Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 99 - Trình Diễn

“Tập trung vào chính sự.” An Tinh Mỹ tằng hắng, trên khuôn mặt hiện lên gợn mây hồng.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hai người kia không có phát hiện ra. Nàng đánh ánh mắt sắc lẹm về Trần Lãm, tên này là quái thai hay gì phun dịch làm nàng không thở nổi. Miệng của nàng đến giờ vẫn còn lại dư vị của hắn.

“Tịch Nhan muốn hợp tác phân phối y phục, ý ngươi thế nào?” An Tinh Mỹ nói.

Trần Lãm nhìn sang Tịch Nhan, nàng gật đầu nhẹ xác nhận, nghe An Tinh Mỹ nói thêm:

“Ý tưởng này là của ngươi nên ta không tự ý quyết định được.”

Trần Lãm đảo mắt nhìn hai nữ, xem ra trong thời gian hắn đi cùng Điệp Tử Nghiên, hai nàng đã đạt thành thỏa thuận gì rồi. Mối quan hệ giữa nàng rất tốt nên hắn không e ngại, ngay cả Tịch Nhan trong vòng bạn bè cũng là một cái tên xanh ngắt.

“Trước hết phải xem hiệu quả của ngày mở bán như thế nào trước đã.” Trần Lãm nhún vai.

Mấy ngày sau, trong một gian phòng kín đáo trong Thanh Vũ Phường, hai mươi cái ghế được sắp đặt ngay ngắn chỉnh tề, trái cây và trà nóng được chuẩn bị đầy đủ trên bàn. Phía trước kéo dài ra chính giữa là sàn gỗ đã được nâng lên một bậc, có màn che chừa ra một lối đi nhỏ phía trước trước. Đây là sắp xếp của Trần Lãm cho ngày mở bán các bộ y phục có kiểu dáng mới.

Hắn đã từng tham gia đấu giá tại Kỳ Trân Các và thăm hỏi về các buổi đấu giá tại Xích Nguyệt Tinh mà mấy nữ đã từng tham gia, sau đó rút ra kết luận hình thức quá đơn điệu. Mọi người chỉ chú ý tới vật phẩm đưa ra, nếu phẩm cấp hay lợi ích của nó không cao thì khả năng ế là rất lớn. Vì vậy đối với mấy loại y phục Nhân cấp các nàng làm ra, phải bổ sung thêm các hiệu ứng đồng thời thay đổi hình thức giới thiệu. Hắn quyết định đây sẽ là một buổi trình diễn thời trang, gian phòng này được thiết lập lại thành một sân khấu nơi các mỹ nhân Quỳnh Hoa Cung phô diễn. Tịch Nhan sở hữu quang linh căn đảm nhận trọng trách điều khiển ánh sáng thông qua các viên dạ minh châu tăng thêm phần huyền ảo lóa mắt cho mấy bộ y phục.

Các nàng không ai phản đối sắp đặt của hắn, đối với chuyện này cũng là lần đầu nghe tới nên vô cùng tò mò và háo hức. Chưa nói tới hiệu quả thế nào, chỉ riêng mặc những bộ y phục mới này đã thích thú, mê mẫn muốn chết. Ai cũng muốn mặc tất cả nhưng như vậy sẽ rất mất thời gian và không tạo ra hiệu ứng phá rối mắt tiếc nuối khiến người xem muốn phải coi lại lần nữa. Vì thế sau một pha tranh chấp quyết liệt giữa các mỹ nữ thì các bộ y phục đã có chủ, tổng cộng 21 bộ, mỗi nàng 7 bộ. An Tinh Mỹ đã từng ướm thử nên không nói, nàng đảm nhận vai trò xướng ca để tăng thêm không khí. Chỉ có Tịch Nhan tiếc hùi hụi không tham gia được, được Trần Lãm truyền âm tặng riêng một bộ liền vui vẻ.

Lần lượt có vị khách đầu tiên tiến vào, nhìn cách bày biện trước mặt có chút quái lạ không nhịn được hỏi một phen, đáp lại là câu trả lời thần bí của An Tinh Mỹ:

“Tạ phu nhân cứ ngồi xem sẽ biết.”

