Trần Lãm lập tức thu lại Luyện Dược Toàn Thư bay ra khỏi cửa hướng về nơi phát ra tiếng nổ, từ xa đã thấy một đám khói thoát ra ngoài một tiểu viện trên ngọn núi bên cạnh.
Cùng lúc đó, thân ảnh hai nữ An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên cũng hiện ra trong tầm mắt Trần Lãm lao như điên về nơi đó, sắc mặt rất hối hả.
Trần Lãm nhanh chóng hiểu ra vấn đề, một mùi khét đánh mạnh vào mũi giống như là cây co thiêu cháy, chắc hẳn là nhị đệ tử của Quỳnh Hoa Cung luyện dược gặp chuyện.
An Tinh Mỹ đẩy cửa mạnh, một nữ tử có dáng người mảnh khảnh và nhỏ nhắn đang ngồi xếp bằng điều tức. Tình cảnh của nàng thật sự không ổn, mặt mày nhợt nhạt, da dẻ trắng toát, tứ chi run nhẹ, khóe miệng có hai đường máu chảy xuống.
“Nhã Nhu!” An Tinh Mỹ la thất thanh, nàng vội lấy ra một bình đan dược.
“Khoan đã.” Trần Lãm chặn tay.
“Ngươi làm cái gì còn cản trở Cung chủ?” Điệp Tử Nghiên đang gấp mà tức muốn phóng hỏa.
“Thiệt là… nàng ta trúng độc phải bài trừ chứ không phải nhét đan dược vào miệng là hết, chưa kể còn có thể phá vỡ kinh mạch.” Trần Lãm chép miệng giải thích.
Ở khoảng cách gần hắn có thể nhìn ra được những nơi trong kinh mạch của Nhã Nhu đang bị âm độc chiếm cứ. Loại âm độc không tên này không quá mạnh nhưng nó gây cho Nhã Nhu rất nhiều sự khó chịu. Linh lực của nàng không thể thông qua các nơi nhiễm độc, chỉ có thể miễn cưỡng áp chế âm độc không tràn lan khắp nơi.
Trong đầu Trần Lãm hiện ra toàn bộ thông tin về loại độc này. Không chần chừ một giây, hắn liền nói:
“Ta có cách xử lý thứ này, nhưng Nhã Nhu phải chịu nóng một chút, không được điều động linh lực trong cơ thể nếu không sẽ rất đau.”
Nhã Nhu yếu ớt nhìn Trần Lãm, không biết nam nhân lạ hoắc này là ai, giương mắt nhìn sang An Tinh Mỹ như muốn hỏi ý thì An Tinh Mỹ gật đầu:
“Hắn là trưởng lão mới, cứ nghe theo hắn đi, ta sẽ hộ pháp.”
An Tinh Mỹ cũng nói với Điệp Tử Nghiên:
“Tin tưởng hắn.”
Bản thân nàng thật không rõ Trần Lãm sẽ làm gì nhưng trực giác cho biết hắn có ý gây hại cho Nhã Nhu. Nếu hắn không thể chữa được thì sẽ tìm đến Vạn Dược Các.
Nàng đỡ Nhã Nhu phía sau đồng thời tập trung ánh mắt vào bàn tay của Trần Lãm đang áp vào sau lưng.
Hỏa tinh trong đan điền Trần Lãm vận chuyển, một luồng Phá Linh Huyết Diễm xuất hiện trong lòng bàn tay thông qua tiếp xúc da thịt trên lưng Nhã Nhu trực tiếp tiến thẳng vào nội thể nàng.
Trong mắt Trần Lãm lúc này là mạng lưới kinh mạch dày đặc của Nhã Nhu, hầu hết các nơi đều có màu xanh trắng nhàn nhạt, riêng một số điểm có chứa âm độc mà sẫm màu. Hắn cẩn thận khống chế Phá Linh Huyết Diễm đến từng nơi bị âm độc chiếm cứ. Phá Linh Huyết Diễm chậm rãi luồn lách qua những nơi có linh lực, điều này khiến trán hắn đổ mấy giọt mồ hôi.
