Trần Lãm nghe Thẩm Mộng Dao kể chuyện cũ mà thương xót, cảm thấy ngọc thể trong lòng ấm áp vô cùng. Lửa dục lại rực cháy, hắn không nhịn được lật nàng quỳ xuống vểnh cặp đào tiên cắm thẳng dương căn.
“A… đừng… ngươi với mới ra mà.” Thẩm Mộng Dao vùng vẫy.
Nhưng linh lực tiêu hao chưa hồi phục làm sao nàng chống cự được, chỉ còn nước cam chịu hắn đâm sau đến tận hoa tâm.
Xuân sắc triền miên, Thẩm Mông Dao lên đỉnh ba lần toàn thân rã rời. Trần Lãm ôm nàng hít từng hơi, ghi nhớ mùi vị của sư tỷ thân yêu vĩnh viễn.
Cả hai không nói một lời, yên lặng cảm nhận hơi thở cùng nhau, một khắc quý giá hơn vàng. Thật lâu sau, Trần Lãm cúi đầu hôn vào cổ Thẩm Mộng Dao nói thầm:
“Vất vả cho tỷ rồi.”
“A nhột, ngươi mau ra khỏi đây ta phải thay y phục.” Thẩm Mộng Dao rùng mình đẩy hắn ra, phất tay lấy một bộ y phục màu xanh lục nhạt nhưng liền bị hắn giựt lại.
Hắn cười nói:
“Từ nhỏ ta được sư tỷ chăm sóc, để ta mặc y phục cho cho sư tỷ lần này.”
Trần Lãm không để nàng động, hắn mặc từ cá yếm đến vạt áo đến đai lưng, động tác nhanh nhưng vô cùng cẩn thận.
Thẩm Mộng Dao không búi tóc kết hợp trang phục giản dị như một tiên nữ hạ phàm hóa thân thành một thôn nữ khiến hắn thất thần trong thoáng chốc.
“Còn đừng đó.” Thẩm Mộng Dao nhìn hắn tồng ngồng ngây ngẩn sẵng giọng.
Hắn giật mình, vội lấy ra một bộ quần áo mới mặc vào. Hắn không thấy nàng có ý đuổi đi nữa liền mặt dày ở lại. Thẩm Mộng Dao lúc này để ý thân hình hắn săn chắc hơn trước rất nhiều liền hỏi:
“Ngươi vài ngày trước đây vẫn là Trúc Cơ viên mãn, làm sao hiện tại sắp sửa đột phá Kim Đan trung kỳ? Ngươi đã gặp những chuyện gì rồi?
Trần Lãm không trả lời, hỏi ngược lại:
“Vậy sư tỷ đã khôi phục đến mức nào?”
“Xuất Khiếu sơ kỳ, ngươi lại có lượng hồn lực to lớn như vậy, ngươi thành hồn tu từ khi nào?” Thẩm Mộng Dao trả lời, nàng đang rất thắc mắc.
“Khi tỉnh lại ta phát hiện thân thể khôi phục hoàn toàn, liền đi ra ngoài khu vực lân cận đánh vài con yêu thú thì vô tình rớt vào một động phủ bí mật của một tiền bối. Hắn để lại một phần lực lượng giúp ta đề thăng tu vi, một chiến kỹ, một thanh đao với vài viên đan dược.”
Trần Lãm trả lời liền lấy ra Lãnh Nguyệt Bảo Đao cùng với sáu viên đan dược nhận được từ hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Hắn thật sự không muốn nói dối nhưng hệ thống và Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết không được phép tiết lộ nên hắn đành vẽ ra chuyện khác.
Bất quá Thẩm Mộng Dao tin là thật, suy ngẫm cũng hợp lý, nàng mừng cho hắn trong họa có phúc.
“Hồi Khí Đan và Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn phẩm chất rất cao, thanh đao Địa cấp kim sắc, không tệ.” Nàng gật đầu hài lòng hỏi tiếp:
“Chiến kỹ kia là gì ta muốn xem?”
Trần Lãm không hề giấu giếm liền trả lời:
“Nó là Liệt Không Trảm, chúng ta ngoài đi, ta sẽ thi triển cho sư tỷ xem.”
“Được.” Thẩm Mộng Dao đồng ý, nàng muốn xem hắn biến hóa đến trình độ nào. Tỷ đệ hai người liền tiến ra ngoài động phủ.
Nắm giữ Lãnh Nguyệt Bảo Đao trong tay, Trần Lãm động ý niệm chém mạnh.
“Liệt Không Trảm.”