Có tất cả là hai mươi người, toàn bộ là nữ nhân. Những người này thuộc nhóm hai mươi người mua hàng tại Thanh Vũ Phường nhiều nhất, Trần Lãm nhắm vào nhóm người này trước tiên, hắn tin không ai có kháng cự nổi trước sức hấp dẫn của y phục mới. Từ hai mươi người này chắc chắn sẽ lan ra tin đồn khắp Vũ Lăng Thành, qua đó thu hút sự tò mò của những người khác. Phàm là những gì mê hoặc thì số lượng phải giới hạn, cầu lớn hơn cung, như vậy mới hái ra tiền.

Đến khi tất cả vị khách đã yên vị, An Tinh Mỹ khoác áo bào rộng bước ra phía trước chào hỏi thân thiện:

“Hôm nay tiểu nữ Tinh Mỹ thay mặt Thanh Vũ Phường cảm ơn các vị quan khách đã có mặt đông đủ tại buổi tri ân. Đây là buổi tri ân dành cho những vị khách quý đã ủng hộ Thanh Vũ Phường nhiều nhất trong những năm qua, đương nhiên không thể thiếu những uu đãi. Nhưng trước tiên hãy cùng tiểu nữ theo dõi một tiết mục nhỏ.”

Nàng vừa dứt lời, một tiếng đàn du dương truyền tới màn nhĩ tất cả vị khách, theo đó một tiếng ca cất lên:

“Thế gian xung quanh ta luôn đổi thay bao rối ren…”

Trần Lãm đàn phía sau cánh gà, trên sân khấu An Tinh Mỹ đang trình diễn ca khúc Tiêu Dao Tuyệt Nhất mà Liên Nguyệt đã từng xướng lên. Một bài hát theo nhu An Tinh Mỹ đánh giá là mang lại cảm giác tiêu dao phóng khoáng, tự do tự tại, chỉ cần cùng người ngao du khắp thế gian. Nàng đã được hắn kể về Liên Nguyệt, kể về sự tinh đã trải qua, vì vậy dồn hết tâm trí vào lời bài hát. Trong vô thức nàng một sự khát khao tự do ập tới, nàng muốn Quỳnh Hoa Cung ai cũng có thể được làm những gì mình thích.

Khách quan nhanh chóng cuốn vào tiếng nhạc và giọng hát, không khí khẩn trương có chút trùng xuống thì từ trong lối đi có một nữ nhân bước ra.

Gương mặt lạnh như băng đảo sang hai hàng ghế ngồi kín người, Điệp Tử Nghiên tuyệt nhiên không cong lên khóe môi dù chỉ là một chút. Nàng khoác lên một bộ váy bó sát phần hông, trên ngực xẻ dọc một đường táo bạo tựa hồ có thể nhìn thấy qua kẻ hỡ bên trong. Nhưng khi nàng lướt qua, không ai có thể nhìn xuyên qua được lớp vải màu trắng tinh khôi. Đường nét dập ly tinh tế trên nền vải nhẹ nhàng khảm lên những viên Ngũ Sắc Tinh Thạch sang trọng kết hợp với ánh đẹp tập trung vào làm nổi bật vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy của nàng trong những bước chân, thu hút mọi ánh nhìn. Táo bạo nhưng không thô tục, ngược lại sang trọng bất ngờ.

Bất giác nàng nhếch miệng một chút, hai gót chân nhân uyển chuyển xoay một vòng tròn trĩnh, trên mặt tự tin hững hờ cao ngạo làm các nữ nhân bên dưới không ngừng “ồ” lên xuýt xoa, trong mắt như chứa ngàn vì sao nhìn về đại đệ tử Quỳnh Hoa Cung.

Ngay khi Điệp Tử Nghiên xoay người bước trở về thì ngay lối đi đã xuất ảnh một thân ảnh mang một bộ váy dài màu tím mộng mơ mỉm cười xinh đẹp.

Lê Nhã Nhu không có dáng người cao cuốn hút như Điệp Tử Nghiên nhưng dáng vẻ lanh lợi và hoạt bát khiến người ta yêu thích không thôi. Nhưng hôm nay nàng toát lên vẻ huyển ảo bí ẩn đằng sau bộ y phục đèn tuyền ánh nhũ bên cạnh những đường xích vàng óng ánh phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Y phục nàng mặc không phải là một bộ liền thân từ trên xuống dưới mà là hai phần riêng biệt áo quần như nam nhân thường mặc. Khác là chiếc quần chỉ ngắn chưa tới nửa đùi phô diễn đôi chân thon gọn trắng trẻo khiến các vị phu nhân và tiểu thư tiếc hận.

