Trên bờ Tuyệt Mỹ Hồ, An Tinh Mỹ lười biếng nằm trên cánh Trần Lãm vẽ những đồ hình trên khuôn ngực săn chắn của hắn, chỉ có nàng biết được hắn là thể tu, không chỉ là thể tu mà là tam tu đồng nhất. Tay chân chắc nịch từng múi thịt, nhấn vào đàn hồi rất tốt, hắn không có bộ dáng thư sinh nhưng so ra tốt hơn mấy nam nhân tuấn tú hào hoa nàng từng gặp.
Nàng không kìm chế cảm xúc của bản thân nữa, đối với những gì nam nhân này làm ở tuổi này làm gì có ai thực hiện được. Trái tim nàng không có khắc khe, chẳng qua nàng một lòng hướng về xây dựng Quỳnh Hoa Cung, nay đã bỏ xuống được nhiều thứ mà cởi mở hơn. Đối với những hành động tiếp xúc ngày càng thân mật, nàng quyết định thả lỏng tâm tư, tự do tiếp nhận hắn, tới đâu thì tới. Dù sau không có thoát được hệ thống Nhân duyên tiền định, có lẽ đây cũng là cơ hội cho nàng. Ở phương diện xấu hổ sau khi nơi tư mật được giải phóng, nàng thật không muốn quay trở lại những ngày trước kia.
Nhìn gương mặt nam nhân hiển lộ một ít góc cạnh không hợp với độ tuổi lại thấy hắn rất đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, cái gì cũng đẹp. Thảo nào tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
“Nàng không phản kháng như trước nữa.” Thanh âm thì thầm của Trần Lãm vang bên tai.
“Đời này ta xác định ở cùng một chỗ với ngươi rồi nên chuẩn bị trước thì tốt hơn.” An Tinh Mỹ ngân nga vẽ hoa trên ngực hắn trả lời.
“Khẩu pháp nàng tốt hơn ta nghĩ, không ngờ điêu luyện như vậy.” Trần Lãm vừa nói vừa mò tới bờ eo uyển chuyển bóp nhẹ.
Bộ váy bị tuột lên giữa người nhưng hắn không có cởi ra, để chút vải trên người tô điểm cho hai hạt đậu đỏ xinh xắn ở trên càng hấp dẫn hơn. Dạ thịt trơn nhẵn, mềm mại và mát lạnh ngay khi chạm vào, cảm giác thoải mái diệu kỳ. Nữ nhân hệ thủy có khác.
“Ta nào có phải thiếu nữ mới trả sự đời, chuyện nam nữ trong sách đương nhiên có tìm hiểu.” An Tinh Mỹ hứ một tiếng, đôi môi chu ra đáng yêu vô cùng.
Trần Lãm cười cười không nói, mê mẩn hưởng thụ làn da như nước của giai nhân. Trong vô thức hắn nhớ đến sư tỷ Thẩm Mộng Dao, nàng cũng là tu sĩ hệ thủy, da dẻ như làm từ nước. Cả hai có tính khí khá giống nhau, đều nhu thuận, hiền thục và điềm tĩnh. Khác một chút, An Tinh Mỹ có phần quyết liệt hơn, nhưng không quan trọng vì đều là mẫu người hắn yêu thích.
“Ngươi nhớ các nàng sao?” An Tinh Mỹ phát hiện ánh mắt thẫn thờ trong thoáng chốc liền hỏi.
Nàng chưa bao giờ quên những gì hắn đã kể, nàng nhớ tới Liên Nguyệt còn đang hôn mê trên Tuyết Liên Sơn. Đó là nữ nhân có khí chất cao ngất ngưỡng nàng từng gặp, dù Liên Nguyệt trong tình trạng như vậy nhưng nàng vẫn phải chịu lép vế.
Vô tình nghĩ đến chuyện hắn có nhiều nữ nhân, An Tinh Mỹ với tay ngọc chụp lấy côn thịt nửa cứng nửa mềm nắm chặt làm Trần Lãm giật thót.
“Hừ, ngươi ở đây có gì thì ta làm cho ngươi, cấm ngươi đụng đến mấy đệ tử của ta.” Ánh mắt hình viên đạn tóe lửa lườm gắt gao, giọng điệu gầm gừ như sư tử mẹ:
“Ngươi không nghe ta cắt cho khỏi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Trần Lãm nghe lạnh sống lưng nuốt nước miếng định nói thì hai cái bảng hiện ra trước mắt mỗi người.
Nhiệm vụ tinh anh: Song tu thái cực.
