Bịch bịch!
Điệp Tử Nghiên tung cước vào khắp nơi trên người Ứng Kiệt, hắn bị dẫm đạp đến mặt mũi không còn nhận dạng. Từng cước này mang theo lửa giận nhẫn nhịn từ đầu đến giờ, chính xác là từ lúc hắn nổi tà dâm đối với nàng đến khi Trần Lãm bóp cái mông làm giọt nước tràn ly. Nàng hận không thể phát tiết ngay lúc đó, vì thế không ngừng dồn hết lực đạo trút lên người Ứng Kiệt.
Phốc!
Cái đầu heo Ứng Kiệt phun ra mấy ngụm máu rồi ngây chừ, mắt trợn trắng, hắn hoàn toàn chết đi, chết không nhắm mắt.
“Trời người làm cái gì vậy? Chết rồi sao ta sưu hồn?” Trần Lãm la toáng lên can ngăn không kịp, chỉ đành thi triển Hấp Hồn Đại Pháp hút linh hồn Ứng Kiệt.
Hắn muốn kiếm thêm thông tin về Vô Ngân thương hồi, nào ngờ tên Ứng Kiệt này không chịu nổi mấy cú đá của Điệp Tử Nghiên.
“Còn không phải do ngươi? Dâm tặc cố ý sàm sỡ ta.” Điệp Tử Nghiên gắt giọng trừng mắt.
Bàn tay vung lên nhấp nháy lôi quang, hiển nhiên vẫn chưa hết giận, muốn xả lên Trần Lãm.
Hắn muốn nhảy dựng lên, ban nãy chơi có hơi quá đà rồi, ai nghĩ cô nàng này là bà chằn lửa.
“Trấn Hồn Thuật.”
Khống chế linh hồn tung ra, lôi linh lực ngưng tụ trên tay Điệp Tử Nghiên liền tiêu tán. Nàng kinh ngạc phát hiện bản thân không thể cử động nhưng vẫn ra tiếng quát:
“Ngươi… ngươi làm gì ta?”
Tâm trí nảy lên một tia sợ hãi, nhất là khi Trần Lãm đã tiến sát lại đặt tay lên kiều đồn vuốt ve. Nhục nhã, sợ sệt phủ lấy suy nghĩ của nàng, lần thứ hai trong ngày bị hắn xâm phạm mà bản thân không thể chống lại được.
Bộp!
Trần Lãm vỗ nhẹ kiều đồn rung lên từng đợt sóng thịt, hắn liếc nàng cười nói:
“Trưởng lão ta không phải không có cách trị ngươi.”
Ngừng một chút hắn nhìn thẳng mặt Điệp Tử Nghiên ra vẻ xuýt xoa:
“Ta không thích nữ nhân hung dữ, nếu như ngươi được một nửa của Tinh Mỹ thì tốt biết mấy.”
Ầm!
Điệp Tử Nghiên muốn đáp trả thì một thanh kiếm bao phủ hỏa diễm từ đâu trong không trung ngàn trượng bay ra chém xuống mặt đất.
Hỏa kiếm như sao băng va đập, đem toàn bộ nền đất dưới chân trong phạm vi năm mươi trượng tan nát một mớ hỗn độn. Từ trung tâm hỏa kiếm kéo dài ra hai đầu là một vết nứt dài gần trăm trượng trên mặt đất.
Vừa may Trần Lãm nhanh nhẹn kéo nàng lướt ngang ra ngoài tránh thoát trong gang tấc một kiếm kinh thiên động địa vừa rồi. Hắn nhìn nơi vừa đứng khi nãy, kiếm khí ngưng thực vẫn còn lưu động chưa có tiêu tan hết.
Một nam tử trung niên từ xa bay vọt đến, sát khí nghi ngút toàn thân. Từ trong cặp mắt hắn như bắn ra hai ngọn lửa, thanh âm mênh mông cuồn cuộn:
“Hỗn trướng giết con ta, không diệt ngươi ta không làm người!”