Bộ đồ này được An Tinh Mỹ chấm điểm rất cao trong số các thiết kế mới. Nửa trên chiếc áo ôm gọn đôi vai thanh mãnh tạo điểm nhấn tại bờ eo nhỏ gọn với vạt áo xòe nhẹ tăng thêm độ thanh mãnh cho thân người. Áo này không nút, dựa theo thiết kế phải cần Điệp Tử Nghiên đục khoét Hàn Thiết Khoáng và Ngũ Sắc Tinh Thạch làm thành dây kéo, một loại kết nối nàng chưa từng thấy bao giờ. Đặc biệt hàng dây kéo chỉ vừa đủ che tới phần rốn làm lộ ra một phần bụng phẳng trắng mịn mê người thêm hấp dẫn.

An Tinh Mỹ mặc qua một lần đã rất thích, nay chứng kiến đệ tử mặc vừa vặn phù hợp không khỏi cảm thán, những bộ y phục này cứ như làm ra cho chính các nàng.

Lê Nhã Nhu bản tính nhu hòa như nước, nàng chỉ khẽ đảo người nở một nụ cười tươi như hoa nở rồi xoay lưng đi vào. Chỉ nhiêu đó đã khiến một nữ tử trẻ tuổi bên dưới chảy nước miếng.

Lúc này tại lối đi đã có một nữ nhân xinh đẹp chờ sẵn, nàng là tam đệ tử Quỳnh Hoa Cung đồng thời là chưởng quầy Thanh Vũ Phường, Hạ Tư Ngọc.

Trần Lãm từ lần đầu gặp Hạ Tư Ngọc đã chú ý đến đôi mắt của nàng. Vừa sâu thẳm, vừa mơ màng, vừa sắc sảo, lại cực kỳ ấn tượng với đôi lông mi dày. Từng đường nét trên gương mặt nàng quyến rũ khỏi phải bàn. Sống mũi cao, bờ môi nũng nịu mọng nước, làn da trắng sáng và mái tóc nâu hạt dẻ cùng với nét mặt có phần bướng bỉnh khiến Trần Lãm xác định ngay phong cách cho cô nàng quyến rũ và hoang dại này.

Nàng có nét đẹp tây tây tựa như ở Địa Cầu, vì vậy bộ y phục nàng mặc hiện tại không quá cầu kỳ, ngược lại có phần đơn giản. Nhưng chính vì đơn giản như vậy nên hắn tin tưởng ở Xích Nguyệt Tinh không tồn tại nhiều.

Hạ Tư Ngọc đưa cặp mắt ranh mãnh liếc nhìn tất cả mọi người, bờ mông lắc lư đánh lên sau lớp váy mỏng màu gần giống với màu da đính lên vô số hạt kim tuyến lấp lánh. Chỉ đơn giản là một cái váy dài tay ngắn tới nửa đùi ôm sát nhưng nàng đã ngắm nghía trước gương rất lâu, càng nhìn càng thích. Phía trước xẻ tới chân ngực lộ ra hai bầu ngực trập trùng đong đưa theo từng bước chân. Nàng mở hờ đôi mắt, bước đi tràn đầy thoải mái và tự tin, bởi nàng không mặc áo yếm trong bộ váy này, thay vào đó là một lớp chắn trong ngực gọi là “mút” giữ cho hai bầu ngực vểnh cao ngạo nghễ. Chưa kể còn có mấy sợi dây đan giữa khe ngực tăng thêm phần cuốn hút.

Nàng thầm nghĩ đây đích xác là một bộ y phục tuyệt vời, có nó nàng sẽ câu dẫn được nhiều nam nhân tới mua hàng. Chỉ tiếc là trưởng lão mới không có nhìn chằm chằm vào khiến nàng mất hứng không ít. Hắn thật sự là nam nhân?

“Lý Tư, đây là Tiểu Ngọc?” Một vị phu nhân hỏi.

“Chính là nàng a. Thẩm phu nhân không phải ngươi đánh chủ ý lên bộ đồ này rồi chứ?” Phu nhân tên Lý Tư trả lời.

“Hừ, hai phu nhân đều có tuổi rồi không biết xấu hổ sao? Thứ này chỉ có dành cho nữ tử tươi trẻ như ta.” Một giọng nói thảnh thót khác khẽ gắt.

“Các ngươi ồn ào gì đó? Còn không phải có bộ khác nữa xem, nhìn kìa.” Một giọng nói khác mang theo ý tứ không vui truyền tới.

Hạ Tư Ngọc là người quản lý Thanh Vũ Phường, chứng kiến phản ứng của đám người ngồi dưới mà cao hứng nhếch mép. Sắp hết đói rồi!

