Ta Chính Là Chị Của Nam Chủ

Chương 6

Cảm ơn bạn shiina_heartfilla và bạn ThuanVu872 đã ủng hộ truyện của mình. Cảm ơn mấy bạn nhìu️️️

Giờ vào truyện nào~~

Buổi tối hôm đó, Thích Dạ Lan nghe được cuộc gọi từ công ty liền rời khỏi nhà gấp. Trước khi đi, cô vẫn không quên dặn mấy người nam nữ chủ đang ngồi lẻ phòng khách kia
- Mấy người nhớ đừng có vào phòng của tôi. Lăng Vân, nhớ đừng để ai vào đấy
- Rồi rồi
Thích Lăng Vân vò vò mái tóc của mình rồi trả lời một cách chán nản
Thích Dạ Lan không nói gì,  với lấy áo khoác và lấy con Lamborghini Veneno Roter phóng đi.
" Hihi, vừa đúng lúc mình muốn vào phòng chị ta"
Một suy nghĩ nào đó xuất hiện. Luyến Mặc Hủ nhân cơ hội liền đứng dậy
- Các anh, em hơi mệt nên em lên phòng nghỉ trước nhé
- Có sao không, Hủ Nhi
Du Trần Phong lo lắng chạy đến hỏi han. Trần Miên Khoa chạy lại, đẩy Du Trần Phong ra rồi ngỏ lời:
- Anh đưa em lên phòng nhé
- Không phiền các anh như vậy đâu. Em tự lên là được rồi
Rồi ả bước lên phòng. Thích Lăng Vân không hề hay biết rằng chỉ sau buổi tối ngày hôm nay thôi thì một bất ngờ động trời sẽ được tiết lộ.
—- ở phía chỗ của Thích Dạ Lan——

Thịch!
Thích Dạ Lan ôm ngực, gương mặt biểu lộ rõ sự đau đớn. Thư kí Hoạ đứng bên cạnh thấy vậy liền chạy đến
- Chủ tịch, cô không sao chứ ?
- Tôi không sao. Chị đi ra ngoài đi
- Nhưng....
- Tôi không muốn nói lần thứ hai
- Dạ vâng
Rồi thư kí Hoạ đi ra ngoài. Trong căn phòng làm việc của Dạ Lan, gương mặt cô ngày một tái đi. Xung quanh như tối sầm lại, trước mặt cô xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
- Thích... Dạ Lan
- Không sai, là tôi
Bóng trắng kia lên tiếng, giọng nói có pha chút sự giận dữ. Thích Dạ Lan tay ôm ngực khó nhọc lên tiếng:
- Tại...tại sao cô lại... lại... ơn đây
Bóng trắng kia ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô. Gương mặt vì tức giận mà trở nên nhăn nheo:
- Còn không phải là vì cô sao. Chính vì cô mà tôi trở thành một hồn ma lang thang
- Tôi... tôi không hề biết chuyện này. Nhưng nếu cô muốn thì tôi sẽ trả lại thân thể này cho cô. Dù gì thì tôi cũng chỉ là một linh hồn đã nhuốm bẩn rồi
Bóng trắng kia liền khựng lại. Ngước nhìn Thích Dạ Lan, bóng trắng kia lên tiếng
- Tôi vừa ở Thích gia, có vẻ như Luyến Mặc Hủ đang tính vào phòng cô. Nếu như cô không về kịp thì bí mật sẽ bại lộ đấy...Rằng cô chính là một con người khác đến từ một thế giới song song

