Chương 384: Cầu Ngươi Cứu Cha Ta
"Tuân chỉ."
Vương Thủ Quý nói xong lập tức thối lui ra khỏi thư phòng.
Giang Bắc Nhiên đặt Phong Truyện trong tay xuống, đứng dậy thì phát hiện Mộc Dao đang đánh giá mình bằng ánh mắt kỳ quái, miệng hơi mở ra, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười:
"Trẫm chuẩn bị đi sủng hạnh dân nữ kia. Làm sao, nhìn dáng vẻ này của ngươi, muốn đi cùng à?”
"Ai, ai, ai muốn đi cùng! Ngươi, ngươi. . . Hạ lưu!"
Thấy Mộc Dao hung hăng lùi về sau, Giang Bắc Nhiên cười ha ha một tiếng, rời khỏi thư phòng. Lúc đi hết bậc thang, hắn nói với các cung nữ cùng hoạn quan đi theo:
"Các ngươi ở lại đây đi, không cần đi theo."
"Tuân chỉ."
Thấy hoàng thượng tự mình rời đi, Khổng Thiên Thiên lặng lẽ lui về thư phòng hỏi Mộc Dao:
"Sư tỷ, sủng hạnh là gì vậy?"
Mộc Dao nghe xong thì dùng sức nhéo má Khổng Thiên Thiên, quát lớn:
"Không nên hỏi thì đừng hỏi!"
"Sư tỷ! Đau đau đau, nô tỳ không biết đó là chuyện không thể hỏi mà."
"Không được hỏi nữa!"
Mộc Dao nói xong thì buông lỏng tay, tiếp tục đọc sách. Cơ mà đọc thế nào cũng không vào. Trong đầu chỉ toàn câu "Trẫm chuẩn bị đi sủng hạnh dân nữ kia" .
Gia hỏa này! Thiệt cho ta còn cảm thấy hắn là hoàng đế tốt không tham luyến sắc đẹp! Kết quả chỉ là không thích hậu cung thôi, bây giờ lại đi cướp dân nữ vào trong cung, quá ghê tởm!'
Mộc Dao càng nghĩ càng giận, dùng sức ném sách xuống đất, trong lòng hết sức phức tạp, vì hắn biết mình xác thật rất giận Giang Bắc Nhiên vì cướp dân nữ. Cơ mà cũng cảm thấy không hoàn toàn là vì vậy.
Vô sỉ! Hạ lưu! Đồ háo sắc!
Thấy sư tỷ tức tới mức này, Khổng Thiên Thiên cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Sư tỷ, hoàng thượng đi thì đi thôi, ngươi tức như vậy làm gì.”
Mộc Dao nghe xong lập tức hô:
"Ta mới không tức giận vì hắn! Hắn muốn làm gì thì liên quan gì với ta! Hừ!"
"Vậy, đến cùng sư tỷ tức vì cái gì a?”
"Ta giận sao ngươi đần như vậy!"
Mộc Dao nói xong thì lộ ra cặp răng mèo, cắn tay Khổng Thiên Thiên.
Bất quá Khổng Thiên Thiên phản ứng rất nhanh, vội lui về sau.
Mộc Dao lại đuổi theo hô:
"Đừng chạy, để ta cắn một cái!"
Thấy Mộc Dao và Khổng Thiên Thiên chạy loạn ở trong Tĩnh Tâm điện, các hoạn quan khác chỉ đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Dù sao có ai mà không biết hai người này là thân tín của hoàng thượng, không phải người tiểu nhân vật như họ đắc tội nổi.
Trong lúc Mộc Dao đuổi theo Khổng Thiên Thiên muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng, Giang Bắc Nhiên đã tới Tây Hành phòng.
Giang Bắc Nhiên trực tiếp đẩy cửa ra, vượt qua bậc cửa đi tới.
"Dân nữ Đặng Tương Hàm khấu kiến hoàng thượng."
"Bình thân đi."
Giang Bắc Nhiên nhìn Đặng Tương Hàm quỳ lạy ở trước mặt mình.
"Tạ ơn bệ hạ."
Đặng Tương Hàm nói xong thì từ từ đứng lên, đôi mắt đẹp nhìn trừng trừng Giang Bắc Nhiên.
Vừa rồi lúc vị đích công chúa này cùng đám muội muội quỳ lạy mình, Giang Bắc Nhiên đã chú ý tới dung mạo xuất sắc của nàng, càng cảm thấy vị công chúa này đẹp không gì sánh được.
Giờ phút này, nàng nắm vạt áo xanh nhạt, eo nhỏ chỉ chừng một vòng, tư thái linh lung tinh tế tư thái.
Cặp mắt này. . . . .hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Giang Bắc Nhiên thầm nghĩ rồi nói:
"Nói đi, tìm đến trẫm có chuyện gì."
Đặng Tương Hàm nhìn Giang Bắc Nhiên, cúi đầu nhẹ nhàng mở miệng nói:
"Dân nữ muốn cầu hoàng thượng cứu cha ta."
Đặng Tương Hàm nói xong, đột nhiên kéo đau lưng đỏ ra, đai lưng vừa rơi xuống, áo lụa cũng rơi ra, trong nháy mắt, nửa thân trên của Đặng Tương Hàm chỉ còn mỗi cái yếm đỏ uyên ương.
"Thiếp thân hiện tại không có gì cả, chỉ có tấm thân này. Nếu hoàng thượng có thể cứu cha ta ra, thiếp thân xin toàn tâm toàn ý phục thị hoàng thượng."
Trực tiếp như vậy sao? ? ?
Giang Bắc Nhiên không ngờ hắn vừa tới thì Đặng Tương Hàm đã cởi đồ ngay. Hắn còn tưởng đối phương muốn chơi trò động não với hắn, ai dè lại là trò này.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên kinh ngạc, hệ thống xuất hiện.
Lựa chọn một: Đáp ứng thỉnh cầu của Đặng Tương Hàm.
Ban thưởng: Hoài Vân Chân Quyển (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Cự tuyệt thỉnh cầu của Đặng Tương Hàm.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Giang Bắc Nhiên vốn đang chấn động, thấy lựa chọn liền khó hiểu, cô nương này lại muốn đương kim hoàng đế như hắn cứu hoàng đế tiền triều?
Nàng lấy đâu ra cái tự tin này. . . . cảm thấy dáng dấp mình đẹp mắt là muốn làm gì thì làm? Cái gì vậy.
Chọn số hai xong, Giang Bắc Nhiên nhìn hai cái bánh bao nhấp nhô trước ngực Đặng Tương Hàm liền nói:
"Chỉ bằng cái này?"
Dù Đặng Tương Hàm không rõ ý của Giang Bắc Nhiên, nhưng có thể cảm nhận được sự khinh thường nồng đậm qua ngữ khí vị hoàng thượng này.
"Nếu bệ hạ không thích thiếp thân, bọn muội muội của thiếp thân đang đợi ở ngoài điện, chỉ cần bệ hạ nói một tiếng. . ."
"Đủ rồi!"
Giang Bắc Nhiên quát lớn:
"Ngươi đến cùng muốn nói gì."
Đặng Tương Hàm nghe xong thì quỳ trên mặt đất, khẩn cầu:
"Thiếp thân thỉnh cầu bệ hạ mau cứu cha ta. Thiếp thân nguyện ý kính dâng hết thảy, chỉ cần bệ hạ. . ."
Nghe Đặng Tương Hàm lặp lại lời cũ, Giang Bắc Nhiên không kiên nhẫn nắm bả vai kéo nàng dậy:
"Cho ngươi cơ hội cuối, nếu không nói đàng hoàng thì sau này không cần nói nữa.”