Phá Linh Huyết Diễm rất nhạy cảm với linh lực, không cẩn thận sẽ khiến nó phá nát nội thể của Nhã Nhu. Trần Lãm tập trung cao độ đưa Phá Linh Huyết Diễm tìm tới âm độc từ từ thiêu đốt. Âm độc không phải linh lực nên tốc độ hóa giải không thể nhanh như bình thường, chỉ bằng một phần ba. Điều này khiến cho Trần Lãm căng thẳng, hắn vừa phân tâm áp chế Phá Linh Huyết Diễm vừa thiêu trụi đám âm độc này.
Đúng lúc này, hồng liên trong đan diền Trần Lãm rung động, nó nương theo dòng Phá Linh Huyết Diễm của Trần Lãm tạo ra một lực hút, mà Phá Linh Huyết Diễm đối với lực hút này vô cùng kiêng kỵ, chủ động tránh né trong khi hồng liên như có linh tính không hề động tới nó.
Âm độc bị thiêu đốt đáng lẽ giảm đi nhanh nhưng nó tiếp tục gặp linh lực lại sản sinh thêm mới khiến cho tốc độ của Trần Lãm giảm lại. Bỗng nhiên nó gặp phải lực hút của hồng liên không cách nào hội tụ lại được, từng mảng âm độc khắp nơi trong Nhã Nhu bị phân rã thành từng đoạn nhỏ kéo về hướng Trần Lãm. Phá Linh Huyết Diễm như được mùa ra sức đốt đám âm độc còn lại.
Trần Lãm nhận ra được biến động của hồng liên thầm mừng rỡ, nuôi thứ này tốn công cũng được hưởng một chút lợi.
Dưới sự hỗ trợ của hồng liên, âm độc dần được rút ra, mà lượng âm độc sau khi trở về hồng liên bị nó hấp thụ tất cả, giống như là thức ăn tẩm bổ. Trên mặt Nhã Nhu từ từ lộ ra nét hồng hào, hiển nhiên bắt đầu khôi phục.
Sau một canh giờ, lượng âm độc cuối cùng bị hút ra, Trần Lãm thu tay về ngồi bệt xuống mệt mỏi. May mà có hồng liên, bằng không kiệt sức ngã ngang.
Nhã Nhu đã quay lại bộ dạng khỏe mạnh vốn có, chỉ có đôi mắt cụp xuống, trải qua tình huống như vậy nàng cũng khó chịu không ít. Không còn âm độc nhưng linh lực tiêu hao hơn một nửa, vì vậy tinh thần không được tươi tốt cho lắm.
Nàng đánh mắt nhìn về nam nhân trưởng lão mới, trong lòng hảo cảm rất nhiều.
“Được rồi ngươi nghỉ ngơi đi, hồi phục hoàn toàn hãy tiếp tục luyện đan.” An Tinh Mỹ bế Nhã Nhu lên giường.
Trần Lãm đi lại lò luyện đan, dưới đất có mấy cái rổ đựng linh thảo, linh hoa và linh quả các loại.
“Vừa nãy Nhã Nhu luyện loại đan dược gì?” Hắn hỏi.
“Ngũ Hành Uẩn Linh Đan. Trần trưởng lão biết luyện dược sao?” Nhã Nhu thắc mắc.
“Ta không biết luyện dược nhưng có thể kiểm tra một chút.”
Trần Lãm trả lời rồi mở Luyện Dược Toàn Thư tra theo mục lục các loại đan dược.
Điệp Tử Nghiên tò mò dõi theo bên cạnh, đập vào mắt nàng là hàng loạt tên đan dược lạ lẫm chưa từng nghe. Sự to mò trong lòng càng lớn đối với Trần Lãm.
Dựa theo Luyện Dược Toàn Thư, đan dược Hạ giới chia làm năm cấp trong Nhân cấp là thấp nhất và Huyền cấp là cao nhất. Trong mỗi cấp chia ra thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Đan dược là nói chung thực tế phân chia theo công dụng như hỗ trợ, hồi phục và đặc biệt. Các loại đặc biệt có công dụng khác với hai loại trước đó như độc đan, xuân dược, dị dung và nhiều thứ khác. Xuân Nhan Thủy chính là một loại đặc biệt.