“Ứng Thành Hỏa, phó hội trưởng Vô Ngân thương hội.” Điệp Tử Nghiên co rụt ánh mắt.
“Chạy không được, chia ra đánh hắn.” Trần Lãm quả quyết nhưng trong lòng cũng nóng lên.
Hắn có thể cảm nhận được áp lực của Ứng Thành Hỏa vừa đến, tỏa ra uy áp Xuất Khiếu sơ kỳ, không phải thứ Nguyên Anh viên mãn như Ứng Kiệt có thể so.
Ứng Thành Hỏa dùng thần thức tập trung gắt gao vào Trần Lãm, một cỗ ý niệm cường đại hướng về phía Trần Lãm đè ép tới. Hỏa kiếm trong tay chém ra, vô số kiếm khí đều đâm thẳng về phía Trần Lãm hội tụ thành một mảnh kiếm khí đỏ rực khủng bố.
“Mê Ảnh Tung Bộ.”
Tàn ảnh bị hỏa kiếm đâm xuyên tiêu thất trong không khí mà Trần Lãm đã xuất hiện sau lưng Ứng Thành Hỏa, U Minh Thường trờ tới sau gáy hắn.
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Hỏa cầu đỏ thẳm đốt nóng toàn bộ không khí xung quanh hướng tới cổ Ứng Thành Hỏa mà ánh mắt hắn hiện ra vẻ ghen ghét nồng đậm.
“Thân pháp quỷ dị, chiến kỹ Thiên cấp.” Thân người hắn xoay ngược tức khắc quát to:
“Địa Hỏa Kiếm Pháp – Trấn Hỏa.”
Hỏa diễm ngút trời theo thân kiếm chém xuống hỏa cầu nghe “ầm” lớn một tiếng liền tiêu tán. Trần Lãm bị bức ngược ra sau vài chục trượng, khí huyết lộ nhào muốn phun ra ngoài, hồn lực được thúc giục trấn áp xuống. Chênh lệch một đại cảnh giới vẫn là quá lớn.
Đáng ngạc nhiên ở chỗ hỏa cầu của Trần Lãm không tiêu hủy mà còn lại một phần khéo léo bám ngược vào thân kiếm. Nhưng không vì vậy mà Ứng Thành Hỏa dừng, hắn thuận thế chém tới người Trần Lãm vừa mất lực.
Keng!
Ba mươi mũi kim châm bất ngờ đánh vào thân kiếm làm nó chệch đi một bên, nhờ vậy mà Trần Lãm lại thoát được.
“Cái gì? Lửa này có thể cắn nuốt linh lực của ta.” Ứng Thành Hỏa thất kinh.
Hắn định bồi thêm một kiếm nhưng linh lực bị Phá Linh Huyết Diễm nuốt trọn không cách nào điều động, chỉ có thể tản đi dùng một lần bộc phát mới có thể đẩy nó ra ngoài được. Chỉ mất vài hơi thở nhưng đã đủ để thế công của Trần Lãm tiếp tục.
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
“Ngọc Lôi Châm Tụ.”
Hỏa cầu và kim châm mang theo sát khí hừng hực đã tới trước mặt Ứng Thành Hỏa. Hắn không chút mảy may lo lắng, bàn tay kết ấn điểm vào chuôi kiếm vung lên, một lực đẩy cực mạnh đưa hỏa kiếm xé gió lao về Trần Lãm.
“Địa Hỏa Kiếm Pháp – Kinh Hồng.”
Ứng Thành Hỏa quát một tiếng, chỉ thấy một tia sáng đỏ lóe lên, nhìn kỹ không phải ánh sáng mà là hắn quá nhanh như thuấn di đột ngột xuất hiện trước mặt Trần Lãm. Hai mắt Trần Lãm co rụt, dưới tác dụng của tả nhãn phải thừa nhận tốc độ của Ứng Thành Hỏa nhanh hơn nhiều, có thể thoát được truy kích của Ngọc Lôi Châm Tụ.