- Chết tiệt!!
Thích Dạ Lan giận dữ chạy xuống gẩ, lấy xe rồi phóng đi với một tốc độ khủng khiếp. Bóng trắng kia vẫn bay lơ lửng quanh người cô. Có vẻ như là cô không muốn bí mật này bị bại lộ.
—-tại Thích gia, phòng của Thích Dạ Lan—-
Luyến Mặc Hủ lúc này đang ở trong phòng của cô.
- Chậc, căn phòng thật đẹp
Ra liếc nhìn quanh căn phòng rồi lướt qua từng thứ một. Cạch cạch cạch
Đồ đạc từ trên bàn từ từ rơi xuống đất. Trên gương mặt của ả xuất hiện một nụ cười độc ác. Ả bắt đầu phá phách mọi thứ. Vì là phòng cách âm nên không ai nghe thấy tiếng gì. Bỗng dưng Luyến Mặc Hủ ngừng lại, ra đang chú ý đến một tập giấy nào đó đang ở trong sọt rác. Đi đến và cần lên, ả bất ngờ khi đọc những gì ghi trong tập giấy kia. Thích DạLan a Thích Dạ Lan, cô vậy mà lại không phải là Thích Dạ Lan thật. Tôi cũng thật không ngờ đó.
Ả cầm tập giấy và đi ra khỏi phòng. Cùng lúc đó thì dưới phòng khách, cánh cửa bị đẩy ra một cách mạnh bạo. Thích Dạ Lan chạy vào và cũng cùng lúc Luyến Mặc Hủ đi xuống. Mọi người chạy ra phòng khách, ba cô ngạc nhiên:
- Lan Lan, không phải con bận sao ?
- Ai nhô, mọi người tụ tập đông đủ rồi à, cháu có chuyện muốn nói với mọi người đây.
Thích Dạ Lan nhìn thấy tập giấy trên tay ra ta thì tức giận. Gan của ả cũng gan lắm, lại dám tự tiện vào phòng của cô. Quanh người cô liền tỏa ra một luồng sát khí dày đặc. Bống trắng kia lúc này cũng trở nên nghiêm túc. Bóng trắng thì thầm:
- Lần này thì gay rồi đây
- Lan Lan, con...
- Dì à, đi đừng nên gọi chị ta là Lan Lan nữa vì bản thân chị ta...cũng đâu  phải là con.... của dì đâu. Đúng chứ, Thích Dạ Lan, lão đại của giới hắc đạo ? A.... nói đúng ra thì nên gọi chị là... kẻ giả mạo chứ nhỉ
Luyến Mặc Hủ đưa tay lên che đi nụ cười của ả. Lúc này cả căn biệt thự liền chìm vào bầu không khí u ám.
- Luyến Mặc Hủ, cô nói vậy là sao?
Thích phu nhân cậu mày nói. Thích Lăng Vân cũng đi đến quát lớn:

- Luyến Mặc Hủ, cô đang làm cái gì vậy hả ?
- Sau cái ngày mà chị nhập viện thì tính cánh của chị thay đổi hẳn. Chắc mọi người cũng nhận ra chuyện này
Những người có mặt ở đây đều trầm ngâm suy nghĩ lại. Đúng là từ sau khi nhập viện thì tính cách của cô thay đổi hẳn.
- Nhưng tại sao em lại nói chị ấy là giả mạo ?
Cửu Tô Thuyết thắc mắc hỏi. Luyến Mặc Hủ đưa cho mọi người tập giấy và nói
- Mọi người xem đi. Chị ta chính xác là một linh hồn từ một thế giới khác chuyển đến đây và sống trong thể xác này. Chị ta trước đây chính là lão đại của hắc đạo. Sau khi bị giết thì đến đây.
Sốc là từ để diễn tả tâm trắng của mọi người lúc này.
- Vậy... vậy là con giá của tôi đã chết rồi sao ?
- Bấy lâu nay chúng ta đã phải sống cùng với một kẻ mà đã lấy đi thân thể của chị ấy
Thích Dạ Lan im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng:
- Còn không phải là do cô sao, Luyến Mặc Hủ
Đồng tử ả co rút mạnh mẽ. Vai sẽ khẽ run. Phương Duật Khải ôm lấy cô ta rồi quay sang cô
- Là sao?
- Hừ, mấy người là một lúc ngu ngốc( chỉ vào đám nam chủ). Bị cô ta dắt mũi đến bây giờ vẫn chưa nhận ra sao? Nếu không phải vì muốn tốt cho cậu ta ( chỉ Thích Lăng Vân ) thì cô ấy đâu đến nôi bị ả ta thuê người đánh đập một cách dã man, đến nỗi nhập viện như vậy.
Ngừng lại một lúc cô nói tiếp
- Bộ mặt thật của cô ta, chưa chắc đã là những thứ mà các người thấy từ vẻ về ngoài của ả. Xem đi
Nói rồi, Thích Dại Lan quang một xấp ảnh chụp ả cùng với những ông già béo ú đi vào nhà nghỉ. Tất cả mọi người đều quay ra nhìn ả. Phương Duật Khải đẩy ra ra, ánh mắt đầy sự tức giận.
"Chát"!
Gương mặt ả đau rát, nóng bỏng. Đúng vậy, Phương Duật Khải đã đánh cô ta. Đáng cái con đàn bà đã lừa dối họ, dắt mũi họ. Luyến Mặc Hủ một tay ôm má, một tay chỉ vào mặt cô:
- Con khốn !

