn ra, trên khóe miệng nàng vẫn còn vương lại dòng nước, gò má ửng hồng xinh đẹp nhu thuận vô cùng.

An Tinh Mỹ không có chảy nước mắt như ở động phủ, nàng cảm nhận được hắn chỉ đơn thuần là muốn hôn nàng, vì ở dưới không có thứ cứng cứng chọt vào, thật ra cũng cứng đó nhưng không hung dữ như trước.

Rất nhanh nàng bị hắn kéo ngồi xuống lên đùi, cánh tay vững chắc ôm gọn vòng eo nàng vào lòng.

“Ta thấy mình thật may mắn nha, tỷ tỷ là thê tử của ta cũng rất tốt, tất cả là nhờ có tỷ ban phước.” Trần Lãm khàn khàn cất giọng truyền thẳng vào bên tai An Tinh Mỹ làm nàng khẽ run lên có chút nhột.

Nàng định hỏi thì thấy lòng bàn tay của hắn xòe ra, là một khối cầu trong suốt lấp lánh, bên trong có một chữ “Giả” đang xoay tròn.

“Ưm… đây là cái gì? Ta cảm giác nó rất cường đại.” An Tinh Mỹ thắc mắc hỏi, sự xấu hổ khi nãy hoàn toàn bị thổi bay.

“Đây là Hành tự Giả, một loại bí thuật gia tăng khả năng phục hồi thương thế của bản thân, luyện đến tận cùng chỉ cần còn một tia linh hồn đều có thể khởi tử hoàn sinh, có nó không phải lo chuyện đan dược.” Trần Lãm cười giải thích, không quên nắm bàn tay của An Tinh Mỹ, tiếp theo hắn tặc lưỡi:

“Bất quá nó là độc nhất, ta không có cách chia sẻ để hai người cùng sở hữu.”

An Tinh Mỹ bị hắn ôm ấp nắm tay không được tự nhiên, nghe hắn nói như vậy trong lòng giãn ra không ít.

Hắn thực sự quan tâm đến mình?

Hai hàng mi mơ hồ nheo lại, hảo cảm trong lòng nàng tăng lên chút đỉnh, hắn lúc này so với trước thật khác nhau, nào đâu có vẻ dâm ô.

Trần Lãm cúi đầu nhìn sâu vào ánh mắt nàng nghiêm nghị nói:

“Chỉ cần tỷ tỷ tin tưởng, với tư cách là trưởng lão, ta sẽ đưa Quỳnh Hoa Cung danh chấn thiên hạ.”

Bình Luận (0)
Comment