“Mê Ảnh Tung Bộ.”
Hỏa kiếm xuyên thủng Trần Lãm nhưng chỉ là tàn ảnh.
“Còn chậm lắm.” Ứng Thành Hỏa nhếch miệng.
Lại một bóng kiếm đỏ lóe lên đâm thẳng cổ họng Trần Lãm tại nơi hắn vừa xuất hiện, không có chỗ để tránh. Điệp Tử Nghiên hãi hùng “a” lên không kịp phản ứng. Hành Vân Lưu Thủy và Song Ảnh Hợp Phong đồng loạt thúc giục tận cùng, Trần Lãm lần nữa thoát đi.
Roẹt!
Tàn ảnh bị chém tan, Trần Lãm cầm thương đứng hơi xiêu vẹo, áo bào xám của hắn bị rạch một đường dài lộ ra Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp bên trong.
Trong lòng Trần Lãm cả kinh, với Hành Vân Lưu Thủy cùng Song Ảnh Hợp Phong đem đến cho hắn tốc độ hay công kích có thể nói vô địch trong Nguyên Anh kỳ nhưng so với Xuất Khiếu sơ kỳ vẫn còn kém một khoảng. Nhưng như vậy cũng đã quá biến thái trong mắt Điệp Tử Nghiên rồi.
Ứng Thành Hỏa lại động, hỏa kiếm lại giáp mặt Trần Lãm. Trần Lãm biết không thể tiếp tục né tránh, kích phát lực lượng thân thể, da thịt và nội tạng kêu “bực bực” bên trong, một quyền một thương đâm ra.
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
“Thất Thương Quyền.”
Ở bên này Điệp Tử Nghiên cũng không chỉ nhìn, đôi tay điểm nhấn trên không, lôi linh lực điên cuồng tụ lại.
“Hành Vân Đới Vũ.”
Sắc mặt nàng có chút nhợt nhạt, sử dụng chiến kỹ này tiêu hao nhiều linh lực so với trước. Từ bàn tay nàng phóng ra hàng loạt mũi kim châm với số lượng nhiều vô kể nhắm vào góc chết của Ứng Thành Hỏa.
Hắn nhớ lại cái chiến kỹ này có thể cắn nuốt linh lực, toàn thân bộc phát hết sức lực. Đột nhiên cảm giác sởn gai óc đánh tới đại não, liếc mắt nhìn đã thấy một rừng kim châm mang theo sát khí không ngừng kinh người lao tới.
Trong mắt hắn chợt lóe, cắn lưỡi phun ra ngụm máu dung nhập hỏa kiếm, lấy tinh huyết bản thân tăng cường uy lực kiếm khí. Dù biết sẽ tiêu hao cực lớn nhưng không thể không làm, lối thoát đã bị phong bế hoàn toàn.
“Địa Hỏa Kiếm Pháp – Hỏa Võng.”
Ứng Thành Hỏa quát to, quét hỏa kiếm thành hình bán nguyệt bao phủ cả người, hàng trăm đạo kiếm khí ngưng thực rực rỡ xuyên phá công kích của hai ngươi Trần Lãm.
Đùng đùng!
Thương, quyền, kiếm, kim châm va chạm kịch liệt. Thân thể Ứng Thanh Hòa bị chấn tê dại, một cỗ lực lượng hung bạo truyền qua cánh tay tràn vào kinh mạch và nội tạng phá hoại lung tung, hỏa diễm nóng bừng đốt cháy từng đoạn kinh mạch đến mức ngũ quan vặn vẹo đau đớn không tả xiết. Hỏa linh lực ngưng tụ trên thân kiếm ảm đạm đi hơn phân nửa trong nháy mắt.