Nàng bước trở về, tiếp theo là Điệp Tử Nghiên đã thay một bộ y phục khác. Các nàng tuần tự thay phiên đến khi tiếng hát của An Tinh Mỹ kết thúc.

An Tinh Mỹ bước ra giữa mỉm cười cao giọng:

“Không biết các vị đánh giá những bộ y phục vừa rồi thế nào?”

“Đẹp!”

“Quá đẹp!”

“Thanh Vũ Phường có bán không ta muốn mua hết.”

“Ngươi nói cái gì? Tất cả là của ta!”

An Tinh Mỹ dứt lời thì hàng loạt tiếng xì xào đánh tới, càng lúc càng náo nhiệt, ánh mắt ai nấy đều nảy lửa muốn dìm chết đối phương, nhất quyết phải giành hết.

Nàng vui sướng trong lòng, cố gắng không bộc lộ ra. Phản ứng này đúng như những gì Trần Lãm đã suy tính, cho rằng tầm mắt của hắn thật cao, nếu trước đây nàng cũng nghĩ được như vậy thì Thanh Vũ Phường không phải chật vật như vậy.

“Quý vị bình tĩnh.” An Tinh Mỹ nói to:

“Cảm ơn quý vị đã thưởng thức, đây chính là những y phục mà Thanh Vũ Phường sẽ bán ra trong thời gian tới. Tất cả những người có mặt hôm nay sẽ được ưu tiên mua trước, tuy nhiên số lượng có hạn nên mỗi người chỉ có thể mua một thứ. Và…”

Nàng chưa nói hết thì đám đông đã nhao nhao lên:

“Ta mua.”

“Ta lấy bộ này.”

Khung cảnh lần nữa lại sôi nổi, An Tinh Mỹ phải vỗ tay mấy tiếng để trấn tĩnh tất cả.

“Tiểu nữ chưa nói hết.” Nàng cười nhẹ:

“Đây mới điều quan trọng của ngày hôm nay, xem đây.”

Thanh âm dừng lại, áo choàng trên người nàng tung bay trước mấy cặp mắt mở to, miệng há hốc.

Trên nguời An Tinh Mỹ chỉ bao phủ bởi hai mảnh vải màu đỏ. Một che ngang bộ ngực tròn trịa, một tạo thành hình tam giác che lại khu vực thần bí. Gương mặt mấy nữ nhân phía dưới gợn lên mảng hồng sắc, số ít người lấy tay che lại cái miệng há to kinh ngạc của mình.

“Trời, đây là gì? Sao lại ít vải như vậy?”

“Sao có thể mặc thứ này?”

Trước câu hỏi của mấy vị phu nhân, An Tinh Mỹ lòng không chút gợn sóng, đưa ánh mắt nghiễm nhiên nói:

“Đây là nội y tiểu nữ mới cải tiến. Các vị nhìn xem, có phải rất ít vải không? Nhưng nhìn kỹ không phải hấp dẫn sao? Thử nghĩ xem lão công chứng kiến chúng ta mặc như thế này sẽ ra sao?”

Nàng tinh quái đá lông mi kích thích, mà đầu óc nữ nhân bên dưới cũng thật nhanh, trong thoáng chốc hai con mắt đã chứa đầy vì sao.

Các nàng nhìn thấy vóc dáng diễm lệ của An Tinh Mỹ được phô bày tất cả. Những đường cong hoàn hảo, những chỗ cần to thì càng to hơn, tất cả những nơi thầm kín đều được phô ra hết thảy.

Nghĩ tới lời của An Tinh Mỹ, các nàng dấy lên sự tò mò, ngay cả bản thân nhìn thứ này đã hấp dẫn thì nam nhân khỏi phải nói.

“Xin hỏi Thanh Vũ Phường bán thứ này thế nào?” Một giọng nói êm tai từ một nữ tử trẻ trung, nhìn qua khoảng 20 tuổi.

“Tất cả những y phục có giá từ 5 đến 15 linh thạch cực phẩm, nội y này có giá 10 linh thạch cực phẩm.” An Tinh Mỹ cười nói.

“Hả sao mắc quá vậy? Ta nhìn qua chỉ thấy chúng chỉ đạt tới Nhân cấp?” Một vị gọi là Từ phu nhân nhíu mày.

“Cái gì cũng có cái giá của nó, Từ phu nhân mặc vào nghĩ thử có ai so sánh được với chính mình không? Hơn nữa, phu nhân có từng thấy nơi nào bán các loại y phục thế này chưa? Chưa kể tác dụng của nó, tiểu nữ nghĩ cái giá như thế này rất là hợp lý.” An Tinh Mỹ bình thản trả lời.

“An cung chủ nói phải, mặc những thứ này vào thì đám nam nhân sẽ không thoát được, 10 hay 20 linh thạch cực phẩm ngươi tiếc thì ta mua trước.” Một giọng nói khinh thường vang lên.

Nhất thời cả đám đông ồn ào, đây là hiệu ứng mà An Tinh Mỹ mong muốn, như vậy sẽ kích thích ganh đua giữa các nữ nhân, tiện nghi nhất chính là nàng.

“Tuy nhiên…” An Tinh Mỹ ra vẻ chần chừ nói:

“Thanh Vũ Phường không phải chỉ bán như vậy. Đối với y phục, các vị mua ba món sẽ được tặng một loại nội y. Khi tổng linh thạch cực phẩm tích lũy đủ 100, các vị sẽ trở thành hội viên bạch ngân giảm một thành cho tất cả hàng hóa, 500 là hội viên hoàng kim giảm hai thành, 1000 là tử kim giảm ba thành vĩnh viễn. Đương nhiên linh thạch hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm vẫn được chấp nhận miễn quy đổi đủ số lượng.”

“Từ hội viên bạch ngân trở đi, các vị có thể yêu cầu Thanh Vũ Phường thay đổi màu sắc cho bất kỳ loại y phục nào cần mua.”

“Khi quý vị trở thành hội viên hoàng kim sẽ được tham gia những buổi tri ân như hôm nay với nhiều ưu đãi mà chỉ có người tham gia mới có. Như những y phục trong ngày hôm nay nếu quý vị không mua thì khi bán ra chính thức sẽ có giá khác.”

“Đặc biệt khi trở thành hội viên tử kim, quý vị có thể được Thanh Vũ Phường làm ra y phục theo như ý.”

Ầm!

Như có trận sóng lớn đánh vào đại não tất cả nữ nhân nghe được. Bầu không khí vừa lặng xuống chưa được bao lâu liền biến thành bầy ong vỡ tổ, vô cùng sôi động.

Hạ Tư Ngọc vui vẻ, miệng ngân nga mấy câu hát bài Tiêu Dao Tuyệt Nhất, nàng lúc này chỉ mặc một tấm sa mỏng đi vào sâu trong Thanh Vũ Phường.

Ngày hôm nay nàng rất cao hứng, doanh thu trong thời gian ít ỏi vừa rồi bằng mấy tháng kinh doanh của Thanh Vũ Phường, thành công hơn cả mong đợi. Trong đầu của nàng đều bị hình ảnh Trần Lãm chiếm cứ. Nàng chỉ nghe qua lời kể từ An Tinh Mỹ, đến hôm nay mới xác thực được là bất phàm.

Nhìn kỹ hắn không đến nỗi nào, chẳng biết sao nhìn thấy hắn nàng lại có một sự si mê ngưỡng mộ lạ thường. Nhưng hắn tựa hồ không để ý đến nàng chút nào dù nàng mặc những bộ váy quyến rũ cố tình đong đưa trước mặt. Trái lại, hắn đối với cung chủ thì gần gũi thân mật. Nàng cảm nhận quan hệ giữa hai nguời này nhất định có điểm mờ ám, nhất quyết phải khám phá ra.

Nàng ngừng hát, tự nhiên không vui. Dẹp tan suy nghĩ về Trần Lãm qua một bên, hôm nay là ngày vui, đi tắm một cái cho thoải mái.

Cánh cửa căn phòng cuối cùng trong Thanh Vũ Phường mở ra, nơi này là có một cái hồ nước lớn ngay giữa, không có ánh sáng dạ minh châu, chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, trên hồ sương khói nghi ngút mang lại cảm giác thư thái gột rửa hết mệt mỏi.

Hạ Tư Ngọc cởi áo khoác sa mỏng để lộ cơ thể trắng nõn không tì vết, mông ngực nở nang dụ hoặc. Nàng hít một hơi nhảy thẳng xuống hồ tắm rửa.

“Á… á…”

Một tiếng thét chấn động khắp Thanh Vũ Phường, nếu không phải có kết giới âm thanh bao phủ thì tưởng rằng bị đột kích.

Bình Luận (0)
Comment