Điều kiện hoàn thành: Tích lũy thời gian phu thê song tu theo đồ hình thái cực đủ 49 lần.
Phần thưởng: Kích hoạt tính năng Dịch chuyển.
“Song tu theo đồ hình thái cực là sao?” An Tinh Mỹ mở to mắt.
“Là kiểu sáu chín.” Trần Lãm nghiêng đầu cười vuốt nhẹ gò má An Tinh Mỹ, ở khoảng cách rất gần có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên làn da mịn màng như phấn.
“Sáu chín?” Nàng vẫn không hiểu.
Trần Lãm hôn má nàng một cái trích xuất thủy linh lực xanh biếc vẽ ra hình tròn âm dương thái cực xong chỉ vào nói:
“Trong âm có dương, trong dương có âm, âm tối dương sáng, hai chấm là Thiếu Âm và Thiếu Dương đối nghịch. Đồ hình này tương ứng với tư thế nào nàng đã nhìn ra chưa?”
“Chẳng phải là ta ngậm của ngươi còn ngươi…” Nói tơi đây An Tinh Mỹ nín bặt, gương mặt trở nên đỏ như trước. Nghĩ tới diễn cảnh sẽ xảy ra trong khi mông tròn đang bị vuốt ve khiến nàng mắc cỡ không chịu được.
“Phải đó, nào chúng ta làm nhiệm vụ.” Trần Lãm cười khà khà xoay xuống dưới.
“Khoan… khoan đã.” An Tinh Mỹ lắp bắp kéo tay giữ lại:
“Ngươi… chậm thôi ta còn mệt.”
Trần Lãm cười khà khà lật người nàng xuống, kiều đồn trắng như tuyết úp lên mặt hắn. Chiếc quần lót chỉ độc nhất một sợi dây bị kéo phăng, một mảng thịt đỏ hỏn lồ lộ ra trước mắt Trần Lãm. Mùi hương xử nử tỏa ra bị hắn vênh mũi hít mạnh.
“Tiểu huyệt của cung chủ thật đẹp, lại rất thơm.” Trần Lãm lên tiếng phả hơi thở vào giữa hai chân dang rộng.
Nội tâm An Tinh Mỹ lúc này xấu hổ vô cùng, được hắn khen mà mặt đỏ tía tai, muốn tìm cái lỗ chui xuống.
“Ư…” Nàng kìm nén tiếng rên khi cái lưỡi của hắn bắt đầu liếm vào hai bờ môi nở rộ.
Nàng không hiểu tại sao nơi đó bình thường khép chặt sao lại xòe ra như mời gọi như vậy. Bụng dưới căng lên, tiểu huyệt không nhịn được mà co rút một cái. Nàng thật sự hứng tình. Côn thịt vô tình đập vào mặt nàng, lại vô tình chui tọt vào cái miệng xinh mà bỗng chốc đỏ bừng trướng to vững chắc như ngọc trụ điêu khắc. Một ý nghĩ dâm đãng khỏa lấp tâm trí nàng, muốn ngậm thứ này.
Côn thịt từ khi đưa vào trong miệng liền. Nàng đỡ nhẹ côn thịt, miệng nhỏ ngậm chặt tưới nước bọt tràn lan, chậm rãi ấn xuống hút ra theo nhịp chín cạn một sâu tăng tốc đột ngột, rất nhanh đã ép côn thịt rỉ ra mấy giọt nước.
Trần Lãm cảm giác nàng không đơn giản là xem qua sách vở, ngay cả Chung Uyển Đình vào những lần cọ xát ban đầu cũng không “nghệ” bằng.
An Tinh Mỹ như đã trải qua rèn luyện lâu năm, Trần Lãm banh hai thớ thịt ngay cửa dâm huyệt còn thấy rõ màng trinh chỉ có nghĩ tới khả năng nàng là dâm nữ trời sinh. Miệng của nàng trơn trợt ẩm ướt bó chặt như những hang động hắn từng khai phá, đôi tay mềm mại xoa nắn phối hợp với đầu lưỡi xoáy thành vòng tại đầu côn thịt làm hắn dục tiên dục tử. Kỹ thuật này xứng đáng đứng đầu nữ nhân của hắn.
Kỹ xảo mê người, hạ thân Trần Lãm tê rần, hắn phải ngăn nàng lại, tí nữa thì bắn mất. Cái lưỡi thô ráp xỏ thẳng vào lỗ nhỏ chính giữa tiểu huyệt, bao quanh là một vòng thịt hồng tươi như hoa anh đào căng lên kích hắn phải ngậm vào lớp thịt đó một cái.
“Ưm…” An Tinh Mỹ rùng mình ngậm chặt côn thịt rên dài khi nơi tư mật chính thức bị xâm phạm
Nhiệt đột cơ thể tăng đột biến, bụng nóng sôi trào, mới vừa rồi chỉ là ngứa ngáy râm ran thì lúc này khoái cảm dâng lên mãnh liệt, đầu óc rối tinh rối mù chỉ còn một suy nghĩ là chăm sóc côn thịt này thật tốt. Hai chân vô thức kẹp chặt lấy đầu Trần Lãm, mảng rừng rậm tam giác ép chặt xuống muốn hắn dùng lực mạnh hơn nữa.
Ọc ọc!
Miệng thơm bị lắp đầy không ngừng đẩy nhanh tốc độ, hỗn hợp dịch mật chảy xuống nền đất. Nàng cảm giác toàn bộ mật huyệt bị miệng hắn hút chặt.
Tiếng nước lầy lội đánh vào tai nàng, mật huyệt đã ướt đẫm đầy mẫn cảm, dâm thủy từ lỗ huyệt không ngừng tuôn ra. Nàng nuốt mạnh côn thịt, cảm giác khó thở chèn ép khó chịu nhưng càng làm thì mật huyệt càng siết cái lưỡi của hắn, cả người tê tái.
“Hừ… nàng thật dâm, hai miệng đều siết… sướng chết ta!” Trần Lãm truyền âm dồn dập.
Hắn tập trung toàn bộ vào dâm huyệt, ra sức nguấy lưỡi muốn nới rộng cái lỗ thịt lớn ra. Tất nhiên hắn vẫn canh đến điểm là dừng, không muốn nàng bị phá trinh nhu vậy. Vì thế mà tình thế hai bên bắt đầu lệch, cái lưỡi của An Tinh Mỹ càn quét mạnh mẽ lên đầu quy mẫn cảm nhất của nam nhân.
“Hừ… hừ… ngươi mau… bắn…” Hơi thở An Tinh Mỹ nặng nề, phun ra từng ngụm khí nóng rực.
Sự kích thích mật huyệt không theo trật tự nào bên dưới gần như đã quá tầm kiểm soát của nàng. Nàng không biết hành động của chính mình càng đưa hắn bạo loạn hơn. Nàng tăng một, hắn tăng hai, nàng tăng hai lần, hắn gấp bốn lần. Khe thịt ép chặt bị cái lưỡi của hắn chèn ép tách ra có phần đau đớn nhưng khoái cảm đã nhanh chóng khỏa lấp ngay sau đó.
Nàng quên đi sự tồn tại của Lê Nhã Nhu trong Biệt Uyển, lý trí dần mất đi, hai cánh môi thịt ướt nhoét thành một mảng trắng đục. Nàng không có kinh nghiệm trong chuyện ân ái, lỗ huyệt co rút đóng mở liên tục, muốn kẹp chặt đầu lưỡi của Trần Lãm không buông.
“A… chậm… chậm lại… ta muốn tiểu… a… đừng… dơ lắm… a…” Cảm giác sung sướng bùng nổ mãnh liệt, hai mắt mờ đi, cảm giác muốn đi tiểu mãnh liệt ập tới nhưng gặp phải chướng ngại gì đó kẹt lại càng khó chịu hơn.
Trần Lãm không nói chỉ có tăng tốc, hai tay giữ chặt kiều đồn uốn éo nhấp nhổm lên xuống không cho nó rời đi. Hắn rút mạnh cái lưỡi từ trong động nhỏ kéo một đường xuống nơi nhô ra một hạt thịt nhỏ xíu phủ lên một lớp da mỏng trơn bóng, dễ dàng tách lớp thịt đó ra ép bờ môi mút mạnh.
“Á… chết ta… á… á…”
Tiếng thét cao vút, tấm lưng cong lên, hai chân An Tinh Mỹ kẹp mạnh hết lực, từng dòng nước không thể giữ lại nữa phọt ra điên cuồng từ lỗ huyệt ẩm ướt nhỏ. Nàng vừa nhả côn thịt, cả người còn đang căng cứng vô lực đã bị hai chân hắn ấn xuống mạnh, côn thịt được thế cắm sâu vào trong chật cứng cổ họng.
“Ư… ư… khó… khó thở… đừng hút nữa… ư… sướng… ta muốn chết… ư…”
An Tinh Mỹ tuôn trào nước mắt, người bị hắn siết chặt từ đầu tới cuối bất khả kháng cự. Dương tinh không ngừng bắn vào miệng thơm trướng to, chất lỏng khỏa lấp hết khoang miệng, bên dưới “xè xè” mấy tiếng mang theo mùi hương xử nữ cao trào phun ra tung tóe.
Cảm nhận được dương tinh trôi tọt tới bụng, An Tinh Mỹ buông cả hai tay, bầu ngực phập phồng liên tục, thân thể yêu kiều giật mạnh từng đợt. Ngũ quan sụp đổ, chỉ còn khoái cảm điên loạn.
Một làn khói nhàn nhạt mờ ảo từ người Trần Lãm chậm rãi phóng ra ngưng tụ thành thân ảnh Bạch Đình chân thật xuất hiện trên cao, đặc biệt là Trần Lãm không hề thấy nàng dù nàng rõ ràng trong tầm mắt hắn.
“Cha chả, lại một cô gái nhỏ nhúng chàm. Công tử cứ như vậy đến bao giờ mới tới lượt thiếp thân đây?” Thanh âm êm ái tựa như làn gió thổi qua tai Trần Lãm nhưng hắn tuyệt nhiên không nghe thấy được.
“Hừm… còn có một đôi môi muốn được lấp đầy, công tử vô tâm quá à.” Ánh mắt thâm thúy hướng về nơi cuối Biệt Uyển.
Tại nơi này, Lê Nhã Nhu mút hai ngón tay trong miệng, hai chân dang rộng gác lên tay ghế, nàng lúc này chỉ khoác một lớp áo mỏng như cánh ve, tựa hồ thấy rõ hai bầu ngực nhỏ xinh điểm lên hai nụ hồng đáng yêu.
Bàn tay bên dưới cọ xát vào khe rãnh nhỏ xíu đóng từng mảng trắng bệt dày đặc, bàn tay kia khẽ lướt xuống bóp đầu nhũ vân vê một vòng.
“Ha… cung chủ… Nhu Nhi cũng muốn… a…”
Thanh âm nỉ non chảy nước nhỏ xíu phát ra. Lê Nhã Nhu từ đầu quan sát hết tất cả, không rõ vì sao nhìn cảnh tượng phía trước mà tim đập rộn ràng, nơi giữa hai chân bất giác ngứa ran. Nàng nhìn cung chủ nhăn nhó khó chịu nhưng không có vẻ gì bài trừ, nàng làm theo động tác của Trần Lãm chạm vào hai mép thịt hồng hào giữa hai chân lập tức điếng người. Chỉ có thể nói là sướng.
“Hóa ra sướng là thế này.” Ánh mắt vũ mị lơ đễnh, không còn vẻ trong sáng như khi luyện đan.
Nhìn thấy côn thịt của nam nhân, tâm trí nàng rơi vào hỗn loạn, hai má đỏ như gấc, nhưng thấy cung chủ say mê ngậm nó mà sự xấu hổ dần tan biến, thay vào đó là ý nghĩ lớn mật muốn đưa nó vào trong miệng như cung chủ.
Bên dưới ướt đẫm chảy nước xuống ghế, nàng còn xoa nơi này càng tiết ra nước.
“Á… á… á…” Lê Nhã Nhu rít cao muốn lịm đi.
Đột nhiên một cỗ lực lượng vô hình đánh thẳng vào tâm trí, một dòng nước tinh khiết từ động huyệt nhỏ bé xả ra thành một đường cong hoàn mỹ.
Nàng không như An Tinh Mỹ, bàn tay vẫn còn khống chế được, tiếp tục miết mạnh vào hạt thịt nhỏ ở trên rồi lướt xuống khe thịt, đảo lên đảo xuống liên tục, càng chạm càng sướng.
Suối nóng phun trào mãnh liệt khắp trang viên, hai đóa hoa quỳnh nở rộ phóng mật.
…
Điệp Tử Nghiên đi tới đi lui trong phòng, nét mặt hậm hực hiện rõ. Tịch Nhan vừa tỉnh lại chưa biết tình huống thế nào mà hai người kia vẫn chưa trở lại. Trực giác nữ nhân mách bảo nàng rằng chắn chắn không phải chuyện đứng đắn.
Nàng mặc dù có tình khí trái ngược với dung nhan nhưng không phải nữ nhân ngu ngốc. Trong thời gian Trần Lãm ở đây, nàng vô tình bắt gặp hắn đùa giỡn với An Tinh Mỹ trên núi, chẳng qua đó là vì cung chủ nên nàng không nói.