Mà Trần Lãm cũng không có lành lặn, tay trái hắn gần như tan vỡ rách toát thành mảng lớn đầy máu me, xương cốt trong tay gãy thành bảy tám khối. Bởi vì xuất ra Thất Thương Quyền dùng chính tay không đối cứng với kiếm khí ngưng thực Xuất Khiếu kỳ mà xương thịt không chịu nổi.
Đối mặt với kiếm của Ứng Thành Hỏa, Trần Lãm ngay từ đầu đã ôm lòng giết địch một chết trọng thương, chỉ là thúc đẩy Hành Vân Lưu Thủy gia tăng tốc độ công kích chọi cứng.
Phốc phốc!
Hơn chục mũi kim châm xuyên lủng người khắp nơi Ứng Thành Hỏa chui tọt vào bên trong vô tình chồng lên những nơi đã bị Thất Thương Quyền đả thương, may mắn cho hắn các bộ vị yếu hại không bị trúng phải. Người hắn như túi máu bị lủng đủ chỗ, từng dòng máu tươi ào ạt tuôn ra.
“Bạo cho ta!”
Bàn tay đỏ thẳm máu tươi của Điệp Tử Nghiên nắm chặt, tất cả kim châm trong người Ứng Thành Hỏa đồng loạt nổ tung.
Bụp bụp bụp!
Những tiếng nổ trầm thấp của thịt tươi bạo tác nghe muốn rợn da đầu, Ứng Thành Hỏa thiếu chút nữa lâm vào mê man, kinh mạch khắp nơi vỡ nát, thống khổ còn hơn rút xương cắt tủy.
Điệp Tử Nghiên khụy xuống đất thở dốc, hai bàn tay nhuốm đầy máu, hai ba ngón tay ngọc ngà biến dạng còn đâu vẻ mềm mại ban đầu. Vừa nãy Hỏa Võng quét qua không có trọng thương nàng nhưng lực lượng của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ không phải thứ nàng có thể ngang nhiên ngạnh kháng, Hi Chiếu Đông Huy Y lại không phủ tới bàn tay nàng, nhất là nàng đang xuất ra chiêu Hành Vân Đới Vũ.
Hai mắt Ứng Thành Hỏa đỏ ngầu đầy dữ tợn, bị hai nhãi con Nguyên Anh kỳ đánh đến mức kinh mạch toan toác là sỉ nhục lớn nhất. Đặc biệt tên mặt sẹo kia chỉ mới Nguyên Anh sơ kỳ, pháp thể song tu nhất định là thiên tài nào đó mà hắn không nhận biết được. Nhất là thứ hỏa diễm kia cắn nuốt linh lực.
“Dị… dị hỏa… nhất định là nó.” Hắn nhớ ra hỏa diễm có tác dụng bất thường chính là dị hỏa.
Tu sĩ sở hữu dị hỏa hay Thiên Địa Dị Vật đều là thiên kiêu một phương, chẳng trách tiểu tử này lại có chiến kỹ Thiên cấp dám ngang nhiên đối cứng.
Như nghĩ tới điều gì, một ý nghĩ điên cuồng nảy ra trong đầu:
“Giỏi lắm, trẻ tuổi như vậy đã sở hữu dị hỏa, ta cho ngươi chết từ trong trứng nước.”
Cơ thể hắn đột nhiên nóng bừng, Điệp Tử Nghiên la hoảng:
“Không được, hắn muốn tự bạo.”
“Lão cẩu đánh không lại muốn tự bạo, ai cho phép ngươi?” Trần Lãm chống U Minh Thương quát lớn:
“Trấn Hồn Thuật.”
Cơ thể run rẩy kịch liệt của Ứng Thành Hỏa cấp tốc đình chỉ, rơi vào tĩnh lặng. Ánh mắt hắn chết lặng, mùi vị tử vong nồng đậm đánh thẳng tới. Điệp Tử Nghiên chớp thời cơ điểm ra mấy ngón tay, mà ánh mắt của nàng lóe lên dị sắc. Trên cổ tay Trần Lãm đã xuất hiện một cái nỏ, chỉ nhìn qua đã dấy lên sự bất an trong lòng.
