Bạch Thanh Huy và An Tinh Mỹ đồng thời ngừng lại giữa không trung, ngưng trọng ánh mắt đánh giá đối phương, trong mắt ai nấy đều lóe lên dị sắc không tưởng.
An Tinh Mỹ tiếc nuối nếu nàng có thêm thời gian ít nhất một tháng chắc chắn sẽ đánh bại Bạch Thanh Huy trong một chiêu vừa rồi, nhưng nơi tu tiên này làm gì cho thời gian, gặp chuyện đối chiêu không lại gần như kề cận sinh tử.
Nàng lần đầu luyện công pháp Huyền cấp nhưng hiểu rõ sự chênh lệch giữa Hoàng cấp và Huyền cấp như thế nào, phải nói rất may mắn khi sở hữu. Vì vậy mà Trần Lãm kéo vào trận chiến bất ngờ này nàng không có ý trách cứ hắn. Nàng hiểu rõ tình thế phát sinh cỡ nào. Xác Hắc Sí Diên, Ứng Thành Hỏa và khung cảnh hoang tàn nơi này chứng tỏ có một trận chiến tranh đoạt xảy ra trước đó.
Chỉ là nàng không hiểu tại sao đệ tử chân truyền Bạch Kiếm Tông lại xuất hiện tại đây, không thể nào là vô tình.
Đổi lại Bạch Thanh Huy đã không còn phô ra vẻ mặt khinh thường, nhưng ý niệm tham làm thèm thuồng An Tinh Mỹ vẫn như cũ hiện rõ trong ánh mắt hắn.
“Ngươi có đan dược ta cũng có, ta không tin ngươi có thể liên tục xuất ra thứ chiến kỹ kia.” Hắn nuốt mấy viên đan dược khôi phục linh lực.
Trong khi An Tinh Mỹ cũng hồi phục linh lực thì khí thế toàn thân Bạch Thanh Huy lại lần nữa bùng nổ. Trong khoảnh khắc đó, thân thể hắn gần như một thanh kiếm, kiếm khí chực trào tùy ý mà xuất ra, trông lợi hại vô cùng.
“Nhất Kiếm Liệt Địa.” Thanh âm quát to chấn rung màn nhĩ nhức nhói.
Một kiếm xuất chỉ thấy kiếm không thấy người, kinh khủng như tên gọi đâm tới, đất đai phía dưới mấy trăm trượng bị cày nát thành một đường dài nặng nề.
Một kiếm này là một đòn mạnh nhất của Bạch Thanh Huy, với lĩnh ngộ đối với kiếm đến mức nhân kiếm tương sinh, hắn thi triển ra chiến kỹ trấn phái của của Bạch Kiếm Tông, một chiến kỹ chỉ dành cho thiên tài cao cấp nhất như đệ tử chân truyền.
Với tu vi và lĩnh ngộ hiện giờ của hắn chỉ là miễn cưỡng thi triển phân nửa sức mạnh của một chiêu này, vốn định để dành nhưng tinh thế phải bắt buộc. Vận dụng Bạch Diệt Kiếm tiêu hao không ít linh lực nên phải đánh nhanh thắng nhanh, dùng chiêu mạnh nhất với vũ khí mạnh nhất trực tiếp giết chết đối thủ.
Xoẹt xoẹt!
Kiếm khí xé hư không, tiếng khí kình sắc bén gào rít vang vọng không gian.
Đối mặt một kiếm mang theo uy thế mạnh chưa từng có của Bạch Thanh Huy, An Tinh Mỹ tập trung ánh mắt vô cùng kiên định. Thời gian đối với nàng trong thoáng chốc chậm lại, hai tay nàng giữ chặt trường kiếm, miệng lẩm bẩm khẩu quyết, tâm thần như chìm vào trong thân kiếm, không gian trước mắt chỉ còn mỗi thanh kiếm khủng bố điên cuồng lao tới.
“Bất Diệt Bất Tuyệt.” Đôi môi tái nhợt thốt ra.
Linh lực toàn thân gần như rút cạn dung nhập vào trường kiếm chỉ còn lại một chút ít ỏi đủ để An Tinh Mỹ ngự không, đôi mắt nàng sáng lên màu xanh lam tươi đẹp.