Giữa Trần Lãm và Thẩm Mộng Dao bất ngờ một tia đao khí ánh bạc như trăng lưỡi liềm bắn về phía Thẩm Mộng Dao. Nàng nhướn mắt có chút bất ngờ, nhưng một tay thong dong đưa lên.
Ầm!
Đao khí oanh tạc trước khi tiếp xúc Thẩm Mộng Dao. Nàng gật đầu nói với hắn:
“Với chiến kỹ Địa cấp cực phẩm và thanh đao đó, ngươi có thể đánh bại Kim Đan hậu kỳ dễ dàng.”
Trần Lãm thầm cảm thán, sư tỷ vậy mà nhẹ nhàng như vậy, nếu khôi phục hoàn toàn không biết kinh khủng cỡ nào. Hắn tiếp tục tung ra những chiến kỹ nàng dạy cho hắn sau khi nâng lên một trình độ mới, hơn nữa còn giải thích tường tận thay đổi của Bạo Thủy Xung Ba. Thẩm Mộng Dao tấm tắc khen ngợi.
Hắn được đà tiến đến Thẩm Mộng Dao móc ra mấy viên yêu đan nói:
“Nè sư tỷ, yêu thú Kim Đan hậu kỳ ta đã giết được rồi.”
Thẩm Mộng Dao lần này thật sự ngạc nhiên, bất quá vẫn không thể hiện ra ngoài. Nàng liếc hắn:
“Tu sĩ khác với yêu thú, bọn chúng có pháp bảo có chiến kỹ mạnh, chưa kể đến đám thiên tài vượt cấp như cơm bữa và gia thế dựa vào, ngươi không được chủ quan.”
Hắn cười nói:
“Hắc hắc, cảm thấy đánh không được thì ta chạy chứ dây vào chúng làm gì, nhưng nói lại sư tỷ không cho ta mấy món gì mạnh mạnh làm vốn nha.”
Khóe môi Thẩm Mộng Dao cong nhẹ, nàng thật sự hết nói với tên sư đệ này. Nàng cảm thấy tâm tính khác đi so với trước, nhưng cũng không để tâm, nàng cảm thấy có lẽ hắn đã trưởng thành hơn, dáng vẻ chững chạc hơn tuy còn hơi trẻ con. Nàng lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho hắn. Hắn kiểm tra mà hết hồn.
Thẩm Mộng Giao trong lòng đắc ý, nàng giải thích:
“Bên trong là mười viên Hồi Thiên Đan thượng phẩm, mười viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn thượng phẩm, hai bùa dịch chuyển sơ cấp, một hồn kỹ Thiên cấp thượng phẩm Hấp Hồn Đại Pháp và một thân pháp kỹ Thiên cấp trung phẩm Mê Ảnh Tung Bộ.”
Nàng nói tiếp:
“Vốn dĩ khi đó ngươi chỉ mới Trúc Cơ, ta không muốn dục tốc bất đạt, như vậy sẽ gây hại cho ngươi, hiện tại ngươi thể hiện đến mức này ta liền giao cho ngươi.”
Trần Lãm cảm động, hắn hiểu dụng ý của Thẩm Mộng Dao, nàng quan sát hắn từ nhỏ làm sao không nắm rõ thực lực hắn thế nào. Nàng cho hắn một môn thân pháp vừa đúng bù đắp thiếu sót chiêu số.
Trần Lãm hít một hơi ôm chầm sư tỷ từ sau lưng nói nhỏ:
“Sư tỷ sao lại tốt với ta như vậy?”
Bị hắn tấn công bất ngờ, Thẩm Mộng Dao không tự nhiên nhưng vẫn trưng ra bộ mật dửng dưng, nàng hừ nhẹ:
“Ngươi biết vậy sao còn dám chuyện đại nghịch bất đạo đó?”
Trần Lãm giả vờ áy náy:
“Ta thật sự chỉ là trị thương cho sư tỷ, hơn nữa, sư tỷ thật sự rất đẹp, còn thơm nữa, sư tỷ chính là người đẹp nhất ta từng thấy.”
Thẩm Mộng Dao muốn thoát khỏi người hắn nhưng nghe hắn nịnh nọt như trong lòng bỗng dưng lại không cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại có chút ngọt ngào. Chợt một bàn tay ma quái bóp vào bầu sữa dập tan mọi suy nghĩ, nàng khẽ tay hắn cái chát, xoay người lại nói:
“Đừng có được nước làm rộn.”
Chân mày đanh lại bỗng giãn ra, ánh mắt lấp lóe, nàng nhìn về phía động phủ hô:
“Hồ ly kia từ đâu? Dễ thương quá.”
Thẩm Mộng Dao nháy mắt tiếp cận hồ ly bế nó lên vuốt ve. Trần Lãm bèn kể ra toàn bộ câu chuyện trong Hắc Sâm Lâm. Nàng gật đầu tiếp theo đánh giá hồ ly, lộ ra vẻ suy tư:
“Hồ ly này thuộc chủng tộc cụ thể nào ta cũng không xác định được. Nhưng nó cao cấp hơn Hồ tộc tại Đông Việt.”
Trần Lãm thoáng bất ngờ, không nghĩ ngay cả sư tỷ cũng không nhìn ra lai lịch của hồ ly này. Xem ra tương lai phải hảo hảo bồi dưỡng.
Hắn nào biết hồ ly nhỏ đang giận. Nàng vừa ra đặt chân ra ngoài hít thở khí trời thì phải chứng kiến cảnh tượng tình chàng ý thiếp. Cái gì mà sư tỷ sư đệ ở đây? Sư tỷ đệ mà ôm ấp thắm thiết như vậy?
“Hừ tên này xem hết của ta, sư tỷ hắn cũng không tha, thật tức chết ta.”
Hồ ly thầm nghĩ mà giận, bất quá nữ nhân Thẩm Mộng Dao này vô cùng lương thiện ôn nhu vuốt ve, nàng cũng lười để ý.
“Yêu tộc đạt đến Xuất Khiếu kỳ sẽ có thể hóa hình, khả năng hấp thụ linh khí tốt hơn, có hồ ly này sư đệ có thêm một đồng hành chiến đấu.” Thẩm Mộng Dao giải thích.
Trần Lãm lúc này mới nhớ đến một số chuyện, hắn hỏi nàng:
“Có một số thứ ta vẫn không hiểu. Vì sao sư tỷ lại nhận người không quen không biết như ta là sư đệ? Chúng ta thuộc môn phái nào sao? Đám người áo choàng đen năm xưa có lai lịch là gì, làm sao sư tỷ có thể đến đúng lúc như vậy?”
Hắn đặt ra rất nhiều nghi vấn, hắn hi vọng nàng giải thích cho hắn dù chỉ một chút. Nó như một hòn đá tảng luôn đè nặng trong đầu.
Nghe đến đây, Thẩm Mộng Dao nhìn hắn thật kỹ, nàng nghĩ hắn đã lớn, nàng không thể giấu mãi, nàng thở dài:
“Không phải ta muốn giấu ngươi, thực lực của ngươi vẫn còn quá yếu, biết nhiều sẽ không tốt, khi ngươi đạt đến Phân Thần kỳ, ta sẽ giải đáp mọi thứ cho ngươi. Ngươi chỉ cần biết rằng ta chưa bao giờ có ý hãm hại ngươi, ta lấy thiên đạo chứng giám thề rằng đời này kiếp này vĩnh viễn không phản bội ngươi.”
Thanh âm ôn nhu của Thẩm Mộng Dao chậm rãi đánh vào tai Trần Lãm. Hắn ngỡ ngàng, không phải vì yêu cầu khó khăn của nàng, mà là vì câu nói cuối cùng. Hắn từng đọc qua tiểu thuyết tu tiên, hắn hiểu rằng lời thế ấy có ý nghĩa như thế nào. Nếu làm trái sẽ bị thiên đạo trừng phạt, thân tử đạo tiêu.
Hắn ngập ngừng:
“Sư tỷ…”
Thẩm Mộng Dao hai tay nắm lấy bàn tay rắn rỏi của hắn ôn tồn nói:
“Hiện tại ngươi đã mười bảy tuổi. Thiên Việt Thư viện là nơi hội tụ thiên tài trẻ tuổi của Thiên Việt Đại lục. Nơi đó sẽ thúc đẩy ngươi phát triển rất tốt. Cứ mười năm tuyển sinh một lần, ba năm sau là lúc Thiên Việt Thư viện chính thức tuyển sinh. Ta đã giành được một danh ngạch cho ngươi, với năng lực của ngươi hiện tại và không ngừng cố gắng, ta tin ngươi sẽ trở thành học sinh Thiên Việt Thư viên. Ta không cần ngươi đạt hạng nhất, chỉ cần ngươi bình an.”
Một lệnh bài xuất hiện trong tay Trần Lãm, hắn liền thu vào. Hắn cảm thấy sư tỷ quan tâm lo lắng cho hắn rất nhiều.
Chợt Thẩm Mộng Dao trừng mắt về phương xa, nàng nghiêm giọng:
“Có vài khí tức Phân Thần kỳ từ xa đang hướng về đây, ngươi mau dùng bùa dịch chuyển đi đi.”