“Ngươi trông thật khó coi nha.” Tịch Nhan cười nhẹ trên giường.
“Hừ! Ngươi nói xem hai người họ đi đâu?” Điệp Tử Nghiên hừ giọng:
“Chắn chắn làm chuyện không đứng đắn rồi.”
Vù!
Một trận gió thổi qua, Trần Lãm và An Tinh Mỹ lần lượt bay tới.
Điệp Tử Nghiên nhìn cung chủ không vẻ gì khác thường thì sự bực tức vơi bớt.
Khoan, sao cung chủ trông có vẻ tươi tắn hơn bình thường rất nhiều?
An Tinh Mỹ không để ý tới thay đổi của chính mình bị nhận ra. Trải qua cao trào mấy lần liên tục khiến nàng lười biếng động tay động chân, chợt nhớ ra Tịch Nhan còn trên giường vội vàng hối Trần Lãm đưa nàng ra ngoài. Nàng không hay sắc mặt bản thân hồng nhuận hơn ngày thường. Nụ cười, ánh mắt, khí thái toác ra vẻ quyến rũ hơn thường ngày. Nàng cũng không biết nữ nhân sau khi trải qua mây mưa suối trong phun trào được thỏa mãn thì càng trở nên hấp dẫn.
An Tinh Mỹ bước nhanh đến kế bên Tịch Nhan hỏi thăm:
“Ngươi sao rồi khỏe chưa?”
“Tốt hơn rất nhiều, tuy chưa hoàn toàn hết nhưng ta không phải dồn nén nhiều như trước nữa.” Tịch Nhan mỉm cười đáp.
Đột nhiên, ở khoảng cách gần nàng nhìn thấy một giọt nước dính dưới cằm An Tinh Mỹ liền hỏi:
“Ngươi dính cái gì vậy?”
An Tinh Mỹ ngẩn ngơ chưa kịp trả lời thì Tịch Nhan đã quẹt giọt nước đó lên ngón tay.
“Gì vậy có chút dính dính?” Tịch Nhan đưa ngón tay lên bóp bóp rồi đút vào miệng trước ánh mắt muốn nổ tung của Trần Lãm và An Tinh Mỹ.
Trần Lãm ho khan mấy tiếng nói:
“Khụ khụ! Đây là Xuân Nhan Thủy kiểu mới ta đang nhờ Nhã Nhu điều chế.”
“Xuân Nhan Thủy? Vị hơi kỳ nhưng cũng được.” Tịch Nhan gật đầu tấm tắc.
“Ta cũng muốn thử.” Điệp Tử Nghiên nghe tới Xuân Nhan Thủy, hai mắt sáng lên, vội quét chất lỏng còn sót lên trên cằm An Tinh Mỹ.
“Vị hơi lạ thiệt mà cũng không tệ.” Nàng khẽ nhíu mãy nhưng vẫn nuốt hết vào trong.
An Tinh Mỹ tối tăm mặt mày, nàng không thể ngăn cản, nếu không sẽ còn nguy cấp hơn. Nàng cười khổ trách mình quá sơ suất, chuyện này bại lộ ra không biết giấu mặt vào đâu, nhanh chóng nhìn sang hắn đăm đăm cầu cứu.
“Mọi người đừng vội, ta có mấy bình Xuân Nhan Thủy đây.”
Trần Lãm vội vàng lấy ra ba bình Xuân Nhan Thủy Thiên cấp trung phẩm, là hàng tốt nhất hắn hiện có chia đều cho ba người. Để họ chìm đắm trong thứ này là cách tốt nhất quên đi chuyện vừa rồi.
“A… Thật là Xuân Nhan Thủy, phẩm cấp lại cao thế này.”
Ba nữ hò reo vui sướng, đều không thể cưỡng lại trước Xuân Nhan Thủy, hớn hở nhận lấy, vuốt ve trong lòng như bảo vật. Ai cũng muốn mình đẹp, đã đẹp thì muốn đẹp hơn, đẹp xuất sắc.
Mỗi ngươi đều có ý nghĩ riêng trong đầu. Tuy nhiên, Trần Lãm không phát giác được hai hàng mi nheo lại phía Tịch Nhan. Lông mi chớp chớp nhìn về An Tinh Mỹ đang cười tít mắt.
Thứ kia không phải Xuân Nhan Thủy, xem ra hai ngươi vừa làm chuyện gì rồi.
Ý nghĩ thích thú trong đầu Tịch Nhan, nàng thầm cảm thấy người nam nhân này không chỉ thần bí mà còn thật sự thú vị.