Theo một tiếng thét dài, trường kiếm nâng cao bổ mạnh.
Hai luồng kiếm khí ngưng thực cực điểm gào thét va chạm cùng một chỗ. Một màn sáng quắt chói mắt tỏa ra kèm theo tiếng “đùng” kinh khủng. Không gian nơi đó lắc lư dữ dội mơ hồ xuất vết nứt, toàn bộ bình địa dưới chân cả hai người lần nữa bị nghiền ép thành bột mịn để lại cái lỗ sâu rộng mấy trăm trượng.
Điệp Tử Nghiên kịp thời nắm áo Trần Lãm lôi hắn ra khỏi phạm vị ảnh hưởng.
Có người bị ép ra khỏi nơi chấn động kịch liệt, An Tinh Mỹ như diều đứt dây tơi tả vô lực rớt xuống, y phục rách tươm lộ ra da thịt lở loét đầy máu.
Từ trong màn sáng, một thanh kiếm lạnh lẽo hầu như không mảy may sa sút lực đạo lao ra nhắm bầu ngực đỏ thẳm.
Chứng kiến một kiếm, trái tim An Tinh Mỹ như khô thắt lại.
“Ta phải chết sao?” Đôi môi trắng bạch thều thào, anh mắt nàng vô thức hướng về Trần Lãm như nhìn lần cuối cùng.
Chuyện chưa thành, lời hứa hẹn còn chưa được thực hiện.
Đột nhiên mí mắt nàng nhướng lên.
Người đâu?
Thắc mắc vừa nảy sinh thì áp lực tử vong đột ngột suy giảm, thân thể Bạch Thanh Huy bất động trên không, nét mặt hắn hãi hùng khiếp vía tột độ. Sau lưng là một mũi thương đen nhọn hoắc tràn trề sát khí ngập trời đâm thẳng vào tim hắn.
“Không! Ngươi không được giết ta, ta…”
Bạch Thanh Huy gắt gao kêu gào, hắn còn chưa nói hết câu thì mũi thương lạnh toát đã xuyên tim, nửa người trên nát thành đám máu tanh.
“Tha cho ta… ta lập tức cút khỏi đây lấy linh hồn thề với thiên địa…” Một hư ảnh nhỏ như con nít có khuôn mặt giống y như đúc Bạch Thanh Huy thoát ra kêu gào van xin thảm thiết.
“A…” Thanh âm thảm thiết xuyên thấu trời xanh nín bặt khi mũi thương lần nữa cắt nguyên anh Bạch Thanh Huy làm đôi.
Đệ tử chân truyền tông môn tứ tinh cứ như vậy ngã xuống.
An Tinh Mỹ bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Trần Lãm chăm chăm về mình, nhất thời cảm thấy hồn bay phách lạc. Một ngụm máu không kiểm soát được trào ra khỏi khóe miệng. Ánh mắt nàng trở nàng mờ mịt, trống rỗng, đờ đẫn nhưng khóe môi khô rang khẽ cong lên.
Chợt nàng cảm nhận mình rơi xuống một nơi mềm mại, phát hiện bản thân mình còn chưa chạm đất thì giọng nói Điệp Tử Nghiên đã rơi vào tai:
“Cung chủ, đã qua rồi, Bạch Thanh Huy đã chết.”
Trong khoảnh khắc An Tinh Mỹ rơi xuống, Điệp Tử Nghiên như chết lặng, nàng tưởng rằng đã xong rồi khi thấy một kiếm phô thiên cái địa đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chưa đến ba hơi thở đã khiến một thiên tài ngã xuống làm cho nàng luống cuống không phản ứng kịp.
Hốc mắt dần dần ướt, không nghĩ tới có một ngày mình gần như mất đi người cung chủ đáng kính này.
Ầm!
U Minh Thương rơi nặng nề xuống đất, Trần Lãm hớt hãi nâng khuôn mặt An Tinh Mỹ lên, mở cái miệng nhợt nhạt nhét vào mấy viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn.
Không chậm một giây, hắn làm một chuyện khiến Điệp Tử Nghiên nghẹn ngào phải há miệng thành chữ o.
Trần Lãm đột ngột khóa chặt môi An Tinh Mỹ bằng chính môi hắn, một luồng thủy linh lực dồi dào và một luồng sinh khí tươi mát tràn thẳng vào miệng nàng lan tỏa khắp mọi nơi trong cơ thể.
Những vết lở loét bên ngoài có dấu hiệu lành lại thành sẹo. Máu vừa ngừng chảy thì Trần Lãm ngã quỵ xuống đất, cảm thấy sức lực toàn thân vừa khôi phục đã cạn sạch, đứng còn không nổi. Tứ tinh vận chuyển kịch liệt cũng không bù đắp nổi linh lực hao hụt.
Những thay đổi trên cơ thể An Tinh Mỹ không thoát khỏi cặp mắt của Điệp Tử Nghiên. Những ý nghĩ không tốt vừa nảy sinh lập tức xóa tan. Ra là hắn trị thương cho cung chủ, chắc là do liên kết gì gì đó.
Nàng vất vả đỡ Trần Lãm và An Tinh Mỹ ngồi dậy, hít phải mùi hương nam nhân cận bên mà khuôn mặt đỏ lên một chút, nhưng lập tức đanh lại bởi từ xa đang có một vật thể đang hướng tới
Vù vù!
Âm thanh gió rít đến từ một chiếc thuyền phi hành. Đôi mắt nhắm hờ của An Tinh Mỹ khẽ mở ra, nàng nói nhỏ:
“Không phải địch, là người của Tinh Ngấn thương hội.”
An Tinh Mỹ nói như vậy bởi vì nàng đã từng gặp qua chiếc thuyền này hay nói rõ hơn chính là người đang đứng trên thuyền, đó là một nữ nhân mang áo bào xám rộng thùng thình, đầu đội mũ xám rộng vành che giấu thân hình uyển chuyển nhưng không che được mái tóc đỏ như máu bồng bềnh bay phấp phới dài đến thắt lưng.
Tất cả biểu cảm đều được che đậy sau lớp mạn che mặt đen nhưng từ ánh mắt lại toát ra vẻ anh khí bừng bừng quan sát diễn biến chiến đấu vừa qua..
“Tịch Nhan!” An Tinh Mỹ nhỏ giọng, miệng lưỡi khô khốc đã vơi bớt phần nào.
Nữ nhân tóc đỏ gọi là Tịch Nhan thu lại dáng vẻ hứng thú, bàn tay run run nắm lấy ngọc thủ của An Tinh Mỹ. Vết sẹo chi chít vẫn còn đó, khuôn mặt tuyệt mỹ nào còn đâu. Không ngờ thảm tới mức này.
“Trở về trước rồi nói.” Tịch Nhan nghiêm túc đánh giá tình hình xung quanh, ném cho ba người mỗi người một viên đan dược.
“Đợi ta một chút.”
Trần Lãm phất tay, bay tới thu lại xác Hắc Sí Diên và nhẫn trữ vật của Bạch Thanh Huy và Ứng Thành Hỏa. Đồng thời dùng hỏa diễm thiêu trụi xác hai tên này thành tro tàn, cẩn thận xuất ra thủy linh lực xóa sạch dấu vết.
Lúc này hắn mới lên thuyền sau cùng.
…
Tại phía tây Vũ Lăng Thành, dân chúng sinh hoạt náo nhiệt.
Đột nhiên có người chỉ về trời cao reo lên:
“A! Pháp bảo phi hành của ai vậy?”
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía bầu trời. Trên không trung là một chiếc thuyền lớn bằng cái nhà chậm rãi lướt qua hạ xuống một khuôn viên phủ đệ cao sang.
“Hình như là hướng về Tinh Ngấn thương hội. Không lẽ có đại nhân vật đến.”
Vô số lời bàn tán xì xào phát ra, đối với một trong hai thương hội lớn nhất Vũ Lăng Thành không dám tùy tiện dò xét.
Tịch Nhan điều chiếc thuyền với tốc độ nhanh nhất bay về Vũ Lăng Thành, nàng còn chủ động đưa thuyền tiến vào thành từ hướng Tây để đánh lạc hướng những ánh mắt trong tối nhắm tới, bởi nàng nhìn ra thân phân của những kẻ đã chết.
Trong đại phủ lúc này chỉ có bốn người, Ứng Tâm đột ngột bị ném ra trên khoang thuyền. Trần Lãm điểm một tia hồn lực khiến nàng khôi phục thanh tỉnh.
Ánh mắt nàng quét tới bốn người lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ tột cùng. Khung cảnh thay đổi, thiếu gia đâu mất, lại còn có hai nữ nhân Xuất Khiếu kỳ. Nàng nhanh chóng nhận ra An Tinh Mỹ. Nhưng còn nữ nhân che mặt kia là ai lại có tu vi Xuất Khiếu trung kỳ?
“Xin… xin tha cho ta một mạng… ta có thể làm bất cứ điều gì.” Ứng Tâm khóc lóc thảm thiết quỳ lại dập đầu đến xuất huyết.
Trần Lãm âm trầm nhìn sâu vào ánh mắt nàng khiến tâm thần như bị lực lượng vô hình nào đó trấn áp, nhất thời hít thở không thông, cuối cùng lạnh lùng nói:
“Giao linh hồn bản nguyên ra đây.”
“Đây đây đại nhân.” Ứng Tâm như chó ngoan gật đầu tắp lự giao ra một luồng linh hồn lợn cợn trôi nổi trên lòng bàn tay.
Nàng đối với cái chết thế này mà nói thật sự không cam lòng, bị Trần Lãm nắm giữ sinh mạng trong tay tùy tiện một ý niệm có thể giết nàng ngay nhưng ít ra vẫn có thể sống tiếp tu luyện.
Trần Lãm không do dự thu lấy linh hồn bản nguyên của Ứng Tâm, gật đầu hài lòng nói:
“Nội tình Vô Ngân thương hội như thế nào? Nói ra hết bằng không chết!”
Ứng Tâm không ngần ngại khai hết tất cả những gì nàng biết về Vô Ngân thương hội. Lúc này chắc chắn đã phản bội Vô Ngân thương hội nhưng nàng không còn cách nào khác, tất cả chỉ vì sinh mạng.
Nàng vốn có tên là Huyền Tâm bị bắt giữ thành nô lệ, sau đem ra bán đấu giá, Ứng Kiệt lúc đó cũng tham gia đấu giá đánh chủ ý lên nhan sắc mà bỏ ra cái giá không thấp mua nàng về làm nha hoàn ấm giường.
Sau những lần bị Ứng Kiệt dày vò dùng loại song tu thải âm bổ dương mà tu vi sụt giảm, nàng không muốn chết nên cắn răng vứt bỏ tất cả hầu hạ hắn đến cùng thầm hi vọng được hắn chú ý mà lưu tình, bởi những nha hoàn trước đó tất cả đều bị hắn chơi chết.
Cuối cùng cũng vì dung nhan hợp mắt mà Ứng Kiệt quyết định lưu nàng lại bồi dưỡng. Vì thải âm bổ dương mà tu vi trì trệ đến hiện tại mới đột phá được Nguyên Anh hậu kỳ. Tuổi của nàng so với Ứng Kiệt còn lớn hơn, đã 202 tuổi. Tuy nhiên nàng không còn là nha hoàn mà thăng lên làm tùy tùng thân cận của Ứng Kiệt giống như Ứng Lục, chấp hành mọi mệnh lệnh của hắn.
Ứng Kiệt trầm luân trong nữ sắc nhưng nhờ có Ứng gia bồi dưỡng mà tiến đến Nguyên Anh viên mãn.
Nói về Ứng gia, gia chủ Ứng gia Ứng Thành Nhân là hội trưởng còn Ứng Thành Hỏa là phó hội trưởng Vô Ngân thương hội, nhưng Ứng giá chỉ đảm nhiệm quản lý phân bộ tại Vũ Lăng Thành. Còn gia tộc chưởng khống thật sự Vô Ngân thương hội lại đến từ một nơi khác là Kim Quang Thành, tổng bộ của Vô Ngân thương hội.
Tuy nhiên, vẫn có người của tổng bộ trấn thủ tại Vũ Lăng Thành nhầm phòng hờ bất trắc xảy ra. Cụ thể là ai thì Ứng Tâm chỉ nắm có nhiêu đó, những chuyện cơ mật hơn chỉ có Ứng Kiệt biết.
Đến đây Trần Lãm liếc mắt nhìn Điệp Tử Nghiên lòng hậm hực. Không phải ngươi thì ta đã tra thêm thông tin.
Bắt gặp anh mắt của hắn, Điệp Tử Nghiên áy náy thầm trách bản thân lúc đó ra chân quá mức, cũng chỉ vì hắn chứ ai nữa, ngang nhiên sờ mó.
Ngoài thông tin về Vô Ngân thương hội ra, có một chuyện khác dính dáng tới Quỳnh Hoa Cung làm cho An Tinh Mỹ phải lộ ra sát ý trong đôi mắt.
Cách đây khoảng bốn tháng, Lê Nhã Nhu đã tới dược điếm của Vô Ngân thương hội mua dược vật. Chính Ứng Tâm là người đã đổi Thủy Dạ Lan Hoa thành Âm Lam Lan Hoa bán cho Lê Nhã Nhu, đây chính là chủ ý của Ứng Kiệt. Hơn nữa hắn còn khuyến mãi cho giảm một thành chi phí nên Lê Nhã Nhu hoàn toàn cắn câu.
Ứng Tâm không rõ dụng ý của Ứng Kiệt là gì, ngay cả phân biệt hai loại hoa này cũng không nhìn ra điểm khác biệt, nàng nghĩ hắn nổi sắc tâm muốn thu lấy vị đệ tử Quỳnh Hoa Cùng này.
Chỉ có An Tinh Mỹ là rõ nhất, xung đột với Vô Ngân thương hội không phải không có, từ xưa trong một số lần đấu giá hoặc mua vật phẩm đã từng tranh chấp giá cả với nhau. Ứng Kiệt ra chiêu này khiến nàng không thể lường trước được, có trách chỉ có thể trách tầm mắt thấp kém không nhìn ra điểm khác biệt.
Quan trọng là động cơ nào để Ứng Kiệt làm ra hành động như vậy? Trải qua những lần đối thoại với Trần Lãm về việc phát triển Quỳnh Hoa Cung, nàng ngấm ngầm thấy được đây là một âm mưu đã được suy tính cẩn trọng. Xui xẻo cho bọn hắn là sự xuất hiện của Trần Lãm.
…
Tại Trung Thiên Sâm Lâm cách nơi diễn ra trận chiến khốc liệt khoảng một ngàn năm trăm dặm có một nam tử dáng vẻ hơn ba mươi, trên mặt loáng thoáng vài nếp nhăn, bên ngoài mặc áo bào trắng toàn thân có phần tương tự như Bạch Thanh Huy đang ẩn nấp trong tán cây rậm rạp.
Phành phạch!
Một con quạ đen đậu xuống chìm vào người hắn biến mất, đôi mắt hắn mở ra hằn lên từng tia máu.
“Quỳnh Hoa Cung!” Tiếng gằn nặng nề run rẩy, hắn thật sự phẫn nộ.
“Đánh rất đẹp.” Một giọng nói âm trầm khản đặc vang lên bên tai hắn.
“Đẹp cái con khỉ… hả?” Trung niên áo bào trắng quát to chợt nhận ra điều gì đó không đúng.
Cổ họng chợt ngọt, ngay tại vị trí trái tim đã có một bàn tay như u linh đâm xuyên. Toàn thân hắn không nhúc nhích, ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có. Cả người hắn đổ ập xuống đất, chết cũng không biết vì sao chết một cách như vậy.
Bóng người đen như u tối xuất hiện bên cạnh nam trung niên nhưng hắn không hay biết, toàn thân người này bao phủ bởi một áo choàng đen rộng không hề thấy rõ mặt mũi, ngay cả giọng nói cũng không nhận dạng được nam hay nữ.
“Không nên đánh chủ ý vào con mồi của ta.” Thanh âm khàn khàn lạnh lùng lại vang lên.
Thân ảnh như u linh sau đó mất hút như chưa từng tồn tại, để lại cái xác nam trung niên trơ trọi giữa rừng.