Trong cuộn giấy là một mẫu nội y rất ít vải, phần áo vừa đủ bao phủ hai ngọn núi lại có thể định hình tạo ra cái khe thịt chính giữa. Phần áo này nhìn qua có công dụng giống áo yếm An Tinh Mỹ đang mặc nhưng chỉ che những gì cần che, để hở lưng trần chỉ có một dải băng nhỏ cố định nối ra sau lưng và hai sợi dây mỏng dính nối qua vai.
Cái quần bên dưới cũng vừa đủ che đi phần bẹn, còn cắt xéo lên trên eo rất khiêu khích phô bày ra hai con mông tròn trịa của nữ nhân.
“Thứ này gọi là nội y đi hay còn gọi là đồ lót mà nữ nhân mặc bên trong. Ừm… ta mới cải tiến đó, hấp dẫn không?” Trần Lãm cười hề hề.
Hắn nhớ lại cái đêm ôm hôn An Tinh Mỹ trong hang động, bàn tay ranh ma của hắn mò vào trong váy của nàng, tiểu khố so với các nàng Hoàn Nhan Yên Vũ, Vương Thi có phần nhỏ hơn nhưng cũng chỉ là một cái quần vải nhỏ hơn bình thường mà thôi, tuyệt đối không có sức hút bằng nội y Địa Cầu.
Nhớ nhất là những bộ nội y ren dây và vớ dài xuyên thấu Chung Uyển Đình hay mặc, những thứ làm nên trận đại chiến mệt mỏi trên giường. Nếu các nàng ở đây mặc không phải tuyệt vời sao? Nhất là các nàng còn chưa tiếp xúc bao giờ, rất dễ uốn nắn.
An Tinh Mỹ nghe hắn giải thích tường tận về bộ nội y mới mà mặt càng đỏ hơn. Ai đời có nam nhân lại rành mạch về mấy thứ tư mật của nữ như hắn chứ. Nàng dù sao cũng gần hai trăm tuổi, miễn cưỡng giữ vững mình nghe hết.
“Nàng đỏ mặt cái gì? Đã gọi là nội y, có phô ra ngoài đâu mà ngại với ngùng.” Trần Lãm cười hắc hắc:
“Chủ yếu là mặc vào sẽ rất thoải mái, hơn nữa đẹp hơn phong cách hiện tại nhiều, nàng không thấy sao?”
An Tinh Mỹ ngẫm nghĩ cũng có lý, kiểu dáng nhỏ gọn hạn chế sự vướng víu khi mặc y phục bên ngoài. Chợt nghĩ tới điều gì nàng hỏi:
“Ngươi không phải định kêu ta may thứ này bán ra ngoài?”
Trần Lãm cười nữ nhân này bắt sóng thật nhanh, nhưng lắc đầu nói:
“Hiện tại chưa, trước mắt ta phải thử nghiệm trước đã.”
“Thử nghiệm?” An Tinh Mỹ nhướng mày.
“Đúng, nàng sẽ người đầu tiên mặc nó, sau đó cho ta biết cảm nhận khi mặc.” Trần Lãm gật đầu.
“Hừ, biến thái còn bắt ta mặc thứ này. Ngươi có phải nam nhân không sao quan tâm mấy thứ này vậy?” An Tinh Mỹ đanh giọng ném cuộn giấy vào người hắn.
“Ài… ta là nam nhân thật sự mới muốn nương tử của ta ăn mặc thật đẹp, thật hút mắt.” Trần Lãm thở dài:
“Ta còn dự định nàng hứng thú sẽ lấy nó làm món hàng chủ đạo đem về lợi nhuận cho Thanh Vũ Phường mà nàng nói thế thì thôi vậy.”
Nghe tới chuyện kinh doanh của Thanh Vũ Phường, sắc mặt An Tinh Mỹ trở nên nghiêm túc, bao nhiêu thẹn thùng vừa này mất sạch. Nàng tằng hắng nói:
“Ngươi không có được làm bậy bạ.”
Nói xong nàng liền giật cuộn giấy bay vọt về tiểu viện, khi ra ngoài còn bị hắn quăng cho thêm mấy cuộn kèm theo tiếng vọng theo:
“Nhớ mặc ta xem.”
An Tinh Mỹ đi rồi Trần Lãm bắt đầu kiểm tra các vật phẩm nhận được từ ngôi nhà bí bảo.
Đầu tiên là Bổ Hồn Dịch, trong tay hắn hiện ra một cái bình ngọc, mở nắp liền bốc ra mùi hương như hoa oải hương, bên trong là một dung dịch trong vắt như nước. Trần Lãm hít mùi hương một hơi, tinh thần sảng khoái dễ chịu hẳn.
“Bổ Hồn Dịch chiết xuất từ tinh hoa linh hồn sinh linh, có tác dụng bồi bổ nuôi dưỡng linh hồn và gia tăng cường độ linh hồn. Bên cạnh đó nó cũng giúp thanh tẩy các vết thương trí mạng trong linh hồn. Công tử phục dụng rất có lợi đối với việc đột phá linh hồn.” Bạch Đình từ đâu bên cạnh nói.
“Hàng tốt!” Trần Lãm vui vẻ.
Vốn định trút ra uống vài giọt nhưng dừng lại, hắn lấy Dưỡng Hồn Ngọc trong ngực ra quan sát. Hoàn Nhan Tuyết Y vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, linh hồn nàng vẫn còn rất yếu ớt. Trước tiên cho nàng hấp thụ trước, ta tùy thời có thể uống không phải lo.
Trần Lãm lập tức đổ một phần nhỏ Bổ Hồn Dịch vào Dưỡng Hồn Ngọc, tất cả Bổ Hồn Dịch vừa tiếp xúc với linh hồn Hoàn Nhan Tuyết Y bị hấp thụ ngay tức khắc.
“Chưa đủ?” Trần Lãm nhíu mày, tiêu hao của nàng quá lớn nhiêu đây chỉ bỏ kẻ răng.
Hắn đổ luôn một nửa bình Bổ Hồn Dịch vào, lúc này nhìn Hoàn Nhan Tuyết Y như nằm trong bể nước. Bổ Hồn Dịch tồn tại trong Dưỡng Hồn Ngọc không bị thất thoát, chỉ cần chờ nàng hấp thụ hết liền đổ thêm.
Đối với Trần Lãm tu vi quan trọng nhưng người xung quanh hắn vẫn quan trọng hơn. Hoàn Nhan Tuyết Y hiểu rõ địa bàn Xích Nguyệt Tinh, nàng khôi phục sẽ có lợi cho hắn nhiều hơn là tu vi. Hắn nghĩ linh hồn nàng khôi phục đến một mức nào đó sẽ có thể tỉnh dậy, không cần phải bằng như khi còn trong Địa Cung.
“Không nghĩ công tử trọng tình như vậy, hệ thống lựa chọn không uổng công.” Bạch Đình khen ngợi.
“Còn phải nói, ta vô tình khi nào?” Trần Lãm nhếch miệng, hắn chọn vật phẩm tiếp theo là Khôi Lỗi Thế Mạng.
Một bộ khôi lỗi tương đương người trưởng thành xuất hiện, trong thời khắc quan trọng có thể đỡ ba đòn chí tử từ đối phương có tu vi cao hơn tối đa đến ba đại cảnh giới. Tức là nếu Trần Lãm bị địch nhân Hợp Thể sơ kỳ tấn công vẫn có thể bảo toàn tính mạng. Nói vậy chứ chạy được hay không còn chưa biết.
Ba lần chống đỡ trước Hợp Thể sơ kỳ cũng như chỉ mảnh treo chuông. Hắn không có ý định ngu xuẩn đi chọc vào người cao cường như thế.
Cuối cùng là Hi Chiếu Đông Huy Y, một bộ y phục nữ sặc sỡ lấy hai màu vàng cam làm chủ đạo, kiểu dáng bó sát rất bắt mắt và quyến rũ. Trước mắt chưa nghĩ ra được nên đưa cho ai hắn liền cất vào.
Còn trang viên vừa thăng cấp nữa, Trần Lãm hỏi Bạch Đình các thông tin liên quan thì biết được hắn có thể tùy thời quan sát tình huống diễn ra trong trang viên mà không cần tiến nhập, bên cạnh đó là số lượng các kiểu mẫu thiết kế tăng thêm không ít. Đặc biệt trang viên còn cho hắn một khu vực gọi là trang trại.
Trang trại có vị trí mặc định đặt tại Biệt Uyển, là nơi hắn có thể trồng các loại linh dược, linh hoa, trân quả và cây trồng các loại. Điều kiện là muốn trồng cái gì hắn phải có cây gốc để hệ thống lưu vào danh mục trồng trọt. Quan trọng nhất là tốc độ sinh trưởng của tài vật trồng trong trang trại tăng năm lần so với bên ngoài, lợi ích nhiều không tưởng.
Hắn liền kéo trang trại nằm tại rìa Biệt Uyển chia thành một phần trên đất liền và một phần dưới biển, theo trí nhớ của hắn trong Luyện Dược Toàn Thư có một số loại sinh sống dưới nước nên đặt trang trại như vậy là hợp lý nhất.
…
Tại tiểu viện của An Tinh Mỹ, nàng đã thay một bộ váy ngủ lụa trắng, không có dây buộc eo nên phần thân bung ra để lộ cơ thể trắng nõn không tì vết được che đậy bởi bộ nội y đen tuyền gợi cảm.
Nàng đứng trước gương xoay người tới lui, nghĩ tới chốc nữa phải cho Trần Lãm xem bộ dạng xấu hổ này của minh, bàn tay bất giác che đi cái khe ngực ép chặt mà đỏ hết mặt.
Không thể không nói kiểu dáng nội y này thật sự hợp mắt nàng, những gì tuyệt đẹp của nữ nhân đều được phô ra, những nơi nhạy cảm bị giấu đi nhưng nàng vẫn có thể ngắm được cơ thể của mình rõ ràng. Cặp nhũ phong vểnh cao, kiều đồ căng tròn lắc lư trước đây bị phong ấn dưới áo yếm và tiểu khố nay như tràn trề sức sống, ánh mắt nhìn bản thân có một mặt xinh đẹp này trước gương trở ngây ngốc.
Mình nhìn còn thích huống chi hắn là nam nhân, cái tên này không phải muốn… A…
Nghĩ tới đây An Tinh Mỹ lắc đầu mạnh bừng tỉnh, nàng không dám nghĩ tiếp, tiếp tục đánh giá nội y. Mặc vào thoải mái y như hắn nói, vì là đồ mặc bên trong nên nàng sử dụng loại vải mỏng thông thường, mặc cứ như không mặc, không có vướng víu gì.
Nàng tự nhủ đây là công việc kinh doanh, không được phép để cảm xúc tác động. Chắc hắn không lợi dụng mình đâu.
Tiếp theo nàng thắt dây lưng rồi xem một cuộn giấy khác. Vừa nhìn hình ảnh bên trong, hai mắt nàng trợn lên không tin nổi, gò má vừa khôi phục trạng thái bình thường không lâu lại nóng lên, nàng bặm môi bay vọt về nơi Trần Lãm ở.
Ngay khi thấy Trần Lãm, nàng vội ném một cuộn giấy vào mặt hắn la:
“Cái này ngươi nói ta mặc kiểu gì?”
Trần Lãm mở cuộn giấy xem thì bật cười hiểu ra, nhìn sang An Tinh Mỹ đã thây đồ mới chắc hắn đã mặc nội y mới rồi.
“Đây gọi là quần chữ C, có những bộ váy xẻ đùi cao mặc thứ này sẽ không sợ bị lộ dây quần.” Hắn cười cười giải thích.
“Có một khúc nhỏ như vậy lỡ rớt rồi sao?” An Tinh Mỹ ái ngại hỏi.
“Làm sao mà rớt được.”
Trần Lãm than thở giải thích một hơi dài. An Tinh Mỹ đã hiểu được cách sử dụng từng loại nội y trong những tình huống nào, nhưng lòng rất đề phòng hắn có ý xấu, chỉ sợ không phải để cho nàng mặc thoải má mà là cho hắn xem thoải mái thì có.
Nàng nghĩ đông nghĩ tây vậy mà trùng hợp với suy nghĩ Trần Lãm. Hắn đã có ý định đè nàng ra làm thịt, có nội y đẹp như thế này càng tăng thêm sự hấp dẫn.
Đột nhiên Trần Lãm nắm tay An Tinh Mỹ, nàng giật mình nhìn khung cảnh xung quanh thay đổi trong thoáng chốc thành một nơi hoàn toàn mới lạ.
Hai hòn đảo xinh đẹp giữa biển với những cung điện tráng lệ nổi bật, từng cơn sóng lăn tăn cuộn vào nhau mơn man bờ cát. Rặng mây trắng lượn lờ trên đỉnh núi tuyết như tiên cảnh chốn bồng lai, phong cảnh hữu tình như xoa dịu tâm hồn thư giãn.
“Đẹp quá! Đây là nơi nào? Sao ngươi có thể kéo ta vào đây? Pháp bảo không gian? Cứ địa Thiên Nhẫn Giáo.” Hàng chục câu hỏi tuôn ra từ miệng đẹp.
Biểu cảm An Tinh Mỹ không khác gì những nữ nhân đã được Trần Lãm đưa vào đây trước đó.
“Xem như là vậy.” Hắn gật đầu cho có lệ rồi kéo tay An Tinh Mỹ bay xuống dưới Nhất Đình Điện.
Ở khoảng cách gần, nàng chính thức bị cung điện xa hoa trước mặt đánh bại. Tuy nhiên, thứ khiến nàng rung động chính là bức họa to lớn của một nữ nhân treo phía trên cung điện. Hình ảnh nữ nhân này so với trong cuộn giấy y như đúc, thật sự rất đẹp, một nữ nhân hoàn mỹ.
“Đây là nữ nhân của ngươi?” Nàng tò mò hỏi.
Không chỉ có Nhất Đình Điện mà những cung điện xung quanh cũng có bức họa nữ nhân khác nhau.
“Nàng là Uyển Đình, nữ nhân đầu tiên của ta.” Trần Lãm đáp rồi lại trầm ngâm:
“Chỉ là nàng đang ở rất xa ta.”
An Tinh Mỹ nhìn dáng vẻ trầm xuống của nam nhân trước mặt, trong lòng có chút thổn thức, ánh mắt trong veo như mặt hồ loáng thoáng hiện lên dao động nhè nhẹ.
Bởi vì nàng có hệ thống Nhân duyên tiền định ắt hẳn sau này phải cùng hắn một chỗ, trong khi hắn đã có nữ nhân rồi, không chỉ một mà có thể là nhiều nữ nhân khác nữa. Nàng chưa từng trải qua tình yêu lứa đôi nhưng vẫn biết chuyện vợ chồng chung thủy. Tình cảm mà, nàng phải chia sẽ với những nữ nhân khác, nàng không chịu nổi.
Nàng không hiểu hắn vì sao phải làm những hành động thân mật với nàng. Có lẽ vì hệ thống, nàng tin là vậy, thôi thì cứ đảm bảo hoàn thành hết những gì hệ thống đưa ra là được. Nàng không hi vọng dấn sâu vào tình cảm với hắn.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Trần Lãm lúc này, trong mắt hắn là sự nhu hòa lạ thường, sự tiếc nuối lẫn hi vọng và mông lung vô bờ hiện rõ mộn một. Chắc hẳn người đó rất quan trọng với hắn, nàng chỉ là người đến sau mà thôi, không nên đặt hi vọng làm gì.
An Tinh Mỹ nuốt hết tâm tư vào sâu trong lòng, dịu giọng nói:
“Người đi rồi nếu có duyên nhất định một kiếp nào đó sẽ gặp lại, đời tu sĩ chúng ta rất dài.”
Trần Lãm đưa ánh mắt ngớ ngẩn nhìn An Tinh Mỹ, nàng hiểu sai rồi.
“Ta có nói nàng chết đâu, nàng vẫn còn sống chỉ là ở cách ta rất xa mà thôi.” Hắn chép miệng.
Câu nói này vô tình khơi gợi sự tò mò của An Tinh Mỹ, bất quá dò hỏi bí mật không được hay, nếu hắn muốn nói thì tới thời điểm nhất định hắn sẽ nói ra. Nàng cười nhẹ, giọng điệu mềm mại:
“Ngươi đừng ủ rũ, dường như ngươi có rất nhiều tâm sự, ta có thể nghe ngươi nói tất cả.”
Trần Lãm trong mắt nàng là thanh niên non trẻ nhưng suy nghĩ khác biệt hơn so với cùng lứa nhiều. Hắn còn có một mặt bại hoại không muốn nói tới, nhưng sâu bên trong hắn cũng có những nỗi niềm không giải bày ra bên ngoài. Có lẽ hắn không muốn người khác được con người này.
Đột nhiên Trần Lãm siết bờ eo của An Tinh Mỹ vào lòng, bàn tay luồn vào trong lớp áo lụa mân mê tấm lưng nói:
“Vô tình gặp tỷ ở nơi này, có tỷ bầu bạn thật sự rất tốt.”
Thanh âm trầm thấp vang lên bên cạnh, hơi thở và bàn tay ấm của hắn làm loạn sau lưng nhung An Tinh Mỹ không có chút ngại ngùng như ngày thường, nàng chưa kịp mở miệng đã bị hắn cúi đầu xuống khóa chặt bờ môi đỏ thẳm như mật đào.
“Ưm…”
An Tinh Mỹ vô thức rên một tiếng sâu trong cổ họng, đôi mắt mở to, đại não trống rỗng, nhất thời không phản ứng được.
Trần Lãm nhanh chóng đưa cái lưỡi vào sâu trong càn quấy mút nước ngọt trong miệng nàng, bờ môi bên ngoài mân mê hai cánh môi mọng nước hấp dẫn.
Hôn thôi chưa đủ, bàn tay của hắn lần mò ra trước chụp vào cặp đào tiên chín mọng e ấp sau lớp áo lót mỏng manh nhào nắn.
Hành vi quá trớn của hắn đánh động đến điểm giới hạn của An Tinh Mỹ, nàng giật mình dùng sức đánh mạnh vào ngực hắn đẩy ra.
Bốp!
Tiếng kêu to nhưng không có chút lực đạo nào, không hề tổn thương đến Trần Lãm, nàng vẫn bị hắn ôm chặt mà liếc xéo:
“Có ai bầu bạn mà hôn luôn tỷ tỷ như ngươi không?”
“Bầu bạn là ta nói ban đầu, bây giờ chúng ta đang trở thành phu thê, ta muốn hôn tỷ, à không, hôn nàng.” Trần Lãm cười đắc ý.
Hắn không thể dừng lại, phải tấn công dồn dập áp đảo tâm lý nàng. Hắn lại cúi đầu hôn lấy nàng, lần này cái lưỡi phản chủ của giai nhân tự động quấn quít với lưỡi hắn như một vũ khúc ngọt ngào ướt át.
“Đừng mà…”
An Tinh Mỹ rùng mình, trong lòng ngập tràn hỗn loạn, tim đập rộn ràng, môi lưỡi hòa hợp mang sự tê dại đánh thẳng vào từng sợi thần kinh, cả người nhũn xuống vô lực dựa vào Trần Lãm.
Trần Lãm nào dễ dàng buông tha. Con gái nói có là không, nói không là có. Hắn tiếp tục hôn dồn dập, bàn tay ma quái trượt nhanh trên tấm lưng ngọc ngà trơn mịn của giai nhân.
Đến khi bàn tay hắn luồn vào trong bóp lấy bầu sữa, miết ngón tay qua đầu nhũ cưng cứng thì nàng thở hắt ra mếu máo:
“Thôi mà, ngươi không được, ngươi không phải đã hứa rồi sao?”
Trần Lãm nhớ tới lời đã định mới chịu tách môi, nhẹ nhàng ôm An Tinh Mỹ vào lòng, hồn lực thúc giục mạnh mẽ áp chế dục hỏa. Nhìn bộ dáng Cung chủ chỉ mặc bộ đồ lót đen và khoác áo ngủ mỏng tang bên ngoài khó mà chống cự được.
Một lúc sau hai người mở trở lại nhịp thở chậm bình thường, Trần Lãm nói nhỏ:
“Tỷ qua đây, ta có ý này phát triển Quỳnh Hoa Cung.”
Hắn bồng An Tinh Mỹ không cần nàng đồng ý bay thẳng về trang trại phía Biệt Uyển.
Sau khi giải thích cho An Tinh Mỹ nghe về trang trại, Trần Lãm đề nghị:
“Nhã Nhu có kiến thức về dược vật các thứ nên cho nàng vào đây rất phù hợp, vừa tăng nhanh tu vi vừa tăng khả năng luyện dược. Sẵn tiện trông coi luôn việc nuôi trồng dược vật đảm bảo được chất lượng nguyên liệu.”
An Tinh Mỹ hoàn toàn bị hớp hồn, trước không nói tới linh khí trong trang viên tốt hơn, ngay cả tốc độ sinh trưởng của dược vật còn nhanh hơn. Nàng liền gieo xuống một số loại cây cỏ hái được gần đây, chỉ có vài gốc còn rễ mới trồng được.
Trong danh mục trồng trọt của Trần Lãm lập tức hiện lên mấy cái tên, hắn âm thầm hài lòng, nghiêm túc nói:
“Kinh doanh y phục chỉ là bước ban đầu, đến một lúc nào đó sẽ không còn bán được nhiều, nội tình của một thế lực quan trọng nhất là tài nguyên tu luyện. Với trang trại này chúng ta có thể bắt đầu xây dựng căn cơ cho Quỳnh Hoa Cung, có đan dược tốt không sợ quá trình thăng tiến tu vi trì trệ. Chúng ta có thể đem bán một phần đan dược dư ra để thu về linh thạch, lấy số linh thạch đó mua sắm những thứ cần thiết cho Quỳnh Hoa Cung phát triển và dược vật gốc. Như vậy liền có một vòng tuần hoàn khép kín không sợ hao hụt tài nguyên, chỉ có mạnh thêm mạnh.”