“Nhưng còn sư tỷ thì sao?” Trần Lãm giật thót.
“Ta có bùa dịch chuyển, ngươi đi rồi ta liền rời đi.” Nàng hối thúc.
Trần Lãm hít sâu một hơi nói:
“Được ta sẽ rời đi ngay nhưng trước khi đi ta muốn làm chuyện.”
Thẩm Mộng Dao trong lòng khẩn trương hỏi:
“Chuyện gì?”
“Ta muốn hôn tỷ một lần này.” Hắn trả lời, ánh mắt nhìn nàng thật sâu.
Thẩm Mộng Dao cảm thấy tim đập nhanh, nàng thở ra một hơi, mắt ngọc nhắm lại.
Trần Lãm hiểu nàng đồng ý liền ôm nàng vào lòng, đặt lên môi anh đào một nụ hôn. Môi lưỡi quấn lấy trao đổi hương tân ngọc dịch. Chỉ đơn thuần là một nụ hôn, hắn không làm bất cứ động tác nào khác, hắn muốn khắc ghi toàn bộ bóng hình này vào trong tâm trí, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Thẩm Mộng Dao cảm giác lòng như lửa đốt, cơ thể râm ran bắt đầu khó chịu không nhịn nổi liền đẩy nhẹ hắn ra để lại một sợi tơ nối giữa bờ môi hai người.
“Đi đi, ngươi thành công gia nhập Thiên Việt Thư viện ta sẽ có cách tìm ngươi.”
Trần Lãm không đáp, hắn bóp bùa dịch chuyển trong tay, thân ảnh biết mất tại chỗ.
Thẩm Mộng Dao cẩn thận cảm ứng khí tức của hắn hoàn toàn không còn mới thở ra một hơi. Nàng lặng lẽ đứng đó không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nàng sẽ rời đi.
Bên cạnh nàng xuất hiện một vòng xoáy không gian, bên trong có một người bước ra, chân dài thẳng tấp trắng nõn mang guốc đỏ tươi.
Một tiếng cười nữ nhân vang vọng:
“Khanh khách, xem ra ta lỡ tay phá hỏng khung cảnh lãng mạn của muội và tiểu tình nhân mất rồi.”
Chỉ thấy nữ nhân này toàn thân cung trang đỏ rực cắt khoét tại những bộ vị chết người, dáng vẻ lẳng lơ, môi đỏ như lửa, vai áo trẽ xuống lộ ra da thịt trắng ngần, eo con kiến chắn giữa bầu ngực phổng phao tràn đầy sức sống và vòng mông đẫy đà mị hoặc vô cùng, gương mặt lại mang một nét dâm mị chúng sinh.
Nàng và Thẩm Mộng Dao mang phong thái hoàn toàn trái ngược.
“Nhị tỷ đừng nói linh tinh, ta đối với không có bất kỳ tình ý nào.” Thẩm Mộng Dao bình tĩnh cất giọng.
Nữ nhân gọi là nhị tỷ vẫn không buông tha tiếp tục lấn tới:
“Tiểu Dao không có nhưng tiểu sư đệ đẹp trai kia thì có nha. Tuổi ăn tuổi lớn làm sao chống lại sự hấp dẫn của sư tỷ phong hoa tuyệt đại nhiều năm bên cạnh chứ. Ây da, sư đệ vừa thể hiện tình cảm liền bị sư tỷ lấy ta làm lá chắn đuổi đi, thật đáng thương mà.”
Trước bộ dạng giả vờ thương tiếc của nàng, Thẩm Mộng Dao khẽ gắt:
“Nhị tỷ hôm nay đến đây rốt cuộc có chuyện gì?”
Nhị tỷ ai oán liếc Thẩm Mộng Dao than thở:
“A… Ta nhớ Tiểu Dao đến thăm không được sao?”
“Mau nói chính sự.” Thẩm Mộng Dao thật sự giận rồi.
Nhị tỷ biết không thể đùa nữa, liền thu lại dáng vẻ bỡn cợt, nàng hỏi Thẩm Mộng Dao:
“Ngươi vậy lại tổn hại đến mức này, hắn đã trợ giúp ngươi hả?”
Thẩm Mộng Dao gật đầu đáp:
“Hồn lực của hắn rất kỳ lạ, trợ lực rất lớn nếu không muội cũng không hồi phục nhanh như vậy.”
Nhị tỷ nghe đến đây ngẫm nghĩ một lúc nói:
“Sư tôn muốn chúng ta trở về một lần.”