Nỏ tiễn Hoàng cấp!
“Dừng cho ta!”
Một thanh âm đột ngột vang lên, một cỗ khí tức cường đại không kém Ứng Thành Hỏa ập đến. Đúng lúc này, hồn lực bị uy áp đó cắt đứt mà Ứng Thành Hỏa lấy lại khống chế cơ thể ngã nhào về một thanh niên lạ mặt xuất hiện.
Đây là một thanh niên mang trường bào trắng tinh, mày kiếm sắc bén, gương mặt chữ điền góc cạnh sáng sủa. Từ uy áp đã lộ ra tu vi của hắn là Xuất Khiếu sơ kỳ.
“Bạch Thanh Huy mau cứu ta, hai kẻ này muốn diệt Vô Ngân thương hội.” Ứng Thành Hỏa gào lên, lời vừa ra đã chụp mũ.
Bạch Thanh Huy âm trầm khóa chặt ánh mắt vào Trần Lãm, trong lúc đó tiếng gào của Ứng Thành Hỏa chưa dừng lại:
“Tiểu tử có dị hỏa, chỉ cần giết hắn tất cả cho ngươi.”
Dị hỏa?
Mí mắt Bạch Thanh Huy giật giật, lưỡi khẽ quét trên miệng lộ ra vẻ tham lam trầm giọng:
“Muốn diệt sản nghiệp của Bạch Kiếm Tông ta, ngươi có thể chết.”
Đột nhiên một lực lượng vô hình trấn hắn bất động, không có uy áp nào nhưng từ trong linh hồn như gặp phải một thứ gì đó chèn ép cho không nhúc nhích nổi.
Ứng Thành Hỏa muốn tè ra quần, hắn thấy trên cổ tay Trần Lãm lóe lên ánh sáng chói lóa.
Một cảnh tượng chói mắt diễn ra, một tia sáng phá không chưa tới một chớp mắt, không gian xung quanh nơi nó đi gợn lên vài đợt sóng như ảo giác.
“Không!”
Đó là ý niệm cuối cùng của Ứng Thành Hỏa. Trước uy lực kinh hoàng của nó, cổ họng bế tắc hoàn toàn, không biết từ nào dưới chân đã ướt một vũng nước.
Không một tiếng động hủy diệt chỉ nghe “viu” một tiếng liền “phụt”. Tia sáng quét qua người Ứng Thành Hỏa đến khi ánh sáng tiêu tan, thân thể chỉ còn một nửa từ bụng trở xuống mà ngay phía trên là lớp thịt cháy đen khét lẹt.
Phốc!
Trần Lãm ngã quỵ, quỳ xuống đất, U Minh Thương cũng rời tay. Hắn tiêu hao gần như cạn sạch linh lực chỉ còn một thành, hồn lực khống chế hai tu sĩ Xuất Khiếu kỳ một lúc quá tải khiến đầu óc nhức nhói kinh khủng như búa tạ ngàn cân nện vào.
“Ngươi dám giết hắn.” Bạch Thanh Huy lấy lại khống chế cơ thể, cả người sục sôi sát ý, triệt để phẫn nộ.
Bất lực nhìn người của mình bị giết, lại còn bị giết bởi một tên Nguyên Anh kỳ khiến hắn không khỏi điên cuồng.
Vù!
Như lôi đình giáng thế, thân ảnh thoắt biến đã tới trước mặt Trần Lãm suy nhược cực điểm.
Bạch Thanh Huy chĩa mũi kiếm vào đầu Trần Lãm sắp sửa lấy mạng hắn thì đột nhiên từ mi tâm của Trần Lãm gợn lên mấy làn sóng không gian, từ trong thò ra một bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh.