Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản Dịch)

Chương 379 - Chương 379. Lý Giải

Chương 379. Lý Giải Chương 379. Lý Giải

Chương 379: Lý Giải

Chạng vạng tối, Thúc Cương nghiên cứu thảo luận cùng Giang Bắc Nhiên xong thì cáo từ rời đi.

Mộc Dao đứng ở cửa đợi từ trưa thấy thế không kịp chờ mà lập tức đi vào Tĩnh Tâm điện.

Giang Bắc Nhiên đang ghi chép chuyện vừa rồi lại ngẩng đầu nhìn Mộc Dao một chút, lần nữa cúi đầu nói:

"Ngươi xem hết sách rồi?"

"Xem hết rồi."

Mộc Dao gật đầu.

"Có cảm tưởng gì?"

"Thì ra ban đầu trên đại lục này không có người tu luyện."

Giang Bắc Nhiên nghe xong thì không khỏi thầm mắng: Hóa ra phần lớn dân bản địa không phải người tu luyện.

Trong lúc đọc sách, Giang Bắc Nhiên mới biết, thì ra thời cổ đại của đại lục này chỉ có người bình thường, là chế độ quân vương phong hầu, chủ nhân chỉ có một người, được xưng là Nhân Vương.

Sau khi Nhân Vương chết, đại lục do trưởng tử của hắn kế thừa, xưng là Nhân Vương đời tiếp theo, con trai trưởng cùng con thứ xưng là chư hầu, nhận được đất phong to lớn, cũng có được tài nguyên cùng con dân ở đất phong.

Mà hai khối đất phong này dần biến thành quốc gia.

Tiếp đó kịch bản sáo lộ diễn ra, chư hầu chết, trưởng tử kế nhiệm, lại phong cho các con trai khác đất phong, đất phong tiếp tục biến thành quốc gia. Gia chủ được gọi là đại phu.

Tiếp đó, nhi tử của đại phu nhận đất phong, được gọi là sĩ.

Sĩ thấp nhất cũng là quý tộc nhưng không có đất phong, cơ mà có được quyền lực của quan lại.

Kể từ đó, Nhân Vương, chư hầu, đại phu cùng sĩ hợp thành giai cấp quý tộc ban sơ.

Dưới sĩ nữa là bình dân hoàn toàn không có thân phận, được xưng là thứ tộc.

Thứ tộc cũng không phải tầng chót nhất, xuống chút nữa còn có nô lệ.

Giai cấp quý tộc có tài sản, có thân phận, giai cấp thứ tộc có tài sản, không thân phận, giai cấp nô lệ triệt triệt để để là hộ khẩu đen, không tài sản không thân phận, cả đời đều chỉ có thể bị nghiền ép bóc lột.

Trong hình thái ban sơ này, quan viên là thế tập, giai cấp quý tộc hoàn toàn lũng đoạn tri thức cùng quyền lực quan lại, các cấp bậc khác không có con đường gì tiến lên cả.

Theo cách nói của đám dân mạng là, có những thứ xuất thân ngươi không có thì cả đời này ngươi cũng không thể có.

Dạng thống trị này kéo dài mấy trăm năm, mãi đến một ngày, mọi người mới phát hiện nguyên lai thiên hạ cũng không phải rất lớn, Nhân Vương cũng không thể mãi phân đất chư hầu, chư hầu cũng không thể mãi phân đất cho đại phu. . .

Chế độ tưởng chừng vĩnh cửu nháy mắt sụp đổ, Nhân Vương cấp tốc mất đi quyền lực, giữa quốc gia và quốc gia bắt đầu nổ ra tranh đấu.

Trong chiến tranh lúc đó, lịch sử xuất hiện một bậc thang thay đổi.

Vô số thứ dân và nô lệ kích phát tiềm năng trong cơ thể, bắt đầu hấp thu linh khí trong thiên địa, trở thành nhóm người tu luyện đầu tiên.

Sau khi trở thành người tu luyện, thứ dân và nô lệ bị bóc lột trường kỳ bắt đầu màn trả thù đẫm máu, giết sạch quý tộc, ngồi lên vương vị. Bấy giờ, một vấn đề mới lại xuất hiện.

Tốn tinh lực thống trị quốc gia, tu vi không đột phá, sẽ khiến người tu luyện của quốc gia sát vách đánh tới.

Nhưng nếu hoàng đế một lòng tu luyện, không để ý tới triều chính, dân chúng rất nhanh sẽ lầm than.

Thế là hệ thống chính trị hoàn toàn mới xuất hiện, người tu luyện lựa ra một người bình thường làm hoàng đế, mà người tu luyện thì thành lập tông môn giám sát quốc gia.

Kể từ đó, hình thức sơ bộ của quốc gia đã được hình thành.

Trong thời gian sau đó, các quốc gia chưa bao giờ dừng chinh phạt nhau, không chỉ vì đất đai mà còn vì tài nguyên tu luyện.

Các tông môn cường đại cấp tốc chiếm cứ Trung Nguyên, nơi có tài nguyên tu luyện phong phú nhất. Bên cạnh thì tìm cách đột phá tu vi, cứ thế mà làm.

Mới đầu, đại đa số người tu luyện đều có xuất thân là nô lệ và thứ dân, cho nên bọn hắn cực ghét quý tộc, xem triều đình như đồ chơi, hoàng đế cùng đại quan chỉ là một cách gọi, kỳ thật căn bản không có quyền lực gì cả.

Như thế, việc quản lý quốc gia dần loạn lên, từ đó lại khiến thế giới đi lên một cao độ khác, sự lựa chọn trong quần thể người tu luyện.

Tỉ như Ân Giang Hồng cahwnrg hạn, thấy dân chúng lầm than, người tu luyện trở thành chính phái, để đệ tử nhà mình đi khắp nơi giữ gìn hòa bình, nhưng lại không cho triều đình quản chế người tu luyện.

Nói cách khác, mấy cường quốc ở Trung Nguyên cũng chẳng khác làm bao. Tông môn sẽ công nhận, làm chỗ dựa lớn nhất cho triều đình, cũng cho triều đình quyền lực cực lớn. Có thể nói, trừ tông môn ra, triều đình có thể quản bất kỳ thứ gì.

Vì người tu luyện đều ý thức được, nếu bách tính không có, quốc gia cũng không còn ý nghĩa gì. Đồng thời, tông môn cũng mất nguồn cung cấp máu mới, bị đào thải là chuyện sớm muộn thôi.

Ân Giang Hồng cũng nhận rõ điểm này, hiểu rõ cách để trở thành cường quốc chân chính thì nhất định phải lật đổ hiện trạng của Phong Châu, thậm chí ngay cả Đặng Bác cũng hiểu.

Chỉ là so với Đặng Bác, Ân Giang Hồng có thực lực hơn. Giang Bắc Nhiên cảm thấy, sở dĩ hiện tại hắn có thể thân mật với Quan Thập An cũng vì đồng quan điểm với đối phương. Trong tình huống Phong Châu không đổ máu, thay đổi thế cục chính trị của quốc gia.

Hỏi đáp vài câu đơn giản với Mộc Dao xong, Giang Bắc Nhiên bắt đầu giảng giải cho cô nàng.

"Thì ra cha lớn nghĩ vậy. . ."

Nhìn Mộc Dao nghiền ngẫm, Giang Bắc Nhiên uống một ngụm trà:

"Học xong ngươi có cảm ngộ gì không?"

"Cảm ngộ?"

Mộc Dao suy tư:

"Ta cũng cảm thấy nên để triều đình có quyền lực quản chế người tu luyện ở một phạm vi nhất định, bằng không sẽ có rất nhiều vấn đề.”

A?

Đối với việc Mộc Dao có thể ngộ ra điểm này, Giang Bắc Nhiên không khỏi lau mắt mà nhìn. Dù sao với con hàng này mà nói, có thể cảm ngộ kiến thức nãy giờ đã không tệ rồi chứ đừng nói chi có kiến giải thế này.

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Giang Bắc Nhiên, Mộc Dao cảm thấy mình bị khinh bỉ nên ngóc đầu lên nói:

"Việc này có gì khó! Ta từng đi qua rất nhiều nơi, có chút danh môn chính phái xác thật cũng giúp dân, nhưng không tí người lấy danh nghĩ bảo hộ bách tính để làm thổ hoàng đế, xem bách tính trong vòng trăm dặm như nô lệ của mình.”

Thì ra nàng ta từng gặp qua chuyện này. . . . . Khó trách lại có kiến giải thế kia.

Giang Bắc Nhiên gật đầu, đưa Mộc Dao một cuốn sách:

"Xem tiếp đi.”

"Tuân chỉ!"

Mộc Dao cảm thấy bản thân dần có cái nhìn rõ ràng hơn về đại lục, nàng vui sướng ôm sách rời đi.

Bình Luận (0)
Comment