Ngoài ra đan dược còn có hai dạng hình thái rắn và lòng tùy vào yêu cầu bảo quản.
Thứ tự các loại đan dược trong Luyện Dược Toàn Thư được tác giả sắp xếp theo phẩm cấp và chữ cái đầu tiên. Nhờ vậy mà Trần Lãm rất nhanh đã tìm ra được Ngũ Hành Uẩn Linh Đan, một loại đan dược Địa cấp. Hắn thầm thán phục tác giả viết ra cuốn sách này rất kỳ công, Ngũ Hành Uẩn Linh Đan được mô tả rất kỹ từ nguyên liệu đến cách thức luyện dược, trong khi những nguyên liệu này có hẳn mô tả riêng trong danh mục của nó. Phải nói tiện lợi vô cùng, không phải lật tới lật lui xem lại.
Trần Lãm bốc năm loại nguyên liệu trong rổ đối chiếu với Luyện Dược Toàn Thư rốt cuộc phát hiện ra vấn đề.
“Đây không phải Thủy Dạ Lan Hoa mà là Âm Lam Lan Hoa.” Trần Lãm nghiêm túc nói:
“Hai loài hoa này có hình dạng giống nhau như đúc nhưng Âm Lam Lan Hoa ẩn chứa âm khí, chỉ mọc tại nơi có âm khí. Hơn nữa Âm Lam Lan Hoa này chưa trưởng thành hoàn toàn nên không bộc phát ra âm khí. Luyện dược cũng được nhưng phải là nam nhân, cơ thể nam nhân dương thịnh âm suy nên linh khí mang theo dương khí dung hòa được âm khí trong Âm Lam Lan Hoa. Nhã Nhu không thể nên âm khí quá mức mà bạo nộ.”
Nhã Nhu nằm trên giường lập tức ngồi dậy, những gì Trần Lãm vừa nói hoàn toàn khớp với những gì đã diễn ra. Trong quá trình dung hợp dung dịch tinh hoa của năm loại nguyên liệu cô đọng thành viên đan đã phát sinh âm khí dư thừa mà không cách nào loại bỏ.
Không chỉ nàng mà An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên cũng phát hiện điểm thần kỳ của quyển sách này, có thể nói là bảo vật.
Nhã Nhu đã rất kinh ngạc từ lúc Trần Lãm hút âm độc ra ngoài, hỏa diễm của hắn không giống như bình thường, cao cấp hơn linh hỏa, trong khi yêu cầu về hỏa đối với luyện dược sư như nàng rất quan trọng. Vì vậy mà nàng nói:
“Trần trưởng lão có thứ này nhất định sẽ có một vị trí trong giới luyện dược sư.”
Trái lại, Trần Lãm lắc đầu:
“Không, ta không luyện dược, ngược lại muội giữ cuốn Luyện Dược Toàn Thư này đi, rất có ích.”
Nhã Nhu kích động không tưởng phải cố gắng kìm nén cảm xúc, nàng chưa xem qua nhưng nhìn dộ dày của nó và cách Trần Lãm tra cứu thì xác định đây là bảo bối vô giá. Bởi trên toàn bộ Nguyệt Thiên đại lục có rất ít thư tịch nghiên cứu luyện dược, hầu hết là kinh nghiệm truyền lại từ các vị luyện dược sư danh tiếng. Mà để được gặp họ đâu phải dễ dàng, hơn nữa không ai chỉ dạy không công, phải trả một cái giá lớn.
Nàng không biết Trần Lãm chê cái trò luyện dược này, hắn chưa từng luyện dược này nhưng nhìn đống nguyên liệu dưới đất cũng tốn hết mớ tiền rồi, hắn còn phù chú chưa luyện xong đây. Hơn nữa Nhã Nhu luyện tới đan dược Địa cấp chứng tỏ nàng đã đặt chân vào cảnh giới luyện dược sư Địa cấp, với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ rất có tiền đồ.
“Đệ tử Lê Nhã Nhu thành tâm cảm tạ Trần trưởng lão, quyết đột phá luyện dược đến cảnh giới cao nhất.” Nhã Nhu đứng thẳng ôm Luyện Dược Toàn Thư trước ngực cúi đầu sâu.
“Thôi thôi đừng có gọi ta là trưởng lão, có mấy người thôi còn trên dưới, cái danh này để đối ứng bên ngoài được rồi.” Trần Lãm cười xuề xòa phẩy tay đi ra ngoài để lại Lê Nhã Nhu cao hứng bên trong.
Trời đêm sâu thẳm, Trần Lãm đứng dưới mái hiên khẽ nhắm mắt, hắn đang hưởng thụ mùi thơm từ giai nhân bên cạnh. Hai bàn tay nắm chặt, không ai nói một lời. Đến khi có một tia sáng xuyên thủng màn đêm từ cuối rừng, giai nhân mới mở lời:
“Ngươi dự định làm gì?”
Trần Lãm không trả lời, choàng tay ôm An Tinh Mỹ phía trước, thở từng nhịp quan sát bình minh. Có một ngày hắn được sống chậm lại, không nên bỏ lỡ phút giây quý báu này.
“Nàng có biết phù sư không?” Trần Lãm nhẹ giọng.
“Phù sư?” An Tinh Mỹ mơ hồ hỏi lại.
“Ta nghĩ ra một cách tu luyện mới, ta vẽ bùa còn nàng hộ công, kiểm chứng trước đã.” Trần Lãm cười thần bí.
An Tinh Mỹ theo hắn vào trong tiểu viện, nhìn cuốn Phù Lục Tâm Đắc trong tay hắn mà không ngừng suy nghĩ. Rốt cuộc tên này có bao nhiêu bí mật? Cuốn sách này so với Luyện Dược Toàn Thư có nét tương đồng.
Trần Lãm vẫn vẽ Tụ Lực Phù như cũ, hắn muốn vẽ Tụ Lực Phù đến mức đăng phong tạo cực, không cần vật dẫn vẫn có thể phát ra thế công.
Hắn đưa ra một tay cho An Tinh Mỹ nắm truyền vào linh lực, tay còn lại bắt đầu huơ trên không trung vẽ từng đường phù văn, trong đầu niệm khẩu quyết song tu Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết.
An Tinh Mỹ cảm nhận linh lực trong người bị một lực hút vô hình từ Trần Lãm thông qua nơi bàn tay tiếp xúc tác động. Linh lực không ngừng bị rút đi, không nhanh không chậm mà tiêu hao. Nàng cảm thấy không ổn thì một luồng linh lực tươi mới truyền ngược đến thông qua bàn tay. Linh lực này là của hắn? Thủy linh lực này so với mình yếu ớt mỏng mãnh nhưng còn tinh thuần hơn nhiều lần.
Cảm giác thoải mái râm ran chạy dọc khắp người An Tinh Mỹ, nàng khẽ run lên đồng thời vận chuyển công pháp Thanh Tuyệt Thiên Kinh. Linh lực của Trần Lãm truyền qua chuyển hóa thành linh lực của nàng theo Thanh Tuyệt Thiên Kinh không có bất kỳ trở ngại nào, cả người nàng như chìm vào làn sóng biển tươi mát tưới tắm, vô cùng sảng khoái.
Ở bên kia Trần Lãm cũng nhận được điều tương tự. Linh lực của An Tinh Mỹ đạt đến cường độ Xuất Khiếu sơ kỳ mạnh mẽ hơn hắn nhiều nhưng dưới tác động của Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết trở nên nhu hòa dễ chịu cuồn cuộn tiến vào thủy tinh.
Tại nơi tiếp xúc của hai bàn tay cùng chính là nơi hai luồng thủy linh lực bắt đầu tiếp xúc, chúng nhưng hai con thủy long cùng nhảy múa xoắn lại với nhau hướng đến đan điền của đối phương mà đi, không hề bài xích mà dính chặt vào nhau.
Trần Lãm vững vàng vẽ ra ba đường phù văn trước mặt, hắn nắm tay An Tinh Mỹ, mùi thơm cơ thể của nàng tỏa khắp phòng, nhưng trong đầu không có bất kỳ dục niệm nào. Toàn lực đều tập trung niệm khẩu quyết Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết và vẽ phù văn.
Đến khi Tụ Lực Phù hoàn chỉnh, hắn nhắm đến cái cây ngoài xa vung tay khiến Tụ Lực Phù bay vọt. Tuy nhiên được một phần năm đoạn đường thì Tụ Lực Phù run lên lẩy bẩy xong “xuy” một tiếng tan biến trong không khí.
Trần Lãm không hề chán nản, hắn mừng rỡ còn hơn. Hắn tin tưởng chỉ cần có thời gian, hắn sẽ luyện Tụ Lực Phù kiên cố hoàn toàn, quan trọng hơn là khả năng trao đổi linh lực. Hắn muốn kiểm tra xem song tu dưới hình thức không phải giao hoan có kết quả thế nào. Dùng Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết để song tu thế này rõ ràng không đạt hiệu quả như từng làm với Liên Nguyệt nhưng với khả năng tăng tốc hai lần từ hệ thống Nhân duyên tiền định thì tương đương gần sáu thành. Trước mắt thì hắn cảm giác thủy tinh đã có biến hóa một chút dù là rất nhỏ.
“Thật thần kỳ, linh lực của ngươi với ta không xung khắc.” An Tinh Mỹ không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Thấy chưa ta nói là tu luyện, song tu cũng đâu phải là ấy ấy mà nàng cứ phản ứng mạnh.” Trần Lãm cười hắc hắc.
Nhắc tới chuyện đó, gương mặt An Tinh Mỹ phiếm hồng, trong lòng rõ ràng rất vui vẻ, hắn còn nghĩ tới mình.
“Ta nói ta vẽ bùa nàng hộ công mà.” Trần Lãm cười lại nắm tiếp bàn tay của An Tinh Mỹ và vẽ Tụ Lực Phù.
…
Trần Lãm ban ngày cùng An Tinh Mỹ đi tìm nguyên liệu luyện dược, có lúc lại có Điệp Tử Nghiên đi theo. Đến tối lại vẽ phù lục với An Tinh Mỹ, vừa luyện phù vừa tu luyện nâng cao cường độ thủy linh lực, làm một được hai. Không chỉ có hắn mà An Tinh Mỹ cũng hưởng lợi.
Nàng không như hắn chỉ có duy nhất thủy linh căn nên đã củng cố được cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ ổn định. Còn Trần Lãm dù thủy tinh có biến hóa nhưng tu vi vẫn y nguyên tại Nguyên Anh sơ kỳ như không hề có bước tiến nào.
Với Luyện Dược Toàn Thư, nguyên liệu được phân loại rõ ràng theo số năm và phẩm cấp, chuyện lấy nhầm như trước không tái diễn. Từ ngày kia, Lê Nhã Nhu cắm mặt vào lò luyện đến khi nào mệt đến mức ngã ngửa ra mới chịu nghỉ ngơi.
Một ngày, Trần Lãm ném Tụ Lực Phù về cây lớn.
Đùng!
Cây lớn đó nổ tan tành thành hàng trăm mảnh gỗ vụn. Trần Lãm đã đạt đến trình độ có thể vẽ Tụ Lực Phù đối chiến bất cứ lúc nào, một phương pháp tấn công tầm xa mới. Ngẫm lại, hắn còn cần phải cải thiện tốc độ vẽ phù, với tốc độ chậm như rùa hiện tại chỉ sợ vẽ chưa được một nửa đá biến thành đầu heo.
Cùng lúc đó hai bảng thông báo hiện lên cùng một nội dung.
Nhiệm vụ tinh anh: Nắm tay dìu dắt (hoàn thành).
Phần thưởng: Một loại tài nguyên chỉ định ngẫu nhiên (tu luyện hoặc chế tác).