- Cô là đang nói tôi hay là nói cô ấy
Từ trong không trung, Thích Dạ Lan nguyên chủ xuất hiện. Cả hai giống nhau y như hai gọt nước, không khác một milimet. Thích lão gia, Thích phu nhân và Thích Lăng Vân nhìn hai con người đang đứng trước mặt mình mà không khỏi ngạc nhiên. Bà chạy đến chỗ nguyên chủ ôm lấy. Hai người kia cũng ôm lấy nguyên chủ. Cả gia đình 4 người hạnh phúc được gặp lại nhau. Thích Dạ Lan mỉm cười chua xót:
- Vậy chắc cũng đã đến lúc tôi trả lại thân thể này cho cô rồi nhỉ
Mọi người lại nhìn về phía cô. Thân thể cô từ từ ngã xuống đất. Một linh hồn lơ lửng trên không trung. Đó chính là con người ban đầu của cô - lão đại của giới hắc đạo. Đẹp, quá đẹp. Đó là suy nghĩ của mọi người trừ ả Luyến Mặc Hủ ra. Thích Dạ Lan lúc này cúi đầu rồi nói, nói một cách mơ hồ:
- Cảm ơn mọi người vì thời gian qua đã cho cháu sống cùng, cho cháu hiểu được sự ấm áp của gia đình là gì. Chắc cũng đã đến lúc phải đi. Tạm biệt
Thích Dạ Lan chưa kịp biến mất thì nguyên chủ đã nói:
- Khoan đã. Tôi có thể giúp cô. Tôi sẽ đưa thân thể cô đến đây và cô có thể sống ở đây... như một người em gái của tôi.
- Thật sao?
Thích Dạ Lan ngạc nhiên hỏi và nhận được một cái gật đầu. Ngay lập tức, một tầng ánh sáng bao quang cả hai cô và khi luồng sáng ấy biến mất thì trước mặt mọi người là hai cô gái xinh đẹp rạng ngời. Thích Dạ Lan bước đến chỗ cô, đặt tay Lên vai cô và hỏi:
- Cảm giác khi được sống lại một lần nữa như thế nào?
- Tuyệt lắm
- Vậy từ giờ, con sẽ là Thích An Nhiên, nhị tiểu thư của Thích gian này
Thích lão gia tuyên bố và cô- Thích Dạ Lan này từ giờ sẽ tên là Thích An Nhiên- nhị tiểu thư của Thích gia. Cô ... đã sống lại ... một lần nữa.
Thế giới này sẽ tiếp tục lại vang lên ba tiếng Thích- An- Nhiên một lần nữa.
Đó chính là một buổi tối đáng nhớ đối với tất cả mọi người. Buổi đi chơi của nhóm nam nữ chủ cũng vì thế mà hủy bỏ. Còn Luyến Mặc Hủ thì từ sau buổ tối hôm đó thì không còn thấy bóng dáng của ả nữa.
— tại thế giới bên kia—
Cuốn truyện mà cô đã đọc trước khi bị giết liền lật đến trang cuối. Ở đó không phải là chữ end nữa mà là continue, và bên cạnh xuất hiện một cuốn sách trắng tinh và nó ghi lại tất cả những sự việc mà Thích An Nhiên ( từ giờ gọi là vậy ha) đã trải qua.


Xong chap tiếp theo rồi. Mong mọi người ủng hộ mình nhiều nha. Yêu mấy man nhìu

Bình Luận (0)
Comment